Sau cả chuỗi hoạt động rầm rộn nhằm gây thanh thế, bên sản xuất tổ chức một cuộc họp báo. Các tiểu Hoa đán mặc trang phục biểu diễn lộng lẫy, đúng chỉnh tề chụp ảnh chung, bức ảnh sau đó được đưa lên báo chí đã tạo nên một làn sóng bàn luận sôi nổi. Sau cùng, tất cả các diễn viên đến phim trường, bấm máy khởi quay.
Dưới bàn tay kỳ diệu của Hứa Nhã Vân, vai Trần A Kiều của Minh Vi đã không còn hình tượng một người đàn bà kiêu căng đố kị, trái lại trở thành một nhân vật khiến mọi người thấy xót thương.
Trần A Kiều dưới ngòi bút của Hứa Nhã Vân tuy xuất thân cao quý, song lại ở trong một gia đình có người cha yếu hèn, còn người mẹ mạnh mẽ. Từ nhỏ nàng đã phải gánh vác sự kì vọng lớn lao của mẫu thân, nên thời ấu thơ phải luôn sống trong môi trường dạy bảo hết sức nghiêm khắc, chịu áp lực nặng nề. Môi trường sống như vậy đã khiến Trần A Kiều trở nên lạnh lùng, lập dị và cao ngạo.
Công chúa trưởng Quán Đào luôn hy vọng con gái mình có thể vào cung, trở thành hoàng hậu, bởi vậy tìm mọi cách để A Kiều tiếp xúc nhiều với Thái tử Lưu Vinh. A Kiều từ nhỏ đã được Lưu Vinh thương yêu như một người em gái, tình cảm ấm áp chưa từng được hưởng đó khiến nàng cũng dần nảy sinh tình yêu sâu sắc với Lưu Vinh. Tuy nhiên Lật Cơ, thân mẫu của Lưu Vinh, lại có mối oán hận với công chúa Quán Đào nên nhất quyết không chấp nhận cho Lưu Vinh với A Kiều kết thân.
Tức tối vì mất mặt, công chúa Quán Đào chuyển sang Vương mỹ nhân, một người thích được nịnh nọt, tâng bốc. Hai người này nhanh chóng liên thủ với nhau, quyết định trở thành thông gia. Trần A Kiều được đưa tới cho Lưu Triệt, con trai Vương mỹ nhân. Đứa bé nghịch ngợm ít hơn nàng hai tuổi đó hoàn toàn không thể làm cho Trần A Kiều hứng thú, nàng vẫn không thôi thương nhớ Lưu Vinh. Song Lưu Triệt, vì từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, trái lại, rất thích người chị luôn tỏ ra lạnh lùng với mình này.
Lưu Triệt được Vương mỹ nhân mớm lời, đã hứa với A Kiều rằng nếu lấy được nàng sẽ xây hẳn một tòa nhà bằng vàng cho nàng ở, cuối cùng hôn sự được định đoạt với sự chấp thuận của Hán Cảnh đế. Công chúa Quán Đào bắt tay với Vương mỹ nhân tấn công từ nhiều phía, sau này khiến cho Cảnh Đế phế Lưu Vinh, lập Lưu Triệt mới bảy tuổi lên làm thái tử.
Lưu Vinh bị giáng xuống làm Lâm Giang vương, phải đi ở nơi khác. Trước giờ khởi hành A Kiều lén đến tiễn biệt Vinh ca, nước mắt nghẹn ngào. Lần chia tay đó cũng là lần tiễn biệt.
Nhiều năm trôi qua, hai đứa trẻ đều đã lớn. Lưu Triệt càng ngày càng sủng ái người chị họ khi đó đã trở thành một tuyệt thế giai nhân. Sự lạnh nhạt và dè dặt của A Kiều càng khiến Lưu Triệt mê say đắm đuối. Được Đậu Thái hậu đứng ra làm chủ, hai người thành thân. Trái ngược với sự hào hứng của Lưu Triệt, A Kiều không một chút tỏ ra vui vẻ.
Sau khi trở thành Thái tử phi, A Kiều phải gánh vác những nghĩa vụ mà thân phận mới mang tới cho mình, hết lòng hết sức phò tá cho Lưu Triệt. Được Lưu Triệt yêu thương hết mực và quan tâm chăm sóc từng chút, thêm vào đó, không bị người mẹ hà khắc can thiệp vào cuộc đời như trước, A Kiều dần mở rộng lòng mình, ngày càng trở nên gần gũi với chồng.
Sau này Cảnh đế băng hà, Lưu Triệt lên ngôi, A Kiều được tấn phong hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Từ đó A Kiều một lòng một dạ trợ giúp cho Lưu Triệt, ủng hộ chính kiến của chồng, xây dựng lên một thời đại mới, lại cố gắng giúp Lưu Triệt giữ được mối quan hệ tốt với Đậu Thái hậu, nhờ đó giữ được ngôi hoàng đế. Tình cảm giữa hai vợ chồng ngày càng nồng ấm.
Tất cả nội dung này được cô đọng và lướt nhanh chỉ trong một tập phim là nói hết. Sau khi kết thúc tập một là tới cảnh bao năm đã trôi qua, người dân trên phố ngoài đường, trong nhà ngoài ngõ đều xôn xao bàn tán chuyện Vũ đế đăng cơ đã nhiều năm vẫn chưa có con nối dõi, còn Trần hoàng hậu được sủng ái hết mực nhưng vẫn không mang thai. Lúc này, Lưu Triệt đang mặc thường phục đi vi hành, quăng chén rượu xuống đất, trong lòng vô cùng giận dữ định nổi cơ thịnh nộ. Con gái ông chủ quán rượu liền bước ra, mắng cho những kẻ đang bàn tán về Trần hoàng hậu một trận. Vị hoàng đế trẻ tuổi ngày ngày sống trong cung điện, chỉ trông thấy người người phụ nữ sang trọng kín đáo, e dè, khi đó bất ngờ gặp một Hàn Tử Nhã trong sáng, nhanh nhẹn và hoạt bát nên chợt xao lòng.
Vì một chút cảm xúc đó mà tình cảm phu thê đang mặn nồng bỗng dần trở nên chia rẽ, hậu cung vốn bình yên bắt đầu dậy sóng.
“Hán cung yên hoa” không phải là một bộ phim nghiêng hẳn về chuyện tình yêu, mà kể về những bi hoan ly hợp trong cuộc đời những người phụ nữ sống quanh một vị đế vương thiên cổ.
Những cảnh giữa Minh Vi với nhân vật nam chính Trương Lăng và Vệ Tử Phu Chung Thiên Dao chiếm phần lớn nội dung bộ phim. Diễn viên nữ nhiều vô kể, các vai như Vương mỹ nhân hay công chú Bình Dương đều dùng đến các nữ diễn viên hạng hai, hạng ba, những người mới bước chân vào nghề trong vòng hai năm nay. Nhiều đàn bà con gái ở cạnh nhau thì tất sinh chuyện thị phi. Trong đoàn làm phim, ngoài chuyện kết bè kết cánh giữa những người cùng công ty ra thì việc va chạm, xung đột giữa các nữ diễn viên cũng khó tránh khỏi.
Quan hệ giữa Minh Vi và Chung Thiên Dao có thể coi là tử tế nhất trong đoàn, cũng bởi vì giữa hai người không có những xung đột quá lớn về lợi ích. Chung Thiên Dao có ngoại hình xinh đẹp, quyến rũ, Minh Vi dịu dàng, thanh tú nên hình tượng không giống nhau, ít ra cũng tránh được việc cùng nhau tranh một vai diễn. Trong lòng hai người đều biết rõ, do đó họ thường xuyên ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau, ngoài ra, cả hai cũng thực lòng thích tính cách của nhau, trở nên thân thiết là hợp lẽ.
Tuy nhiên với hình tượng thanh khiết và duyên dáng, Tô Khả Tinh lại trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ với Minh Vi.
Tô Khả Tinh đóng vai Hàn Tử Nhã. Kiểu cách của nhân vật nữ chính đúng là cũng khác người. Công ty sắp xếp cho Tô Khả Tinh một trợ ký và một xe bảo mẫu(*) riêng, người quản lý lúc nào cũng dính chặt ở phía sau để giải quyết việc này việc nọ. Tô Khả Tinh vào đoàn làm phim chưa bao lâu đã nhắm ngay chuyên gia hóa trang chuyên trang điểm cho Chung Thiên Dao, bèn đến gặp đạo diễn yêu cầu đổi chuyên gia đó cho mình.
(*) Loại xe chuyên dùng cho diễn viên, nghệ sĩ khi đi diễn lưu động, nội thất bên trong rất tiện nghi, có thể làm nơi nấu nướng, hóa trang, thay đồ, ngủ nghỉ,…
Đạo diễn khó xử, bảo nhân viên sự vụ đi điều đình. Nhân viên sự vụ mồ hôi đầm đìa đến nơi, vừa nói ra ý định Chung Thiên Dao liền lập tức nổi điên.
– Cùng một kiểu quần áo, cùng một loại phấn son, có gì mà phải đổi? Lẽ nào khuôn mặt cô ta không giống mặt người trái đất?
Nhân viên sự vụ cười nhăn nhó.
– Tô Khả Tinh cảm thấy tay nghề vấn tóc của Tiểu Trương tốt hơn một chút nên kiểu tóc làm đẹp hơn.
– Trang điểm cho phi tần trong hậu cung đương nhiên phải đẹp hơn thường dân rồi. – Minh Vi nói từ tốn. – Kiểu tóc và phục trang đều phải căn cứ vào thân phận của nhân vật. Cứ cho là đổi Tiểu Trương cho cô ấy, cũng vẫn phải hóa trang theo đúng tạo hình nhân vật thôi.
Diễn viên đóng Vương mỹ nhân ngồi bên cạnh thấy ầm ĩ bèn cười nói:
– Sau khi vào cung Hàn Tử Nhã làm cung nữ.
– Vậy sao? – Chung Thiên Dao cao giọng. – Ngay cả danh phận còn không có, ngủ với người ta cũng hoài công. Tôi nói rồi, làm người phải biết suy nghĩ một chút, nhân vật nữ chính thì đã làm sao? Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc rồi dậy, vậy mà tưởng mình thành phượng hoàng có thể bay lên ngọn cây cao được hay sao?
Tô Khả Tinh ở ngay phòng sát vách, khi đó không chỉ cô ta mà người trong ê kíp đều nghe thấy tiếng Chung Thiên Dao rõ mồn một. Câu “ngủ một giấc rồi dậy” hệt như một cái tát đập bốp vào mặt Tô Khả Tinh, đến nỗi mặt cô ta đỏ bừng lên rồi chuyển sang tái mét. Những người ở cùng công ty đều quá biết việc Tô Khả Tinh trèo lên được vị trí này bằng cách nào, thế nên bấm bụng cười thầm với nhau. Những người không biết chuyện cũng không thấy làm lạ, tất cả đầu thản nhiên đứng ngoài xem kịch hay.
Minh Vi không thể không kéo tay Chung Thiên Dao, cười nói:
– Thôi được rồi, tất cả đều cùng công ty mà, sau này còn chạm mặt với nhau nhiều, ầm ĩ lên cũng có gì hay. Tuy nhiên việc liên quan đến chuyện đổi nhân viên hóa trang cũng không phải chuyện nhỏ, diễn viên không quyết định được nên phải hỏi ý kiến nhà sản xuất.
Tô Khả Tinh nghe thấy vậy càng tức giận hơn. Cô ta chưa được xếp vào hàng diễn viên nổi tiếng tới mức vì một chuyện thay người hóa trang mà phải làm kinh động đến cả nhà sản xuất. Khi đó Hứa Nhã Vân sẽ coi cô ta như thế nào?
Chuyện đổi người hóa trang vì thế dần lắng xuống. Chỉ có điều từ sau lần đó, Tô Khả Tinh gườm mặt hai người Chung Thiên Dao và Minh Vi, thậm chí còn không thèm chào hỏi nhau nữa. Minh Vi vốn vẫn giữ nguyên phong cách một người hiền lành dễ tính, song cô cũng cảm thấy không thể vì một Tô Khả Tinh mà đắc tội với Chung Thiên Dao, vậy nên kiên quyết đứng về phía Chung Thiên Dao.
Không lâu sau đó, phim quay đến tình tiết nhân vật nữ chính được Lưu Triệt dùng đủ mọi phương cách để đưa vào cung. Hàn Tử Nhã kiên quyết từ chối, chấp nhận làm cung nữ không chịu làm phi tần. Trần Hoàng hậu và Vệ Tử Phu bình thường vẫn đấu chọi với nhau như nước với lửa nhưng khi đó cũng nhận ra tình hình không ổn, tạm thời bắt tay với nhau, cùng chống lại Hàn Tử Nhã.
Không khí trong đoàn làm phim tự nhiên trở nên hơi khác thường. Trong phim, Trần hoàng hậu và Vệ Tử Phu tìm đủ mọi cách để ức hiếp và khiêu khích Hàn Tử Nhã, ngoài đời Tô Khả Tinh phớt lờ Chung Thiên Dao và Minh Vi. Tô Khả Tinh lấy một địch hai, cảm thấy lực bất tòng tâm, chỉ còn cách đổ hết tất cả sự bực bội lên người trợ lý.
Bọn Minh Vi thấy người trợ lý đó bị giày vò hết sức đáng thương, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi.
Lý Trân, trợ lý của Minh Vi căm phẫn nói:
– Trợ lý cũng là người, cũng không phải là bán thân cho cô ta, cô ta dựa vào đâu mà chà đạp lên người ta như vậy?
Chung Thiên Dao cười nhạt.
– Cô ta chỉ có một chút bản lĩnh đó thôi.
Khi các nhân viên trong đoàn nhận về một lớp trang phục mới, đang đăng kí để nhập kho thì Tô Khả Tinh đi ngang qua, nhìn ngay thấy một bộ váy áo tuyệt đẹp màu ngân hồng hoa đen, gấu viền kim tuyến.
Tô Khả Tinh thích tới nỗi cứ cầm riết lấy trên tay, vuốt ve mãi không thôi.
– Đây là trang phục của ai thế?
– Là của Trần hoàng hậu. – Các nhân viên đang bận rộn với việc đăng kí, còn không ngẩng đầu lên. – Ở trên quần áo đều có đánh dấu ghi rõ tên đấy.
Tô Khả Tinh nhìn lại, thấy trên phiếu đúng là ghi mấy chữ “Trần hoàng hậu” thật. Cô ta tiếp tục nhìn sang một bộ màu vàng trông giản dị, bộ đó mới viết “Hàn Tử Nhã”.
Tô Khả Tinh cười nhạt, vung tay vứt xuống rồi bỏ đi.
Sau khi cô ta đi khuất, một người lặng lẽ đến gần xe trang phục.
Minh Vi nhìn trang phục phải mặc để quay hôm nay, hơi ngạc nhiên.
– Chẳng phải là hôm nay quay cảnh chúc thọ Vương thái hậu sao? Một cảnh trang trọng như vậy, vì sao hoàng hậu lại mặc bộ này?
– Em cũng không biết. – Lý Trân lật tờ đánh dấu ra xem. – Tag ghi tên chị mà.
Chung Thiên Dao khi đó đã thay trang phục xong, mặc một bộ váy hồng tươi có họa tiết hoa sen vàng. Nhìn thấy bộ trang phục trong tay Minh Vi, cô cũng sững người.
– Sao họ lại cho cậu mặc trẻ thế này?
– Màu dưa gang pha lẫn với xanh non. – Minh Vi cười ha ha.
Ra đến trường quay, Tô Khả Tinh mặc bộ váy ngân hồng, khi trông thấy Minh Vi mặc chiếc áo màu xanh non thì hơi biến sắc, song Minh Vi cũng không nhận ra dấu hiệu gì khác thường mà chỉ chú tâm vào lời thoại với nhân vật nam chính.
Khi Hứa Nhã Vân đến trường quay, các diễn viên đều đã có mặt đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng bấm máy. Từ xa cô đã trông thấy bóng người mặc áo xanh non ngồi ở vị trí hoàng hậu.
Đạo diễn trường quay vừa hô lên một tiếng “Chuẩn bị”, Hứa Nhã Vân tiến lên trước rồi nói lớn: “Chờ một chút!”.
Mọi người hết thảy đều dừng công việc lại, ngạc nhiên nhìn Hứa Nhã Vân.
Hứa Nhã Vân đi tới, mặt sa sầm, nhìn xung quanh một lượt sau đó dừng lại ở Tô Khả Tinh.
– Ai mang bộ đó đến cho cô?
Tô Khả Tinh thấy da đầu tê dại, trả lời thành thực.
– Là do nhân viên sự vụ trường quay mang tới. Em…em không biết gì hết.
Đạo diễn nói:
– Cô Nhã Vân, có chỗ nào không ổn sao?
– Trang phục. – Hứa Nhã Vân chỉ vào Tô Khả Tinh, sau đó lại chỉ vào Minh Vi.
– Hai người bị lẫn lộn trang phục của nhau, đi đổi lại đi.
Minh Vi lập tức đứng dậy đi thay quần áo.
Hứa Nhã Vân trợn mắt nhìn Tô Khả Tinh, không thể không nói:
– Hai người các cô khi nhận trang phục thấy không hợp vì sao lại không nói một tiếng?
Minh Vi nói:
– Em cũng cảm thấy không đúng, nhưng trên tag lại ghi đúng tên.
– Làm sao như thế được? – Hứa Nhã Vân kêu lên. – Tên ghi trên tag là do tự tay tôi viết. Ai đã đổi?
Câu đó vừa nói xong, tất cả rơi vào im lặng.
Minh Vi ngẫm nghĩ, ánh mắt dừng lại ở chỗ Chung Thiên Dao, Chung Thiên Dao nhìn cô khẽ lắc đầu.
– Em không biết việc này. – Minh Vi nói. – Khi trợ lý lấy về đã như vậy rồi.
Nhân viên phụ trách việc phát trang phục đứng ra khỏi hàng giơ tay lên trời thề:
– Khi tôi phát phục trang, đều căn cứ vào đúng tên ghi trên tag.
Tô Khả Tinh thấy tình hình không ổn, cũng kêu toáng lên:
– Em cũng không biết. Em lấy được bộ nào thì mặc bộ đó. Ai biết người nào đó lòng dạ thâm độc, lén lút đổi để hại người khác.
Minh Vi nhướn mày lên. Con bé Tô Khả Tinh này, người khác không động đến cô ta nhưng cô ta lại thích động chạm đến người khác. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.
Quả nhiên Hứa Nhã Vân trợn ngược mắt lên.
– Ý cô bảo tôi cố ý dán sai tag sau đó gây phiền phức cho cô?
Tô Khả Tinh không ngờ lại đắc tội với bề trên, mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp giải thích:
– Em không có ý đó…
Nhầm lẫn quần áo chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Hứa Nhã Vân đã bị chạm nọc nên nhất quyết không chịu bỏ qua. Cô lập tức gọi người quản lý phục trang cho diễn viên lên. Người quản lý mang theo sổ sách đưa cho Hứa Nhã Vân xem.
– Khi tôi vào sổ thì số 2544 là phục trang của hoàng hậu.
– Vậy ai đã đổi tag trên các bộ phục trang này?
Nhân viên phụ trách phục trang chỉ thẳng vào Tô Khả Tinh không khách sáo.
– Cô Khả Tinh có đến, còn hỏi tôi bộ này là dành cho ai. Tôi nói đó là bộ của hoàng hậu, sau đó cô ấy lật ra xem một chút rồi đi.
Tô Khả Tinh nhảy vọt lên, lồng lộn mấy lượt.
– Anh nói dối, tôi không thay tag.
– Có ai nói cậu đổi tag đâu. – Minh Vi cười cười đứng ra giảng hòa.
Bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chặp, mặt Tô Khả Tinh xám ngoét lẫn tím bầm. Cô ta nhắc váy rồi lao lên thềm, nhào về phía Minh Vi.
– Là cô! Nhất định là cô đã thay tag để cố ý hãm hại tôi.
Minh Vi giật mình vội lùi lại phía sau để tránh. Nhân vật nam chính Trương Lăng phải đứng chặn Tô Khả Tinh lại. Trường quay phút chốc đã nhốn nháo lên.
– Chính là cô! Đồ không biết xấu hổ, dùng cái thủ đoạn ti tiện này để hại tôi.
Minh Vi dở khóc dở cười.
– Tôi hại cô làm cái gì? Tôi chả thù ghét gì cô cả.
– Ai mà biết cô có tâm địa gì? –Mắt Tô Khả Tinh đỏ ngầu. –Đồ tiện nhân giả bộ thanh cao! Vừa quyến rũ Đường Hựu Đình, vừa quyến rũ Cố Thành Quân, đồ lẳng lơ mặt dày.
Những người có mặt lại ồn ào hết lên. Chung Thiên Dao mặt xám xanh, xông đến định trợ giúp. Minh Vi đẩy Chung Thiên Dao ra, quay người lại đối mặt với Tô Khả Tinh nghiêm giọng:
– Cô đừng nói năng bậy bạ. Bản thân mình không có năng lực nên nghĩ rằng những người có khả năng khác đạt được thành công đều là nhờ vào quan hệ tình dục, suy nghĩ đó của cô đúng là bẩn thỉu, đáng hổ thẹn. Nếu như cứ hợp tác với ai là quyến rũ người đó, vậy ở đây có biết bao nhiêu người đàn ông đã có quan hệ bất minh với tôi? Cô lại vô phép như vậy, bôi nhọ tôi chưa đủ, còn đổ vấy cả lên người khác nữa. Đừng tưởng rằng thấy tôi nhẫn nhịn với cô tức là tôi dễ dãi, con giun xéo lắm cũng quằn.
Trương Lăng là nhân vật nam chính nên cũng không tránh khỏi những tin đồn trong quan hệ với nữ diễn viên, lúc này thấy Tô Khả Tinh bất chấp tất cả để nói năng bừa bãi như vậy, sợ sẽ có phóng viên lắm chuyện nào đó viết cả mình vào. Vì anh ta đã có vợ, nếu để vợ biết chuyện cũng sẽ không bỏ qua. Nghĩ đến đó, Trương Lăng cũng cảm thấy tức giận.
– Cô Khả Tinh, Minh Vi là một người ngay thẳng, nghiêm chỉnh, tôi rất có cảm tình. Ở trong giới của chúng ta, dù rằng có những người có hành vi đáng khinh, nhưng cũng có rất nhiều người vươn lên bằng chính khả năng diễn xuất của mình. Hết thảy mọi người đều coi diễn xuất là một công việc và nghiêm túc với nó, cô vừa mở miệng đã vu khống hết mọi người, quả thực quá ác độc.
Tô Khả Tinh không hiểu, cô ta vu khống hết mọi người lúc nào kia?
Chung Thiên Dao chớp ngay thời cơ, cũng cao giọng làm toáng lên:
– Tôi cũng từng hợp tác với Đường Hựu Đình, sao cô không nói tôi và anh ấy có chuyện ám muội đi? Hay chính cô là người như vậy nên nhìn ai cũng là loại người không ra gì? Chính bản thân cô cũng từng cộng tác với rất nhiều người, những việc cô làm mới là mờ ám!
Các diễn viên đứng xung quanh cũng thi nhau chêm vào.
Tô Khả Tinh bị bao vây giữa những lời chỉ trích, vừa ngạc nhiên vừa sợ, mồ hôi túa ra khắp toàn thân. Trương Lăng và hai người khác trong đoàn phải giữ cô ta lại, tỏ ra lo ngại cô ta sẽ làm tổn thương người khác, vì thế trông bộ dạng Tô Khả Tinh vừa nhếch nhác vừa hoang đường.
Tô Khả Tinh vừa sợ vừa hổ thẹn, nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã. Người đẹp rơi lệ giống như những bông hoa lê đọng nước mưa, chỉ có điều khi đó không ai thưởng thức.
– Các người… Chu Minh Vi, cô sắp đặt giỏi thật.
Minh Vi cười khổ sở.
– Cô đúng là mắc chứng hoang tưởng rồi. Sau này trên đường đi cô vấp phải hòn đá, chẳng lẽ cũng trách tôi cố ý ngáng chân cô hay sao? Tôi không đổi nhãn hiệu của phục trang. Còn việc cô có đổi hay không cũng không liên quan đến tôi. Tôi không muốn tranh cãi với cô. Tiền thuê trường quay không rẻ đâu, mau đi thay quần áo rồi quay tiếp mới là việc quan trọng.
Minh Vi nhường lối, Tô Khả Tinh không muốn xuống nhưng không thể không xuống. Trợ lý của Tô Khả Tinh vội vàng chạy đến đưa cô ta ra xe bảo mẫu. Tô Khả Tinh vừa đi vừa khóc. Từ sau khi được Cố Thành Quân cho đóng vai chính trong MV của nhóm “Cực quang Boy”, đường đi của cô ta luôn rất thuận lợi, ai cũng phải nuông chiều. Hôm nay mất mặt trước bao nhiêu người ngay giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là lần đầu tiên.
Tô Khả Tinh càng nghĩ càng thấy ấm ức, đẩy mạnh trợ lý của mình ra, mắng:
– Đều tại cô, khi lấy phục trang không nhìn cho kĩ, nên mới gây ra chuyện lớn như vậy. Cô đừng có quanh quẩn cạnh tôi nữa!
Trợ lý bị đẩy một cái loạng choạng người, mặt đỏ bừng lên, đột nhiên vứt cái túi sách xuống dưới chân Tô Khả Tinh.
– Cô Tô, xét về lý cô là cấp trên của tôi, tôi không nên nổi nóng với cô, nhưng giờ tôi không thể nhẫn nhịn được hơn nữa. Tất cả đều là người cùng công ty, làm việc để kiếm tiền, không thể phân định thành sang hèn như vậy được. Cô đã không tôn trọng tôi như một con người thì cũng không cần cô phải đuổi, tôi cũng sẽ không tiếp tục hầu hạ cô nữa. Công ty có biết bao nghệ sĩ như vậy, đi theo ai thì cũng vẫn tốt hơn cô.
Nói xong, trợ lý vung tay đi thẳng, để lại một mình Tô Khả Tinh sững người đứng nguyên tại chỗ. Vì hai người bọn họ vẫn chưa đi được xa nên tất cả các thành viên đoàn làm phim đều chứng kiến hết màn xung đột đó. Ngay lập tức những tiếng cười mỉa mai, chế giễu cùng với những lời bình luận đều bay đến tai Tô Khả Tinh.
– Đủ rồi! – Hứa Nhã Vân đứng xem kịch nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng. – Tô Khả Tinh, cô coi phim trường là gì vậy? Có thể để cho cô tùy tiện giở thói ngang ngược thế sao? Với thái độ của cô tôi không tin là cô có thể hoàn thành tốt công việc của mình. Không cần cô tham gia bộ phim này nữa. Cô hãy quay về công ty đợi thông báo.
Minh Vi và Chung Thiên Dao lập tức đưa mắt nhìn nhau, cả hai người đều không nói một lời.
Đạo diễn thấy vậy đứng ra hòa giải, cười nói:
– Người trẻ tuổi khó tránh khỏi nông nổi, biết sai thì sửa là được rồi. Bây giờ kiếm diễn viên khác thay thế cũng phiền toái lắm? Phải làm đúng tiến độ đã đặt ra, các cảnh quay rồi chẳng lẽ phải quay lại, tiền thuê phim trường không thể lãng phí như vậy mà.
Tô Khả Tinh sợ tới mức toàn thân run bắn lên, vội vàng cầu xin:
– Cô Hứa, em sai rồi. Em sẽ không dám gây chuyện như vậy nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ giữ quan hệ tốt với các đồng nghiệp.
Hứa Nhã Vân cười nhạt.
– Đến bây giờ mới biết điều, biết sớm hơn có phải tốt không? Nếu cô còn gây chuyện rắc rối nữa, bất kể lúc nào cũng có thể thay được.
Tô Khả Tinh nghe thấy vậy liền thở phào một hơi, hệt như được đại xá, vội cảm ơn rối rít.
Minh Vi và Tô Khả Tinh đổi trang phục xong, hóa trang lại rồi tiếp tục quay. Khi diễn xuất Tô Khả Tinh vẫn tỏ ra đôi chút bồn chồn, song đạo diễn cũng không quá khắt khe. Ngược lại với Minh Vi, dù vừa tranh cãi xong nhưng trước ống kính vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, bình tĩnh, thong dong, diễn một cách hết sức tinh tế sự bất lực và tuyệt vọng của người phụ nữ buộc phải giương mắt nhìn tình yêu của mình chết dần đi.
Sau chuyện này, công ty đổi một trợ lý khác cho Tô Khả Tinh, còn trợ lý trước kia chuyển cho người khác. Mối quan hệ giữa Minh Vi và Tô Khả Tinh coi như hoàn toàn tan vỡ. Tuy nhiên qua lần giao tranh này, Tô Khả Tinh cũng được một bài học về sự lợi hại của Minh Vi. Cô ta biết bản thân mình đấu không lại, Minh Vi cũng chẳng khiêu khích gì, thế nên ngoài mặt hai người tỏ ra như không có chuyện gì, người này coi như người kia không tồn tại.
Bộ phim đó quay trong hơn một tháng, không xảy ra thêm sai sót gì lớn. Sau này Hứa Nhã Vân còn đến kiểm tra một lần nữa, gặp đúng hôm quay cảnh nghi án Trần hoàng hậu dùng cổ thuật(*).
(*) Một phép thù thủy của người Trung Quốc cổ, đưa một loại sâu độc vào cơ thể người khác, buộc người đó không thể rời xa mình.
Minh Vi để xõa mái tóc đen dài, mặc bộ Hán phục màu vàng nhạt thanh nhã, ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt buồn bã đầy những ánh nhìn ảm đạm. Tuy hết sức giản dị, nhưng trông vẫn vô cùng nổi bật, thanh thoát và đẹp đẽ, không khác gì thiếu nữ xưa khiến cho Lưu Triệt hồn xiêu phách lạc.
Lưu Triệt sải bước đi vào trong điện, khi nhìn thấy người vợ kết tóc xe tơ của mình biếng nhác điểm trang, ngồi đó với tâm trạng buồn thương, khí thế hung hổ bỗng nhiên tan biến đi đâu hết.
Trần hoàng hậu buồn bã ngẩng đầu lên nhìn chồng, nói khẽ:
– Bệ hạ… cuối cùng cũng đến rồi…
Lưu Triệt cảm thấy bạc nhược. Nàng đang ngồi đó, trước sau vẫn là người chị họ chưa bao giờ che giấu cảm xúc thật với ông, là giai nhân ông luôn ngưỡng mộ và theo đuổi. Bao nhiêu năm qua, để ngăn chặn thế lực của nhà họ Trần, ông đã luôn áp chế nàng, vì có được mỹ nhân mà lạnh nhạt nàng, cuối cùng lại phế ngôi vị của nàng để lập Vệ Tử Phu, mẫu thân của thái tử, lên làm hoàng hậu.
Cuối cùng Lưu Triệt cũng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Chuyện dùng cổ thuật có đúng là thật không?
Trần hoàng hậu nhìn chồng chăm chú, cười mà như không.
– Bệ hạ nói thật thì nó là thật. Thiếp chẳng có gì để tranh cãi.
– Nàng đừng tưởng rằng ta không dám phế nàng! – Lưu Triệt gầm lên.
– Vậy bệ hạ phế đi. – Trần Hoàng hậu cúi đầu, tay vuốt nếp nhăn trên áo một cách vô thức. – Bệ hạ đã không cần thiếp nữa rồi, vậy việc thiếp ở lại bên cạnh bệ hạ còn có ý nghĩa gì? Ngôi vị hoàng hậu này sẽ dành cho người thích hợp hơn ngồi vào, bên cạnh bệ hạ có bao nhiêu người như vậy, lo gì không có người thay thế.
– Nàng… – Lưu Triệt chỉ tay vào nàng, run bắn lên. – Sự việc đã đến lúc này mà nàng vẫn còn ngang bướng như vậy à.
– Cả đời thiếp đều như vậy, bệ hạ còn không hiểu hay sao? –Trần Hoàng hậu lại ngẩng đầu lên nhìn Lưu Triệt, khẽ mỉm cười, đẹp như ngàn đóa hoa nở muộn.
Lưu Triệt bỗng hoảng hốt, dường như trông thấy người thiếu nữ đứng dưới gốc hoa đào nhìn mình cười kiêu ngạo năm xưa.
– Nàng … Đã làm những chuyện như thế này, ta thực sự không thể nào để yên cho nàng.
– Thiếp biết.
– Nàng biết ư? Nàng biết quá nhiều rồi!
Trần Hoàng hậu lại cười.
– Thiếp và bệ hạ là vợ chồng kết tóc xe tơ, không chỉ như vậy mà chúng ta còn biết nhau từ nhỏ, đến giờ cũng được hai mươi nhăm năm. Thiếp hiểu rất rõ tính tình bệ hạ bởi thời gian chúng ta bên nhau quá dài, hơn nữa chúng ta lại cùng trải qua biết bao nhiêu chuyện. Bệ hạ là một đấng minh quân lưu danh thiên cổ, còn thiếp chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường. Bệ hạ phế thiếp thì câu chuyện của thiếp kết thúc ở đây, câu chuyện của bệ hạ sẽ còn tiếp diễn. Thiếp vào cung từ nhỏ, cả đời người cũng chỉ ở chốn này, dù là lầu vàng vẫn có ngày cảm thấy mệt mỏi. Bệ hạ, ngày hôm nay bệ hạ đã chán, thiếp cũng mệt rồi. Chi bằng nhân cơ hội này để tha cho nhau. Chuyện ngày xưa tự người nào người ấy trân trọng thôi.
Lưu Triệt hít sâu một hơi, loạng choạng đi đến trước mặt Trần Hoàng hậu rồi ngồi xuống, kéo nàng đến sát mặt mình. Hai khuôn mặt cách nhau trong gang tấc, Trần Hoàng hậu vẫn bình tĩnh điềm nhiên như không có gì. Lưu Triệt cười cay đắng.
– Nàng vẫn là người hiểu ta nhất. Vẫn là nàng… hiểu ta nhất! Thế nhưng, A Kiều, rốt cuộc nàng đã bao giờ yêu ta chưa?
Nói xong, Lưu Triệt đẩy Trần Hoàng hậu ra, đứng dậy quay người rời khỏi điện Tiêu Phòng.
Sau lưng ông vang lên giọng nói nghe như tiếng than thở của Trần hoàng hậu:
– Yêu… Chỉ có điều, chàng đã cho thiếp biết rằng tình yêu đó là một sai lầm…
Cơ thể Lưu Triệt khẽ lảo đảo, thái giám vội vàng đến đỡ nhưng bị ông đẩy ra. Ông siết chặt tay, sải bước rời đi, không quay đầu lại nữa.
Cảnh chia biệt đó là tiêu điểm của cả bộ phim. Khi viết đến đoạn này, Hứa Nhã Vân đã phải đầu tư rất nhiều tâm huyết. Lúc này, xem ra hai diễn viên đã thể hiện một cách sát nhất, hoàn hảo nhất những gì cô đã tưởng tượng trong đầu. Mỗi một ánh mắt, một cử chỉ, một nụ cười đều khiến cho Hứa Nhã Vân hết sức hài lòng.
Trương Lăng đã làm nghề mười năm, rất nhiều kinh nghiệm. Nhưng Chu Minh Vi rõ ràng chỉ mới bước chân vào nghề chưa tới hai năm, vậy mà kỹ năng diễn xuất tiến bộ nhanh một cách thần kỳ. Vai diễn lần này quả thực trôi chảy, thành thục hơn lần trước nhiều.
Khi quay xong, Minh Vi được trợ lý đỡ đứng dậy. Lúc quay người đi, cô nhìn thấy Hứa Nhã Vân đứng ở đằng xa, gật đầu với cô một cách đầy ẩn ý, trong mắt là một sự ngợi khen.
Minh Vi cúi người đáp lễ.