Đêm nay, cho dù Ngự Thủ Thương có chết hay không, cũng không còn quan trọng, lực lượng của Cố Gia Minh đúng là không thể nghi ngờ, cho dù họ có liều mạng vào trong cũng không thể gây ra hậu quả tới mức này.
Bên ngoài thì đang sợ hãi lực lượng của Cố Gia Minh, bên trong căn cứ, có vô số người đang cảm thán một cách buồn chán.
“Đùa cái gì vậy, đã hơn 1 canh giờ rồi, mấy trăm người truy sát một người, vậy mà lại giống như đang chơi trốn tìm, đều là sát thủ sao lại có sự chênh lệnh như vậy? Chúng ta đã chết bao nhiêu người, phải nỗ lực khiến cho những người tử vong được vui mừng, nếu như trong lịch sử Bùi La Gia có ghi lại, thì chúng ta sẽ là nhân chứng sống, mọi người có cảm thấy vinh hạnh hay không?”
Cái đình lúc trước bị tàn phá bây giờ trở nên hỗn loạn, bởi vì mất điện nên hiện giờ trên tường chỉ có mấy ngọn đèn được thắp vội vàng, bên cạnh còn có một đống củi đang cháy.
Cũng vì hiện giờ là mùa hè cho nên ai cũng cảm thấy nóng lực, một đám người phụ trách đang khẩn trương thương lượng tình hình và thi triển biện pháp khẩn cấp.
Chỉ có một mình Ngự Thủ Hỉ ngồi trên bậc thang ngoài cửa, cầm những mảnh vụn ném vào cái ao nhỏ trước mặt, trong miệng vẫn bực tức nói chuyện.
“Làm cái gì vậy, trời đang nóng nực muốn chết, không có điều hòa thực khó chịu, chuyện này… Trong căn cứ chẳng phải còn hai hỏa hệ dị năng giả hay sao? Sao không phát sáng đi, gọi bọn họ tới bảo giảm nhiệt độ xuống, Dị năng giả là để dùng, bình thường thấy bọn họ ai nấy đều vênh váo tự đắc, bây giờ tới lúc dùng người thì không biết họ trốn đi nơi nào, có khi ra ngoài gọi Thiên Vũ Chính Tắc vào là tốt nhất, có lẽ ta với hắn sẽ có điểm chung. Hiện giờ có một đống băng ở bên cạnh, bảo ta bán đứng cả Bùi La Gia ta cũng đồng ý…”
Thực ra, nếu muốn nhiệt độ mát hơn một chút, biện pháp đương nhiên là có, chỉ là lúc này mọi người còn đang hoản loạn và bận rộn, làm gì còn ai lo lắng chuyện như vậy nữa.
Hắn vừa nói xong câu này, một người phụ trách đã nói:
“Ngự Thủ quân, hiện giờ ai cũng bận rộn vì chuyện này, ngài nói như vậy hình như không được tốt lắm!”
“Bận rộn? Ai bảo các ngươi bận rộn, nếu như là ta, ta sẽ đối mặt với hiện thực. Bây giờ hệ thống phóng ngự bị người ta phá cho be bét, BOSS bị giết, tức lúc mới bắt đầu mọi người đã chiếm hạ phong, thất bại thảm hại… Chúng ta bây giờ nên đặt tinh lực vào việc đối phó với tình hình tiếp theo như thế nào mà không phải bỏ ra mọi giá để báo thù, nếu như muốn báo thù thì sau này thu thập tư liệu, nghiên cứu nhược điểm của đối phương, dùng một sát thủ để giết hắn, đấy mới là phong cách ám sát. Bao giờ ngươi đủ bình tĩnh thì trở lại nói chuyện với ta.”
“Thế nhưng hiện giờ còn chưa xác định…”
“Chưa xác định cha ta đã chết? Có cần ta đưa ngươi đi kiểm tra hay không? Lúc sắp chết hỏa hệ dị năng của cha ta hoàn toàn bộc phát, cho nên mới có trận cháy lớn như vừa rồi, sau đó… thi thể của cha ta đã bị cháy thành bụi phấn rồi…”
Ngự Thủ Hỉ nói, giang hai tay:
“Nói tiếp, hiện giờ cha ta đã chết, nơi này do ta làm chủ đúng không.”
Hai tay hắn vỗ đùi, bộ dạng trông rất giống tiểu nhân đắc chí. Hắn nói xong câu vừa rồi có mấy vị phụ trách muốn phản đối, nhưng đột nhiên mọi người nhìn nhau vài lần, không nói gì, họ phát hiện Ngự Thủ Hỉ làm mọi việc tuy tương đối điên cuồng, nhưng không phải là người ngu, người nhìn không thấu mới đáng sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn
chấm cơm.
Nếu như không có người ủng hộ thì cho dù hắn có là ai đi chăng nữa, cũng sẽ không thoát khỏi một chữ chết. Hiện giờ thấy thái độ của người phụ trách mập mờ, điều này đã biểu hiện rõ là hắn đã nắm chắc…
Trong đình lập tức trở nên im lặng, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, không ai chịu bày tỏ thái độ, Ngự Thủ Hỉ khóe miệng tươi cười:
“Nói như vậy thì… Mọi người không có ý kiến?”
Hắn nói xong câu này, Tỉnh Thượng vốn đang ngồi ở vị trí của Ngự Thủ Thương đột nhiên đứng dậy, chỉ về phía hắn, nói:
“Ngự Thủ Hỉ, ta sẽ không chấp nhận chuyện này, bởi vì … sự kiện này do ngươi làm ra… Ngươi là nội ứng!”
Chỉ trích thẳng mặt như vậy nhưng Ngự Thủ Hỉ chỉ cười cười:
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Hôm nay bản thân BOSS cũng hoài nghi ngươi, ngươi đột nhiên biến mất sau đó xuất hiện, tiếp theo là xảy ra chuyện, BOSS bại cũng vì phân tâm bởi hành vi của ngươi. Hơn nữa… sau khi trải qua sự kiện năm ngoái ở Giang Hải, BOSS đã bí mật điều tra, tuy rằng không có kết quả nhưng ta có 9 phần nắm chắc, chính ngươi đã thông qua BOSS ra lệnh cho hệ thống, khiến cho chúng ta tổn thất lớn như vậy!”
Hắn nói như đinh đóng cột, tiến hành lên án Ngự Thủ Hỉ, ở xa xa thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên, Ngự Thủ Hỉ trầm mặc, khóe môi nhếch lên nở nụ cười châm chọc, hắn nhìn xuống đất lại nhìn nam tử trước mặt, những người phụ trách còn lại thì kinh nghi bất định, sau một lát, thanh âm Ngự Thủ Hỉ vang lên:
“Nếu như… là thật…”
Hắn khẽ cười, trêu chọc.
“… Vậy thì thế nào?”
“Ngươi…”
Tỉnh Thượng biến sắc, đột nhiên rút súng, để ngồi vào được vị trí này bản thân hắn cũng là một sát thủ, ít nhất cũng là sát thủ cấp A theo tiêu chuẩn của Bùi La Gia. Trong nháy mắt khi hắn rút súng, bàn tay phải của Ngự Thủ Hỉ đột nhiên nắm lại, sau đó năm ngón tay mở ra.
Ánh sáng rực rỡ kinh người đột nhiên tỏa ra.
Xoát ——
Ánh sáng lóa mắt tràn ngập không gian!
Thời gian lúc này đã mất đi ý nghĩa, đặt mình ở trong một vùng sáng như thế này thì tất cả khí vị, xúc giác, thính giác, phương hướng, thậm chí là tư duy cũng bị ngừng lại, trong tầm mắt chỉ còn lại ánh sáng…
Trong giây lát đó, ngũ giác đị ngưng trệ!
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dị năng của Ngự Thủ Hỉ—— Vô Hạn Quang Minh Hỏa!
Tỉnh Thượng chỉ súng về phía trước, trong ánh sáng hắn bắn một phát súng nhưng hiển nhiên là không có hiệu quả. Ngự Thủ Hỉ lúc này đứng ở đằng sau hắn, trên tay cầm một cái đầu người đầy máu.
Ầm một tiếng, máu tươi tuôn ra, thi thể không đầu ngã xuống đất.
Thanh âm thở dài vang lên trong phòng, sắc mặt Ngự Thủ Hỉ có chút phiền muộn, xoay người.
“Hiện giờ… Không còn ai có ý kiến nữa chứ?”
****
Nửa đêm, Giang Hải.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong hành lang của một căn thiệt thự, sau đó là tiếng đập cửa, trong phòng có ánh sáng, sau đó Phương Chi Thiên mặc áo ngủ xuất hiện, ánh mắt nheo lại nhìn ra bên ngoài.
“Đông Phương Lăng Hải… Làm sao vậy, chẳng phải là đang đánh bài hay sao, ta vừa mới ngủ đã rùm beng đánh thức, chẳng nhẽ thua táng gia bại sản? Nếu như không có chuyện lớn gì thì không nay ngươi không ngủ nữa, đánh xe ra ngoài hóng gió với ta…”
“Tuyệt đối là đại sự! Tuyệt đối là đại sự!”
Cầm trên tay một tờ giấy, Đông Phương Lăng Hải thần tình kích động, nói:
“Nhưng mà… ta nghĩ đây là một tin tình báo cần điều tra, thành thật mà nói không ai có thể tin chuyện này, thật là, thật là quá…”
“Được rồi được rồi.”
Phương Chi Thiên ngáp dài đi ra ngoài, chuẩn bị mở cửa sổ:
“Chẳng phải ngươi từng nói, trải qua bao nhiêu năm rồi, chuyện gì mà chẳng thấy, tại sao phải ngạc nhiên như vậy? Nói đi, ta không bị hù dọa như vậy đâu…”
“Bên Nhật Bản truyền tin tới, tối hôm nay, tiểu đệ Gia Minh của chúng ta một mình chạy vào trong Bùi La Gia, giết chết Ngự Thủ Thương.”
Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, bóng cây bên ngoài chập chờn, Phương Chi Thiên quay đầu, sửng sốt một lát:
“Ách, ta có nghe nhầm không?”
Đông Phương Lăng Hải lắc đầu, lặp lại một lần:
“Cố Gia Minh giết chết Ngự Thủ Thương, sau đó…”
Do kích động, giọng nói của vị trung niên gầm 50 tuổi này trở nên ngập ngừng:
“Thời đại của Bùi La Gia, đã qua…”