Câu lạc bộ Minh Châu là khu ăn chơi hạn chế thánh viên mới mở của thành Đông. Suối nưới nóng, karaoke, quán bar, nhà hàng, bàn bida, bơi lội. . . . . . cần gì có đó.
Ông chủ Tiêu Sơn còn khá trẻ tuổi, năm nay vừa hai mươi chín, là công tử của lão chỉ huy hồi Lưu Hán Bân tham gia quân ngũ, hiện nay cha anh ta đang làm tại cục chính trị, gia cảnh không nhỏ, bằng không cũng không dám mở một khu ăn chơi lớn như vậy ở đây.
Có quan hệ này, Tây Tử và Chu Huyên thuận lợi tiến vào câu lạc bộ. Nhân viên của câu lạc bộ chia làm hai loại, nam và nữ, nam là nhân viên chân chính, nữ thì phục vụ. Nơi ăn chơi mà thiếu thứ này bạn phải đóng cửa thôi, vì vậy dù là câu lạc bộ giải trí Minh Châu này rất xa hoa nhưng vẫn không tránh khỏi vài thứ.
Tây Tử và Chu Huyên chỉ đành diễn vai phục vụ, lớn thế này, nói Tây Tử chưa từng tới nơi này là nói dối. Hồi học đại học, đám sinh viên mừng sinh nhật ai cũng sẽ đến karaoke thuê phòng chơi đùa đến nửa đêm, nhưng không giống với những người này, kia đều là những sinh viên đơn giản ngây thơ, không phức tạp như bây giờ.
Đương nhiên không thể để bọn cô tiếp khách thật, nhưng vì nằm vùng bí mật, ngoại trừ Tiêu Sơn, toàn bộ người câu lạc bộ đều nghĩ hai người họ là thật .
Quản lý sảnh của các cô đã ngoài ba mươi, họ Ngọc, ai cũng gọi là chị Ngọc, trông rất xinh đẹp, mùi vị phong trần trên người khá nặng nhưng cách nói chuyện và làm việc đều rất khéo léo.
Chu Huyên vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa đến một năm, Tây Tử đã tham gia quân ngũ đến mức choáng váng, hai người đều mang hương vị trong sáng không hợp với nơi này, dáng vẻ cũng khá tốt.
Nói đến bề ngoài, Tây Tử và Chu Huyên bình thường đi làm đều không quen trang điểm, cục cảnh sát là nơi nghiêm túc, không hợp trang điểm loè loẹt. Nhưng đến đây hai người không được để mặc mộc, vào là lộ ngay. Cũng may chị của Chu Huyên mở thẩm mỹ viện, dù thường ngày Chu Huyên không trang điểm nhưng không làm khó được.
Quần áo không cần hao tâm tốn sức, câu lạc bộ có đồng phục riêng biệt, sườn xám Trung Quốc, mặc vào khiến Tây Tử khá khó chịu. Nói thật cô còn chẳng dám đi ra ngoài, bên hông khoét đến tận eo, đi một bước thôi có thể nhìn thấy cả đùi. Chu Huyên vừa mặc sườn xám vào, đi ra liền thấy Tây Tử đang nhìn gương nhíu mày.
Trong phòng thay quần áo lúc này không có ai khác, ánh mắt Chu Huyên sáng lên, vây quanh Tây Tử lượn một vòng: “Chị Tây Tử, vóc người chị đẹp, mặc sườn xám trông thật đẹp, cũng là những người tham gia quân ngũ như bọn chị thì tốt rồi, ngay cả dáng người cũng luyện ra.”
Mặt Tây Tử ửng đỏ, ánh mắt dừng ở gương, sườn xám bó thân như những loại làm theo yêu cầu bình thường, mông vểnh cao, ngực đầy đặn, quấn trong những lớp hoa văn của lụa Tô Châu, mang theo hương ôn nhã của vùng sông nước và vị cổ xưa của Thượng Hải, trên mặt trang điểm đậm như đeo mặt nạ, nhưng Tây Tử cảm thấy một sự kinh diễm không thừa nhận cũng không được, trông khác xa với cô, phỏng chừng gặp phải người quen, cũng không ai nhận ra cô.
Chị Ngọc đẩy cửa phòng thay quần áo, lướt nhìn hai người một cái: “Hai em may đấy, người ta yêu cầu tuổi nhỏ, hai em vừa hợp.”
Tây Tử và Chu Huyên liếc nhau, khá lo lắng. Chị Ngọc có lẽ nhìn thấy băn khoăn của cả hai, cười cười: “Ông chủ đã bảo hai em là đồng hương của anh ấy, để chị quan tâm đến hai em, yên tâm đi! Đây là công việc tốt, nếu gặp may trong vài giờ có thể kiếm được mấy ngàn, đi thôi, anh Dũng đang chờ bên ngoài đấy.”
Hai người vốn đang do dự, vừa nghe anh Dũng, không yên trong lòng lập tức biến mất, bất luận là đúng hay không, đi nhìn thử trước, không phải thì ứng phó cho qua, nếu đúng thì có tiến triển.
Hai người đi theo sau chị Ngọc, chị Ngọc nhìn hai người đánh giá một lượt, cuối cùng ngừng lại trên người Tây Tử, cô nhóc này trông rất đặc biệt. Nếu nói gái đẹp ngày nay cũng không quá nhiều, để được khách lựa chọn, còn cần dẻo miệng, ngoài xinh đẹp còn phải có cá tính, thật sự làm gì cũng không vừa lòng. Cô nhóc tên Tây Tử này vừa nãy còn trông rất bình thường, trang điểm lên thật đáng chú ý.
Ngoại trừ xinh đẹp, dáng người của cô nhóc này thật tốt, trước lồi sau vểnh, hơn nữa trên người còn có hương vị trong sáng và quyến rũ đối lập nhau, cô trông khác với những cô gái trẻ khác. Chu Huyên cũng vậy, khẽ cười trong sáng, người chơi ngay lúc này càng thích chơi với hàng trong sáng, thực quỷ quái.
Đi qua một hành lang uốn lượn xa hoa tựa như mê cung, đến trước một căn phòng, chị Ngọc đẩy cửa ra. Cửa vừa được mở, âm thanh ồn ào bên trong đã truyền ra. Đèn hơi tối nhưng vẫn mơ hồ thấy rõ được. Là một phòng rất to, máy chiếu trên tường truyền đến âm nhạc, có ba người đàn ông đang ngồi trên sô pha, hai người ngồi hai bên mỗi người đều ôm tiếp viên, cầm micro ca hát.
Người ngồi chính giữa, tay cầm ly rượu, bên người không có ai. Tây Tử vừa bước vào, có thể cảm giác rõ gã đang phóng ánh mắt qua đây, bình tĩnh và sắc bén, không hợp với nơi huyên náo này, trên người gã có hơi thở quân nhân rõ rệt, rất khó che giấu.
Đã từng làm lính, sẽ luôn mang theo hương vị quân nhân, người này chính là Sài Dũng đã từng biến mất, chị Ngọc đi qua cười nói: “Anh Dũng, đây là hai tiếp viên mới đến của tụi em, ngài xem qua thử, nếu nhìn được thì để chúng lại uống cùng anh.”
Sài Dũng uống sạch ly rượu, chỉ chỉ Tây Tử: “Cô ấy ở lại, người kia thì thôi, một người ở cạnh tôi được rồi, không cần nhiều người như vậy.”
Chu Huyên nhanh chóng nhìn Tây Tử, chị Ngọc cũng không hề nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, anh Dũng này đến đây liên tiếp ba ngày, cũng chưa tìm được tiếp viên nào, chỉ một mình uống rượu. Hôm nay do hai tên đàn em ngồi cạnh ồn ào bảo muốn tìm hàng tươi trẻ tiếp anh Dũng, mới mang hai người này lại thử xem, không ngờ nhìn trúng thật.
Chị Ngọc liếc nhìn Tây Tử một cái: “Anh Dũng, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của Tiểu Tây tụi em, có gì không chu đáo, mong ngài thông cảm.”
Sài Dũng khoát tay.
“Này này, đây là lần đầu chị Ngọc khiêm nhường thế này, người nào chẳng biết tiếp viên dưới tay chị Ngọc, mỗi người đều xinh đẹp ngon lành, biết tình biết thế, yên tâm đi! Anh Dũng của tụi tôi hiểu nhất là thương hoa tiếc ngọc. Đến, đến đây, mau lại đây cùng anh Dũng uống rượu giao bôi trước nào.” Một người đàn ông gầy gò ngồi cạnh tiếp đón Tây Tử.
Tây Tử hơi nhíu mày, phát hiện Sài Dũng không hề chớp mắt mình nhìn chằm chằm, Tây Tử vẫn đi qua ngồi cạnh Sài Dũng, người ngồi bên đưa cho cô một ly rượu, chất lỏng dưới ánh đèn hiện ra vẻ trong suốt, nhìn không ra là loại rượu gì.
Sài Dũng cũng không thúc giục cô, chỉ như vậy nhìn cô, Tây Tử đành cắn răng, đứng lên: “Anh Dũng, em đến trước.” Ngửa cổ, rót hết rượu vào miệng, cảm giác cay nồng từ yết hầu đi xuống, Tây Tử cảm thấy dạ dày đều nóng đến khó chịu, không phải rượu vang, là Nhị Oa Đầu.
Tây Tử bị vị nồng liên tiếp mà ho khan dữ dội, hai tên ngồi bên cười ha ha. Sài Dũng lại vươn tay nâng Tây Tử lên, đi thẳng vào toilet của phòng, để Tây Tử ngồi cạnh bồn cầu: “Móc cổ họng, ói ra.” Giọng nói hơi trầm thấp.
Tây Tử ngây người một lúc, quay đầu nhìn gã một cái mới nghe theo, nôn hết đống rượu vừa uống vào dạ dày, cổ họng lại cay nồng. Tây Tử khó khăn nuốt nước miếng, một ly nước trắng đưa đến, Tây Tử súc miệng rồi uống hai hớp, mới nén xuống được vị rượu cay nồng.
Đứng lên, đã thấy Sài Dũng tựa vào cạnh bồn rửa tay không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, tính cảnh giác của Tây Tử lập tức nổi dậy, không quên nhớ lại lời của Lưu Hán Bân, Sài Dũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, có sự quan sát sắc bén.
“Từng làm lính?” Sài Dũng tuy hỏi nhưng lại vô cùng khẳng định, trước đấy Tây Tử biết được, chuyện mình tham gia quân ngũ không thể gạt được, hơn nữa trước mặt Sài Dũng, chuyện này chỉ là thêu thùa thêm thôi.
Tây Tử gật gật đầu: “Lính gì?”
“Vũ trang.”
Ánh mắt Sài Dũng có chút sẫm màu: “Vũ trang sao lại đến đây?”
Tây Tử nhếch miệng: “Phục hồi quay về nhà đã không còn con đường nào khác, hơn nữa mẹ em bị bệnh, bệnh thận, em không kiếm được tiền chỉ đành chờ chết, kiếm bằng nghề khác đều chậm, đồng hương của em giới thiệu em công việc này, bảo rằng làm một năm có thể kiếm hơn mười vạn. . . . . .”
Nửa thật nửa giả, những điều này trước đấy đã được luyện tập diễn qua vô số lần , hiện tại nói ra không có vấn đề gì. Lưu Hán Bân từng bảo, thật ra Sài Dũng không tính là một kẻ đại gian đại ác gì, biểu hiện khi ở đơn vị khá xuất sắc, chính là thời điểm nào đấy, trừ bỏ năng lực của bản thân còn cần cơ hội thích hợp và hoàn cảnh, mà Sài Dũng bước lên con đường này, có lẽ không phải do gã tự nguyện. Thế nên, thiết kế thân thế của Tây Tử cũng khá tài tính, làm nổi lên sự đồng tình của gã, sẽ dễ dàng đạt được sự thừa nhận hơn trong thời gian ngắn nhất.
Sài Dũng nhìn cô hơn nửa ngày, quay đầu bước ra ngoài, cũng không ép Tây Tử uống rượu nữa, tùy tiện khoát tay ra sau lưng Tây Tử, vòng tay bao lấy cô, bảo tên ngồi cạnh ra ngoài lấy nước hạnh nhân. Tên kia cười tủm tỉm đánh giá Tây Tử một lượt, cười đi ra, chỉ chốc lát sau, cầm hai bình giữ nhiệt bước vào, Sài Dũng giật nắp inox ra, rót vào ly đưa cho Tây Tử: “Uống thứ này, có thể dễ chịu hơn.”
Nói thật, tiếp xúc với Sài Dũng gần như vậy, nếu không phải biết tường tận lai lịch của gã, Tây Tử tuyệt đối sẽ không nghĩ gã là một tên buôn lậu thuốc phiện. Tuổi gã xấp xỉ Hồ Quân, trên người đã có mùi vị tang thương dày đặc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo khí chất quân nhân lạnh thấu xương.
Mấy tiếng sau đấy, gã không nói gì với Tây Tử, cũng không ca hát, ngồi yên câu được câu không uống rượu, cánh tay từ đầu tới cuối đều vòng quanh Tây Tử, nhưng không có chút hành động quá đáng nào. Hơn hai giờ đêm Sài Dũng mới đứng lên, mang theo hai tên kia đi mất, trước khi đi cũng không nói gì với Tây Tử, chỉ đưa cho cô một xấp tiền.
Tiếp viên ở đây đều được bao ở, ký túc xá nằm ở tầng chót của câu lạc bộ, điều kiện không tệ, hai người một phòng, Tây Tử và Chu Huyên dĩ nhiên được phân cùng một chỗ. Khi Tây Tử trở về, Chu Huyên đang ngồi chờ, vô cùng lo lắng.
Tây Tử quét mắt bốn phía, Chu Huyên hơi hơi gật đầu nói nhỏ: “Kiểm tra rồi, không thành vấn đề.”
Tây Tử đem xấp tiền đặt vào ngăn tủ đầu giường, Chu Huyên cầm lên đếm: “Cừ thật những năm ngàn! Sài Dũng đưa? Bằng tiền lương chúng ta làm trong hai tháng, nếu không sao lại người nhiều muốn làm việc này chứ, kiếm nhiều thật, thế nào? Có phát hiện gì không?”
Tây Tử lắc đầu: “Từ đầu tới cuối, gã chưa nói với chị quá ba câu, rất cẩn thận, suy nghĩ kín đáo, phỏng chừng vẫn giữ thái độ hoài nghi với chị.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Chu Huyên hơi sốt ruột.
“Chuyện này không thể gấp gáp, Sài Dũng không phải người bình thường, không có căn cứ chính xác gã sẽ không tin tưởng một người xa lạ. Hơn nữa bây giờ đang là thời điểm cực kỳ nguy hiểm, ngày mai em dành bớt thời gian liên hệ với tổ trưởng, nói sơ qua tình huống. Bây giờ mau ngủ đi, gần ba giờ rồi.”
Tắm rửa rồi nằm lên giường, Tây Tử thực sự ngủ không được. Không có Hồ Quân tựa như bên người thiếu thứ gì, lấy di động trong ngăn kéo ra, vừa khởi động máy liền nhận được vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tiếp đấy di động rung lên, Tây Tử bắt máy.
“Vợ, tụi em công tác ở đâu? Sao anh cảm thấy bản thân bị cục trưởng Thôi dùng chiêu điệu hổ ly sơn lừa vậy, điều ta xuống dưới rèn luyện, sau lưng kêu vợ anh đi nơi khác làm, điện thoại gọi cả đêm cũng không bắt máy.”
“Không có tín hiệu, em đành tắt máy.” Tây Tử giải thích lời ít ý nhiều, Hồ Quân bất mãn nói : “Em đến chỗ khỉ gió nào đấy, rừng hoang núi sâu hả, còn chẳng có tín hiệu nữa.”
“Đây là công việc của em, em đang chấp hành nhiệm vụ, có điều khoản phải giữ bí mật.”
Hồ Quân hừ một tiếng: “Anh là lãnh đạo của em, em nói anh biết cũng không tính phạm quy.”
Tây Tử cười khẽ một tiếng, không thèm để ý đến sự càn quấy của anh nữa: “Nửa tháng này, anh bớt gọi điện thoại cho em, chờ anh trở về, nhiệm vụ của em cũng đã xong, khuya rồi, em muốn ngủ.”
Bên kia trầm mặc vài giây: “Vợ em mệt hả? Giọng nói của em nghe có chút mệt mỏi.”
Tây Tử ngây người một lúc, cũng cảm thấy trong lòng ấm áp: “Không mệt, mấy ngày nay khí trời lạnh, chú ý giữ ấm, em thật sự muốn ngủ. . . . . .”
Cúp điện thoại, khóe miệng Tây Tử vươn lên, Chu Huyên tò mò hỏi: “Chị Tây Tử, cục phó Hồ của em thật sự là chồng chị ư?” Tây Tử gật gật đầu. Chu Huyên ngồi dậy, khuôn mặt hóng chuyện nhỏ nhắn phát sáng: “Hai người làm sao quen biết? Ngày đó em vừa vào cục thành phố đưa tin, gặp được cục phó Hồ trong thang máy, giống y nam chính trong phim thần tượng vậy, hoàn toàn là cao soái phú, làm sao biết, nói mau. . . . . .”
Tây Tử nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt của hai người, không khỏi cúi đầu bật cười: “Khi đó chị còn làm ở tổ giao thông, nửa đêm hai giờ kiểm tra độ cồn trên đường thì gặp được anh ấy.”
“Oa! Lãng mạn quá đi, sau đấy hai người liền thiên lôi câu động địa hỏa, nhất kiến chung tình đúng không?”
Tây Tử lắc đầu bật cười: “Chị không tin nhất kiến chung tình, ngay từ đầu đã rất ghét anh ấy, cảm thấy anh ấy đúng là một tên ăn chơi trác táng, nói nhiều lại lăng nhăng, không hề nghĩ đến sẽ cưới anh ấy, nhưng cưới anh ấy rồi mới phát hiện, anh ấy là người đàn ông rất tốt, dù có hơi bá đạo.”
Chu Huyên đột nhiên nhớ tới một việc: “Chị Tây Tử, nếu cục phó Hồ biết chị đến đây làm tiếp viên thì sẽ làm gì?”
Tây Tử nghĩ nghĩ: “Hẳn là sẽ đập phá nơi này, sau đó lật bàn cục trưởng Thôi!”
Ánh mắt Chu Huyên phát sáng: “Đàn ông tốt!”, Tây Tử bật cười: “Ngủ đi.” Nhấn tắt đèn đầu giường, Tây Tử vẫn ngủ không được. Ngoài cửa sổ tiếng gió vù vù, tựa như cái bể đang vận thổi, đêm đông thế này không biết Hồ Quân có ngủ không .
Lần đầu tiên Tây Tử cảm nhận được, sự nhớ nhung vì chia lìa này, hóa ra có thể sâu như vậy, nóng vội như thế, người không ở trước mắt, lại nhớ thương và lo lắng. Có lẽ nên suy nghĩ đến lập trường của Hồ Quân, xong nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ nghe theo anh chuyển sang một công việc yên ổn hơn. Dù sao cô cũng là vợ của người ta, không thể tùy tính mãi thế. Hơn nữa cô cũng muốn sinh một đứa nhỏ, vì Hồ Quân, vì mình, để gia đình nhỏ của bọn họ càng sôi động hơn.
“Anh Dũng, con nhóc hôm nay anh em đều thấy hợp ý với anh, sao không mang ra ngoài?”
Sài Dũng dụi tắt thuốc trong miệng: “Chúng ta làm việc này, chẳng phải chuyện gì đứng đắn, kéo cô ấy vào không phải hại người ta sao?”
“Ây ây! Anh Dũng của chúng ta cũng để tâm quá đi, hại người gì chứ? Hiện tại tiền mẹ nó đến thân là được, chờ chúng ta thành công mấy chuyến, đủ cho nửa đời sau là được rồi, đến lúc đó ra nước ngoài ngẩn người hưởng phúc, hẳn là con nhóc kia còn muốn thế nữa là?”
Sài Dũng nghĩ nghĩ: “Để sau đi! Anh suy nghĩ một chút, vài tiếng nữa, tụi bây đi coi hàng như trước, làm bí mật chút, anh thấy bên phía cảnh sát có hơi khác lạ, đừng để cảnh sát câu được chúng ta. ”
“Yên tâm đi, anh Dũng, bên phía câu lạc bộ giải trí Minh Châu, anh xem. . . . . .”
Sài Dũng khoát tay: “Bên kia anh sẽ đến, hai em đừng làm gì . . . . . .” Tối hôm sau Sài Dũng lại đến câu lạc bộ này, gọi thẳng Tây Tử, Tây Tử tiến vào phòng, gã bảo Tây Tử hát cho gã nghe những ca khúc về bộ đội. Tây Tử thật sự không biết hát gì khác, những bài này lúc tham gia quân ngũ mới luyện được, đều là những bài hát cũ về quân lữ, hát rất thuận lợi.
Khi đó dù có đúng hay không đúng điệu, chỉ cần hát to, chỗ nào âm to cũng sẽ được giọng khác che lấp, bởi vậy lúc này hát thực sự sai nhịp, lại to giọng.
Sài Dũng ngồi trên sô pha nhìn Tây Tử đứng thẳng tắp phía trước, nói thật, có chút cảm giác như gặp được chiến hữu, hoặc là nói đây là sự đồng cảm, thế nhưng, lời nói của cô là thật hay giả vẫn phải đợi xác nhận. Vừa hát xong một bài, Sài Dũng kêu một tiếng: “Tây Tử.” Tây Tử quay đầu, “Mẹ cô đang ở bệnh viện? Tôi có thể đến thăm chứ?”
Tây Tử biết lúc này chắc chắn không thể từ chối: “Mẹ em còn bảo em cảm ơn anh Dũng, sáng nay em đưa tiền đến bệnh viện, có thể thêm được vài ngày, may mà có anh Dũng, nếu không mẹ phải xuất viện rồi.”
“Sáng mai chín giờ, anh ở giao lộ phía Nam chờ em.”
Sài Dũng đến hơi sớm, 8 giờ rưỡi đã đến, anh tựa vào xe chờ Tây Tử, hôm nay khó được một ngày không gió, ánh mặt trời vào đông chiếu trên người ấm áp và thoải mái. Sài Dũng cúi đầu nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi, nghiêng đầu nhìn về bên kia đã thấy Tây Tử mặc một bộ áo lông đỏ đi đến, dáng người thẳng tắp, từng bước khá tiêu chuẩn như đang đi theo hàng, giữa nhiều phụ nữ trang điểm lòe loẹt khác, rất dễ nhận ra.
Khuôn mặt trắng nõn của cô không mang theo lớp hóa trang, lại càng sạch sẽ nhẹ nhàng và khoan khoái, làn da trong sáng long lanh, mặt mày tươi sáng. Ánh mặt trời ở trên người cô tạo thành một quầng sáng nhạt, ẩn hiện có chút chói mắt, nhưng vô cùng xinh đẹp. Nét đẹp này khiến Sài Dũng ngơ ngẩn trong giây lát, cô đến gần đứng trước mặt gã, Sài Dũng mới phát hiện áo lông trên người cô có hơi cũ, trên đấy còn có vài cọng chỉ dựng lên.
Chiếc áo này của Tây Tử do Chu Huyên hỗ trợ chuẩn bị, từ trong ra ngoài đều giống, Tây Tử cảm thấy, cô nhỏ Chu Huyên kia khả năng làm đạo diễn trời cho, làm cảnh sát thì thật lãng phí tài năng.
Sài Dũng mặc một chiếc áo lông chồn màu đen, quần màu xám bạc, đứng một chỗ rất có cảm giác chất phác. Tây Tử càng tiếp xúc với gã càng cảm thấy gã không giống một tên tội phạm, nhưng tội phạm cũng không thể nào khắc sẵn chữ trên đầu.
Sài Dũng mở cửa ghế phụ, Tây Tử ngồi vào, Sài Dũng lên xe, nhìn cô một cái, cúi người, Tây Tử nháy mắt mấy cái, chợt hoảng sợ, Sài Dũng đeo dây an toàn cho cô, nhìn cô, đột nhiên bật cười: “Sao thế? Sợ anh.”
Tây Tử mím môi không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời đỏ bừng đầy khỏe mạnh: “Khuôn mặt đẹp như thế, sau này trước mặt anh đừng trang điểm nữa.”
Tây Tử ngây người một lúc, mặt càng đỏ hơn, không phải thẹn thùng, mà là lo lắng, ngoại trừ lo lắng còn cảm thấy chút bứt rứt khó hiểu, mặc dù là nằm vùng, là diễn, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với Hồ Quân.
Xe chạy vào bãi đỗ xe của bệnh viện Nhân Dân, hai người xuống xe, Sài Dũng lấy từ cốp sau hai hộp tổ yến cao cấp, Tây Tử vội chối từ: “Không thể tiêu tiền của anh Dũng nữa, anh đã giúp em nhiều lắm rồi.”
Sài Dũng cười cười, vươn tay muốn ôm eo cô, Tây Tử theo bản năng tránh đi, tay Sài Dũng khựng lại một chút liền bỏ xuống, theo sau Tây Tử, hai người lúc đấy cách vài bước chân.
Tây Tử dựa theo lời của Lưu Hán Bân, đi thẳng đến khu nằm viện của khoa bệnh thận trên tầng 11, trong lòng hơi lo lắng, trước đây chưa từng luyện tập việc này, thực sự sợ bị Sài Dũng phát hiện điều gì, người này đa nghi, suy nghĩ lại tỉ mỉ. Tây Tử quẹo vào khu phòng bệnh, một y tá đang đứng thân thiện chào hỏi cô: “Đến rồi à, tình trạng hôm nay của mẹ em tốt lắm. Đợt kiểm tra phòng sáng nay, bác sĩ bảo đã tìm được căn nguyên gây bệnh, bệnh của mẹ em có hy vọng chữa khỏi.”
Tây Tử vội nói cảm ơn, dẫn Sài Dũng vào phòng bệnh trong cùng, phòng bệnh gồm sáu người, trong phòng này còn bỏ thêm một cái giường, một người phụ nữ trung niên tiều tụy đang nằm, bên giường còn có một nam sinh chừng mười lăm mười sáu, vừa thấy Tây Tử bước vào, đã bỏ sách trong tay xuống, đi tới: “Chị, chị đến rồi.”
Sài Dũng nhíu nhíu mày, nam sinh thân thiết kéo tay Tây Tử nói thật nhiều, sau đó quay đầu, nhìn Sài Dũng phía sau: “Chị, đây là anh rể của em sao?”
Tây Tử mặt đỏ lên: “Nói bậy bạ gì đấy, anh ấy là. . . . . .” Nhất thời thật không biết giới thiệu thế nào.”Anh là Sài Dũng, ông chủ của chị em, nhưng nếu chị em đồng ý, cũng có thể trở thành anh rể của em. . . . . .” Tây Tử ngạc nhiên.
Tây Tử thật sự không biết Lưu Hán Bân tìm đâu được những người này, cả đám diễn như thật, chính cô còn sém chút tưởng đây là thật
Ra khỏi bệnh viện, Sài Dũng không đưa Tây Tử về, mà là quẹo quanh, tìm một quán ăn, bước vào gọi đồ ăn, ăn cơm, Sài Dũng lấy một điếu thuốc ra, rút ra một điếu đưa cô. Tây Tử vội xua tay: “Không, em không biết.”
Sài Dũng bỏ thuốc vào miệng gật gật đầu: “Phụ nữ tốt, không nên hút thuốc uống rượu”, im lặng nửa buổi mới mở miệng: “Nếu em đồng ý, bệnh của mẹ em anh có thể giúp em giải quyết, việc đến trường của em trai em và cuộc sống sau này anh cũng có thể gánh vác. . . . . .”
Tây Tử chưa từng nằm vùng, đương nhiên không có kinh nghiệm, lần đầu làm đã được cầu hôn. Thật không ngờ, đừng nói cô, cả Lưu Hán Bân và cục trưởng Thôi sau khi biết chuyện đều cảm thấy khó có thể tin được.
Cục trưởng Thôi liếc Lưu Hán Bân: “Đừng bảo rằng, vị ái tướng này của cậu thật có tiếng, đúng là người gặp người thích! Lúc đầu tôi còn nói, chỉ một cô nhóc sao có thể trị được Hồ Quân, giờ nhìn thấy thật không đơn giản, cậu thấy ý Sài Dũng là gì? Mới quen hai ba ngày đã muốn cưới vợ? Tôi cũng không tin đây là yêu?”
Lưu Hán Bân trầm ngâm nửa ngày: “Đây có thể giải thích rằng, Tây Tử làm lính năm năm, trên người cô ấy có khí chất quân nhân khắc sâu tận xương cốt, không thể xóa nhòa, Sài Dũng cũng vậy, dĩ nhiên sẽ có thiện cảm với việc tham gia quân ngũ hơn. Hơn nữa về thân thế, Sài Dũng từng có một em gái mắc bệnh bạch cầu, không có tiền trị nên đã chết.”
“Thế nên, cậu mới tìm người của học viện điện ảnh đến hỗ trợ diễn một màn thế này, mục đích để gã đồng cảm với Tây Tử” cục trưởng Thôi hiểu ra, bỗng nhiên cảm thấy Lưu Hán Bân này thực rất đáng sợ, nắm giữ lòng người vô cùng tinh tế, nhưng mà cũng rước lấy phiền phức rồi.
“Giờ thì quen rồi còn muốn kết hôn, làm sao đây?” cục trưởng Thôi vô cùng lo sợ, Hồ Quân không dễ chọc, đã vụng trộm để vợ cậu ta đi nằm vùng, lúc này lại sửa thẳng sang chuyện nam nữ, tên nhóc đó mà biết, còn không ăn ông ư.
Lưu Hán Bân nhíu mày: “Kết hôn thì kết hôn!”
Cục trưởng Thôi há hốc mồm: “Cậu điên rồi, tên nhóc Hồ Quân có thể khiến cục rối tung lên đấy, việc này tôi cảm thấy khó thể kết thúc rồi.”
Lưu Hán Bân nói : “Như vậy, Tây Tử phải đánh vào bên trong nhanh nhất, về phần kết hôn, trên người Sài Dũng còn mang án nhỉ? Không thể nào thực sự đến cục dân chính đăng ký, tôi dự đoán đường lui của gã chính là làm thêm vài chuyến hàng, sau đấy dẫn theo Tây Tử chạy trốn. Trước khi gã thoát thân, những gì chúng ta cần là tổ chức chính thức đứng phía sau gã, chờ nắm được đầy đủ đường dây, liền một lưới bắt hết. Thế nhưng, tiếc cho Sài Dũng, gã là một nhân tài. . . . . .”
P/S: Tối còn 1c….