Ngô Giang đưa mắt về phía tôi, tỏ ý trấn an. Tôi thề là mình không
hoảng loạn, không sợ hãi, anh ấy không cần trấn an tôi. Hiện giờ tôi chỉ tức phát điên lên thôi… kiềm chế, thật kiềm chế…
Lúc bị vu oan giết người tôi cũng không điên tiết như thế này, bởi vì khi đó tôi đã tự mình dính vào rắc rối, có gan chọc vào con hổ thì cũng phải chấp nhận bị nó xẻ thịt. Hơn nữa tôi không có vinh dự được nhìn
tận mắt kẻ bỉ ổi đứng sau hãm hại tôi, kẻ đó cũng không rưng rưng nước
mắt ra vẻ làm người tốt.
Còn Phan Ý An, tôi có tự nhiên chạy đến trêu tức chị ta đâu? Làm
người nâng lên được thì phải đặt xuống được, đã không nỡ đặt xuống thì
phải giữ cho chặt. Chị ta tha thiết với Ngô Giang như thế thì ngay từ
đầu sao còn đồng ý ly dị, ly dị rồi thì lại bày đủ trò để níu kéo. Mà
thôi, cứ cho là chị ta không quên nổi Ngô Giang nên muốn tranh giành với tôi, nhưng chỉ vì hãm hại tôi mà con mình cũng hy sinh được, người đàn
bà này đúng là có bệnh.
Ngô Giang chậm rãi ngồi xuống giường, đôi mắt nâu chăm chú quan sát Ý An. Trong mắt Ngô Giang không có tức giận, kinh ngạc hay nghi ngờ, tôi
chỉ thấy một sự phẳng lặng đến kì lạ, giống như anh ấy đang đối diện với một người mình không có chút tình cảm nào.
– Ý An, mọi chuyện hôm đó cô hãy kể lại rõ ràng. Chúng ta biết nhau chừng ấy năm, tôi chưa bao giờ để ai bắt nạt cô.
Cả người tôi giống như bị người ta hắt một gáo nước lạnh. Ngô Giang
đang nói gì vậy? Hôm qua anh ấy còn hứa sẽ tin tôi, bảo vệ tôi… không,
anh ấy không phải người như vậy. Tôi không biết Ngô Giang đang tính toán điều gì nhưng chắc chắn anh ấy không dễ dàng tin lời Ý An.
– Chuyện qua rồi, em không muốn nhắc lại nữa! –Ý An khẽ chớp mắt, giọt lệ trong veo nhẹ nhàng lăn xuống.
Cảnh khóc của chị ta thật sự không thua gì trong phim, nghe nói trước đây chị ta làm người mẫu, đáng lẽ phải làm diễn viên mới đúng. Nếu theo nghiệp diễn xuất khéo bây giờ nổi tiếng khắp thế giới rồi đấy.
Ngô Giang nhíu mày, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ.
– Ý An, cô còn nhớ khi chúng ta học phổ thông chứ?
– Em nhớ. Lúc đấy anh rất hoà đồng với mọi người, chỉ có với em là
khác biệt. Em cứ luôn nghĩ anh không ưa em, thì ra anh lạnh nhạt với em
là vì anh thích em.
Hai người họ anh một câu, tôi một câu, ôn lại chuyện cũ tình cảm dạt
dào. Tôi không hiểu Ngô Giang thực ra muốn làm gì. Đây đâu phải chuyên
mục kỉ niệm tình yêu đâu. Hơn nữa tôi còn đang đứng ở đây, coi tôi là
không khí chắc.
– Những năm qua tôi đối với cô thế nào, tôi nghĩ cô là người rõ
nhất. Khi chúng ta kết hôn, tôi thật sự muốn che chở cho cô và con trai, cho tới hôm nay tôi cảm thấy mình chưa từng làm việc gì có lỗi với cô.
–Ngô Giang ôn tồn nói.
Ồ, không phải tôi bênh vực Ý An, tôi không rõ giữa hai người họ trước đây có mâu thuẫn gì, nhưng trong thời gian kết hôn mà Ngô Giang có nhân tình ở bên ngoài thì làm sao nói là không có lỗi với chị ta được? Thôi, quên đi, chồng tôi đang nói chuyện tình cảm với vợ trước, đáng lẽ tôi
phải xách cổ anh ấy về nhà mà giáo dục tư tưởng lại một lần mới đúng.
Điện thoại trong túi Ngô Giang có chuông báo tin nhắn. Ngô Giang mở
điện thoại ra xem, đôi mắt nâu thoáng qua tia lạnh lẽo. Anh ấy bình tĩnh cất điện thoại, ra vẻ không có gì tiếp tục nói chuyện với Ý An.
– Nể tình cảm mười mấy năm qua giữa chúng ta, tôi muốn hỏi cô một việc.
Hốc mắt Ý An đỏ ửng, chị ta sụt sịt gật đầu.
– Anh nói đi!
– Đứa bé vừa mất kia có phải do cô thụ tinh nhân tạo mà có không?
Ý An bị Ngô Giang hỏi bất ngờ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, chị ta bối rối tránh ánh mắt của Ngô Giang. Bàn tay túm chặt chiếc chăn trên
giường, mất tự nhiên nói:
– Sao anh lại hỏi em như vậy?
Trái với vẻ ôn hoà lúc nãy, Ngô Giang lạnh lùng đáp:
– Cô chỉ cần nói phải hay không.
– Anh có biết em thụ tinh đau đớn như thế nào không, sao anh lại hỏi em như vậy? Lúc đấy anh không cần em, em làm thế nào cũng không níu kéo được anh. Em rất tuyệt vọng, rất khổ sở, em chỉ muốn chúng ta về bên
nhau. –Ý An không ngừng đưa tay lau nước mắt đang trào ra. –Sao anh lại
hỏi em như vậy, em làm tất cả cũng vì em yêu anh.
Ngô Giang không hề để ý đến nước mắt của Ý An.
– Năm tháng trước, vì sao Ưng Long ở lại New York suốt ba tuần mà
cậu ta lại chỉ đến gặp tôi một lần? Thời gian đó cậu ta làm gì cô biết
không?
– Em… em không biết. Có lẽ anh ấy có việc bận nên không thể gặp anh.
Ngô Giang nhếch miệng cười lạnh, đôi mắt sắc bén đánh giá Ý An.
– Cô có bản lĩnh lớn thế này, trước đây tôi che chở cô đúng là thừa thãi.
Ý An run rẩy đưa tay muốn chạm vào Ngô Giang lại bị anh ấy hất ra. Ngô Giang đứng dậy, không nhìn Ý An mà đi thẳng về phía tôi.
– Giang, anh đang nói gì vậy? Có phải anh hiểu lầm gì em không? Anh đừng nghe những người đó bịa đặt, em thật sự chỉ yêu anh.
Tôi không biết nên nhận định thế nào về tình cảnh này, nếu tôi không
nhầm thì mình mới là nhân vật chính, vừa bị vu khống và đang phải chịu
ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của bà mẹ Ý An. Chồng tôi và chị ta
thì lại đang diễn cảnh chia ly đau khổ.
– Ý An, có một số việc cô không nên làm. Cô động đến vợ tôi là đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi.
Giọng nói lạnh lùng của Ngô Giang làm nhiệt độ trong phòng đột nhiên
giảm đáng kể. Tôi cứ như kẻ mù phương hướng rơi vào rừng rậm, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa. Ngô Giang và Ý An lúc đầu tâm sự tình
cảm, thoắt một cái biến thành chất vấn đau khổ, giờ chuyển sang màn đe
doạ sặc mùi nguy hiểm.
– Anh tin cô ta, anh vì cô ta mà nghi ngờ em sao? Em mới là người
biết anh trước, yêu anh trước, vì sao anh lại tin tưởng cô ta?
Ý An giống như phát điên, gào lên giận dữ, ánh mắt căm hận hướng về tôi làm tôi khẽ rùng mình.
Cái này đúng là lật mặt như lật bàn tay, chẳng thấy dáng vẻ nhu mì đáng thương đâu nữa, biến thành người đàn bà hung ác rồi.
Mẹ Ý An vội vàng chạy đến đỡ con gái, luôn miệng an ủi.
– Con đừng như vậy, sức khoẻ con còn yếu lắm! –Bà ta quay sang Ngô
Giang đầy trách móc. –Anh làm khổ con gái tôi chưa đủ phải không? Hôm
nay còn dẫn con hồ ly tinh kia đến chọc tức nó. Tôi nói cho các người
biết, chuyện này tôi không để yên đâu!
Không để yên, sợ thật đấy, không rõ bà ta tính làm gì tôi! Tôi chẳng
qua là người bình thường, cũng không phải nhân vật có tiếng tăm gì, nếu
thuê vệ sĩ đi theo có phải là hơi khoa trương không nhỉ?
– Ý An, tôi không phải là anh ấy hay Ưng Long, tôi sẽ không dung
túng bao che cô cả đời, nhất là cô lại dám động tới người phụ nữ của
tôi!
Ngô Giang nói xong liền ôm tôi rời khỏi phòng bệnh. Cho dù quay lưng
lại tôi cũng có thể cảm thấy ánh mắt sắc nhọn như dao của hai mẹ con họ.
Thời buổi đảo điên, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong
được. Người bề ngoài dịu dàng chưa chắc bên trong đã không ôm một bụng
rắn rết. Nhưng không hiểu được người ngoài đã đi một nhẽ, tôi bây giờ
ngay cả chồng mình cũng không hiểu nổi.