Khi tôi có cảm tưởng mẹ của Ý An sắp xông tới túm tóc đánh tôi như
mấy bà hàng tôm hàng cá thì một cô gái trẻ đi vào phòng, vội vã kéo tay
bà ta.
– Dì ơi, chị An tỉnh rồi, dì mau về phòng đi!
Đợi bà ta đi rồi, Ngô Giang quay sang an ủi tôi.
– Em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu. Để anh đi gặp bác sĩ xem
sức khoẻ của em có vấn đề gì không. Nếu ổn thì chúng ta về nhà, sáng mai sẽ tới thăm Ý An.
Tôi mệt mỏi gật đầu, ngồi xuống giường chờ Ngô Giang. Tôi không thích ở lâu trong bệnh viện, cứ mỗi lần vào viện là tôi lại có thêm một cái
sẹo, chẳng phải kỉ niệm đáng nhớ gì. Ý An mới tỉnh lại, có lẽ biết tin
mình mất đứa con chị ta sẽ rất kích động, lúc này mà gặp cũng không ổn.
Trong lòng tôi không khỏi bất an. Chuyện lần này xảy ra có quá nhiều
cái trùng hợp kì lạ, liệu có phải là một âm mưu không? Nếu Ý An tỉnh dậy mà vẫn nói là do tôi hại chị ta thì sao? Nếu mọi chuyện đã dự tính từ
trước thì khi tỉnh lại chị ta chắc chắn sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Phải, cứ cho là chị ta thật sự đã hãm hại tôi, nhưng biện pháp này
quá mức nguy hiểm, để hại được tôi chị ta cũng mất luôn con mình. Ý An
trăm phương ngàn kế để có đứa bé này, tôi không tin chị ta lại vì tôi mà hy sinh đứa bé, chẳng có người mẹ nào lại độc ác như vậy.
– Thư, anh hỏi bác sĩ rồi, chúng ta có thể về nhà nhưng chưa thể làm thủ tục xuất viện được. Mai em phải đến để bác sĩ kiểm tra thêm.
Tôi ngẩn người suy nghĩ hoàn toàn không phát hiện ra Ngô Giang đã quay lại, anh ấy phải gọi vài lần tôi mới chú ý.
– Anh nói xem, nếu Ý An nói rằng em cố tình đẩy chị ta thì sao?
– Sao em lại nghĩ thế?
Đương nhiên là có căn cứ để suy đoán như vậy, mọi việc diễn ra trùng hợp một cách kì lạ.
– Biết đâu chị ta muốn vu khống em, khiến em phải ngồi tù? À không, khả năng này rất khó xảy ra.
Địa điểm là do Ý An chọn, chị ta là người đuổi theo tôi níu kéo, việc chị ta có bầu còn đi giày cao gót cũng là nguyên nhân lớn khiến chị ta
bị ngã. Hơn nữa không có bằng chứng nào chứng minh được tôi đã đẩy chị
ta ngã, dù cảnh sát có điều tra đi nữa cũng sẽ thiên về kết luận là một
vụ tai nạn. Ý An cũng biết rõ tôi là luật sư, xét về hiểu biết pháp luật và kinh nghiệm đối với cơ quan điều tra tôi đều hơn chị ta nhiều, không có lý gì Ý An lại chọn điểm mạnh của tôi để đánh vào.
Trong tiểu thuyết, thường sẽ là như thế nào nhỉ?
– A, có thể chị ta sẽ cung cấp tin tức cho mấy tờ báo lá cải, giật
tít kiểu như “nữ luật sư ác độc, vừa cướp chồng vừa hại chết con người
khác”, hoặc là “người phụ nữ đáng thương vừa mất chồng vừa mất con bởi
kẻ thứ ba”. Làm như thế chị ta có thể huỷ hoại cả danh dự và sự nghiệp
của em.
Tôi cảm thấy suy đoán này có vẻ hợp lý, Ngô Giang lại lắc đầu.
– Chúng ta về nhà thôi, em cần nghỉ ngơi. Sau này bớt đọc tiểu
thuyết và xem phim truyền hình đi, trí tưởng tượng của em đã đủ phong
phú lắm rồi.
Tôi hậm hực trừng mắt với Ngô Giang, đúng là đàn ông suy nghĩ đơn
giản. Anh ấy không biết là khả năng những chuyện xấu xa trong tiểu
thuyết xảy ra ngoài đời thực cao hơn là những chuyện tốt đẹp à? Chúng ta tìm mỏi mắt cũng khó thấy người đàn ông si tình đẹp trai, coi vợ như
trời, cả đời chỉ biết một người yêu duy nhất là vợ mình, nhưng muốn tìm
kẻ thứ ba độc ác, mẹ chồng cay nghiệt mưu mô, em chồng chua ngoa khinh
người, và gã chồng tồi tệ trăng hoa vũ phu… thì chẳng khó khăn lắm đâu.
– Báo lá cải là một con dao hai lưỡi, Ý An có thể lợi dụng chúng để
công kích em. Nhưng bản thân cô ấy cũng sẽ bị kéo vào, mấy tay phóng
viên sẽ không đơn giản chỉ nhắm vào em mà còn tìm hiểu cả Ý An nữa.
Chẳng có ai thích bị đào bới đời sống riêng tư đâu, nhất là khi họ có
những bí mật ảnh hưởng cả cuộc đời.
– Chị ta chắc chắn sẽ là người phụ nữ xinh đẹp đáng thương, cho dù
có bị lục lọi quá khứ thì có thể ra chuyện gì chứ? Không chừng họ còn
tìm ra rằng anh đã bỏ bê vợ cũ mấy năm trời trước khi ly hôn, em sẽ càng bị chửi nhiều hơn.
Ngô Giang bất lực thở dài nhìn tôi.
– Em yêu, em có cảm thấy thay vì làm luật sư đáng lẽ ra em nên theo đuổi lĩnh vực sản xuất phim hoặc nhà báo không?
– Cẩn tắc vô áy náy, em chỉ đang đề phòng thôi.
Kinh nghiệm từ quá khứ đã dạy tôi rằng nếu không muốn bị người ta
giáng một đòn chí mạng thì phải luôn có sự chuẩn bị. Cho dù không thay
đổi được sự việc thì cũng giảm thiệt hại tới mức thấp nhất.
– Không có ai ở trong nhà họ Ngô mà không có bí mật. Em yên tâm đi, Ý An làm như thế là cô ấy tự đào mồ chôn mình, cô ấy sợ mấy tờ báo lá cải đó hơn em nhiều.
Tôi nghiêm túc quan sát Ngô Giang, hình như… anh ấy đã biết chuyện gì nhưng vẫn giấu tôi. Phải có nguyên nhân nào thì anh ấy mới dám chắc Ý
An sẽ không dám động đến tôi.
Trong tiểu thuyết có rất nhiều nhân vật nam không tin tưởng vợ hoặc
người mình yêu, nếu có chuyện không hay xảy ra với nữ phụ xấu xa, ngay
lập tức họ liền tin lời người khác, kết tội nữ chính. Nếu Phan Ý An nói
tôi hãm hại chị ta liệu Ngô Giang có sinh lòng nghi ngờ tôi không? Vừa
rồi anh ấy luôn khẳng định Ý An sẽ không cố tình gây bất lợi cho tôi, lẽ nào trong mắt Ngô Giang chị ta lại là người phụ nữ lương thiện tốt
bụng?
– Em sao thế, lại ngẩn người ra rồi? –Ngô Giang mở cửa xe, giục tôi lên ô tô.
Đầu óc tôi vẫn đang lộn xộn bởi một mớ suy nghĩ chẳng đâu vào đâu,
cái viễn cảnh Ngô Giang cho rằng tôi là người phụ nữ xấu xa thật kinh
khủng.
– Giang, anh có tin em không? –Tôi buột miệng hỏi.
– Em muốn nói gì?
– Nếu Ý An nói rằng em đã xô ngã chị ta, anh có tin không?
– Không tin. –Ngô Giang quả quyết nói.
Đối với tôi, sự tin tưởng của anh ấy có giá trị hơn bất kì ai. Anh ấy là chồng tôi, là người thân nhất của tôi, chỉ cần Ngô Giang tin tôi thì cho dù Ý An nói gì cũng không quan trọng.
– Cảm ơn anh.
Ngô Giang nhíu mày không hài lòng.
– Sao lại cảm ơn, anh là chồng em. Em là người như thế nào anh còn
không hiểu sao? Đừng nói là em không làm gì sai, ngay cả nếu em làm sai
thật thì anh vẫn sẽ bảo vệ em.
Chỉ vì câu nói ấy của Ngô Giang, tôi không còn lo lắng về việc của Ý
An nữa. Bây giờ tôi không chỉ có một mình, còn có chồng tôi, có người
sẵn sàng vì tôi mà che mưa chắn gió.
———————————————————————-
Ngày hôm sau, tôi cùng Ngô Giang vào thăm Ý An. Lúc chúng tôi bước
vào thì chị ta đang ngồi trên giường, sắc mặt tiều tuỵ, hai mắt sưng đỏ, chắc đã khóc rất nhiều.
Mẹ Ý An vừa thấy chúng tôi liền tức giận bật dậy khỏi ghế, chỉ thẳng tay vào mặt tôi.
– Đồ ác độc, cô còn dám vác mặt tới à? Cô hại con tôi cháu tôi còn chưa đủ sao? Cút ngay!
Ý An run rẩy giữ lấy tay mẹ mình, vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt.
– Mẹ, con xin mẹ! Chuyện qua rồi, chắc cô ấy không cố ý đâu, mẹ đừng như vậy!
Tôi sững người lại, chỉ nghe đoạn đối thoại này cũng có thể đoán được Ý An đã nói gì. Cho dù tôi có lường trước sự việc đi nữa thì vẫn hơi
sốc khi bị vu oan.
Tôi quay sang trừng mắt với Ngô Giang, giờ thì anh thấy rõ rồi nhé, không lại bảo tôi lo xa với chả tưởng tượng.
Ngô Giang trầm mặc một lát liền đi đến bên giường Ý An, nhẹ giọng nói:
– Ý An, chuyện xảy ra với đứa trẻ tôi rất lấy làm tiếc. Hôm nay có
mặt mọi người cô hãy nói rõ ràng, tôi không muốn Diệp Thư phải mang
tiếng oan là hãm hại cô.
Ý An cắn môi, nước mắt thay nhau lăn xuống. Chị ta bật khóc nức nở.
– Vâng, là em tự mình ngã xuống, không liên quan gì đến Diệp Thư.
Anh hài lòng chưa? Giờ con em đã mất rồi, anh không thể hỏi thăm em vài
câu hay sao, vì sao anh lại xa lạ với em như vậy?
Tôi giận đến tím mặt, người phụ nữ này, chị ta dùng nước mắt và sự uất ức của mình để buộc tội tôi.