Cục trưởng Thôi vừa dứt lời Hồ Quân hiểu ngay, việc này chắc chắn thành công. Tính cách vợ anh thế nào? Không ai hiểu rõ hơn anh, không có chuyện còn muốn xông pha lên phía trước, huống chi còn là nhiệm vụ mà lãnh đạo trực tiếp giao xuống. Hồ Quân càng hiểu rõ chuyện không tốt này là do Lưu Hán Bân giở trò, hận đến ngứa răng, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Về nhà tận tình khuyên bảo vợ: “Vợ, anh không muốn kết hôn với một nữ anh hùng, cho nên chúng ta cũng giống vậy đi, ở nhà giúp chồng dạy con, chẳng phải cũng có thể thể hiện giá trị của mình sao?”
Tây Tử cười như không cười nhìn anh: “A, giá trị của em là giúp chồng dạy con, anh cho đây là cổ đại ư? Em có cần tam tòng tứ đức không?”
Hồ Quân cười ha ha: “Không cần, không cần, tam tòng tứ đức của nhà ta đều là việc của anh, vợ anh cứ coi như làm Thái Hậu lão Phật gia, chờ tiểu nhân hầu hạ được rồi. . . . . .” Dáng vẻ nịnh nọt khiến Tây Tử nhịn không được phì cười.
Hồ Quân ôm vợ ngồi trên đầu gối mình, mặt cọ vào gáy Tây Tử, thở dài thật sâu: “Vợ, anh cũng không cần phải ngăn cản em, nhưng em hãy nghĩ cho anh đi, bây giờ em cũng không phải một mình, ngoại trừ cha vợ, còn có anh, ràng buộc cả một nhà đó. Tổ truy bắt ma túy nguy hiểm nhường nào em biết không, đặc biệt là tổ trọng án truy bắt ma túy, luôn phải tiếp xúc với những vụ án lớn, tội phạm đều là kẻ liều mạng, nếu em có chuyện gì? Em bảo ông xã em làm sao bây giờ?”
Hồ Quân nói có vài phần chịu thua, nỗi lo lắng sâu đậm kia từ trong miệng anh đi thẳng vào lòng Tây Tử, Tây Tử có thể cảm nhận rõ ràng.
Hồ Quân lúc này so với bình thường có sự hấp dẫn nói không thành lời, dịu dàng không chỉ là vũ khí của phụ nữ, khi đàn ông sử dụng càng thêm thuận lợi hơn.
Tây Tử đang ngồi trên đầu gối xoay người lại, đối mặt anh, nâng mặt anh lên, trên mặt anh mang sự lo lắng bất tận, mày nhíu lại như khắc thành hình chữ xuyên (川), con ngươi dưới ánh đèn long lanh như ngọc lưu ly, bên trong ẩn chứa chút sợ hãi.
Tây Tử không khỏi nhói lòng, còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp mặt của hai người, người đàn ông lưu manh thẳng thắn đáng giận, nói thật, lúc ấy nếu ai bảo cô sẽ cưới người thế này, đánh chết cô cũng không tin. Nhưng cuối cùng cô vẫn cưới anh, còn vì người này mà mỗi ngày trái tim đều rung động, nhẹ nhàng và chậm rãi, tích tụ từng chút, chồng chất ngày một nhiều, đến tối nay mới phát hiện rằng, hóa ra đã đủ đầy.
Tây Tử cảm thấy mình thật sự là một người phụ nữ lạnh lùng, đến bây giờ mới phát hiện mình đã yêu anh nhường nào, tình yêu có thể xếp thứ tự trước sau ư? Hẳn là không, bây giờ không chỉ Phạm Lý, Tây Tử cũng nghi ngờ, tình cảm của cô và Phạm Lý trước đây có tính là yêu không, cô trải qua hai đoạn cảm tình, hai người đàn ông, hoàn toàn trái ngược nhau.
Cô chợt muốn biết, nếu Hồ Quân là Phạm Lý lúc trước sẽ làm thế nào? Nghĩ đến đây, không tự chủ được hỏi: “Nếu anh là sư huynh, lúc trước sẽ làm thế nào?”
“Sư huynh?” Hồ Quân ngớ ra vài giây, mới hiểu được, sư huynh trong miệng vợ anh là Phạm Lý. . . . . .
Vẻ mặt liền trầm xuống, nét mặt chua lè như uống phải ba vò dấm chua, nhưng Hồ Quân không ngốc, lúc này vợ nói chuyện này, tỉ mỉ suy nghĩ, thực sự rất quan trọng. Câu trả lời của anh có thể liên quan đến nửa đời sau của hai người. Tây Tử lạnh nhạt, rất khó ủ ấm, nhưng khi đã ấm rồi sẽ lạnh xuống rất chậm.
Phạm Lý dùng tám năm, mặc dù đã buông bỏ, nhưng trong lòng Tây Tử vẫn sẽ khắc sâu vài dấu vết, kéo dài khó quên, trong lòng vợ mình có khắc thằng khác, sao Hồ Quân có thể không khó chịu? Nhưng không còn cách nào, thời gian anh gặp vợ muộn hơn, mà lúc này vợ hỏi mình, tuy trong lòng anh chua lè, cũng hiểu được lúc này thật sự sẽ buông bỏ, sạch sẽ triệt để.
Bởi vậy chua xong, nét mặt Hồ Quân thật nghiêm túc, nhìn vợ mình cả buổi, hôn lên khóe môi vợ: “Anh không thể là cậu ta, giữa bọn anh không thể so sánh. Nếu bắt buộc phải đặt giả thuyết, anh có thể thành thật nói cho em biết, tất cả lý do đều là cái cớ, với điều kiện không buông tay em, điều kiện gì anh cũng chịu. Anh yêu em, chỉ cần yêu sẽ mãi mãi không buông tay, đây là điểm mấu chốt của anh. Thế nhưng, vợ à, em không biết mình hỏi câu hỏi này thật nhàm chán sao. Còn có, đây là lần cuối cùng, sau này không được nhắc lại, càng không được nghĩ về tên nhóc ấy nữa, biết chưa?”
Hai tay Tây Tử dùng sức nhéo nhéo mặt anh: “Vò dấm lớn!”
“Vò dấm lớn gì chứ? Tất cả anh đều nghe theo em mà buông tha cho thằng nhóc đấy, nó không cần chuyển nghề, tiếp tục làm lính của nó”
Tây Tử ngây ra một lúc, nở nụ cười, cười vô cùng rực rỡ, chủ động hôn lên mặt Hồ Quân: “Tuy thích ghen tuông, nhưng cũng coi như khoan dung, đấy mới là đàn ông.”
Hồ Quân cũng không vừa lòng : “Vợ, hôn mặt vài cái có phải rất không thành ý không, hử? Chỗ này, chỗ này cũng hôn tí đi.”
Nói xong da mặt dày, chu môi, dáng vẻ như một đứa nhóc đòi hôn, Tây Tử nắm mỏ anh: “Tuổi lớn chừng này rồi còn ngây thơ như vậy. . . . . .”
“Tuổi lớn?” Đây thật sự là điểm nhức nhối của Hồ Quân, tự biết bản thân sắp lên hàng bốn rồi, nhưng vợ anh thì sao? Đừng nhìn đã hai mươi tám, nhưng trời sinh mặt trẻ, dáng vẻ này ra ngoài cứ như gái hai mươi, thực sự mang cảm giác nguy cơ.
Hồ Quân trừng mắt nhìn Tây Tử: “Em đang chê chồng em già?”
Tây Tử ngạc nhiên, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, câu nói không đầu không đuôi của anh là từ đâu mà ra đã bị Hồ Quân đẩy ngã xuống, há mồm đã bắt được môi cô, nhẹ nhàng cắn một cái, giận dỗi hôn cô… thật lâu sau mới buông cô ra, Tây Tử đã bị Hồ Quân hôn đến hồ đồ.
Hồ Quân đương nhiên sẽ không nói vợ mình biết, tên nhóc Phạm Lý đó không chuyển nghề nhưng đã bị điều thẳng đến quân khu Tây Tạng, bây giờ là hòa bình, nếu đang trong thời kỳ chiến tranh, Hồ Quân thật sự có thể gửi tên nhóc đấy đến tiền tuyến. Tính toán chi li là truyền thống của anh, khoan dung cũng phải xem đấy là ai, không cần dùng với tình địch, dám đụng đến vợ anh, đây đã là anh thủ hạ lưu tình, với tính cách của Hồ Quân trước kia, chuyển nghề đã là lời cho Phạm Lý, sau khi chuyển nghề còn phải trừng trị, trừng trị đến cả đời cũng không yên nổi.
Đương nhiên, ở trước mặt Tử vẫn phải khoe khoang chút, hòng kiếm ít ngon ngọt. Chẳng qua nói đến đây Hồ Quân biết chính xác rằng Phạm Lý và Mộ Thanh sẽ không xuất hiện trước mặt vợ anh nữa. Hiện tại quan trọng nhất là gia tăng lao động, mạnh mẽ ép buộc vợ, thật đúng với câu nói kia của Diệp Trì, phải có một đứa nhóc ràng buộc, bằng không cả đời đừng mong yên ổn.
Trong lòng nghĩ vậy, tay đã tự phát tự giác chui qua thăm dò. . . . . . Có đôi khi Tây Tử không hiểu được, vì sao mặc kệ cô và Hồ Quân đang thương lượng chuyện gì, cuối cùng đều sẽ lăn đến trên giường, tuy rằng rất thoải mái, nhưng không phải có chút. . . . . .
Tây Tử chợt nhớ đến chuyện hai người vừa nói dở trước đấy, nghiêng người cưỡi trên người Hồ Quân, trực tiếp hạ mệnh lệnh: “Chuyện em đi tổ truy bắt ma túy, anh đừng làm rộn lên, càng không phép lén lút làm chuyện xấu. . . . . .”
Vợ anh hiện giờ trông khá buồn cười, hẳn cô đã quên bản thân còn đang trần trụi, hầm hừ cưỡi trên người anh, tóc dài rất mau, sớm đã đến bả vai , một phen lăn lộn vừa rồi khiến tóc xoã tung, vài sợi tóc che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ còn vấn vương chút dư vị tình cảm sau cơn mãnh liệt, đôi môi sưng đỏ, ánh mắt lại trừng lớn, uy hiếp nhìn anh.
Ngây thơ, gợi cảm cùng hòa lẫn trên người cô, vẻ đẹp đối lập. Xương quai xanh xinh đẹp phía dưới chiếc cổ thon dài, bên dưới xương quai xanh là một cặp ngực mềm mại, rung động lên mỗi khi cô nói chuyện, dao động đến nỗi Hồ Quân vừa thôi nghĩ đến chuyện nọ xọ chuyện kia lại vèo một phát nổi lên.
Hồ Quân biết, việc này đã xong xuôi, không thay đổi được nữa, anh phản đối cũng vô dụng. Ông già nhà anh đồng ý, cục trưởng Thôi đã quyết định, vợ anh thì thôi khỏi nghĩ, đã nóng lòng muốn đi rồi. Ý kiến của Hồ Quân anh là cái đinh gì, trên không qua được ông già, dưới cũng không ngăn được vợ, Hồ Quân chỉ có thể uất ức đồng ý.
Thế nhưng, mấy chuyện xấu này cứ như thế nhắc nhở Hồ Quân. Tay Hồ Quân chậm rãi sờ eo nhỏ của vợ, nắm lấy, nâng lên, khi buông xuống, Tây Tử yếu ớt rên rỉ… .”Vợ, anh sẽ không làm chuyện xấu, để em làm, lúc này để em ở mặt trên, thế nào hử. . . . . .”
Theo Lưu Hán Bân đi nhậm chức, Tây Tử cũng chính thức vào tổ trọng án truy bắt ma túy. Ngoài cô còn một nữ cảnh cát Chu Huyên, sinh viên hàng đầu tốt nghiệp ngành tin học của trường quân đội, chuyển lên cùng Tây Tử và Lưu Hán Bân còn có tổ trưởng tổ truy quét đồi trụy Tôn Phong.
Nhanh chóng tiếp nhận mới biết được, vụ án này thực sự khó giải quyết. Sài Dũng, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, từng đi lính cho bộ đội đặc chủng, đã được huấn luyện ba năm ở đây, từng tham gia quân diễn toàn quốc ba lần. Sau đó lấy lý do bị thương để xuất ngũ, xuất ngũ xong thì về quê, vẫn chưa có công việc chính thức nào. Mấy năm trước từng làm bảo vệ tư nhân, sau đấy không biết đi đâu, ngay cả anh trai ở quê cũng không biết hành tung của gã.
Mấy tháng gần đây hoạt động ở những nơi ăn chơi xa xỉ của thành phố B, nước Thần tiên không còn lạ nữa, gã lại có quan hệ với vụ án buôn bán ma túy ra nước ngoài lớn nhất, Sài Dũng chính là điểm đột phá mới. Thế nhưng, cũng có thể nhìn ra đằng sau vụ án này là một tổ chức bí mật, Sài Dũng chính là một tiểu lâu la đứng đầu những thành phần hỗn tạp ấy.
“Bên Sài Dũng chúng ta phải tạm thời bỏ qua, chỉ bỏ qua mới có thể câu được con cá lớn được che giấu phía sau gã. Mặt khác, chúng ta phải phái ra một cảnh sát nằm vùng, tiếp xúc trực diện với gã. Tiểu Chu, Tây Tử, hai người bọn em giả thành nữ tiếp viên ở đây, đây là câu lạc bộ giải trí mới mở, phía ông chủ anh đã sắp xếp rồi, hai em qua đấy. Anh dự tính sẽ thả vài tin tức, Sài Dũng còn phải xuất hiện, gã sẽ không bỏ qua câu lạc bộ giải trí này đâu.”
Lưu Hán Bân là người như vậy, hễ làm việc là không nể mặt ai, chuyện gì cũng xuất phát từ góc độ vụ án, nằm vùng với cảnh sát mà nói cũng coi như bình thường, bởi vậy, Tây Tử không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Tây Tử bên này được sắp xếp làm nằm vùng, bên kia cục trưởng Thôi cũng ra chiêu, phái Hồ Quân xuống huyện họp tuần tra một chuyến, đi chuyến này thì nửa tháng cũng đừng mong trở về. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, để cậu ta biết Tây Tử đi nằm vùng, còn không làm cậu ta tức đến lật bàn, tên nhóc đấy mà thực sự càn quấy lên, ai cũng không chống nỗi, đây là chiêu mà Lưu Hán Bân đề nghị cho ông, sau khi việc này kết thúc, phải đem vợ trả lại hoàn hảo cho cậu ta.
P/S: Trưa mai có chương kế nhé mọi người ^^