Trong khu chợ, bên ngoài thành phố chừng năm dặm, là một loạt những chiếc khinh khí cầu đủ màu sắc bầy ra trên cả một khu vực, trông giống như những cầu vồng hình tròn. Chúng được cột vào những chiếc xe tải trong lúc những người phục vụ trên mặt đất đang bận rộn bơm khí lạnh vào. Khoảng gần một chục chiếc xe đuổi bắt đỗ ở đó, sẵn sàng lao theo những chiếc khinh khí cầu, trong mỗi xe là hai người đàn ông, một người lái và một người tìm kiếm.
Robert bước lại gần người có vẻ là phụ trách ở đây.
– Hình như các ông sẵn sàng cho một cuộc đua lớn thì phải? – Robert nói.
– Đúng thế. Đã bao giờ ngồi trong một khinh khí cầu chưa hả?
– Chưa.
Họ đang bay là là trên hồ Cormo và anh cho khinh khí cầu hạ xuống cho tới khi nó chạm cả vào mặt nước. “Chúng ta sẽ đâm xuống mất. Susan hét lên. Anh mỉm cười “Không, không đâu!”. Mặt dưới của khinh khí cầu đang nhảy múa trên những ngọn sóng. Anh ném đi một túi cát và quả cầu lại bắt đầu bay lên. Susan cười vang và ôm lấy anh, nói…
Người đàn ông kia nói:
– Ông nên thử một chút. Đó là một môn thể thao tuyệt vời.
– Phải. Cuộc đua hướng về đâu thế?
– Nam Tư. Đang có gió đông rất đẹp. Chúng tôi sẽ khởi hành trong ít phút nữa. Tất hơn là nên bay vào buổi sáng sớm khi mà không khí còn mát.
– Thế à? – Robert tiếp nhận lời mời một cách lịch sự.
Anh đã từng đến Nam Tư vào một kỳ nghỉ hè ngắn ngủi. “Chúng ta phải đưa bốn người ra khỏi đó, ông sĩ quan. Chúng ta phải đợ cho đến khi không khí mát hơn. Nếu như vào mùa đông một khinh khí cầu chở được bốn người thì nó chỉ có thể chở được hai người vào mùa hè”. Robert thấy tổ bay đã gần như hoàn thành việc bơm không khí vào những quả cầu và bắt đầu đất những ngọn lửa ga lớn, hướng ngọn lửa vào miệng quả cầu để đất nóng không khí bên trong. Những quả cầu, vốn đang nằm bẹp dí, bắt đầu ngóc dậy cho tới khi những cái giỏ treo bên dưới đứng thẳng lên.
– Tôi ngó quanh một chút có được không? – Robert hỏi.
– Xem đi! Chỉ đừng có cản lối ai thôi.
– Vâng.
Robert đến bên một khinh khí cầu đã được bơm đầy ga. Nó được giữ với mặt đất duy nhất bằng một sợi dây thừng buộc vào một trong những chiếc xe tải.
Người chuẩn bị cho nó đã đi ra xa làm gì đấy. Không có ai khác ở gần cả.
Robert trèo vào trong một cái giỏ dưới quả cầu và quả bóng lớn dường như choán cả khoảng trời trên đầu anh. Anh kiểm tra các trang thiết bị, đồng hồ đo độ cao, các bản đồ, một dụng cụ đo để giám sát nhiệt độ bên trong quả cầu, một máy báo mức tăng độ cao và một hộp đồ nghề. Mọi thứ đều đâu vào đấy.
Robert với tay vào trong hòm đồ và lấy ra một con dao. Anh cắt sợi dây buộc và một giây sau, quả cầu bắt đầu bay lên.
Nầy. – Robert thét lớn. – Có chuyện gì thế? Cho tôi xuống.
Người đàn ông mà anh đã nói chuyện trước đó há mồm nhìn quả cầu đang bay đi…
Hãy bình tĩnh. Đừng hoảng sợ. – Ông ta thét lên. – Trên đó có một cái máy đo độ cao. Dùng những vặt dằn trên đó để giữ ở độ cao chừng ba trăm mét. Chúng tôi sẽ gặp ông ở Nam Tư. Ông có nghe thấy tôi nói không?
– Tôi có nghe.
Quả cầu bay lên mỗi lúc một cao, mang anh về phía đông, ngày càng xa Elba ở phía tây. Nhưng Robert không lo ngại. Gió đổi chiều ở những độ cao khác nhau.
Chưa có quả cầu nào khác xuất phát cả. Robert nhìn thấy một chiếc xe đuổi bắt lên đường, bám theo anh.
– Anh ném bớt vật dằn và theo dõi đồng hồ đo độ cao.
Hai trăm mét… hai trăm rưởi, ba trăm, bốn trăm.
Ở độ cao sáu trăm mét, Robert có thể thấy những khinh khí cầu khác bắt đầu xuất phát và bay về phía đông, hướng tới Nam Tư. Không gian yên tĩnh trừ tiếng gió ù ù.
“Robert, thật yên ả làm sao. Cứ như là bay trên một đám mây vậy. Giá mà chúng mình có thể ở trên nầy mãi. Cô đã ôm anh thật chặt. Đã bao giờ anh làm tình trên một khinh khí cầu chưa?” Cô thì thầm. Chúng mình hãy thử xem.
Và sau đó. “Em cuộc là chúng mình là nhữngngười duy nhất trên thế giới nầy đã yêu nhau trên khinh khí cầu đó anh yêu ạ”.
Lúc nầy, Robert đang ở trên biển Tyrrhenian, bay theo hướng tây bắc về phía bờ biển Tuscany. Phía dưới, một chuỗi đảo nằm rải rác thành một vòng tròn ngoài khơi, mà Elba là hòn đảo to nhất trong số đó.
Napoleon đã bị đày ra đây, và ông đã chọn nó bờ vì vào ngày quang trời, Robert nghĩ, ông có thể nhìn thấy hòn đảo Corsics yêu quý của mình, nơi ông đã sinh ra. Trong thời kỳ bị đày, Napoleon chỉ có một ý nghĩ là làm sao trốn thoát và trở về nước Pháp.
Mình cũng vậy. Chỉ có điều Napoleon không có Susan và chiếc du thuyền Thanh Bình đến cứu mà thôi.
Đằng xa, ngọn núi Capanne đột nhiên hiện ra, vươn cao vào bầu trời tới một cây số. Robert kéo cái dây an toàn giúp mở van ở trên đỉnh quả cầu để không khí nóng có thể thoát ra ngoài, và quả cầu bắt đầu hạ xuống. Phía bên dưới, Robert có thể nhìn thấy màu hồng và màu xanh tươi đẹp của Elba, màu hồng của đất đỏ và những ngôi nhà kiều Tuscan, còn màu xanh là của rừng rậm. Dưới đó, những bãi biền trắng xoá hoang sơ nằm rải rác quanh mép đảo.
Anh hạ xuống chân ngọn núi, cách xa thành phố, để ít thu hút sự chú ý càng nhiều càng tốt. Có một con đường không xa nơi anh hạ xuống lắm, và anh đi ra đó, chờ cho đến khi có một chiếc xe chạy ngang qua.
– Ông có thể cho tôi đi nhờ vào thành phố được không? – Robert gọi.
– Tất nhiên. Nhảy vào đi.
Người lái xe là một ông cụ chừng tuổi hơn tám mươi, với khuôn mặt già nua nhăn nheo.
– Tôi có thể thề là trước đây một lát tôi nhìn thấy trên trời một quả khinh khí cầu. Anh có nhìn thấy nó không?
– Không. – Robert nói.
– Đến thăm nơi nầy à?
– Chỉ đi ngang qua thôi. Tôi đang trên đường đến Rome.
– Tôi đã đến đó một lần. – Ông lão gật đầu.
Khi họ tới Portogerrairo, thủ phủ và là thành phố duy nhất trên đảo Elba, Robert xuống xe.
– Chúc một ngày tốt lành! – Ông lão nói bằng tiếng Anh.
– Lạy Chúa, Robert nghĩ, ở đây có cả người California.
Robert đi dọc phố Garibaldi, còn đường phố chính đông ngập khách du lịch, mà phần lớn là các gia đình, và dường như thời gian đã dừng lại. Không có gì thay đổi, trừ việc mình đã mất Susan và nửa số chính phủ trên thế giới đang tìm cách hạ thủ mình. Nếu không thì, Robert gượng gạo nghĩ, mọi thứ đều vẫn hệt như trước.
Anh mua cái ống nhòm trong một cửa hiệu bán quà kỷ niệm, đi đến bến cảng và ngồi vào một chiếc bàn bên ngoài tiệm Stella Mariner, nơi anh có thể nhìn toàn bộ khu cảng. Không có những chiếc xe đáng nghi ngờ, không có xuồng cảnh sát và không thấy bóng cảnh sát nào. Họ vẫn nghĩ là đã vây chặt anh trên đất liền, anh sẽ an toàn khi lên du thuyền Thanh Bình. Bây giờ tất cả những gì anh phải làm là chờ nó đến mà thôi.
– Anh ngồi đó, nhấm nháp ly procanico, một thứ rượu vang trắng bản xứ tinh khiết, trông chờ chiếc Thanh Bình. Anh rà lại kế hoạch của mình một lần nữa. Chiếc du thuyền sẽ thả anh ở gần bờ biển Marseilles, và anh sẽ tìm đường đi Paris nơi anh có một người bạn.
Lee Po, người sẽ giúp đỡ anh. Thật là mỉa mai. Anh nhớ lại lời nói của Francesco Cesar: “Tôi nghe nói anh đã có một hợp đồng với người Trung Quốc?
Anh biết rằng Lee Po sẽ giúp anh bởi vì Lee đã một lần cứu mạng cho Robert, và theo truyền thống cổ Trung Hoa, ông ta đã trở thành người có trách nhiệm với Robert. Đó là một vấn đề win yu – “danh dự”.
Lee Po là người của Guojia Anquanbu, Bộ An ninh quốc gia Trung Quốc, chuyên chống gián điệp. Nhiều năm trước, Robert bị bắt trong khi tìm cách đưa một nhân vật bất đồng ra khỏi Trung Quốc. Anh bị đưa tới Qincheng, nhà tù của cơ quan an ninh ở Bắc Kinh.
Lee Po là một gián điệp đôi, trước đây từng làm việc cho Robert, đã dàn xếp cho Robert trốn thoát được.
Tại biên giới Trung Quốc, Robert đã nói:
– Anh nên rời khỏi đây trong khi anh vẫn còn sống, Lee. Sự may mắn không kéo dài mãi đâu.
– Tôi có khả năng chịu đựng và tồn tại. – Lee Po đã mỉm cười.
Một năm sau, Lee Po được thuyên chuyển tới Sứ quán Trung Quốc ở Paris.
Robert quyết định đã đến lúc thực hiện bước đầu tiên. Anh rời khỏi tiệm ăn và đi ra bến cảng. Khu cảng đầy những con thuyền to nhỏ đang rời khỏi Portoferraio.
Robert tiến lại gần một người đàn ông đang lau chùi thân một xuồng máy bóng nhoáng. Đó là chiếc Donzi, với động cơ V- 8 351 mã lực.
– Một chiếc xuồng đẹp. – Robert nói.
– Merci. – Người đàn ông gật đầu.
– Tôi không hiểu liệu tôi có thể thuê nó để đi chơi một vòng quanh cảng được không?
Người đàn ông dừng tay và nhìn Robert.
– Điều dó có thể được. Anh thạo về tàu thuyền không?
– Có ở nhà tôi cũng có một chiếc Donzi.
Người đàn ông kia gật đầu hài lòng.
– Anh từ đâu đến thế?
– Oregon. – Robert nói.
– Anh sẽ phải trả bốn trăm francs một giờ.
Robert mỉm cười.
– Được.
– Và phải đặt tiền trước, tất nhiên.
– Tất nhiên.
– Nó đã sẵn sáng rồi. Anh có muốn sử dụng nó ngay không?
– Không. Tôi còn phải lo mấy việc lặt vặt. Tôi nghĩ là đến sáng mai.
– Mấy giờ?
– Tôi sẽ nói cho ông sau.
– Anh đưa cho người đàn ông một ít tiền.
– Đây là một phần tiền cọc. Tôi sẽ gặp lại ông vào sáng mai.
Anh đã cho rằng thật là nguy hiểm nếu để cho du thuyền Thanh Bình đi vào cảng. Có những thủ tục nhất định. Viên Capitaméra di porto – “giám đốc cảng” cấp cho mỗi con thuyền một giấy phép và quy định thời gian lưu lại.
Robert tính để chiếc du thuyền Thanh Bình dính líu tới anh ít bao nhiều càng tốt bấy nhiêu. Anh sẽ đón nó ngoài biển.
° ° °
Trong văn phòng của Bộ Hàng hải Pháp, đại tá Cesar và đại tá Johnson đang nói chuyện với nhân viên tổng đài hàng hải.
– Anh có tin chắc là đã không còn liên lạc nào nữa với du thuyền Thanh Bình không?
– Không, thưa ngài, kể từ câu chuyện cuối cùng mà tôi đã báo cáo.
– Cứ tiếp tục nghe. – Đại tá Cesar quay sang đại tá Johnson và mỉm cười. – Đừng lo. Chúng ta sẽ biết ngay khi sĩ quan Bellamy lên du thuyền Thanh Bình mà.
– Nhưng tôi muốn tóm hắn trước khi hắn lên thuyền.
Nhân viên tổng đài nói:
– Thưa đại tá Cesar, không có chỗ ngược xuôi nào được ghi trên bản đồ Italia. Nhưng tôi nghĩ là chúng ta có thể xác định nó.
– Ở đâu?
– Nó không phải là một địa điểm, thưa ngài. Nó là một từ.
– Cái gì hả?
– Vâng, thưa ngài. Một từ ngược xuôi hoặc một câu mà đọc ngược xuôi cũng vẫn vậy. Thí dụ, Madam Im Adam. Chúng tôi đã cho chạy máy tính. – Anh ta đưa cho Cesar một danh từ sài những từ ngữ.
Đại tá Cesar và đại tá Johnson nhìn lướt qua bản danh sách “Kook… deed, bib, bob, bob… dad… dud… eve… gag… mon… non… non… Otto… pop… sees tot… toot”.
Cesar nhìn lên.
– Chẳng giúp ích gì mấy, có phải không?
– Có thể chứ, thưa ngài. Rõ ràng là họ đang dùng một kiểu mật mã. Và một trong những câu chơi chữ nổi tiếng nhất mà người ta gán cho Napoleon đã nói là “Able was I, before I saw Elba” – “Tôi đã có thể, trước khi thấy Elba.”
Đại tá Cesar và đại tá Johnson nhìn nhau.
– Elba. Lạy Chúa. Hắn ta ở đó.
° ° °
Ngây thứ hai mươi Đảo Elba.
Thoạt đầu, nó chỉ như một dấu chấm ở phía chân trời, rồi nhanh chóng lớn dần lên trong ánh nắng ban mai. Qua ống nhòm, Robert nhìn nó hiện rõ thành chiếc du thuyền Thanh Bình. Không còn nhầm lẫn gì về con thuyền. Trên biển không có nhiều cái giống như nó.
Robert vội vã đi xuống dưới bãi, nơi anh đã dàn xếp thuê chiếc xuồng máy.
– Xin chào.
Người chủ của chiếc xuồng máy ngẩng lên.
– Xin chào. Anh đã sẵn sàng mang nó ra khơi chưa?
Robert gật đầu.
– Rồi.
– Anh muốn dùng nó tlong bao lâu.
– Không hơn một hoặc hai giờ.
Robert đưa cho người đàn ông phần tiền cọc còn lại và bước vào trong xuồng.
– Chăm sóc nó cẩn thận đấy. – Người đàn ông nói.
– Đừng lo. – Robert cam đoan với ông ta. – Tôi sẽ chu đáo.
– Người chủ xuồng cởi dây néo và vài giây sau chiếc xuồng đã hướng ra biền, lao nhanh về phía chiếc Thanh Bình. Khi lại gần anh nhìn thấy Susan và Monte Banks đang đứng trên boong. Susan vẫy anh và anh có thể thấy sự lo âu trên gương mặt cô. Robert lái xuồng áp sát vào chiếc du thuyền và ném một sợi dây cho người thuỷ thủ.
– Ngài có muốn mang nó lên không? – Người thuỷ thủ gọi xuống.
– Không, cứ để nó đấy. Người ta sẽ tìm thấy nó ngay thôi mà.
Robert trèo thang lên trên boong tàu làm bằng gỗ tếch không một vết gợn. Đã có một lần Susan mô tả chiếc Thanh Bình cho Robert nghe và anh đã bị gây ấn tượng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì còn hơn thế nữa. Nó dài hơn một trăm mét với một phòng sang trọng dành cho chủ nhân, tám phòng đôi cho khách, và các cabin có một đội thuỷ thủ 16 người. Nó còn có một phòng khách nhỏ, một phòng ăn, một phòng đọc sách và một bể bơi trên boong.
Con thuyền được lắp hai động cơ diesel turbo loại D399 mười sáu máy, công suất một nghìn hai trăm năm mươi mã lực và mang theo mười xuồng nhỏ dùng để lên bờ. Phần nội thất được làm ở Italia với bàn tay của Luigi Sturchio. Nó là cả một cung điện nổi.
– Em rất mừng là anh thoát được. – Susan nói.
Và Robert có ấn tượng rằng cô không được thoải mái, rằng có chuyện trục trặc gì đó. Hay đó chỉ là vì anh căng thẳng quá?
Trông cô hoàn toàn xinh đẹp, nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy thất vọng. Mình đã chờ đợi cái quái gì nhỉ? Rằng cô ấy sẽ xanh xao và khốn khổ ư?
Anh quay sang Monte.
– Tôi muốn anh hiểu rằng tôi thật biết ơn khi được đặt chân lên đây.
– Rất vui được giúp cho anh. – Monte nhún vai.
Người đàn ông nầy là một ông thánh.
– Kế hoạch của anh thế nào?
– Tôi muốn anh vòng lại và hướng về phía tây, tới Marseilles. Anh có thể thả tôi từ ngoài khơi và…
Một người đàn ông mặc đồng phục trắng toát tiến đến. Ông ta ở trạc tuổì năm mươi, dáng người nặng nề với một bộ râu được cắt tỉa gọn gàng,
– Đầy là thuyền trưởng Simpson. Đây là… – Monte Banks nhìn Robert hỏi ý.
– Smith. Tom Smith.
Chúng ta sẽ đi về Marseilles, ông thuyền trưởng. – Monte nói.
– Chúng ta không vào Elba hả?
– Không.
– Cũng được thôi. – Thuyền trưởng Simpson có vẻ ngạc nhiên.
Robert nhìn bao quát phía chân trời. Không có gì cả.
– Tôi đề nghị chúng ta đi thấp dưới đường chân trời.
Khi ba người đã ngồi trong cái phòng khách nhỏ, Monte hỏi:
– Anh không nghĩ là anh cần giải thích cho chúng tôi à?
– Có chứ. – Robert nói. – Nhưng không phải bây giờ. Các vị biết về vụ nầy càng ít bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Tôi chỉ có thể nói với các bạn là tôi hoàn toàn vô tội. Tôi đã bị lôi vào một trò chính trị gì đó. Tôi biết quá nhiều, và tôi đang bị săn đuổi. Nếu tìm được họ sẽ giết ngay tôi.
Susan và Monte đưa mắt nhìn nhau.
– Họ không có lý do gì để gắn tôi với du thuyền Thanh Bình cả. – Robert tiếp tục. – Hãy tin tôi, Monte, tôi đã chọn cách khác để trốn, nếu như có.
Robert nghĩ về tất cả những người đã bị giết chỉ vì anh đã tìm ra họ. Anh không thể chịu nổi nếu có việc gì xảy ra cho Susan. Anh cố giữ gịọng nhẹ nhàng.
– Về các vị tôi sẽ biết ơn nếu không ai nhắc tới việc tôi đã từng có mặt trên thuyền nầy.
– Tất nhiên là không. – Monte nói.
Con thuyền từ từ quay lại và bắt đầu đi về phía tây.
– Nếu anh cho phép, tôi phải có đôi lời với viên thuyền trưởng.
Bữa ăn tối là cả một sự lúng túng, với những vẻ là lạ mà Robert không hiểu, một sự căng thẳng dường như có thể sờ thấy được. Có phải đó là vì sự có mặt của anh không? Hay là điều gì khác? Một điều gì đó giữa hai người bọn họ chăng? Mình càng rời khỏi đây sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, Robert nghĩ.
° ° °
Họ đang ngồi trong phòng khách nhỏ uống rượu sau bữa tối thì thuyền trưởng Simpson đi vào.
– Khi nào thì chúng ta tới Marseilles? – Robert hỏi.
– Nếu thời tiết cứ như thế nầy chúng ta sẽ tới đó vào chiều mai, thưa ông Smith.
Có gì đó trong dáng điệu của thuyền trưởng Simpson làm Robert thấy khó chịu. Viên thuyền trưởng hơi cục cằn, gần như đến mức thô lỗ. Nhưng hẳn là giỏi nghề, Robert nghĩ, nếu không thì Monte đã không thuê ông ta. Susan xứng đáng với chiếc du thuyền nầy. Cô ấy xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất.
Vào lúc 11 giờ, Monte nhìn đồng hồ và nói với Susan:
– Anh nghĩ là chúng ta nên đi nghỉ thôi, em yêu.
Susan liếc nhìn Robert.
– Vâng.
Cả ba người đứng dậy.
– Anh sẽ thấy một bộ quần áo để thay ở trong phòng của anh. Chúng ta cùng khổ người mà. – Monte nói.
– Cám ơn.
– Chúc ngủ ngon, Robert.
– Chúc ngủ ngon, Susan.
Robert đứng đó, nhìn theo người phụ nữ mà anh yêu dấu đi vào giường với kẻ tình địch của mình. Tình địch ư? Mình còn định lừa dối ai nữa? Anh ta là người thắnng cuộc còn mình là kẻ thua.
Giấc ngủ là một cái bóng chập chờn nhảy múa ở ngay ngoài tầm tay. Nằm trong giường, Robert nghĩ rằng ở phía bên kia tấm ngăn, chỉ cách vài mét, là người phụ nữ mà anh yêu hơn bất kỳ ai trên đời. Anh hình dung Susan nằm trần truồng trên giường – cô ấy không bao giờ mặc váy ngủ – và anh tự cảm thấy mình bị rung động. Liệu lúc nầy Monte có đang làm tình với cô hay không… Và cô có đang nghĩ về anh với những ngày tháng tuyệt vời mà họ đã có bên nhau hay không? Có thể là không. Ồ, anh sẽ bước ra hẳn cuộc đời cô ngay thôi mà. Có thể là anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Trời đã tảng sáng trước khi anh chợp mắt.
° ° °
Trong phòng thông tin của SIFAR, ra- đa đang đò tìm thuyền Thanh Bình. Đại tá Cesar quay sang đại tá Johnson và nói:
– Thật quá tệ là đã không chặn được hắn ở Elba, nhưng giờ đây thì chúng ta tóm được hắn rồi. Đã có sẵn một tàu cao tốc. Chúng ta chỉ chờ tin từ du thuyền Thanh Bình là xuất phát thôi.
° ° °
Ngày thứ hai mươi mốt.
Sáng sớm, Robert đứng trên boong quan sát mặt biển yện tĩnh. Thuyền trưởng Simpson đến bên anh.
– Xin chào. Ông Smith, có vẻ là thời tiết sẽ ổn định đấy.
– Vâng.
– Chúng ta sẽ đến Marseilles vào lúc mấy giờ. Chúng ta sẽ dừng lại đó có lâu không?
– Tôi không biết. – Robert lịch thiệp đáp. – Để xem:
– Vâng, thưa ông.
Robert nhìn Simpson rảo bước bước đi. Con người nầy thế nào nhỉ?
Robert đi về phía đuôi thuyền và nhìn bao quát khắp chân trời. Anh không thấy gì cả, song tuy vậy, trong quá khứ, bản năng đã cứu anh không chỉ một lần. Đã từ lâu, anh biết cách dựa vào bản năng đó.
Có chuyện xấu rồi.
Ngoài tầm mắt, phía sau đường chân trời, chiếc tàu cao tốc Stromboli của hải quân Italia đang đuồi theo du thuyền Thanh Bình.
° ° °
Khi Susan đến ăn sáng, trông cô xanh tái và ủ rũ.
– Em có ngủ ngon không, em yêu? – Monte hỏi.
– Ngon. – Susan nói.
Vậy là họ không cùng chung phòng. Robert cảm thấy dễ chịu một cách vò lý khi biết điều đó. Anh và Susan thường xuyên ngủ chung giường và thân thể trần truồng đầy đặn của cô mơn trớn khăp thân thể anh… Lạy Chúa, mình không được nghĩ như thế nầy nữa.
Phía trước chiếc Thanh Bình, về phía bên mạn phải là một chiếc tàu đánh cá của đội tàu Marseilles đang kéo về một mẻ cá mới.
– Các anh có muốn ăn trưa với cá tươi không? – Susan hỏi.
– Cả hai người đàn ông đều gật đầu.
– Tốt đấy.
Họ gần như đã đến ngay phía trước con tàu đánh cá.
Khi thuyền trưởng Simpson đi ngang qua, Robert hỏi:
– Khi nào thì chúng ta tới Marseilles vậy?
– Chúng ta sẽ đến đó sau hai giờ nữa. Marseilles là một cảng đầy hấp dẫn. Ông đã đến đó bao giờ chưa, ông Smith?
– Nó đúng là một cảng hấp dẫn. – Robert đáp.
° ° °
Trong phòng thông tin của SIFAR, hai đại tá đang đọc bức điện vừa được gửi đến từ chiếc du thuyền Thanh Bình. Nó được viết đơn giản: Bây giờ.
– Chiếc Thanh Bình hiện ở vị trí nào? – Đại tá Cesar gầm lên.
– Họ đang hướng vào cảng, còn cách Marseilles hai giờ đồng hồ.
– Ra lệnh cho chiếc Stromboli vượt lên và sang mạn ngay.
Ba mươi phút sau, chiếc tàu cao tốc của Hải quân Italia Stromboli đã ập sát chiếc Thanh Bình. Susan và Monte đang ở đuôi thuyền nhìn chiếc tàu chiến áp vào mạn tàu họ.
Một giọng nói vang lên từ loa phóng thanh của chiếc tàu chiến.
– Du thuyền Thanh Bình chú ý. Dừng lại. Chúng tôi sẽ sang mạn. Susan Và Monte đưa mắt nhìn nhau. Thuyền trưởng Simpson vội vã chạy lại phía họ.
– Ông Banks…
– Tôi nghe thấy rồi. Làm theo lời họ. Tắt máy.
– Thưa ông, vâng.
Một phút sau, tiếng máy tàu tắt đi và chiếc du thuyền nằm đong đưa trên mặt nước. Susan và Monte nhìn những người thuỷ thủ có vũ trang được hạ xuống, từ chiếc tàu cao tốc của Hải quân, trong một chục xuồng.
Lát sau, hơn một chục thuỷ thủ đã đang trèo lên thang dây của chiếc Thanh Bình.
Viên sĩ quan chỉ huy, một thiẽu tá hải quân, nói:
– Xìn lỗi vì đã làm phiền, thưa ông Banks, Chính phủ Italia có lý do để tin rằng ông đang chứa chấp một kẻ bị truy nã. Chúng tôi được lệnh khám con thuyền của ông.
Susan đứng nhìn những người thuỷ thủ dàn ra, đi dọc trên boong và đi xuống bên dưới để lục soát các phòng.
– Đừng nói gì cả…
– Nhưng…
Không một lời.
Họ đứng im lặng, nhìn cuộc lục soát diễn ra.
– Báo cáo chỉ huy, không hề thấy bóng dáng hắn ta. – Một thuỷ thủ báo cáo.
– Anh có tin chắc thế không?
Chắc chắn, thưa ngài. Trên thuyền không có hành khách nào và chúng tôi đã nhận diện từng người trong thuỷ thủ đoàn.
Viên chỉ huy đứng lặng, thất vọng. Các cấp trên của anh ta đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Anh ta quay sang Monte, Susan và thuyền trưởng Simpson:
– Tôi nợ quý vị một lời xin lỗi. – Anh ta nói. – Tôi thật lấy làm tiếc vì đã làm phiền quý vị. Chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. – Anh ta quay người bước đi.
– Ông chỉ huy…
– Có?
Thuyền trưởng Simpson nói với vẻ khó khăn:
– Người đàn ông mà các ông tìm kiếm đã thoát đi trên một con tàu đánh cá cách đây nửa giờ. Các ông sẽ không khó khăn gì trong việc bắt anh ta.
Năm phút sau, chiếc Stromboli lao nhanh về hướng Marseilles. Viên thiếu tá hải quân hoàn toàn hài lòng với bản thân. Các chính phủ trên thế giới đang truy lùng sĩ quan chỉ huy Robert Bellamy và mình là người đã tìm thấy hắn. Có thể sẽ được đề bạt trong vụ nầy, anh ta nghĩ.
Từ trên cầu chỉ huy, một sĩ quan hàng hải gọi to:
– Ông chỉ huy, xin ông lên đây được chứ?
Họ đã phát hiện chiếc tàu đánh cá rồi ư? Viên thiếu tá hải quân vội vã chạy lên cầu chỉ huy.
– Nhìn kìa, thưa ông.
Viên thiếu tá thoáng nhìn và tim anh ta lặng đi.
Xa xa về phía trước phủ kín cả đường chân trời là toàn bộ đội tàu cá Marseilles, một trăm chiếc tàu giống hệt nhau đang trên đường vào cảng. Không còn cách nào trên đời nầy để xác định sĩ quan Benamy ẩn náu ở trên chiếc nào.