Uông Thanh Mạch không phải là người bạn muốn gặp là có thể gặp.
An An ngồi chờ từ lúc bầu trời tối đen cho đến khi mặt trời mọc, rồi từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn. Lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác tâm tư kêu gào, bất lực, chờ đợi như không thể chờ đợi được nữa, muốn gặp được người của anh. Phải rồi, cũng tại vì cô thôi, ai bảo nhất định phải gặp mặt để hỏi cho ra lẽ.
Lâu nay, Uông Thanh Mạch đi đi về về không để lại dấu vết. Anh muốn gặp cô thì lập tức xuất hiện. Cô muốn gặp anh, anh chả bao giờ lộ diện.
Không biết hôm nay đột nhiên Lê Tử kiếm đâu ra một bài dân ca quỷ quái, trong điện thoại di động nổi lên thần khúc《 thấp thỏm 》(‘Thấp thỏm’ là những bài hát không có lời, chỉ toàn là a, ê, í… thôi). Phải rồi, tâm tư của An An cũng như điệu hát vậy, lúc cao lúc thấp, lúc mạnh lúc yếu. Cuối cùng, thiếu chút nữa là tinh thần không ổn định, nội tiết rối loạn luôn.
Đau bụng phải nằm trên ghế sa lon, không lúc nào dì cả của cô thương cô cả. Mỗi lần tới thăm đều giày vò cô, muốn chết cũng không được mà sống cũng không xong.
Bình Tử nhìn sắc mặt trắng bệch của An An liền đứng dậy pha một ly nước đường đỏ, đưa tới trước mặt cho cô: “An An, uống chút nước đường đỏ đi, có thể sẽ khá hơn một chút. Lúc bụng tớ đau cũng dùng cách này để giải quyết.”
An An khoát tay không chút sức lực: “Vô dụng, đây là bệnh cũ của tớ.”
Uông Thanh Mạch nhắn tin, dặn dò không được ăn chocolate, không được uống nước đá, không được ăn đồ lạnh, không được uông cà phê, không được cái này, không được cái kia…
Nhưng mà, đã không làm những thứ đó mà bao tử vẫn đau như vậy. Đứng ở phía sau ghế sa lon, Chu Tiến nhìn sắc mặt tái nhợt của An An cau mày nói: “Thật đau như vậy sao?”
An An từ từ ngẩng đầu lên liếc cậu ta một cái: “Con bà cậu, cậu thử lấy tay của mình bóp chặt ‘lão đệ’ của cậu khoảng nữa tiếng đồng hồ xem nó có đau hay không?”
“. . . . . .”
“Đàn bà thô tục.” Bình Tử trợn mắt liếc nhìn Chu Tiến: “Làm như cậu tao nhã lắm vậy?”
“Đám phụ nữ các cô không có người nào giống phụ nữ hết.”
“Đau bụng kinh có tính là giống phụ nữ không?” An An hết hơi hết sức giải thích.
“Đương nhiên.” Mấy người phụ nữ đồng thời hét lên, thiếu chút nữa là đánh chết Chu Tiến rồi.
An An cầm chìa khóa trở về biệt thự. Đêm đó cô vô cùng khổ sở. Uông Thanh Mạch cũng gọi điện thoại về, an ủi dỗ dành khiến cô vui vẻ hơn một chút, giải quyết được vấn đề tâm lý, nhưng bụng thì vẫn còn rất đau.
Ngày thứ hai, rốt cuộc cô đợi mấy ngày rồi ‘Diêm Vương’ cũng xuất hiện. Tại sao gọi anh là ‘Diêm Vương’? Bởi vì anh vung bút lên một cái là cô mất đi sáu vạn đồng nhập sổ. Vốn là cô khoe khoang tháng này tiền lương lên tới sáu con số, bây giờ còn mặt mũi nào nữa chứ?
Ở phòng tiêu thụ, An An đang cầm túi nóng chườm bụng, trốn một mình trong góc sa lon, ngủ gà ngủ gật, thì đột nhiên tiếng ồn ào trong phòng im bặt.
Trong phòng bất thình lình yên lặng khiến An An thoáng tỉnh lại, sau đó cảm thấy trước mắt bị bóng râm phủ xuống, một dáng người cao lớn đang đứng trước mặt.
An An mở mắt ra thì thấy bóng dáng của Uông Thanh Mạch ở trước mặt. Ánh sáng ngược chiều khiến diện mạo của anh không rõ ràng, nhưng có cảm giác rất thân thiết.
Có thể tâm hồn của phụ nữ yếu đuối nhất chính là lúc bị bệnh. Cho nên những lúc như thế này, phụ nữ rất dễ bị bắt làm ‘tù binh’.
An An bĩu môi, sau đó đột nhiên làm một động tác khiến mọi người ở đây chết đứng tại chổ, An An đưa hai tay ra, đòi ôm một cách không biết xấu hổ. Có thể làm như vậy, cô mới có cảm giác hết đau bụng thì phải.
Khóe môi tươi cười của Uông Thanh Mạch nhếch lên, sau đó trực tiếp bế người kia lên một cách rất cưng chiều.
An An cười ngọt ngào một cái. Hai người say đắm nhìn nhau, giống như thời gian ngừng lại trong giây lát, bỏ mặc tất cả mọi người mọi vật xung quanh, chỉ còn lại thế giới của hai người.
Uông Thanh Mạch vừa mới đi được hai bước, đột nhiên sắc mặt của An An thay đổi một cách
nghiêm trọng: “Uông Thanh Mạch, tiền lương của em ít đi sáu vạn, cái người trời đánh này, đền tiền cho em, tiền, tiền, tiền…” Một loạt chữ ‘tiền’ này vang vọng khắp nơi trong phòng khách, chấn động tâm can.
Bên trong biệt thự, Uông Thanh Mạch lại thay túi nóng chườm bụng cho An An một lần nữa, cùng một lúc thay luôn đồ ngủ trong nhà cho cô. Vì sao có thể thay được hả? Bởi vì Uông đại gia đã chuẩn bị sẵn đầy đủ đồ dùng hàng ngày cho An An ở biệt thự, để cô ‘đôi khi cần dùng đến’.
Uông Thanh Mạch tranh thủ tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ bằng vải bông, từ bên ngoài đi ra, An An đang nằm khép hờ mi mắt, lập tức mở mắt ra khi anh trở lại.
“Trả tiền lại cho em. Dùng mỹ nam kế cũng vô dụng. Thân thể bà đây đang khó chịu, muốn nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới.” An An uể oải vạch trần tâm ý của người kia.
Uông Thanh Mạch nhếch môi cười khổ, ném khăn lông xuống đất rồi leo lên giường. Cơ thể cao lớn nằm vật xuống bên cạnh An An, khiến chút xíu nữa là cô bị văng ra xuống giường, nhưng người kia đã nhanh tay ôm gọn cô vào lòng.
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Anh làm nhiều thì có.”
“…”
Bàn tay ấm áp của Uông Thanh Mạch xoa xoa lên bụng của An An. Trong nháy mắt, giống như có một nguồn năng lượng xông thẳng vào tử cung, cái bụng đang quặn đau đã giảm đi không ít. (Lời editor: chỉ giỏi tưởng tượng mà thôi, . Đây là ‘tình yêu’ đấy ạ!)
An An giỏi chọt chọt cánh tay của UôngThanh Mạch đang ôm thắt lưng của mình, nói: “Đừng hòng lợi dụng cơ hội chiếm lời của em nghe chưa.”
“Em được cho anh kiếm lời hay sao?”
“…”
Bụng đã bớt đau, tinh thần An An cũng phấn chấn lên một chút, nhưng vẫn lười nhác như cũ, dựa vào lòng của Uông Thanh Mạch: “Đừng tưởng rằng đem căn nhà ra là có thể hối lộ được em. Em sẽ trở thành tội phạm đó. Chuyện này mà để cha em biết được thì anh chỉ có chết thôi.”
“Em cũng chết theo anh mà.”
“Trả tiền lại cho em.”
“Tiền thì không có, nhưng đàn ông thì có một người ở trên giường nè.”
“Thân thể ‘bổn cung’ khó chịu, hôm nay không thể ‘sủng hạnh’ chàng. Ái khanh nên tự mình kiềm chế thì tốt hơn.”
Khóe môi của người đàn ông ở đằng sau khẽ giật giật, nhưng ánh mắt nhu hòa tràn ngập yêu thương.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã tối rồi. An An cũng biết loại người như Uông Thanh Mạch sẽ tuyệt đối không lãng phí thời gian mà ngủ ngày.
Đau bụng kinh đã giảm đi nhiều, lết xuống giường ra khỏi phòng ngủ thì An An ngửi thấy mùi thơm mà cô yêu thích nhất, mùi cơm gia đình. Nhất định thì đó chính là cà tím gọt vỏ xào với tương. Phải rồi, tuy có chút buồn bực vì không có món khoai tây ớt xanh cô yêu thích nhất nhưng vẫn là nhảy hai bậc một chạy xuống lầu dưới.
“Lão ông, xem ra ở nhà đã tập luyện không ít, nấu cơm hoài cho lão bà nên tay nghề trông khá quá.” An An ngồi xuống ghế ở phòng ăn, cầm ly nước ấm mới vừa đưa tới uống một hớp.
“Ừ, bà xã anh rất khờ khạo. Anh không chăm sóc cô ấy, cô ấy chỉ có thể chờ chết mà thôi.”
“Vậy lúc anh không có ở nhà, cô ấy sẽ gầy như hoa cúc rồi!”
“Cô ấy không yếu ớt như vậy, giống như em, luôn nghĩ mình kiên cường.”
“Ai nói làm con gái không nên kiên cường?”
“Ở trước mặt anh không cần phải tỏ ra kiên cường.”
An An làm mặt quỷ ở sau lưng Uông Thanh Mạch. Sau đó, đang chuẩn bị cầm đũa lên thì giống như người đàn ông kia đã đoán biết trước, không quay đầu đã nói một câu: “Đi rửa mặt!”
An An lập tức buông đũa cầm trên tay xuống, cúi đầu cam chịu lờ đờ đi vào toilet. Nặn kem đánh răng lên trên bàn chải rồi An An bước ra ngoài.
Uông Thạnh Mạch quay người lại thì thấy An An đứng dựa người ở trong góc của phòng khách, vừa đánh răng vừa nhìn anh.
“Đi vào toilet đánh răng. Đừng để nước bọt rơi xuống đất.”
“Không.”
“Không đi không cho ăn cơm.”
“…” Ở nhà người là không thể không phục tùng. An An nghĩ thầm, chị đây bụng lớn, co được dãn được.
“Đậu rồng ăn rất ngon.”
“Ăn cơm không được nói chuyện.”
“Mạch Mạch, anh rất tốt, so với Nham Tử không khác bao nhiêu.”
Trong nháy mắt, mặt mày của Mạch Mạch, Uông đại gia có ba lằn đen vụt qua, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt An An nói: “Đã vậy thì yêu anh đi!”
Đồ ăn đầy miệng, An An lắc đầu dữ dội: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
“Trí tưởng tượng vẫn còn đó. Lâu nay anh không chơi những trận chiến mà anh không chắc chắn.”
“Em yêu Nham Tử, cả đời cũng không thay đổi.”
“Kiên trì như vậy?”
“Ăn cơm không được nói chuyện.” An An không muốn trả lời, bắt chước giọng điệu của Uông Thạnh Mạch.
“…” Lần này đến phiên Uông Thạnh Mạch hết ý kiến.
Ăn cơm xong, An An rất ‘biết điều’, đứng lên dọn dẹp bát đũa. Vừa mới ra tay múa vài động tác ‘dục cư hoàn nghênh’ (muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ chào mời) thì UôngThạnh Mạch đã nhìn thấy ý đồ của cô, lật đật đứng dậy, tóm lấy bàn tay của cô, để trong lòng bàn tay của mình vuốt vuốt, vừa nuông chiều lại vừa bất đắc dĩ nói: “Mỗi lần đều như vậy. Em có thể kiếm trò khác để giỡn chơi không hả?”
“Mạch Mạch, đàn bà là để cưng chiều mà.”
Người đàn ông gật đầu, nhéo nhẹ khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của cô.
An An mở laptop ra, bật máy lên. Lúc phải điền mật mã vào, cô không hề nghĩ ngợi, đánh vào 881212, thành công đăng nhập vào màn hình, tiếp đó, tìm được trò chơi duy nhất mà cô biết chơi ‘Plants Vs Zombie’. Phải, tuy rằng An An không rành chơi game, nhưng cũng đã đạt tới tầng thứ ba, cửa thứ năm.
Đối với trò chơi, An An dốt đặc. Lúc trước Nham Tử dạy cô chơi trò ‘Tru Tiên’, cô ngẩn người không biết một cái gì cả, nghe bên này lọt ra bên kia…
Lúc Uông Thạnh Mạch lên lầu thì thấy cô đang thật sự chăn chú đánh cương thi. Anh mở tập văn kiện vừa mới đưa tới sáng hôm nay ra xem. Hai người không nói với nhau một câu nào cho tới khi nửa tiếng đồng hồ sau, An An nhảy xuống ghế, ngồi sát bên cạnh Uông Thạnh Mạch, giựt văn kiện trong tay của anh, đập cái ‘bốp’ xuống mặt bàn, rồi giống như con bạch tuột, leo lên người anh, hai tay hai chân ôm lấy cơ thể anh.
Uông Thạnh Mạch sợ cô té ngã, đỡ lấy mông của cô đặt trên người của mình, An An buồn ngủ. Uông Thạnh Mạch cũng nhắm mắt lại, chợp mắt một chút. Hai người rất khó có được sự yên tĩnh này.
Một lúc sau, An An ngẩng người lên, đột nhiên nói một câu: “Đúng là con trai Bảo Bình rất cưng chiều con gái Nhân Mã.”
“Tại sao lại có hứng thú với chòm sao rồi?”
“Nằm mơ nhìn thấy.”
“Mới đây?”
“Ừ! Cho nên anh mới cưng chiều em như vậy.”
“Làm hư em thì có! Xem ra phải nghiêm khắc hơn một chút.”
“…”
Trước khi đi ngủ, Uông Thạnh Mạch pha nước đường đỏ cho An An, cô uống xong thì ngủ thiếp đi.
Ngủ nguyên một giấc tới sáng, lúc An An tỉnh lãi lại thì đã tám giờ rưỡi. Cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy qua bên phòng sách thì thấy Uông Thạnh Mạch đang xem tài liệu.
“Em mơ thấy cha cầm súng muốn bắn chết em.”
“Ừ.” Mắt của người đàn ông không hề thay đổi, nhưng câu trả lời không có vẻ như qua loa.
“Anh nói, cha em có thể bắn chết em hay không?”
“Có thể.” Giọng điệu mạnh mẽ dứt khoát khiến An An hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.