Đưa bộ mặt như đưa đám về tới nhà, nó gặp Thiên Bảo đang tươi cười. Không
hiểu sao bây giờ nó lại thấy cậu ta đáng ghét như thế chứ!
– Cậu sao vậy?- Thiên Bảo vẫn chưa biết gì, ngây thơ hỏi?
– Tôi đang bực mình
– Sao cậu lại bực?- Thiên Bảo hỏi với giọng vô cùng quan tâm
– Thì tại có người mời tôi đi ăn vậy mà nuốt lời- Thấy thái độ tức giận
của nó làm Thiên Bảo cứ nghĩ người nó đang nói tới là cậu
– Tôi có hứa gì với cậu đâu
– Trời ạ, tôi đâu có nói cậu- Thấy Thiên Bảo như vậy nó thấy có chút vui không còn bực mình nữa
– Tôi đang nói tới một người hôm nay hắn hứa với tôi sẽ dẫn tôi đi ăn vậy mà…
– Mà sao?- Thiên Bảo tò mò
– Thì không biết địa chỉ thì làm sao rủ- Nó chán nản nói
Đáng lẽ nó phải nhớ tới chuyện này từ đầu để nói với hắn rồi chứ! Tức quá đi thôi!
– Hắn không dẫn cậu đi thì tôi dẫn được không?
– Thật sao?- Nó mừng rỡ hỏi lại để chắc tin tức mình vừa nghe là đúng
Thiên Bảo khẳng định việc đó bằng một cái gật đầu “chuẩn không cần chỉnh” làm nó quá vui mừng!
– Vậy để tôi lên tắm rửa rồi đi ha?
– Ừ
Nói rồi nó nhanh chóng bước vô nhà tắm, dĩ nhiên Thiên Bảo đang ngồi chờ
Lát sau nó bước ra với bộ váy có thể nói là siêu dễ thương
– Nhìn cậu dễ thương lắm!
– Thật hả? Cám ơn cậu nha. Đi thôi- Nó nhanh nhảu tiếng bước
– Nhưng chẳng lẽ cậu định đi xe đạp ư?- Thiên Bảo tròn mắt nhìn nó
– Ừ- Nó ngạc nhiên khi thấy thái độ của Thiên Bảo và…
Rừm…Rừm…Rừm
Nếu nó không lầm thì đó là tiếng lên ga, xe nào đang đứng trước nhà nó thế
nhỉ? Nó nhìn ra và…là Tuấn. Sao cậu ta lại biết nhà nó chứ?
Nó nhanh chóng chạy xuống nhà mở cửa để chứng minh người mà nó vừa nhìn
thấy ngoài cửa sổ chính là Tuấn chứ không ai khác. Và…đúng thật là cậu ta
– Này, sao cậu biết nhà tôi vậy? – Nó tò mò hỏi
– Biết thì biết thôi! Nếu là nhà tôi muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được- Tuấn tự tin đáp
– Cậu sạo vừa thôi- Chắc chắn tên này đã điều tra nhà nó rồi đây! Nếu không thì làm sao hắn biết được
– Đi thôi- Tuấn mời gọi
Bây giờ thì nó cảm thấy phân vân quá! Làm sao nói gì với Thiên Bảo đây? Nó nhìn Tuấn:
– Cậu chờ chút nhé tôi vào nhà có chút chuyện- Cho dù muốn đi thì cũng
phải nói với Thiên Bảo một tiếng chứ nhỉ? Nó nghĩ vậy rồi chạy thật
nhanh lên nhà!
Thiên Bảo lúc này đang nhìn ra cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân của nó, cậu ta liền quay lại
– Ai vậy?- Thiên Bảo tò mò hỏi
– Thì cái người tôi nói mời tôi ăn đấy!- Nó nói giọng nhanh vì không muốn Tuấn đợi lâu
– Nhưng chẳng phải cậu nói cậu ấy không biết địa chỉ nhà cậu mà- Thiên Bảo vẫn tiếp tục hỏi
– Thì ai biết hắn, tự nhiên giờ xuất hiện- Nó vừa nói vừa cảm thấy tức tên Tuấn gì đâu…sao hắn dám làm vậy chứ!
– Vậy bây giờ cậu định sao?- Cuối cùng Thiên Bảo cũng chịu đi vào vấn đề chính
– Thôi tôi cứ đi với hắn, có gì cậu cứ đi ăn trước đi khỏi chờ tôi nhé!-
Cho dù bực tên Tuấn đến đâu thì nó cũng đâu thể bỏ qua bữa ăn tối được
chứ! Nó nói nhanh trước gương mặt ngây ra của Thiên Bảo, nhưng nó cũng
chưa kịp thì mặt cậu ta như thế nào thì nó đã quay lưng và chạy nhanh
xuống nhà. Thiên Bảo ở lại và nhìn theo bước chân nó, đến khi nó đi
khuất cậu ta mới thốt lên một câu
– Cậu đừng đi
Nhưng câu này lại chẳng tới được tai nó vì nó đã đi xa quá rồi!
Nó đã ra tới nơi Tuấn đang đứng đợi và nó phát hiện ra một chuyện khác đó
là Tuấn đi xe máy. Đúng là ban đầu nó đã thấy Tuấn đi xe máy nhưng thực
sự nó chưa nghĩ gì nhiều về chuyện này vì có chuyện khác đó là tại sao
cậu ta lại tới đây nhưng bây giờ thì đã đến lúc nghĩ một chút rồi đây!
– Nhưng sao cậu lại là xe gắn máy
– Không lẽ cậu muốn đi xe đạp
– Nhưng đi xe tayga chưa đủ tuổi quy định là bị bắt đó
– Cậu mơ hả? Sao có thể bị bắt được? Tôi với cậu ăn mặc thế này không ai nghĩ là học sinh đâu
– Ừ ha, cậu nói cũng đúng
Không tin thì cứ nhìn thử đi: Tuấn đang mặt một cái áo sơ mi, quần jean nhìn
rất già dặn kông thể nghĩ là chỉ mới học lớp 10. Vậy là nó “ngoan ngoãn” lên xe, không kì kèo gì hơn!
Thật không may hôm nay nó lại mặt nên khi xe chạy thì cảm thấy rất lạnh.
Hình như đoán được suy nghĩ của nó, Tuấn bình thản nói:
– Nếu bạn thấy lạnh thì ôm chặt tôi đi- Sao bây giờ nó thấy tên này đểu thế không biết
– Không thích- Nói nói giọng bực tức
– Nếu không ôm chặt tôi tăng tốc đó nha?- Quá đáng! Sao hắn có thể nói như vậy được chứ?
– Chết tôi cũng không ôm đâu
Bất ngờ, Tuấn tăng tốc thật làm nó xuýt té ngã ra đằng sau luôn, nếu nó
không ôm chặt lấy cậu ta thì đã té rồi! Mà…tại sao nó lại ôm chứ? Nó
vừa nói có chết cũng không ôm cơ mà! Chắc chỉ do bất ngờ thôi và bây giờ nó cũng bất ngờ tha tay ra khỏi eo Tuấn mà thay vào đó nó đưa tay lên
bá vào vai cậu ta
– Sao hả? Cậu nói có chết cũng không ôm cơ mà?- Tuấn vừa nói vừa cười
– Đó chỉ là do bất ngờ thôi- Nó cãi chính
– Chỉ là bất ngờ thôi ư?- Hắn tự nhiên đột ngột hỏi lại
– Đúng vậy- Đã vậy nó sẽ khẳng định cho hắn biết luôn
Tự nhiên Tuấn im lặng, cậu ta không nói gì nữa và cứ thế mà chạy tiếp. Tốc độ bây giờ của Tuấn rất chậm không còn nhanh như lúc nãy nữa nó có thể
thả tay ra khỏi vai cậu ta cũng được nhưng nó không thả…nó không muốn
cậu ta buồn thêm…