Đường Hựu Đình đội mũ lưỡi trai, mở cửa xe bước xuống. Ngày cuối xuân ở vùng ngoại ô ẩm ướt nhưng đẹp long lanh. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, màu xanh mướt của cỏ cây và cả bầu trời xanh trong toát lên một sức sống tươi mơn mởn. Không khí hoàn toàn không có khói bụi của xe cộ mà dậy lên mùi hương thanh khiết của đất và nước, còn thoang thoảng một chút hương hoa. Đường Hựu Đình tìm kiếm xung quanh một hồi, mới nhìn thấy ở góc nghĩa trang có một cây quế lác đác mấy bông hoa.
Anh lấy ra bó cúc trắng từ trong cốp sau xe, mua thêm một ít tiền giấy và hương ở quầy căng tin, sau đó men theo con đường lát đá trong nghĩa trang chậm rãi đi lên núi. Đi xuyên qua khu an táng, sau đó lại xuống một con đường dốc, trước mắt bỗng mở rộng ra.
Đây là khu mộ địa có phong thủy tốt nhất ở nghĩa trang, tựa sơn vọng thủy, không gian yên tĩnh. Chính mấy người bọn anh đã chọn chỗ này cho Thừa Trác.
Từ xa trông thấy hoa tươi được trải như một tấm thảm trước mộ Thừa Trác. Đến gần hơn mới thấy trên các bó hoa còn gắn cả thẻ tên và ảnh Triệu Thừa Trác chụp khi còn sống, bên cạnh là vài ngọn nến còn đang cháy dở. Những thứ này đều do fan hâm mộ mang đến. Năm ngoái, tròn một năm ngày mất của Triệu Thừa Trác, chỗ này cũng được phủ kín hoa tươi.
Phải khó khăn lắm Đường Hựu Đình mới tìm được lối đi bị lấp trong thảm hoa tươi đó để tìm tới trước bia mộ Triệu Thừa Trác. Các fan hâm mộ vẫn thường xuyên dọn sạch sẽ nơi này, ảnh trên bia mộ cũng được lau sạch bong không một hạt bụi. Tuy nhiên khi đặt bó hoa xuống, Đường Hựu Đình vẫn lấy tay áo lau lại tấm ảnh.
Triệu Thừa Trác hơi hé cười, ánh mắt ươn ướt. Khuôn mặt trẻ trung của anh mãi mãi không bao giờ thay đổi.
“Thừa Trác, mình đến thăm cậu đây.”
Đường Hựu Đình nói rồi châm lửa đốt tiền giấy.
Ngày này hai năm trước, ba giờ mười lăm phút chiều, anh được người quản lý xác thực thông tin Triệu Thừa Trác đã qua đời. Vì bị một sự kích động quá lớn, nên đến giờ anh vẫn không nhớ nổi khi đó mình đã phản ứng như thế nào.
Thực ra suốt một khoảng thời gian dài sau đó, người anh luôn trong trạng thái mê man. Đến nhà xác nhìn di thể Triệu Thừa Trác lần cuối, xuất hiện trong buổi họp báo, đến dự đám tang… Tất cả các khuôn mặt đều nhạt nhòa, chỉ có khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch của Triệu Thừa Trác luôn hiện lên trong tầm mắt anh.
Đường Hựu Đình lấy ra một bao thuốc lá rồi vứt vào trong lửa.
“Mình mang cả loại thuốc cậu thích hút đến. Trước đây vì lo cho sức khỏe của cậu nên không cho cậu hút, giờ mình không ngăn cậu nữa”. Đường Hựu Đình ngồi xuống trước thềm đá, cũng châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.
Trong làn khói thuốc, khuôn mặt tươi cười của Triệu Thừa Trác trở nên méo mó như sắp tan biến đến nơi, lại cũng giống như đang khóc.
Bên tiếng lửa bập bùng, trong đầu Đường Hựu Đình lại vang lên giọng nói của Triệu Thừa Trác.
“Hựu Đình, mình khó chịu lắm. Quả thực mình khó chịu vô cùng. Cậu giúp mình với…”
Đường Hựu Đình đau khổ nhắm nghiền mắt lại, cố gắng xua giọng nói đó khỏi đầu mình.
Một năm trước ngày mất, Triệu Thừa Trác thường xuyên cầu xin Đường Hựu Đình như vậy, song anh cũng không có cách nào giúp được. Anh chỉ có thể hết lần này đến lần khác đạp cửa nhà vệ sinh, kéo Triệu Thừa Trác ra, tát cho một cái rồi băng bó vết thương cho cậu ấy. Khi suy sụp, Triệu Thừa Trác khóc như một đứa trẻ con, Đường Hựu Đình chỉ có thể ôm lấy cậu ấy rồi vỗ về ru ngủ.
Đi khám cũng đi rồi, thuốc cũng uống rồi, nhưng bác sĩ vẫn khuyên nên cho Triệu Thừa Trác nhập viện. Khi đó ban nhạc đang trong thời kì đỉnh cao, lịch diễn dày đặc, Đường Hựu Đình gắng sức gánh vác mọi áp lực và yêu cầu của công ty, để cho Triệu Thừa Trác tạm thời nghỉ ngơi.
Đường Hựu Đình vốn tưởng Triệu Thừa Trác sẽ khá hơn lên như những lần nằm viện điệu trị trước đây, không ngờ lần đó Triệu Thừa Trác không bao giờ quay lại nữa.
Điếu thuốc đã cháy hết. Đường Hựu Đình vứt đầu lọc vào đống lửa. Anh phủi phủi tàn thuốc trên đầu gối rồi đứng dậy.
– Hựu Đình.
Một người con trai trẻ tuổi ôm một bó hoa men theo các bậc thang đi xuống, sau đó dừng lại bên ngoài thảm hoa trước mộ. Da cậu ta ngăm ngăm màu bánh mật, dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai.
Đường Hựu Đình đứng ngược nắng nên phải nheo mắt lại nhìn, mãi sau mới chậm rãi gật đầu.
– Cánh à.
Đó là Diêu Cánh, tay trống trước đây của Legend.
Diêu Cánh cũng cố gắng len qua thảm hoa để đi tới, nói:
– Gọi điện trước để hỏi xem cậu có đến hay không, cậu cũng không trả lời rõ ràng. Nếu biết trước cậu đến đã đi cùng rồi.
– Sao phải đi cùng mình?
– Mình bị tịch thu giấy phép lái xe rồi, tìm cậu đi nhờ xe thôi. –Diêu Cánh cười nhạo báng, sau đó khẽ khàng đặt bó hoa xuống trước bia mộ Triệu Thừa Trác.
Đường Hựu Đình nói:
– Mình đã bảo cậu nhiều lần rồi, đừng lái xe kiểu đó, định phi xuống âm phủ gặp Triệu Thừa Trác hay sao?
Diêu Cánh gãi gãi đầu.
– Cậu vẫn cứ hay càu nhàu như vậy.
– Cậu không thích nghe, mình không nói nữa. – Đường Hựu Đình lại lấy ra một điếu thuốc nữa, song chưa kịp đưa lên miệng đã bị Diêu Cánh cướp mất.
– Làm ca sĩ phải tự biết giữ gìn cổ họng của mình.
– Cũng chỉ có hôm nay thôi. – Đường Hựu Đình nhìn tấm ảnh Triệu Thừa Trác. – Những người khác đâu rồi?
– Cậu không liên lạc với bọn họ thật sao? – Diêu Cánh cười đau khổ. – Mấy hôm trước Húc Minh đã đến rồi, giờ chắc đang ở Hàn Quốc. Bách Châu thì ở New York, không kịp quay về.
Đường Hựu Đình gật đầu với vẻ không quan tâm.
– Còn cậu thì sao, gần đây vẫn ổn chứ?
– À, vẫn ổn. – Diêu Cánh chợt nhớ ra, lấy một tấm danh thiếp đưa cho Đường Hựu Đình. – Phòng thu âm trước kia của mình giờ đã hợp nhất với một phòng khác, thêm một người làm chung cũng thấy phiền phức, tuy nhiên việc làm ăn lại khá hơn. Đương nhiên là không theo kịp cậu rồi, Đường thiếu gia, Đường Thiên Vương.
– Thiên vương cái mông ấy. – Đường Hựu Đình cầm lấy tấm danh thiếp. – Mình ra xe trước đợi cậu ngoài đó.
Diêu Cánh gật đầu. Đường Hựu Đình sải bước trên con đường nhỏ phủ kín hoa, đi như chạy trốn, cái bóng cao gầy nhanh chóng biến mất sau lùm cây rậm rạp của nghĩa trang.
“Tính tình vẫn kì cục y như vậy”. Diêu Cánh cười ngất, nhìn vào tấm ảnh Triệu Thừa Trác nói, “Cậu thì sao hả? Vẫn ổn đấy chứ? Hai năm qua rồi, cậu cũng nên đầu thai rồi đấy. Ôi trời, thời gian trôi nhanh quá. Trước đây thường nghĩ nếu như ban nhạc có giải tán chắc đó phải là ngày tận thế. Bây giờ mới thấy chịu đựng một chút rồi cũng qua đi thôi. Nếu như cậu không chết biết đâu cũng sẽ vượt qua được ấy chứ”.
Lửa trong bồn dần tắt. Gió núi thổi tới, tro tàn bay tứ phía, giống như linh hồn bị gió cuốn lên không trung trống trải hư vô.
“Cậu cũng rất lo cho gã Hựu Đình đó đúng không?”, Diêu Cánh dùng hương để châm điếu thuốc vừa cướp được của Hựu Đình, “Yên tâm đi, mình sẽ thay cậu để mắt đến cậu ta, không để cho cậu ta lại làm loạn nữa. Đời người không có chướng ngại nào là không vượt qua được. Cậu hãy yên nghỉ đi, sau này chúng mình đều sẽ đem vợ con đến đây thăm cậu”.
Minh Vi bê hai suất cơm hải sản đi băng qua đường, vào trong khu kí túc xá của công ty.
Giờ là một tối giữa hè nóng nực. Trên trời có một tầng mây mỏng, thấp thoáng ánh sao. Trong khu kí túc cây cối rậm rạp nên côn trùng kêu rả rich. Trên thềm xi măng phía sau phòng bảo vệ, một bông quỳnh đang lặng lẽ nở trên cây, xòe ra những chiếc cánh trắng muốt tinh khôi.
Tuần trước cô mới hoàn tất một vai diễn, sáng sớm ngày hôm sau đã đi máy bay về công ty, lập tức bắt tay vào việc chụp ảnh quảng cáo, bận từ hôm đó đến tận nửa đêm qua. Một ngày hè nhàn hạ có thể đứng ngắm hoa thế này đối với cô là một sự hưởng thụ hết sức xa xỉ.
Số liệu thống kê mới nhất cho thấy, lần đầu tiên phát sóng, tỷ lệ người xem “Cố viên xuân thu” là hai phảy bảy bảy, lúc cao nhất tới ba phảy năm mốt, có thể coi là một chiến thẳng mở đầu hoàn hảo. Nhờ vai Vĩnh Ninh cách cách mà Minh Vi bắt đầu có chút tiếng tăm, thu hút được một lượng tương đối fan hâm mộ.
Khi Minh Vi quay bộ phim “Cuộc chiến hậu cung”, fan hâm mộ cũng xôn xao bình luận trên các diễn đàn. Tiếc là đoạn về sau của topic đó, không hiểu sao fan hâm mộ của Minh Vi cãi nhau với fan hâm mộ của nhân vật nữ chính. Lực lượng fan hâm mộ của một diễn viên mới bao giờ cũng nhỏ yếu hơn, cho nên nhanh chóng bại trận. Minh Vi nghĩ chuyện này vô hại, nên chỉ cười, songhân vật nữ chính từ đó trở đi cũng lạnh nhạt hẳn với cô.
Minh Vi không mấy quan tâm tới chuyện đó, nhưng Tô Khả Tinh tranh thủ ngay cơ hội này để bám lấy nhân vật nữ chính, nhận cô ta là chị gái, nhờ thế được đưa đi cùng giới thiệu cho không ít nhà đầu tư.
Khi bộ phim về hậu cung đó kết thúc, công ty nhận về cho Minh Vi một hợp đồng làm đại diện cho hãng sữa chua và một số poster quảng cáo khác, ngoài ra không có gì thêm. Tô Khả Tinh, trái lại, nhân cơ hội này còn ra được một single, sau đó tham gia các chương trình giải trí hoặc biểu diễn thương mại với danh nghĩa là ca sĩ, lập tức trở thành một nhân vật hot của công ty.
Minh Vi đứng đó một lúc, trên trán và sau gáy đã thấm ướt mồ hôi. Cô lấy tay gạt nước trên mũi, sau đó tiếp tục đi về khu ký túc.
Chợt phía sau có tiếng phanh xe rít lên, tiếp đó là một giọng nói rất đỗi quen thuộc.
– Không phải! Không phải! Không phải cửa này, ở đây là cửa sau.
– Cậu lúc nói là bên này, lúc lại bảo là bên kia. Rốt cuộc cậu muốn mình lái thế nào đây? – Một người con trai khác nói với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Minh Vi quay người lại, nhìn thấy Đường Hựu Đình loạng choạng bước ra từ ghế lái phụ, không có người quản lý và trợ lý đi cùng.
Lúc này chỉ chừng bảy giờ rưỡi, bình thường ở con đường này có không ít fan hâm mộ đứng chờ gặp thần tượng của mình, thỉnh thoảng còn có cả phóng viên mai phục để đột kích lấy tin. Đường Hựu Đình ngang nhiên rời khỏi xe một người đàn ông khác, rõ ràng sẽ trở thành mục tiêu của dân săn ảnh.
Người đàn ông cầm vô lăng nói:
– Chẳng phải cậu bảo là sai đường hay sao? Mau lên đi!
– Không cần! – Đường Hựu Đình phẩy tay.
Người qua đường bắt đâu chú ý đến Đường Hựu Đình, dừng lại lấy điện thoại ra chụp ảnh. Đường Hựu Đình vẫn hoàn toàn không biết, cúi đầu đứng lặng yên bên đường. Người đàn ông trong xe ngồi không yên, cuối cùng đành phải xuống.
Người đó vừa bước xuống, mấy cô gái đang đứng gần đó chụp ảnh bắt đầu kêu ầm lên.
– A! Diêu Cánh! Trời ơi.
Tiếng kêu đó tạo nên một phản ứng liên hoàn, các cô gái ở phía đường bên kia cũng nhào hết sang.
Diêu Cánh đóng sầm cửa xe lại, đi tới đỡ lấy Đường hựu Đình trong tiếng bấm máy ảnh liên hồi. Chưa đầy năm phút sau, những bức ảnh chụp hai người bọn họ đã xuất hiện đầy trên các trang mạng, song Diêu Cánh lúc đó vẫn không biết phải làm thế nào với Đường Hựu Đình đã say mèm.
May sao mấy nhân viên bảo vệ ở khu ký túc đã nhìn thấy Đường Hựu Đình, vội vàng chạy đến gần ngăn các fan hâm mộ. Diêu Cánh kéo Đường Hựu Đình đi vào sân ký túc, trong khi các cô gái vẫn kêu la chạy theo chụp ảnh, chỉ trong hai phút ngăn ngủi mà làm náo động đến nửa con đường.
Đường Hựu Đình vẫn cười khì khì:
– Anh Lưu chắc sẽ tức chết mất.
Diêu Cánh dở khóc dở cười.
– Cậu nói xem, cậu ở nhà nào?
Đường Hựu Đình ngẩng đầu lên nhìn, chất cồn chưa hoàn toàn làm tê liệt bộ não của anh, nên anh có thể nhận ra đây là khu ký túc. Đường Hựu Đình đã có nhà riêng song công ty vẫn phân cho anh một căn hộ, nhưng không phải ở chỗ này.
Đường Hựu Đình còn đang nghĩ ngợi xem nên mô tả như thế nào cho Diêu Cánh thì ánh mắt chợt dừng lại ở bóng người đứng sau lưng nhân viên bảo vệ, đột nhiên nở nụ cười.
– Cô, đến đây! Trông thấy cô rồi.
Minh Vi bước lên một bước, bỗng nhớ ra các fan hâm mộ bên ngoài chưa tản đi hết nên không dám bước tới tiếp.
– Không nghe thấy tôi nói hả? – Đường Hựu Đình nói ầm lên với vẻ không hài lòng. – Làm bộ làm tịch với tôi à? Tôi gọi cô đến đây có nghe thấy hay không? Đến đây. Đến đây.
Diêu Cánh sợ Đường Hựu Đình quá đáng, nên vội vàng bịt mồm anh lại.
Minh Vi thấy bộ dạng xộc xệch của Đường Hựu Đình cũng hơi sững người.
– Cái đó… căn hộ của anh Đường ở phía bên kia, phải đi qua một khoảng sân nữa. Để tôi dẫn đường cho.
Diêu Cánh đã giúp thì phải làm cho trót, đành xốc Đường Hựu Đình đi theo sau lưng Minh Vi.
Cô gái này rõ ràng cũng là một nghệ sĩ, dáng người mảnh dẻ, cử chỉ hết sức tao nhã. Cô mặc một chiếc váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đi dưới bóng tối lờ mờ trông rất bắt mắt.
Minh Vi đưa họ qua khoảng sân, đến cửa sau của khu văn phòng công ty. Ở đây có một tòa nhà sáu tầng, tầng dưới cùng là hầm xe, còn bên trên là căn hộ riêng dành cho các nghệ sĩ nổi tiếng.
Diêu Cánh dùng chìa khóa của Đường Hựu Đình mở cửa, Minh Vi giúp anh ta đặt bạn lên giường, sau đó tiếp tục hầu Đường thiếu gia thay áo.
Khi đang được thay áo, Đường Hựu Đình chợt cười hai tiếng, nói:
– Thừa Trác, đừng quấy nữa, để mình ngủ một giấc.
Cánh tay Diêu Cánh cũng chững lại, anh cười cay đắng, một lúc sau mới làm tiếp được.
– Phải gọi điện cho anh Lưu. – Minh Vi nói. – Vừa nãy bao nhiêu người đã chụp được ảnh của hai người các anh, phải báo cho anh Lưu biết mới được.
Diêu Cánh nhìn đồng hồ, nói với Minh Vi:
– Tôi phải đi trước rồi, cô ở lại đây chờ Lưu Triệu nhé.
Nói xong anh ta đi thẳng luôn không chờ Minh Vi đồng ý. Minh Vi bất lực nhìn Đường Hựu Đình ngủ trên giường, lại nhìn sang đống quần áo bẩn và giày bốc mùi vứt bên cạnh. Cô mở điện thoại của Đường Hựu Đình, tìm thấy số điện thoại của người quản lý liền bấm máy gọi.
Lưu Triệu ở máy bên kia nhảy vọt lên, gào toáng:
– Tôi biết ngay là cậu ta đi uống rượu mà! Sao cô không ngăn cậu ta lại?
– Tôi cũng vừa mới gặp anh ấy thôi. Bạn anh ấy đưa về, đi nhầm đường nên bị người ta nhận ra. – Minh Vi nhìn Đường Hựu Đình. – Tuy nhiên anh ấy không sao cả, ngủ rồi.
Lưu Triệu đột nhiên cười hai tiếng kì quái nói:
– Cô cứ chờ rồi khắc biết.
Minh Vi còn đang nghi hoặc thì Đường Hựu Đình đã ngồi bật dậy hệt như xác chết sống lại, khiến Minh Vi sợ hết hồn.
Đường Hựu Đình vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt nửa nhắm nửa mở, trên khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ là vẻ nghiêm trọng của một đứa trẻ con.
Minh Vi thận trọng hỏi:
– Hựu Đình, anh muốn uống nước không?
Đường Hựu Đình nhìn cô, nói hết sức nghiêm túc:
– Trông cô xấu quá.
Minh Vi sém chút nữa ném chiếc điện thoại vào mặt Hựu Đình.
Đường Hựu Đình nhảy xuống khỏi giường, chân nam đá chân chiêu đi ra phòng khách. Minh Vi không sao kéo anh lại được, đành tất tả đi theo.
Đường Hựu Đình tuy say rượu nhưng nói năng lại hết sức rõ ràng. Anh đứng chân trần trong phòng khách, nhìn trái nhìn phải một lượt, sau đó nói:
– Nhà của ai vậy, bài trí giống như hộp đêm ấy, bệnh nghề nghiệp à?
Minh Vi không nén nổi, bật ra cười. Hàm lượng nội dung thông tin trong câu này đúng là quá cao.
– Cười cái gì? – Đường thiếu gia không hài lòng. – Vì sao tôi lại ở đây? Cô định nhốt tôi lại à?
– Làm gì có ai nhốt anh lại? – Minh Vi kiên nhẫn nói. – Đây là nhà anh mà.
Rõ ràng Đường Hựu Đình không nghe thấy.
– Phục vụ, lấy cho tôi một chai bia lạnh. Sao nhà hàng của mấy người nóng thế, bật máy lạnh lên.
Minh Vi rót một cốc nước mang đến, hùa theo:
– Xin quý khách thanh toán trước, tất cả hai trăm năm mươi tệ.
Đường Hựu Đình rút một tờ ngân phiếu màu hồng ra thật, đưa cho Minh Vi rồi phẩy tay:
– Không cần trả lại.
Minh Vi mỉm cười nhét tiền vào túi, lại hỏi:
– Ông chủ Đường, uống xong thì mau vào giường nằm ngủ nhé. Nghe lời nào.
Đường Hựu Đình nhìn cô với vẻ coi thường:
– Không cần, cô xấu như vậy tôi không muốn ngủ với cô.
Minh Vi nắm chặt tay lại, hít thở sâu mấy hơi rồi mới nói:
‘- Không phải là ngủ với tôi, là anh đi ngủ thôi. Tôi cũng không muốn ngủ với anh.
Đường Hựu Đình tỏ ra không hài lòng.
– Ngủ với tôi có gì không tốt?
– Thật là biến thái. – Minh Vi nổi giận. – Mau uống nước đi. Đợi anh Lưu đến đây rồi tôi sẽ đi ngay.
Đường Hựu Đình bỗng đặt cốc nước xuống bàn, đứng bật dậy. Anh ta nhìn Minh Vi, nói với cô một cách nghiêm túc
– Human canon, chuẩn bị cấp một.
– Cái gì? – Minh Vi không hiểu ra làm sao.
– Human canon, chuẩn bị cấp hai.
– Anh định làm gì vậy?
– Human canon, chuẩn bị cấp ba(*). – Đường Hựu Đình nói xong đưa tay lên bắt đầu cởi thắt lưng.
(*) Human canon, tên một loại vũ khí siêu cấp trong bộ phim hoạt hình Koseidon của Nhật Bản rất được yêu thích những năm 1980. Humam canon giống như một cỗ xe, giúp siêu nhân Koseidon biến hình. Những câu “Human canon, chuẩn bị lần một”, “Humam canon, chuẩn bị lần hai” rất quen thuộc với trẻ em thời đó.
Minh Vi cảm thấy một luồng sét xuyên thủng mái nhà ập xuống đầu cô, khiến cô bị xả ra thành mấy mảnh, hồn xiêu phách lạc. Cô hét lên thất thanh, lao tới đẩy Đường Hựu Đình vào nhà tắm. Đường Hựu Đình trái lại hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường, vẫn chậm rãi cởi thắt lưng ra cứ như xung quanh không có một ai.
Minh Vi đóng sầm cánh cửa nhà vệ sinh lại, nghe thấy tiếng nước chảy ồ ồ bên trong, mặt hết đỏ lại chuyển sang trắng.
Khi Lưu Triệu và Tiểu Hoàng đến nơi, Đường Hựu Đình đã nằm yên trên giường ngủ như một con heo. Minh Vi mệt mỏi bàn giao người lại cho bọn họ, sau đó bê hai suất cơm đã nguội lạnh đi ra.
Lúc đứng chờ thang máy, Minh Vi mới có thời gian gọi điện thoại cho Chung Thiên Dao. Chung Thiên Dao ngồi ở ký túc chờ cơm rang hải sản mãi không thấy đâu, lúc đó đã đói ngấu ra rồi, bèn truy hỏi Minh Vi đi đâu. Minh Vi đang do dự xem có nên kể lại tội ác của Đường Hựu Đình ra không thì cánh cửa thang máy mở. Cố Thành Quân mặc quần áo ở nhà đứng bên trong, tay dắt một con chó labrado.
– Sao em lại ở đây? – Cố Thành Quân cũng ngạc nhiên không kém gì Minh Vi.
Minh Vi đã luyện được thói quen khi gặp Cố Thành Quân đều làm bộ dạng ngoan ngoãn thật thà. Cô lập tức nhẹ nhàng giải thích:
– Em gặp Đường Hựu Đình, anh ấy say rượu nên đưa về đây.
– Chỉ có mình em thôi ấy hả? – Cố Thành Quân đi ra khỏi thang máy, con chó labrado ở dưới chân anh ta lao về phía Minh Vi ra sức vẫy đuôi.
Minh Vi hiểu ý Thành Quân nên lập tức nói:
– Em chỉ dẫn đường thôi. Bạn anh ấy đưa anh ấy về, người quản lý và trợ lý cũng đến cả rồi, thế nên em mới đi.
Vẻ bối rối của Minh Vi lọt vào mắt Cố Thành Quân khiến cho anh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Cố Thành Quân định giải thích một hai câu, nhưng lại nghĩ mình cũng không nên nhũn nhặn quá, nên không nói gì nữa mà tỏ ra nghi ngờ một cách nghiêm khắc. Anh cứ đứng chắn ở cửa thang máy như vậy, hoàn toàn quên mất việc phải nhường lối cho Minh Vi. Bộ dạng ngập ngừng đó hoàn toàn không giống với một người đàn ông có quyền hành địa vị đã lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm.
Minh Vi cảm thấy không khí đó hơi tế nhị nên chọn cách lặng im. Sự lúng túng đó kéo dài thêm một giây thì sự cám dỗ và khảo nghiệm với Cố Thành Quân sẽ tăng thêm một giây, còn cô không cần phải làm gì cả.
Con chó phải chờ đợi nên mất kiên nhẫn, lấy mũi dụi dụi vào tay chủ nhân, khiến Cố Thành Quân cuối cùng cũng sực tỉnh, đứng tránh lối vào thang máy. Minh Vi hơi nghiêng người chào, sau đó cúi đầu đi vào trong.
Đúng thời điểm cánh cửa thang máy đóng vào, Cố Thành Quân chợt đưa tay ra ngăn lại, sau đó cũng bước vào trong.
– Đường khá tối, để tôi đưa em về. – Cố Thành Quân điềm nhiên nhấn nút thang máy.
Minh Vi nhìn đi nơi khác, câu cám ơn vừa lên đến cổ đã bị nuốt ngược xuống, biến thành:
– Vậy thì phiền thầy một chút.
Đi bộ từ chung cư của công ty đến ký túc xá chưa tới mười phút. Những cành quế rậm rạp đã che khuất một phần ánh sáng đèn đường, nếu như các cô gái đi một mình trên quãng đường này chắc chắn cũng cảm thấy hơi sợ.
Con chó ngoan ngoãn đi sau lưng Cố Thành Quân, tiếng móng chân gõ xuống đường phát ra âm thanh lóc cóc.
Minh Vi tò mò hỏi:
– Thầy nuôi chó từ bao giờ thế?
Cố Thành Quân im lặng một lát rồi mới nói:
– Là chó của một người bạn, cậu ấy đi công tác nên nhờ tôi trông hộ mấy ngày…
– Em vẫn không biết là thầy cũng sống trong chung cư của công ty.
– Nhà tôi ở xa quá, đường vào thành phố lại đang sửa nên thường xuyên bị tắc. – Cố Thành Quân nói. – Tôi chỉ có một mình, ở chung cư cũng rất tiện.
– Lượng người xem “Cố viên xuân thu” rất ổn, sắp tới thầy có định nhận tiếp bộ phim nào nữa không?
– Công ty có quá nhiều việc, tạm thời tôi không có thời gian. – Cố Thành quân nói. – Em thì sao? Gần đây công việc thế nào?
Minh Vi do dự một lát rồi nói:
– Việc chụp ảnh quảng cáo cũng mới kết thúc, em định nghỉ ngơi một chút để bổ sung năng lượng.
– Em rất có năng khiếu, lại chăm chỉ làm việc, chỉ có điều chưa đủ kinh nghiệm. – Cố Thành Quân phân tích một cách nghiêm túc. – Làm diễn viên trước tiên phải khiến cho khán giả quen mặt đã. Nếu như em có thể chọn được một vai diễn tốt, tập luyện thêm một chút chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn.
– Thầy nói phải. – Minh Vi đáp. – Em cũng không muốn làm diễn viên thần tượng, chỉ nổi lên mấy năm khi còn trẻ, sau đó nghỉ diễn để lấy chồng. Em rất yêu thích nghệ thuật biểu diễn, hy vọng bản thân có thể làm được chuyện gì đó trong lĩnh vực này.
Cố Thành Quân mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường để nhìn Minh Vi. Cô gái vẫn e ngại cúi đầu, đi cách anh cả một quãng xa. So với lần đầu gặp mặt một năm trước, cô có vẻ nở nang, khuôn mặt đầy đặn và tròn trịa, trông xinh hơn trước vài phần. Giống như một cô gái nhỏ vẫn còn đang xanh, phút chốc đã thành trái chín. Giống như một đóa hoa bắt đầu nở rộ.
– Năm nay em bao nhiêu tuổi?
– Tháng trước em vừa tròn hai mươi. – Minh Vi đáp.
– Mới hai mươi thôi à? – Cố Thành Quân khẽ cười. – Vẫn còn trẻ quá.
Cô bé Minh Vi này sẽ còn lớn lên, còn Trương Minh Vi của anh sẽ mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi tám.
– Hãy biết trân trọng tuổi thanh xuân hiện tại của mình. – Giọng Cố Thành Quân trầm xuống hệt như cơn gió nhẹ khẽ thổi qua trong đêm vắng. – Sau này em sẽ thấy nhớ tiếc nó đấy.
Cố Thành Quân đưa Minh Vi về đến chân ký túc xá rồi dắt con chó quay lại chung cư. Con chó labrado đó còn dùng dằng quay lại nhìn cô mấy lượt, song Cố Thành Quân tỏ ra dứt khoát bước đi.
“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?” Minh Vi tự nói với mình, “Anh còn cái gì mà không vừa ý nữa? Vì sao cứ luôn buồn bã không vui như vậy? Lẽ nào địa vị c không thắng nổi nỗi cô đơn?”
Cô cười đầy giễu cợt.
Cố Thành Quân quay về căn hộ trong chung cư, nhìn quanh một lượt căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, ánh mắt dừng lại ở chiếc khung ảnh để trên tủ. Trong ảnh anh đang ôm Minh Vi ngồi trên bãi cỏ, mỉm cười vui vẻ.
Minh Vi thường nói với anh “Thành Quân, em yêu thích nghệ thuật biểu diễn vô cùng, nếu như sức khỏe tốt, em thực sự muốn làm một cái gì đó trong lĩnh vực này”.
Khuôn mặt cô thiếu nữ dưới ánh đèn lờ mờ thấp thoáng toát lên một vẻ xinh đẹp khác thường, chỉ duy đôi mắt luôn lạnh giá. Phòng bị, xa cách, thận trọng, thậm chí cả chút kháng cự. Bên ngoài tỏ ra nhu mì ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là một linh hồn bất kham.
Theo lẽ thường, những người như vậy không được cấp trên ưa thích, song Cố Thành Quân lại không thể nào chuyển sự chú ý của mình đối với Minh Vi đi nơi khác. Điều này không phải vì cái tên của cô, không phải vì ngoại hình hay tuổi trẻ của cô, cũng không phải vì tư chất xuất sắc và cả thái độ làm việc tận tụy của cô. Mà vì cô luôn mang đến cho anh một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giống như một bàn tay bị lạnh bao lâu, đột nhiên được ngâm vào nước ấm, một cảm giác nhớ thương đến rất bất ngờ.
Nhớ thương người xưa…
Cố Thành Quân lấy điện thoại ra, bấm một số máy quen thuộc.
“Là tôi đây, làm phiền cô một chút. Ừm, muốn nói với cô chuyện này. Trước đây chẳng phải cô từng viết một kịch bản cổ trang nói về chuyện Hán Vũ Đế… Phải rồi, “Hán cung yên hoa”. Hồi đó Minh Vi muốn làm phim, cũng đã chuẩn bị tương đối rồi, nhưng vì diễn viên từ chối nên không khởi quay được… Đúng là ý tôi như vậy. Phải rồi tôi muốn khởi động lại dự án này”.
Hứa Nhã Vân cầm trong tay một tập hồ sơ, sải bước đi vào phòng hội nghị. Trong phòng đã có khá nhiều người, Cố Thành Quân ngồi ở vị trí trên cùng, đang cúi đầu xem những giấy tờ gì đó trong tay.
– Bắt đầu đi. – Hứa Nhã Vân ngồi xuống. – Đều là các thành viên cơ bản rồi, không cần mào đầu gì nữa. Cố Thành Quân anh nói trước đi.
Cố Thành Quân nói:
– Ý của tôi mọi người đều biết cả rồi, tôi định khởi động lại dự án phim “Hán cung yên hoa”. Mấy năm nay các phim cổ trang về đề tài cung đình vẫn tiếp tục nóng lên. Kịch bản, tiền đầu tư và ê kíp làm phim đều đã có cả, sau khi bàn bạc, lên chương trình là có thể lập tức bấm máy ngay.
– Diễn viên thì sao? – Hứa Nhã Vân hỏi. – Hồi đầu định để Chân Tích đóng Vệ Tử Phu. Anh biết đấy, đó là chủ ý của Minh Vi, song tôi không chấp nhận.
– Yên tâm, Chân Tích đã nhận một phim khác rồi.
Hứa Nhã Vân vừa ý gật đầu cười.
– Vậy ai sẽ đóng Hán Vũ đế? Anh à?
– Tôi giới thiệu Trương Lăng. – Cố Thành Quân nói. – Tôi sẽ không lặp lại vai diễn của chính mình. Xét về hình tượng hay kinh nghiệm diễn xuất, Trương Lăng hoàn toàn thích hợp với nhân vật này. Anh ấy cũng đã chán diễn những vai công tử phong lưu đa tình từ lâu rồi, thế nên đây là cơ hội tốt nhất cho anh ấy thay đổi hình ảnh.
– Vậy còn diễn viên nữ? – Hứa Nhã Vân nhìn Giám đốc phụ trách nghệ sĩ. – Dùng người cũ hay người mới?
Giám đốc phụ trách nghệ sĩ đưa mắt nhìn Cố Thành Quân, sau đó chuyển tập hồ sơ những diễn viên đã được chọn ra cho Hứa Nhã Vân.
Hứa Nhã Vân lật từng trang xem.
– Đây đều là những người Chủ tịch lựa chọn?
– Tôi vẫn chưa chọn. – Cố Thành Quân nói. – Đó đều là những người mới được công ty đào tạo trọng điểm thời gian gần đây.
Hứa Nhã Vân chợt dừng lại ở một trang. Cô nhìn xuống tờ lý lịch trong tay mình, hơi sững người. Trong tấm ảnh là khuôn mặt trẻ trung xinh xắn của Minh Vi với nụ cười trong sáng và đôi mắt to biểu cảm, lấp lánh ánh sao.
– Chu… Minh Vi? – Hứa Nhã Vân rút riêng tờ lý lịch của Minh Vi ra. – Nửa năm nay thường xuyên nghe người ta nhắc đến, hóa ra là cô bé này.
– Trước đây cô chưa từng gặp? – Cố Thành Quân hỏi. – Cô ấy đóng cùng tôi trong “Cố viên xuân thu” vai nữ thứ tư.
– Anh tuyển cô ấy vào công ty? – Hứa Nhã Vân nhìn Cố Thành Quân bằng ánh mắt quái đản.
– Là do Đàm Lập Đạt tuyển. – Cố Thành Quân thản nhiên nhìn lại. – Các giáo viên trong công ty đánh giá rất cao về cô ấy. Riêng tôi thấy cô bé đó thức sự có tư chất, lại cũng nỗ lực rất nhiều.
Giám đốc phụ trách nghệ sĩ đoán ý cấp trên, bèn bổ sung thêm:
– Chu Minh Vi đó ổn lắm, ngoan ngoãn biết điều, quan hệ với các đồng nghiệp cũng rất tốt.
Hứa Nhã Vân cười với vẻ không vừa ý.
– Xem ra là một cô gái toàn diện nhỉ.
– Lanh lợi một chút cũng không có gì là xấu. – Cố Thành Quân nói.
– Được, vậy để cô ta casting đi. – Hứa Nhã Vân cũng không kén cá chọn canh. – Trần A Kiều, Vệ Tử Phu, Vương phu nhân, Câu Dực phu nhân, rồi còn công chúa cả, công chúa Vệ Trường thời niên thiếu. Để xem cô bé này giành được vai nào.
Khi kịch bản được đưa đến tay Minh Vi, cô đã nhìn rất lâu vào ba chữ “Hứa Nhã Vân” ghi trên bìa.
Chị Lưu đẩy đẩy Minh Vi.
– Ngẩn ra gì thế, đọc kĩ kịch bản đi nhé. Ngày kia casting, thời gian không còn nhiều đâu.
Minh Vi hỏi:
– Ngoài em ra còn ai phải đi casting nữa?
– Tất cả những người có chút thâm niên trong công ty đều đi hết. – Chị Lưu nói. – Phim cổ trang do công ty đầu tư, ai mà không muốn được tham gia? Trong này lượng diễn viên nhiều nên muốn nổi bật hẳn cũng không dễ đâu. Chị xem qua rồi, nhân vật Vệ Tử Phu được Hứa Nhã Vân viết rất có cá tính đó. Chúng ta tranh thủ cơ hội này giành lấy vai diễn đó.
Các nhân vật lịch sử được Hứa Nhã Vân tạo hình luôn mang một vẻ đặc sắc riêng, đó là sự sáng tạo đáng ngạc nhiên, hoàn toàn phá vỡ hình tượng từng có trước đây, song vẫn vô cùng hợp lý và thỏa đáng. Nhân vật Vệ tử Phu mà cô viết đã thay đổi hẳn hình tượng rập khuôn một vương phi được sủng ái bình thường như trong hầu hết các bộ phim khác, trở thành một cô gái đáng thương, giỏi mưu toan kế sách.
Vì trải qua những năm tháng niên thiếu vô cùng cực khổ, nên Vệ Tử Phu một lòng một dạ muốn vươn lên địa vị cao để cả nhà được thơm lây. Nàng ta giành được sự sủng ái của Lưu Triệt(*), từng bước vươn lên địa vị cao trong chốn hậu cung, cuối cùng trở thành hoàng hậu, toàn bộ quá trình này đều dựa vào những toan tính thấu đáo và tỉ mỉ, cẩn trọng từng bước một. Tuy Vệ Tử Phu đối xử với những người phụ nữ khác trong hậu cung cực kỳ thâm độc, nhưng đối với người nhà mình lại yêu thương hết mực. Nhân vật nữ chính trong “Hán cung yên hoa” là một nhân vật hư cấu, một cô gái có tên Hàn Tử Nhã, song nhân vật Vệ Tử Phu vẫn nổi bật nhất.
(*) Hán Vũ Đế
Hôm thử vai, vừa sáng Minh Vi và Chung Thiên Dao đã đến phòng học ngồi chờ. Lần này công ty tung ra một chiến dịch lớn, nên bất kể người nào vừa mới vào nghề cũng đều được gọi đến hết.
Chung Thiên Dao nhìn quanh một lượt, nói với Minh Vi:
– Cạnh tranh sẽ rất kịch liệt đây. Vĩnh Thành chỉ có bốn diễn viên, còn lại đều phải dành cho các đối tác đầu tư và người của đạo diễn. Nhân vật nam chính đã được dành cho Trương Lăng, sợ rằng nhân vật nữ chính sẽ không đến lượt chúng ta.
– Mình nhắm tới Vệ Tử Phu, cậu hướng đến Trần A Kiều, không cần phải nghĩ về vai nữ chính. – Minh Vi không đồng ý.
Chung Thiên Dao đột nhiên kéo tay Minh Vi.
– Người mà Tô Khả Tinh đang nói chuyện chẳng phải là chị Hứa Nhã Vân hay sao?
Minh Vi lập tức nhìn ra đó. Hứa Nhã Vân đang ngồi bên cửa sổ phòng học, Tô Khả Tinh đứng bên cạnh cô, cười với vẻ nịnh đầm. Bên này cũng có mấy cô gái đã nhận ra Hứa Nhã Vân, muốn đến bắt chuyện. Tuy nhiên sự phòng thủ của Tô Khả Tinh đến một cơn gió cũng không qua lọt, những người bên cạnh không sao đến gần được.
Trên mặt Hứa Nhã Vân là một nụ cười lịch sự, chỉ nghe Tô Khả Tinh nói, không đáp lại câu nào. Minh Vi thấy ngay trong mắt Nhã vân là một vẻ khinh bỉ và coi thường. Hứa Nhã Vân lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm, từng duyệt qua không biết bao nhiêu người. Hiện giờ cô còn là một nhà biên kịch nổi tiếng, số người tìm đến nịnh đầm không đếm xuể. Những kẻ tầm thường không bao giờ lọt được vào mắt Nhã Vân.
Đúng lúc đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của Minh Vi nên Hứa Nhã Vân quay đầu lại. Con mắt sắc sảo của cô xuyên qua căn phòng rộng, dừng lại trên khuôn mặt Minh Vi. Tim Minh Vi chợt nhảy thót lên một cái, mặt nóng bừng.
Đó là người bạn thân nhất của cô, là người cô tin tưởng. Chỉ có điều giờ đây họ làm thế nào để nhận được ra nhau?
– Chị Hứa Nhã Vân đang nhìn cậu đấy. – Chung Thiên Dao giật giật vạt áo Minh Vi. – Nếu không qua đó chào một tiếng thì không được lễ độ lắm đâu.
– Cậu không nhìn thấy Tô Khả Tinh đang đứng bên cạnh chị ấy à, như con chó đang giữ xương vậy.
– Hứa Nhã Vân đời nào lại dễ nhằn thế. – Chung Thiên Dao cười nhạt một tiếng rồi kéo Minh Vi đi thẳng về phía trước mặt.
Tô Khả Tinh nhìn hai người bọn họ đi đến với vẻ phòng bị, cười hết sức gải tạo.
– Đây là Chu Minh Vi và Chung Thiên Dao. Cô Hứa vẫn chưa gặp họ đúng không?
Minh Vi không nhìn Tô Khả Tinh, chỉ gật đầu cười với Hứa Nhã Vân.
– Cô Hứa, em chào cô.
– Cuối cùng cũng được gặp người thật. – Hứa Nhã Vân khẽ cười. – Thầy Cố của các cô đã nói không ít lời hay về cô với tôi.
Minh Vi thầm cười đau khổ. Từ trước đến nay Hứa Nhã Vân chưa bao giờ có cảm tình với việc các nghệ sĩ trong công ty thi thố với nhau thế này. Thêm vào đó là chuyện của Cố Thành Quân và Chân Tích càng khiến cho cô thiếu thiện cảm với những người trong giới giải trí. Cho nên cô thường đứng bên ngoài, thờ ơ nhìn các cuộc cạnh tranh giành giật, giống như ngồi xem cảnh các kỳ thủ chém giết lẫn nhau trên bàn cờ.
Hứa Nhã Vân có vẻ rất hưởng thụ cảm giác đặc quyền được đổ dầu vào lửa này, bổ sung một câu:
– Cố Thành Quân ra sức giới thiệu cô với tôi, khen cô hết lời. Cô hãy thể hiện cho tốt, đừng để anh ấy mất mặt.
Nụ cười đau khổ của Minh Vi cuối cùng cũng dâng lên mặt.
– Yêu cầu của thầy Cố đối với bọn em rất nghiêm khắc, không ngờ thấy ấy lại có thể khen người khác.
Hứa Nhã Vân hơi nhướn mày lên, có vẻ ngạc nhiên vì câu trả lời đó. Cô đứng dậy, tỏ ra cởi mở.
– Các cô hãy cố gắng thể hiện tốt, hy vọng đều được gặp lại các cô trong đoàn làm phim.
Mắt Tô Khả Tinh lập tức chuyển hướng, cô ta bỏ lại Minh Vi để chạy theo Hứa Nhã Vân, tiễn tận ra ngoài.
– Thật đúng là một người không dễ đối phó. – Chung Thiên Dao xoa mồ hôi trên mũi. – Một câu nói đã khiến cậu có thêm ba nghìn kẻ địch.
– Chả thế là gì? – Minh Vi bất lực lắc đầu. – Rốt cuộc vẫn là nhà biên kịch, những ân oán tình thù chẳng qua cũng chỉ là một chớp mắt của chị ấy thôi.
Tô Khả Tinh hệt như một con chó tận tình tiễn Hứa Nhã Vân ra tận cửa. Hứa Nhã Vân quả thực cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, nói như tống cổ đi:
– Cô hãy quay lại chuẩn bị thử vai đi.
– Em đã chuẩn bị xong hết rồi cô ạ. – Tô Khả Tinh vẫn không hiểu ý. – Kịch bản của cô em đã đọc qua tới bảy, tám lượt rồi.
Hứa Nhã Vân thẳng thừng:
– Kịch bản mới được phát cho các cô hôm kia, hơn một trăm vạn chữ, tốc độ đọc của cô cũng nhanh thật đấy.
Tô Khả Tinh lúng túng cười cười, vội vàng chuyển đề tài, giương đông kích tây.
– Xem ra thầy Cố đánh giá Minh Vi rất cao đấy ạ. Khi bạn ấy còn chưa bắt đầu vào nghề đã là một thực tập sinh được các giáo viên yêu thích nhất. Sao cô không ở lại lát nữa xem bạn ấy thể hiện thế nào?
– Sao kia? Lẽ nào cô ta hữu danh vô thực. – Hứa Nhã Vân liếc ngang hỏi.
Tô Khả Tinh mím miệng cười.
– Việc này em không tiện nói, em với bạn ấy cũng không quen nhau lắm. Song đúng là bạn ấy rất cố gắng. Để có thể vào được công ty, đã bỏ cả việc học hành, còn đổi cả tên…
Hứa Nhã Vân cau mày lại.
– Cái gì?
– Chu Minh Vi đổi tên mà. –Tô Khả Tinh nói. – Trước đây hình như bạn ấy tên là Chu Hiểu Vi. Còn vì sao lại đổi tên em cũng không rõ lắm. Tuy nhiên vừa hay cái tên đó lại trùng với tên người vợ đã khuất của thầy Cố.
Cửa thang máy mở ra. Hứa Nhã Vân đưa tay lên nhấn vào nút, mắt liếc nhìn Tô Khả Tinh một lượt. Ánh mắt rõ ràng, sắc sảo hệt như những mũi kim đâm xuyên vào khiến Tô Khả Tinh co rúm người lại theo phản xạ, sống lưng lạnh toát.
– Trong giới giải trí, ngay cả khi cô không nói một lời cũng sẽ có rất nhiều người khác đâm bị thóc chọc bị gạo. Tôi thấy cô nên tập trung suy nghĩ vào công việc, cố gắng giành được chút thành công thì tốt hơn.
Tô Khả Tinh quay lại phòng học với vẻ mặt đăm chiêu. Minh Vi và Chung Thiên Dao đang luyện lời thoại, coi như không thấy bộ mặt u ám của cô ta.
Hứa Nhã Vân dĩ nhiên không phải một người non nớt mới bước chân ra ngoài xã hội. Bình thường cô cũng đã thực dụng và khôn ngoan hơn Minh Vi, yêu ma quỷ quái nào cũng đều thấy cả rồi, mắt lửa ngươi vàng nhìn qua là biết bản chất của đối phương. Mấy trò vặt của Tô Khả Tinh yếu ớt tới mức cô không buồn bóc mẽ.
– Cậu vẫn phải đề phòng cẩn thận hơn một chút. – Chung Thiên Dao nhìn dáng vẻ mất mặt của Tô Khả Tinh, nói với Minh Vi. – Tiểu nhân khó lường, không tránh được cô ta làm trò gì đó sau lưng cậu. Cậu càng ngày càng nổi tiếng, nếu như không giải quyết tốt tin đồn là nó sẽ dễ dàng hủy hoại thành quả cậu khó khăn lắm mới giành được.
– Mình sẽ để ý đến. – Minh Vi cười cảm động. – Cậu cũng vậy.
Kết quả casting được công bố sớm hơn dự kiến một ngày. Chị Lưu trực tiếp đến khu phòng học, tìm thấy Minh Vi và Chung Thiên Dao đang tập trong phòng thể hình, nói ngay:
– Cả hai đứa các em đều được chọn rồi.
Hai cô gái còn chưa kịp mừng vui, đã thấy chị Lưu nói tiếp:
– Minh Vi đóng vai Trần A Kiều, Chung Thiên Dao đóng Vệ Tử Phu.
– Sao lại lộn tùng phèo như vậy? – Chung Thiên Dao kêu lên. Cả hai nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên.
– Đạo diễn thấy Chung Thiên Dao đẹp rực rỡ nên thích hợp với vai Vệ Tử Phu hơn.
Minh Vi cười đau khổ.
– Trần A Kiều thì có gì khác với hai vai em đã đóng hồi trước đâu?
– Hứa Nhã Vân đã sửa kịch bản rồi. – Chị Lưu tỏ ra đắc ý. – Cụ thể sửa như thế nào cũng chưa rõ, nhưng cô ấy định thay đổi hẳn hình tượng vốn có của Trần A Kiều. Cả hai đứa đều lợi quá còn gì. Liệu diễn thật hay cho tôi, tôi sẽ cố gắng giành cho một chỗ trong chương trình quảng bá tập trung.
Chung Thiên dao ôm lấy Minh Vi cười khì khì.
– Mình luôn muốn tranh cướp một người đàn ông với cậu, lần này thành hiện thực rồi.
Chị Lưu lại nói:
– Phải rồi, cái con bé Tô Khả Tinh đó không biết vì sao lại lọt được vào mắt đạo diễn, cũng giành được vai nhân vật nữ chính.
Minh Vi và Chung Thiên Dao đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Kịch bản mới sửa cứ lần lữa không được đưa ra, các công tác chuẩn bị đều được triển khai từng bước.
Hứa Nhã Vân là một trong số các nhà sản xuất. Tính cô vốn khắt khe, riêng điểm này Minh Vi là người rõ nhất. Khi sản xuất một bộ phim truyền hình, Hứa Nhã Vân nghiên cứu về đạo cụ gần như tới mức thái quá. Thế nên bộ phim này dù không phải là phim chính sử, nhưng từ trang phục, kiểu tóc đến các loại đạo cụ đều cố gắng hết sức để mô phỏng đúng như trong lịch sử.
Ngày nào Hứa Nhã Vân và chuyên viên tạo hình cũng cãi nhau. Cứ như vậy kéo dài hơn một tháng, mới thiết kế ra được trang phục đời Hán vô cùng tinh tế, tao nhã mà quý phái.
Các diễn viên đều bắt đầu đến báo danh, chụp ảnh chốt trang phục và làm poster quảng cáo. Cả đoàn toàn những cô gái trẻ trung xinh đẹp, khi mặc bộ váy áo tuyệt đẹp thời Hán vào, tóc vấn cao lên, châu ngọc lanh canh trên đầu, người nào trông cũng rất quyến rũ như vừa từ trong tranh cổ bước ra.
Hứa Nhã Vân đứng một bên nhìn các diễn viên thử phục trang, ánh mắt dừng lại nhiều nhất ở Minh Vi.
Cô gái có ngoại hình xinh xắn, song đó là vẻ đẹp kín đáo không lộ ra ngoài, có thể nói là cương nhu hòa hợp, nhìn vào thấy thư thái vô cùng. Mỗi cử chỉ động tác của cô ấy đều bộc lộ vẻ trầm tĩnh, khiến cô trông trưởng thành hơn nhiều so với tuổi thực của mình. Về tính cách, cô ấy tỏ ra hướng nội, không để người khác thấy những buồn vui của mình, trông quá già dặn. Đó là điều rất khó thấy được ở những cô gái hai mươi tuổi bình thường khác.
Mấy ngày hôm nay Hứa Nhã Vân mới xem lại các đoạn ghi hình của Minh Vi. Cô gái này đúng là rất xuất sắc, quả thực không phải Cố Thành Quân thiên vị hay người khác thổi phồng lên. Diễn xuất của cô bé ấy dù còn đôi chỗ hơi non, nhưng nắm rất chắc chừng mực. Nếu được mài giũa thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ có thể trở thành nhân vật chủ đạo trong các bộ phim.
Hiện tại Vĩnh Thành sở hữu ba hoa đán, trong đó một người vì gây những chuyện scandal nên gần như vắng bóng, một người khác lấy chồng sinh con hồi đầu năm, còn người cuối cùng chính là Chân Tích, kẻ đối đầu kịch liệt với Hứa Nhã Vân. Hứa Nhã Vân giờ đang nắm trong tay quyền chế tác bộ phim, đương nhiên cần gây dựng một người gần gũi với mình, để từ đó đánh bại Chân Tích.
Cô gái tên Minh Vi kia không biết có đáng để lợi dụng không.
Hứa Nhã Vân cứ thầm đọc đi đọc lại cái tên này, lòng đầy xúc cảm.