Hàn Duệ đưa tay kia ra
vuốt ve khuôn mặt cô. Có lẽ do hơi men kích thích, nên cả khuôn mặt cô nóng
bừng, dường như còn nóng hơn cả lòng bàn tay anh. Làn da dưới ánh đèn ấm áp lại
càng trở nên căng mịn, ửng hồng, trông chẳng khác gì một quả táo chín, khiến
người khác nhìn vào đó mà thấy đắm say, ngây ngất.
Anh thừa nhận rằng mình
đã đắm say, ngấy ngất.
Đúng ra là anh đã bị cô
làm cho ngây ngất từ lâu rồi. Mỗi một cái nhìn, một cử chỉ, động tác và cả tính
cách vừa cứng cỏi vừa mềm mại của cô, dường như bất cứ điểm nào ở cô cũng làm
anh ngây ngất. Nó dễ dàng và rất tự nhiên.
Anh thầm nghĩ, đúng là
mình đã bị quỷ thần sai khiến mất rồi!
Và cả đôi môi của cô
nữa… Kể từ phút giây gặp lại, anh đã muốn ôm chặt cô vào lòng và hôn lên đôi
môi ấy.
Dưới ánh đèn ấm áp và
hơi tối, hơi thở của hai người quyện vào nhau rồi biến thành một ma lực vô tận,
khiến người ta cứ chìm ngập vào đó mà không sao
Thậm chí có lúc, Phương
Thần còn mơ màng nhận thấy, hình như mình đã đáp lại đối phương, giống như phản
ứng bản năng của cơ thể.
Sự nồng nhiệt của Hàn
Duệ lúc này như chính ly rượu đỏ ấy, khi nuốt vào cổ nó ấm áp và dịu ngọt,
nhưng rồi ngay lập tức một nguồn năng lượng và nhiệt lượng to lớn từ trong cơ
thể, từ ngóc ngách nào đó, thông qua mọi cơ quan cảm giác và lỗ chân lông cuồn
cuộn trào dâng, như muốn chứng tỏ sự khao khát và hưng phấn vô cùng mãnh liệt
của chủ nhân đã đến lúc không thể kìm nén.
…
Không biết là bao lâu
sau, cuối cùng Hàn Duệ cũng để cho hai người rời ra một chút, lúc đó Phương
Thần mới đẩy mạnh anh ra. Nhưng cô vẫn không hoàn toàn thoát khỏi bàn tay của
anh, ít ra th cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy eo của cô.
“Đồ lưu
manh!”, cô nghiến răng nói, rồi cố sức trừng mắt nhìn anh.
“Anh vốn dĩ là như
vậy.”
Lần đầu tiên trong đời
cô thấy mình không còn lời để nói.
Đúng vậy, cô đã gặp phải
một tên lưu manh, ngang ngược, ích kỷ, lạnh lùng, cho dù là lúc cười thì phần
nhiều cũng không thật lòng. Một người đàn ông như một câu đố, nhưng vì có đủ
sức mạnh, nên lại càng giống như một dòng xoáy đen đặc cứ cuốn lấy cô kéo xuống
mãi, đến khoảng sâu thẳm khiến người ta thấy sợ hãi và không thể nào lường đoán
được.
Trên thế giới có mấy tỉ
người, tại sao cô lại gặp phải một người như anh ta?
Thấy cô mím chặt môi,
dường như cơn giận dữ đang lan dần khắp người, Hàn Duệ buông cánh tay ra, cười
với vẻ như không có gì, “Thôi được, bây giờ sẽ nói vào chuyện chính”.
“Cái gì?”,
Phương Thần sửa lại quần áo, mặt không chút biểu cảm, vừa đi ra ngoài vừa hỏi.
Giọng của Hàn Duệ vang
lên phía sau lưng cô, không nhanh cũng không chậm, “Vì Tô Đông là bạn của
em, nên anh muốn cảnh cáo cô ta một câu, có những chuyện không đơn giản trong
tưởng tượng của cô ta đâu, có thể cuối cùng nó sẽ khiến cho cô ta phải trả một
cái giá đắt hơn đấy”.
Phương Thần hơi ngẩn
người ra, bất giác đứng lại, hỏi: “Như thế là có ý gì?”…
“Tô Đông là người
thông minh, nhưng người thông minh thỉnh thoảng cũng gây ra những chuyện hồ đồ.
Tóm lại, em hãy nói lại với Tô Đông, hy vọng rằng cô ta sẽ cẩn thận hơn.”
“Đừng có vòng vo
với em nữa, được không! Rốt cuộc thì anh biết những gì? Đã một thời gian rồi em
và cô ấy không liên lạc gì với nhau.”
“Thế em có biết
hiện giờ cô ấy đã không còn làm ở chỗ anh nữa hay không?”
“Lần trước cô ấy có
nhắc đến.”
“Cô ta không nói
với em về nguyên nhân sao?”
Vì Tiêu Mạc ư?
Đáp án suýt nữa thì buột
ra khỏi miệng, nhưng suy nghĩ một lát, Phương Thần lựa chọn cách im lặng, vì
vậy chỉ hỏi lại Hàn Duệ: “Rốt cuộc là anh biết những gì?”.
“Anh nghĩ, chuyện này em
hãy đi hỏi chính Tô Đông thì sẽ phù hợp hơn”, Hàn Duệ đưa tay kéo sập cánh
cửa phòng VIP, bước ra ngoài trước, kết thúc câu chuyện tại đó.
Phương Thần tự cho rằng,
ít nhiều mình cũng hiểu được Hàn Duệ, những gì mà anh không muốn nói, hoặc cho
là không cần thiết, thì dù có truy vấn mãi cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi,
vì thế Phương Thần lập tức gọi điện cho Tô Đông.
Không có người nghe máy.
Cô gọi liền mấy cuộc
nhưng vẫn không được, đầu dây bên kia vẫn trong tình trạng máy bận. Trước đây
rất ít khi có chuyện như vậy, Phương Thần linh cảm thấy có điều không lành, sau
cùng cô không chờ được nữa mà đi thẳng đến chỗ của Tô Đông.
Khu chung cư của Tô Đông
không xa biệt thự là bao, Phương Thần cũng chỉ định đến xem thế nào, nhưng thật
bất ngờ, Tô Đông đang ở nhà
Cửa vừa mở ra, Phương
Thần gần như giật thót mình, buột miệng hỏi: “Có chuyện gì thế?”.
Nhưng Tô Đông hơi
nghiêng đầu, tránh bàn tay của Phương Thần, mà chỉ hơi mấp máy đôi môi có vết
bầm tím, nói với giọng không rõ ràng: “Không có chuyện gì”.
Sao lại không có chuyện
gì được?
Hồi lâu sau mà Phương
Thần cảm thấy mình vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô bước vào nhà. Dưới ánh đèn
sáng, lúc ấy cô mới phát hiện ra rằng, những vết bầm tím xuất hiện ở khắp thân
thể Tô Đông.
Trán, cổ, cổ tay, gót
chân, thậm chí là cả khoảng ngực trắng ngần, chỗ nào cũng đầy những vết thương.
“Sao cậu lại đến
đây?”, Tô Đông hỏi với vẻ không được tự nhiên, quay trở về giường, kéo
chăn quấn chặt lấy người.
Phương Thần chau mày,
nói: “Hãy nói cho mình biết, đã xảy ra chuyện gì?”.
“Đã nói rồi mà,
không có gì.”
“Hàn Duệ đã nói với
mình rồi.” Thấy sắc mặt của Tô Đông có chút thay đổi, Phương Thần vội hỏi:
“Có liên quan đến Tiêu Mạc, đúng thế không?”.
Đầu tiên Tô Đông không
nói gì, đưa mắt nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì, rồi sau đó mới phủ
nhận: “Đừng có đoán mò”.
Phương Thần cảm thấy tức
muốn chết, cô lôi chiếc điện thoại trong túi ra, giơ lên, “Hoặc là cậu
nói, hoặc là mình gọi điện thoại cho Tiêu Mạc!”.
“Đừng!” Tô
Đông lập tức ngăn lại, khuôn mặt không trang điểm dưới ánh đèn có phần xanh
xao. Cô im lặng một lúc, rồi mới khẽ thở dài, và hừ một tiếng như tiếng cười
khẽ: “Sự đe dọa của cậu đúng là có tác dụng đấy, mình nói cho cậu biết là
được chứ gì”.
…
Chiếc điều hò giữa nhà
phả ra hơi mát khiến Phương Thần thấy lạnh cả người, nghe xong toàn bộ câu
chuyện, hồi lâu sau mà cô vẫn không nói câu nào. Tô Đông mỉm cười, nói trước:
“Này, sợ đến mức đờ người ra rồi à? Thực ra cũng không đáng sợ đến mức ấy
đâu…”.
“Anh ta có biết hay
không?”, Phương Thần đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời cô.
“Ai cơ?”, Tô
Đông vẫn giữ nụ cười bình thản trên mặt.
“Tiêu Mạc!”
Phương Thần không biết lúc này mình đang ngạc nhiên hay tức giận, cô đứng phắt
dậy, cao giọng mắng Tô Đông: “Cậu đã vì mảnh đất chết tiệt của anh ta mà
đi đánh cắp phương án đấu thầu của người khác, đó là một việc phạm pháp, cậu có
biết hay không hả? Hơn nữa, làm sao cậu lại có thể nghĩ ra chuyện đó được chứ?
Bằng gì vậy?! Cậu thấy thân thể và sự an toàn của cậu đáng giá hơn hay là mảnh
đất ấy đáng tiền hơn? Anh ta có biết được người mà cậu đụng phải là một kẻ biến
thái luôn có khuynh hướng ngược đãi người khác không? Nếu tình hình tệ hơn chút
nữa, thì hậu quả không chỉ như tình cảnh của cậu bây giờ đâu!”.
Càng nói, cô càng nổi
giận, đến mức tay cũng run lên, sau cùng cô cầm điện thoại lên vừa bấm số vừa
nói, “Không được, bây giờ mình sẽ gọi anh ta tới đây, mình muốn nghe xem
anh ta sẽ nói như thế nào!”.
“Mình đã nói rồi,
đừng như thế mà!”, Tô Đông thấy thế nhảy bật khỏi giưòng.
Thực ra, lúc đó cơ thể
của cô vẫn còn yếu, chân tay không linh hoạt như lúc thường, nhưng vẫn cố xông
đến giằng lấy chiếc điện thoại trong tay Phương Thần.
Dù đang rất giận, nhưng
Phương Thần vẫn không muốn làm tổn thương Tô Đông, vì thế hai người giằng co
một hồi, rồi sau đó cả hai cùng ngồi xuống mép giường. Chiếc điện thoại bị ném
sang một bên, Tô Đông thở hổn hển, không nén được trừng mắt lườm Phương Thần:
“Có phải là chuyện gì lớn lao lắm đâu. Ông khách ấy, trước đây các cô gái
dưới quyền của mình ít nhất một tháng cũng tiếp một lần. Có điều nhìn bên ngoài
thì thấy hơi sợ thôi, chứ thực ra xương cốt bên trong không bị ảnh hưởng gì
đâu”.
Phương Thần đưa mắt nhìn
một lượt từ đầu đến chân cơ thể đầy thương tích của Tô Đông, cười lạnh lùng:
“Xem ra sức chịu đựng của cậu cũng giỏi
Tô Đông không thèm để ý
đến vẻ châm biếm của cô, mà chỉ nói: “Chuyện này Tiêu Mạc vẫn chưa
biết”. Thấy Phương Thần có vẻ lại sắp lên cơn giận, Tô Đông vội nói nhanh:
“Mình có dự tính của mình”.
“Dự tính như thế
nào?”, Phương Thần liếc xéo cô, vẻ nghi ngờ.
“Bây giờ thì anh ấy
nợ mình, sau này sẽ có lúc anh ấy phải trả lại mình.”
Phương Thần đờ người,
sau đó lắc đầu vẻ không thể tin. “Cậu điên rồi!”.
“Mình không
điên.” Tô Đông nói với vẻ mặt bình thản: “Mình hiểu anh ấy. Anh ấy phong
lưu, đa tình, biết dùng những lời đường mật. Nhưng, anh ấy không chịu được cảm
giác phải nợ người khác. Anh ấy không chịu được việc phải chịu ân huệ của người
khác, dù chỉ là một chút, anh ấy sẽ tìm cách trả lại”.
“Cậu làm như vậy
liệu có đáng không? Cậu cũng đã nói rồi, anh ta có rất nhiều khuyết điểm và
hoàn toàn không đáng tin, nhưng cậu lại mạo hiểm vì anh ta, như thế có đáng
không?”
“Mình cảm thấy rất
đáng.” Tô Đông quay lại, nhìn Phương Thần và nói với vẻ rất nghiêm túc:
“Có lẽ lúc mới bắt đầu chúng mình chỉ nghĩ chơi bời mà thôi, nhưng sau đó
thì khác. Nói thật lòng, mình đã yêu anh ấy rồi. Anh ấy không phải là người mà
phụ nữ dễ dàng nắm bắt và quản lý được. Nhưng mình yêu anh ấy, mình muốn có
được anh ấy”.
Đối với tin tức này,
Phương Thần không ngạc nhiên chút nào, cô im lặng một hồi rồi mới nói:
“Nhưng trước đây cậu chưa từng như vậy, hồi cùng với anh Long cậu cũng đâu
có như thế”.
“Vì hồi đó mình
chưa yêu.” Tô Đông ngẩng mặt lên rồi nằm xuống, mắt chăm chăm nhìn lên
trần nhà, rồi nói với vẻ ưu tư: “Hồi mình ở bên cạnh anh Long mình thấy rất
vui, mình thích anh ấy, thậm chí là ngưỡng mộ, nhưng mình không yêu anh ấy. Khi
anh ấy chết mình rất buồn nhưng không sao khóc được”. Tô Đông dừng lại,
rồi sau đó nhắm mắt nói tiếp: “Nhưng mình đã khóc vì Tiêu Mạc, anh ấy là
người đàn ông đầu tiên khiến mình phải khóc, và mình biết điều đó có nghĩa là
gì”.
Trong phòng bỗng trở nên
im ắng lạ t
Phương Thần đắm chìm
trong những suy nghĩ của riêng mình, mãi cho tới khi Tô Đông nói tiếp.
Tô Đông hỏi cô:
“Thế còn cậu thì sao, Phương Thần? Nói thật lòng đi, cậu đã bao giờ khóc
vì Hàn Duệ chưa?”.
Phương Thần mím chặt môi
không lên tiếng.
Thật ra, cô không biết
phải vạch ra ranh giới như thế nào. Nếu trong trạng thái không tỉnh táo thì sao
nhỉ, có tính không?
Tô Đông thở dài, giọng
nói trở lại vẻ nhanh nhẹn, lưu loát như trước, cô hỏi Phương Thần: “Mình
đã nói hết chuyện của mình cho cậu rồi. Bây giờ đến lượt cậu. Cậu và Hàn Duệ
quay lại với nhau, rốt cuộc là vì sao? Đừng có nghĩ là mình không biết, ngay từ
đầu cậu đã có mục đích, đúng không? Mục đích của cậu là gì vậy?”.
Phương Thần cụp mắt
xuống suy nghĩ một lát, “Ở con người anh ấy có một sự thật mà mình luôn
muốn biết”.
“Sự thật gì
vậy?”
“Mình muốn
biết…” Phương Thần nhắm mắt lại hít một hơi thở thật sâu, rồi chậm rãi
nói, “Mình muốn biết, cái chết của chị Lục Tịch có liên quan gì đến anh ấy
không”.
Câu trả lời trên rõ ràng
đã khiến Tô Đông rất kinh ngạc, cô ngồi bật dậy, chau mày, tay xoa xoa vào chỗ
bị thương, hỏi với vẻ không hiếu: “Mình cứ tưởng là chị cậu chết vì sự cố
ngoài ý muốn”.
“Mọi người đểu nghĩ
như vậy.”
Những chứng cứ mà phía
cảnh sát cung cấp cho rất đầy đủ, và đã thuyết phục mọi người rất thành công.
Nếu không có cuộn băng
ghi âm ấy của Jonathan, thì những nghi ngờ của Phương Thần cũng sẽ phai dần
theo năm tháng.
“Thế bây giờ cậu
định làm như thế nào? Nếu Hàn Duệ biết mục đích cậu tiếp cận anh ta, thì anh ta
sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Bây giờ, tốt nhất là cậu hãy hy vọng rằng anh ta
không có tình cảm thực sự với cậu, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm
trọng.
Phưong Thần ngây người
ra, rồi bất giác cười buồn, “Mình biết rồi”.
Tất nhiên là cô hiểu về
những thủ đoạn của anh, đồng thời cũng hiểu về tính cách của anh, cho nên khi
nghe anh nói ra những lời bày tỏ tình cảm, cô đã cảm thấy rất kinh ngạc.
Nếu tất cả đều bị vạch
trần, cô không biết liệu mình có thể chịu đựng nổi hậu quả hay không.
Sau một phút suy nghĩ,
Phương Thần nói với vẻ kiên quyết: “Nếu anh ta chính là hung thủ đã giết
chị Lục Tịch, thì cho đến lúc đó, dù anh ta có bỏ qua cho mình, e rằng mình
cũng không thể để chuyện ấy kết thúc dễ dàng như vậy”.
“Cậu sẽ không làm
như thế đâu.” Tô Đông nói vói vẻ chắc chắn, “Cứ cho là thật vậy đi
thì cậu có thể làm được gì? Hơn nữa, rõ ràng là cậu đã yêu anh ta mất
rổi”.
“Như thế thì sao
nào?”
“Hãy tin mình đi,
phụ nữ mãi mãi không thể nào so sánh được với đàn ông về mặt này đâu. Một khi
đã nảy sinh tình cảm, thì tỉ lệ để cậu có thể dứt khoát ra tay được rất ít.
Phương Thần, chi bằng như thế này đi, hoặc là cậu rời xa anh ta, hoặc là cậu
hãy quên hết mọi chuyện và ở bên anh ta. Vì, dù sao thì chuyện cũng đã qua lâu
rồi, người chết thì cũng đã chết rồi, việc truy cứu đến cùng chẳng có nhiều ý
nghĩa lắm đâu.”
“Không thể”,
Phương Thần lắc đầu kiên quyết, “Có thể tình cảm chị em giữa mình và chị
Lục Tịch vốn không được tốt, nhưng mình vẫn muốn có được sự thật, nếu không thì
mình sao có thể yên tâm được? Còn chuyện sau đó phải làm như thế nào thì tạm
thời chưa cần suy nghĩ đến. Bây giờ, mình chỉ muốn có một đáp án chính xác mà
thôi”.
Nguyên nhân về cái chết
của Lục Tịch như một câu đố và tình cảm ngày càng khó kiềm chế trong Phương
Thần cứ giằng xé nhau, có những lúc nó khiến cô cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực.
Nhưng may sao, dường như
Hàn Duệ đang rất bận, việc cùng với bọn Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân đi đâu đó cũng
nhiều thêm.Không bị bọn họ chú ý nhiều, ít nhất Phương Thần cũng có được những
phút giây thoải mái, không phải lúc nào cũng cảnh giác để tránh bị phát hiện ra
động cơ đang nung nấu trong lòng.
Hôm ấy Phương Thần đi ăn
trưa ở một tiệm gà rán KFC, bất ngờ bị ai đó vỗ vào vai từ phía sau, quay người
lại, cô nhận ra đó là Cận Vĩ mà lâu nay cô không gặp mặt.
Phương Thần vừa mừng vừa
ngạc nhiên. Cận Vĩ ngồi xuống đối diện, nói: “Chị Phương, tình cờ quá nhỉ!
Vừa rồi, em nhìn qua cửa sổ nhưng vẫn sợ mình nhận nhầm người, vì em nhớ rằng
chị thường ăn trưa ở cơ quan”.
“Chị ở trong nhà
lâu quá rồi, nên muốn ra ngoài một chút.” Rồi cô hỏi cậu: “Khi nào
thì em tới đăng ký nhập trường?”.
“Ngày mùng Bảy
tháng sau.”
Không biết có phải là cô
đã nhìn nhầm hay không, mà Phương Thần cảm thấy cậu bé đang ngồi trước mặt mình
trưởng thành hơn rất nhiều so với mấy tháng trước. Tóc cậu đã được cắt ngắn, da
cũng trở nên đen sạm, trông rất nhanh nhẹn, rắn rỏi và khỏe mạnh.
Mặc dù thời gian qua
không liên lạc, nhưng cô cũng biết được một vài thông tin về Cận Vĩ qua lời kể
của Viện trưởng Trương, biết được rằng kết quả thi tốt nghiệp phổ thông trung
học của cậu rất tốt và đã thi đỗ vào một trường đại học về chuyên ngành Tài
chính Kế toán trong tỉnh.
“Em đã ăn cơm chưa?
Có cần gọi thêm món gì nữa không?”, Phương Thần vừa nhìn vừa hỏi Cận Vĩ, trong
lòng cô thấy rất vui.
“Em ăn rồi. May sao
em đi qua đây thì nhìn thấy chị, nên vào chào chị một câu.”
“Vậy thì ngồi xuống
một lúc đi, đã lâu rồi chị em mình không nói chuyện với nhau.”
“Vâng.”
Trước mặt cô, Cận Vĩ vẫn
tỏ ra rất ngoan ngoãn. Cậu vẫn giống như người em kể từ ngày hai người mới quen
nhau.
Cậu kính trọng cô, thích
được nói chuyện với cô, thậm chí cảm thấy có đôi chút cảm kích và sùng bái cô.
Trong một thời gian dài
như vậy, dường như chỉ có những ngày sau khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn liên
quan của Cận Tuệ mới là những ngày không bình thường trong cuộc sống của cậu.
Bây giờ thì tất cả đã
tốt đẹp trở lại.
Cậu học sinh mà cô luôn
quan tâm, yêu mến đã trải qua thời kỳ phản kháng, trước mắt là một cuộc sống
mới mẻ đang chờ đón cậu.
Phương Thần thấy rất vui
vì gặp được cậu ở đây, nghe cậu kể về kỳ thi tốt nghiệp, mặc dù đó cũng là
những điều mà cô đã trải qua, nhưng cô vẫn nghe với vẻ đầy hứng thú và chăm
chú.
Cô nói với Cận Vĩ, giọng
đầy khích lệ: “Sau khi vào đại học rồi cùng đừng có quá thoải mái, với nền
tảng kiến thức hiện có như em, sau này chắc chắn sẽ có sự phát triển rất
tốt”.
“Chị Phương, bây
giờ nói tới những chuyện đó liệu có sớm quá không?” Cận Vĩ nheo mắt cười,
trên mặt lộ vẻ tinh nghịch của một thiếu niên, “Đừng chỉ cứ hỏi về chuyện
của em. Còn chị thì sao? Thời gian gần đây thế nào? Có chuyện gì mới
không?”.
Phương Thần ngẫm nghĩ
một lát, rồi lắc đầu với vẻ lấy làm tiếc, “Vẫn như vậy thôi”.
“Đáng thương như
thế sao? Ạ, phải rồi chị Phương này, em định sau khi vào đại học sẽ chuyển
ngành qua kỳ thi. So với nghề tài chính kế toán, em nghĩ mình thích hợp với
nghề báo hơn’’.
“Thế sao?”
Chuyện này có vẻ vượt khỏi sự tưởng tượng của Phương Thần, “Nói như vậy, có lẽ
sau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp rồi”, cô cười nói: “Chị có
thể giúp được gì cho em không?”.
Gần đây em cũng đang đọc
sách. Nếu chị rảnh, thì thời gian này em có thể theo học chị được không?”
“Tất nhiên là không
có vấn đề gì rồi”, Phương Thần nhận lời ngay lập tức.
Mặc dù nói như vậy,
nhưng hễ Phương Thần bận việc thì chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ tới những việc
khác nữa. Đúng lúc đó, tỉnh lại mở một hội nghị quan trọng, cô đã bận suốt một
tuần từ sáng sớm đến tối mịt. Trong khoảng thời gian đó Cận Vĩ cũng tới tìm cô
hai lần, nhưng cô không sao sắp xếp được thời gian
Đến khi công việc tạm
thời thu xếp xong, cô lập tức nhờ người kiếm một bộ tài liệu cổ liên quan đến
chuyên ngành đưa cho Cận Vĩ để bù đắp.
Hôm Cận Vĩ đến để lấy
tài liệu thì gặp Hàn Duệ ở cổng tòa soạn, nên cậu đã hỏi vẻ thăm dò: “Chị
Phương, chị đã có bạn trai rồi à?”.
Phương Thần đáp qua
quýt: “Trẻ con không nên quan tâm đến những việc linh tinh khác”.
“Đó sao lại bảo là
chuyện linh tinh? Anh ấy làm gì vậy?”
“Làm kinh
doanh.” Cô đáp một cách lấp lửng, tất nhiên là không dám nhắc đến mấy từ
hộp đêm, kẻo Cận Vĩ lại nhớ đến cái chết của chị gái.
“Hôm nào chị giới
thiệu để em làm quen với anh ấy nhé”, Cận Vĩ đề nghị rồi cười hì hì, nói:
“Tiện thể để em dựa theo con mắt của đàn ông quan sát và đánh giá giúp chị
về phẩm chất con người đối phương nhé”.
Phương Thần vội vàng từ
chối: “Cảm ơn em, nhưng không cần phải như thế đâu”.
Cận Vĩ là ngưòi luôn
chịu khó và hiếu học, xem ra cậu bé thực sự quyết tâm theo nghề báo chí, vì vậy
mà thường xuyên mang những vấn đề liên quan đến báo chí mà khi đọc cậu thấy
chưa hiểu đến hỏi Phương Thần. Cũng chính vì vậy mà cơ hội cậu gặp Hàn Duệ cũng
nhiều hơn hẳn. Đến cả Hàn Duệ cũng phải hỏi cô: “Cậu bé ấy là người như
thế nào?”.
Phương Thần cân nhắc một
chút, rồi mới nói cho Hàn Duệ biết về lai lịch của Cận Vĩ.
Hàn Duệ nghe, không tỏ
thái độ gì. Phương Thần nghĩ, có lẽ sau này sẽ cố gắng tránh để hai người này
có dịp tiếp xúc trực tiếp nữa, kẻo không lại xảy ra những phiền phức không cần
thiết.
Hàn Duệ mang theo người
ra ngoài giải quyết công việc, hai ngày sau mới về.
Trước khi đi anh sắp xếp
mọi công việc đảm bảo an ninh cho ngôi biệt thự xong, mới nói với Phương Thần:
“Điện thoại của anh luôn mở 24/24, có chuyện gì cứ gọi điện thoại
Sự quan tâm, chăm sóc
của Hàn Duệ đối với Phương Thần đúng là khiến mọi người phải ngỡ ngàng. Phương
Thần nhìn những người đứng chờ Hàn Duệ xuất phát ở ngoài cửa, rồi bất giác lén
nhìn khuôn mặt có vẻ rất lạnh lùng ấy.
Không hiểu sao, trong
lòng Phương Thần cảm thấy hơi bồn chồn. Kể từ sau sự kiện xảy ra trong ngôi nhà
gỗ đến nay, mặc dù quan hệ giữa hai người có phần lạnh nhạt thậm chí là rất
xấu, thì sự an toàn của cô đều là vấn đề mà Hàn Duệ suy nghĩ đến đầu tiên.
Vì thế, cô gật đầu, rồi
lần đầu tiên nghe theo lời anh một cách tự nguyện. “Em sẽ cẩn thận”.
Nhưng người tính không
bằng trời tính, ngay đêm hôm ấy Phương Thần đã bị chứng viêm dạ dày hành hạ.
Phương Thần đã phát sốt
và nôn suốt, nhưng cô nhất định không người gọi điện báo tình hình cho Hàn Duệ,
mà chỉ bảo họ đưa cô đến bệnh viện gần đó truyền nước, rồi sau đó mang theo rất
nhiều thuốc về nhà uống.
Suốt một đêm hết nôn thì
lại đi ngoài, nên sức của cô có vẻ yếu hẳn đi, mãi tới gần sáng sau khi ở bệnh
viện về cô mới mơ màng chợp mắt được một lúc.
Trời sáng, cô lờ mờ nhớ
ra chuyện đã hẹn phụ đạo cho Cận Vĩ, nên cố ngồi dậy soạn một tin nhắn gửi cho
cậu. Một lát sau thì Cận Vĩ đến, vừa bước vào cửa cậu đã hỏi: “Tình hình
chị thế nào rồi?”.
Phương Thần rất ngạc
nhiên: “Em cũng tìm được đến nơi này sao?”.
“Chị quên rồi à?
Lần trước chị có nhắc đến rồi mà?”
Thật thế sao? Phương
Thần cảm thấy mới chỉ có một đêm mất ngủ mà không những sức khỏe của cô giảm
sút hẳn đi, đến cả trí não cũng có vấn đề, không nhớ được rằng mình đã nhắc đến
địa chỉ của biệt thự này cho Cận Vĩ lúc nào.
Còn Cận Vĩ thì tiếp tục
nói: “Có phải từ nay về sau chị sẽ sống ở đây không?”. Cậu khẽ cười,
nhưng không hiểu sao nó lại không phải là một câu hỏi đầy thiện chí, dường như
câu hỏi ấy hàm chứa một nghĩa khác, đó là: Chị đã chính thức sống chung với bạn
trai rồi à?
Phương Thần đỡ trán, bỏ
qua chủ đề đó với vẻ ủ rũ, “Chị đỡ hơn rồi, chỉ có điều hôm nay không thể
phụ đạo được cho em. Để hôm khác nhé”.
Cận Vĩ ở lại để chăm sóc
Phương Thần.
“Lúc này mà bạn
trai của chị cũng không có ở nhà à?”, Cận Vĩ rót thêm nước nóng vào trong
ly rồi bê đến đầu giường, hỏi.
“Có việc cần phải
giải quyết ở bên ngoài, nên hôm nay anh ấy không về.”
“Thế, người vừa rồi
mở cửa cho em là ai vậy?”
“À”, Phương
Thần nghĩ một lát, “Nhân viên của công ty anh ấy”.
Cận Vĩ “ồ” một
tiếng, rồi không nói gì nữa.
Cậu nói chuyện với cô,
lấy thuốc, gọt hoa quả, còn chủ động xuống tầng một mang bữa sáng lên cho cô.
Phương Thần mỉm cười với
vẻ cảm động: “Một nam sinh viên biết chăm sóc người khác như thế này đã
lâu rồi chị không gặp đây. Chắc khi vào đại học thì sẽ trở thành món hàng đắt
giá với nhiều cô gái đây”.
Thấy Cận Vĩ có ý định ở
lại chơi, sợ cậu buồn, Phương Thần bèn bảo cậu vào thư phòng tìm sách hay tạp
chí để đọc.
Có một người ở bên
chuyện trò, quả nhiên thời gian trôi đi rất nhanh.
Phương Thần nghĩ, hôm
nay là cuối tuần, để Cận Vĩ ra ăn bên ngoài, chi bằng bảo cậu ở lại ăn cơm tối
luôn rồi hãy về.
Không ngờ, bữa ăn chưa
kết thúc thì Hàn Duệ trở về đúng vào lúc bên ngoài nhá nhem tối.
Thấy trong nhà có khách,
Hàn Duệ hơi ngạc nhiên. Phương Thần thì lại càng sửng sốt hơn, bất giác đặt đũa
xuống, hỏi: ‘Không phải anh nói ngày mai mới về sao?”, sau đó mới nhớ ra
là phải giới thiệu hai người còn lại với nhau, “Đây là anh Hàn Duệ, đây là
Cận Vĩ”.
Cô vốn không muốn hai
người gặp mặt, may mà Hàn Duệ không tỏ thái độ gì, mà chỉ chào một câu rồi đi
lên gác tắm.
Khi anh tắm xong, quay
xuống thì đúng lúc hai người đang ngồi nói chuyện bên bàn, hình như Cận Vĩ kể
một câu chuyện cười thì phải, nên Phương Thần cứ cười ngặt nghẽo, đôi mắt long
lanh, khiến cho cả căn phòng dường như cũng sáng bừng lên.
Hàn Duệ bước tới, ngồi
xuống bên cạnh cô, vừa múc canh vừa hỏi: “Đã đỡ viêm dạ dày chưa?”.
“Sao cơ?”,
Phương Thần thôi cười, ngoảnh mặt lại nhìn anh, hỏi lại.
“Bác sĩ nói thế
nào?”
Thì ra anh đã biết mọi
chuyện. Phương Thần lắc đầu, nói: “Không sao, chắc là tại vì hôm qua ăn
nhiều thứ linh tinh ở cơ quan”.
Hàn Duệ dừng động tác,
nhìn cô một cái, rồi sau đó không nói gì nữa.
Anh vẫn muốn hỏi cô
rằng, vì sao lại không báo cho anh đầu tiên?
Rõ ràng trước lúc đi anh
đã dặn dò rõ ràng như vậy, thế mà cuối cùng anh vẫn phải thông qua báo cáo của
thuộc hạ mới biết tin cô vào viện lúc nửa đêm.
Không phải là anh hoàn
toàn không để ý đến điều đó, thậm chí anh còn cảm thấy một chút giận dữ trong
lòng nữa.
Lần này trở về bên anh,
thái độ của cô có gì đó hơi lạ lùng, lúc lạnh nhạt, lúc bình thường, phần nhiều
thì lại như đang có rất nhiều tâm sự.
Anh không biết cô đang
suy nghĩ những gì, nhưng thấy rất rõ rằng, cô đang đề phòng anh, luôn coi anh
là người không mấy liên quan, nên mới tỏ ra không hề tin tưởng ở anh, đến cả
lúc ốm yếu nhất, cô cũng không muốn có được bất cứ sự an ủi, chia sẻ nào từ anh.
Thế mà, một thằng nhóc
dở người lớn, dở trẻ con, lúc này lại đang ngồi ở đây và làm cho cô vui vẻ đến
như vậy.
Thái độ của cô đối vói
người bên cạnh nhẹ nhàng và tự nhiên hơn đối với anh rất nhiều.
Nụ cười không chút đề
phòng ây, cô đã rất tiết kiệm với anh.
Sau khi ăn cơm xong,
trước khi Cận Vĩ chào tạm biệt và ra về, Phương Thần nói: “Em cũng sắp
phải nhập học rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau, có gì không hiểu em cứ mang theo
để cùng thảo luận, được chứ?”.
Tất nhiên là Cận Vĩ thấy
không có vấn đề gì.
Khi hai chị em đang
thống nhất địa điểm gặp mặt, đột nhiên Hàn Duệ lên tiếng: “Hãy để Cận Vĩ
ngày mai đến đây đi”.
Phương Thần sững người,
còn Cận Vĩ thì lại lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Cũng phải. Chị Phương
chưa khỏe hẳn, không nên đi lại nhiều cho phiền phức. Ngày mai em sẽ mang tài
liệu đến”.
“Chị đã khỏe rồi
mà.” Phương Thần cảm thấy rất khó hiểu, không biết hai người này nghĩ gì
nữa, bệnh viêm dạ dày cấp tính có đáng sợ thế không? Huống chi, ngoài chút bệnh
đó ra, cô rất bình thường.
Nhưng sự phản đối của cô
không có hiệu quả, trước cái nhìn của hai người, dường như cô trở thành một
người trong suốt, ngay cả đến chuyện xe đưa đón Cận Vĩ cũng được sắp xếp nhanh
chóng.
Cô đành bất lực tiễn Cận
Vĩ ra về, đến trước cửa, Cận Vĩ còn cười hì hì, nói: “Anh ấy rất quan tâm
đến chị. Chị Phương, thế thì ngày mai chị em mình gặp lại nhé!”.
Khi cô quay trở vào bên
trong thì đã không thấy bóng dáng Hàn Duệ ở phòng khách nữa.
Một thuộc hạ đưa tay chị
lên gác: “Đại ca bảo em nhắc chị uống thuốc”, rồi sau đó hạ thấp
giọng, “Xem ra, tâm trạng của đại ca không được tốt lắm”.
Vừa rồi vẫn rất bình
thường cơ mà? Phương Thần không biết nên trả lời thế nào, vì cô không sao nghĩ
ra, trạng thái tình thần của một người sao lại có thể thay đổi nhanh đến thế?
Hoặc nói một cách khác,
sao một người lại có thể giấu trạng thái tinh thần và tình cảm của mình giỏi
đến như vậy?