Âm Mưu Ngày Tận Thế

Chương 37



Robert nghe tiếng chuông điện thoại réo mãi. Lúc nầy là 6 giờ sáng ở Washington. Mình luôn luôn đánh thức ông già dậy sớm, Robert nghĩ.

Sau hồi chuông thứ sáu thì vị đô đốc trả lời máy.

– Hello.

– Thưa đô đốc, tôi Robert.

– Cái gì…

– Đừng nói gì cả. Điện thoại của ngài có thể bị gắn máy nghe trộm. Tôi sẽ nói rất nhanh thôi. Tôi muốn nói với ngài đừng tin vào bất kỳ điều gì họ nói về tôi. Tôi muốn ngài cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Sau nầy có thể tôi cần tới sự giúp đỡ của ngài.

– Tất nhiên. Bất kỳ việc gì mà tôi có thể làm được, Robert.

– Tôi biết. Tôi sẽ gọi lại cho ngài sau.

Robert gác máy. Không đủ thời gian để bị dò tìm.

– Anh nhìn thấy một chiếc Fiat màu xanh dừng lại bên ngoài quán. Pier ngồi sau tay lái.

– Ngồi sang bên đi. – Robert nói. – Tôi sẽ lái.

– Pier nhường chỗ cho anh.

– Chúng ta lên đường đi Venice chứ? – Pier nói.

– Hừm. Chúng ta phải dừng lại một vài nơi trước đã. Đã đến lúc rải xung quanh một vài dấu vết giả.

Phía trước là Hãng dịch vụ du lịch Rossini. Robert dừng xe lại. – Tôi sẽ trở ra sau một phút thôi.

Pier nhìn theo anh đi vào trong hãng. Mình có thể cứ lái xe đi, cô ta nghĩ, và cầm khoản tiền, ông ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy mình cả. Nhưng cái xe khốn kiếp nầy lại được thuê theo tên mình. khốn kiếp.

Bên trong trụ sở hãng, Robert bước đến chỗ người phụ nữ ngồi sau quầy.

– Xin chào. Tôi có thể giúp ông ạ?

– Phải. Tôi là Robert Bellamy. Tôi muốn đi du lịch. – Robert nói với chị ta. – Tôi muốn đăng ký trước.

Đó chính là công việc của chúng tôi, thưa ông.

– Ông định đi đâu? – Chị ta mỉm cười.

– Tôi muốn có một vé máy bay hạng nhất đi Bắc Kinh, vé một chiều.

Chị ta ghi điều đó.

– Và khi nào ông muốn lên đường.

– Thứ sáu nầy.

– Rất được. – Chị ta ấn mấy phím bấn trên một chiếc máy tính. Có một chuyến bay của Hãng hàng không Trung Quốc khởi hành lúc 7 giờ 40 tối thứ sáu.

– Rất tốt.

Chị ta ấn mấy phím nữa.

– Đây! Sự đặt vé trước của ông đã được xác nhận.

– Sẽ trả tiền mặt hay…?

– Ồ tôi chưa xong. Tôi muốn đặt một vé xe lửa đi Buđapest.

– Và vào lúc nào vậy, thưa ông?

– Thứ hai tới.

– Và tên hành khách?

– Cùng tên.

– Ông bay đi Bắc Kinh vào thứ sáu và… – Chị ta lạnh lùng nhìn anh.

– Tôi chưa xong đâu, – Robert lịch thiệp nói. – Tôi muốn có một vé máy bay một chiều đi Miami, Florida vào chủ nhật.

Lúc nầy thì chị ta trợn tròn mắt nhìn anh.

– Thưa ông, nếu như đây là một kiểu?…

Robert rút tấm thẻ tín dụng ONI của anh ra và trao nó cho chị ta.

– Hãy tính tiền vé vào tấm thẻ nầy.

Chị ta nhìn nó một thoáng.

– Xin lỗi. – Chị ta đi vào trong một phòng ở phía sau và trở ra sau vài phút. – Hoàn toàn được. Chúng tôi sẽ vui lòng thu xếp tất cả. Ông muốn tất cả vé đều cùng một tên phải không ạ?

– Phải. Sĩ quan chỉ huy Bellamy.

– Rất tốt.

Robert nhìn chị ta ấn thêm những phím bấm trên máy tính. Một phút sau, ba chiếc vé xuất hiện. Chị ta xé chúng khỏi chiếc máy in.

– Xin cho những chiếc vé vào từng phong bì một. – Robert nói.

– Tất nhiên. Ông có muốn tôi sẽ gửi chúng đến…?

– Tôi sẽ mang chúng đi luôn.

– Vâng, thưa ông.

Robert ký phiếu thanh toán bằng thẻ tín dụng và chị ta đưa cho anh hoá đơn.

– Xin chào ông. Chúc một chuyến đi, những chuyến đi ạ!

– Cám ơn. – Robert mỉm cười.

Một phút sau anh đã ngồi sau tay lái.

– Bây giờ chúng ta đi chứ? – Pier hỏi.

Chúng ta còn phải dừng ở một vài nơi nữa, – Robert nói.

Pier nhìn anh cẩn thận quan sát đường phố trước khi cho xe chuyển bánh.

– Tôi muốn nhờ cô giúp cho một việc. – Robert nói với cô ta.

Bây giờ bắt đầu có chuyện đó, Pier nghĩ. Ông ta sẽ đòi mình làm điều gì đó khủng khiếp.

– Việc gì ạ? Cô ta hỏi.

Họ đã dừng lại trước khách sạn Victoria. Robert trao cho Pier một chiếc phong bì.

– Tôi muốn cô vào thuê một phòng hạng nhất với tên sĩ quan Robert Bellamy. Nói với họ rằng cô là thư ký của ông ấy và ông ấy sẽ đến sau một tiếng, nhưng cô muốn lên xem phòng trước. Khi vào trong phòng rồi thì để phong bì lại trên một cái bàn nào đó trong phòng.

– Có thế thôi à? – Cô ta nhìn anh ngạc nhiên.

Phải.

– Được.

Thật không thể hiểu người đàn ông nầy. Cô ta muốn biết cái người Mỹ điên khùng nầy đang làm gì. Và sĩ quan Robert Bellamy là ai?

Pier ra khỏi xe và đi vào trong tiền sảnh khách sạn. Cô ta hơi lo lắng. Trong quá trình hành nghề, cô đã bị ném ra khỏi một vài khách sạn hạng nhất. Thế nhưng người nhân viên ngồi sau bàn đã chào cô một cách tử tế.

– Tôi có thể giúp cô, thưa tiểu thư?

– Tôi là thư ký của sĩ quan Robert Bellamy. Tôi muốn thuê một phòng hạng nhất cho ông ấy. Ông ấy sẽ có mặt ở đây sau một giờ.

Người nhân viên xem tấm sơ đồ phòng.

– Đúng là tôi còn một phòng hạng nhất rất đẹp.

– Xin cho tôi xem qua được không?

– Tất nhiên. Tôi sẽ cho người đưa cô lên.

Một viên phó quản lý đưa Pier lên gác. Họ bước vào căn phòng khách của khu phòng và Pier nhìn quanh.

– Cô hài lòng chứ, thưa cô?

Pier không hề biết tí gì về những việc thế nầy.

– Được thế nầy là được. – Cô ta lấy chiếc phong bì ra khỏi ví và đặt nó lên chiếc bàn uống cà phê. – Tôi sẽ để cái nầy lại cho ông sĩ quan. – Cô ta nói.

– Được.

Pier không ngăn nổi tò mò. Cô ta mở chiếc phong bì. Trong đó là một chiếc vé máy bay một chiều đi Bắc Kinh với cái tên sĩ quan Robert Bellamy. Pier bỏ tấm vé vào trong phong bì, để nó lên trên bàn và đi xuống gác.

Chiếc Fiat màu xanh đỗ trước cửa khách sạn.

– Có chuyện gì không hả?

– Không.

– Chúng ta phải dừng ở hai nơi nữa, và rồi chúng ta sẽ lên đường. – Robert vui vẻ nói.

Chỗ dừng tiếp theo là khách sạn Valadier. Robert trao một chiếc phong bì khác cho Pier.

– Tôi muốn cô đặt trước một phòng ở đây cho cái tên sĩ quan Robert Bellamy. Nói với họ là ông ấy sẽ đến làm thủ tục trong vòng một giờ. Rồi…

– Tôi để cái phong bì nầy lại trên phòng.

– Đúng.

Lần nầy, Pier đi vào khách sạn tự tin hơn. Phải cư xử như một tiểu thư, cô nghi. Người ta cần phải có một thái độ đàng hoàng. Đó chính là cái bí quyết khốn nạn.

Còn một phòng trống ở khách sạn nầy.

– Tôi muốn xem qua nó. – Pier nói.

Một viên phó quản lý đưa Pier lên gác.

– Đó là một trong những phòng đẹp nhất của khách sạn chúng tôi.

Căn phòng đẹp thật.

– Tôi cho là cũng được. Ông sĩ quan là người rất đặc biệt, ông phải biết thế. – Pier nói vẻ kiêu kỳ.

Cô ta lấy cái phong bì thứ hai ra, mở phong bì vào nhìn vào bên trong, Nó đựng một cái vé xe lửa đi Buđapest mang tên sĩ quan Robert Bellamy. Pier nhìn chằm chằm vào tấm vé, bối rối. Cái trò gì thế nầy nhỉ? Cô ta để lại tấm vé trên chiếc bàn cạnh giường.

– Thế nào? – Khi Pier xuống xe, Robert hỏi.

– Tốt cả.

Nơi dừng cuối cùng nhé.

Lần nầy là khách sạn Leonardo da Vinci. Robert trao cho Pier cái phong bì thứ ba.

– Tôi muốn cô…

– Em biết.

Bên trong khách sạn, một nhân viên nói:

– Vâng, đúng là chúng tôi còn một phòng hạng nhất rất tốt, thưa tiểu thư. Cô nói là khi nào thì ông sĩ quan sẽ đến nhỉ?

– Sau một giờ. Tôi muốn kiểm tra căn phòng trước xem có được không?

– Tất nhiên rồi, thưa cô.

Khu phòng nầy còn sang trọng hơn cả hai khu phòng trước. Viên phó quản lý cho cô xem phòng ngủ rộng rãi với một cái giường có trướng phủ ở giữa phòng.

Thật là một sự lãng phí, Pier nghĩ. Một đêm nghỉ ở đây đối với mình là cả một gia tài. Cô lấy ra chiếc phong bì thứ ba và ngó vào trong. Nó chứa một vé máy bay đi Miami, Florida. Pier để chiếc phong bì lên trên giường.

Viên phó quản lý đưa Pier trở lại phòng khách.

– Chúng tôi có ti vi màu, – Ông ta bước lại gần chiếc ti vi và bật nó lên. Một tấm ảnh của Robert hiện lên trên màn hình. Giọng người phát thanh viên đang nói: “… và Cảnh sát Quốc tế tin rằng hiện hắn đang ở Rome. Hắn ta bị truy nã để thẩm vấn về một đường dây buôn lậu ma tuý quốc tế. Đây là Bernard Shaw của chương trình thời sự CNN”. Pier nhìn chòng chọc vào màn hình ti- vi, chết sững.

Tất cả đều đáng hài lòng chứ ạ? – Viên phó quản lý tắt máy.

– Vâng, – Pier chậm chạp đáp. Một tên buôn lậu ma tuý.

– Chúng tôi mong chờ được tiểp đón ông sĩ quan.

Khi Pier ngồi vào trong xe cùng với Robert, cô đã nhìn anh với cặp mắt khác.

– Giờ thì chúng ta sẵn sàng lên đường rồi. – Robert mỉm cười.

Tại khách sạn Victoria, một người đàn ông trong một bộ complê màu sẫm đang xem xét danh sách đăng ký khách. Anh ta ngẩng lên nhìn người nhân viên.

– Sĩ quan Bellamy làm thủ tục thuê phòng lúc mấy giờ?

Ông ta chưa đến đây. Cô thư ký của ông ta đặt buồng. Cô ta nói ông ta sẽ có mặt trong vòng một giờ.

Người đàn ông quay sang nhìn người đi cùng với anh ta.

Cho kiểm tra toàn bộ khách sạn. Lấy thêm lực lượng. Tôi sẽ chờ ở trên gác. – Anh ta quay sang người nhân viên. – Mở khoá phòng cho tôi.

Cửa mở ra. Người đàn ông mặc complê màu sẫm di chuyển một cách thận trọng, súng cầm tay. Khu phòng trống không.

– Anh ta nhìn cái phong bì ở trên bàn và nhặt nó lên. Ngoài phong bì ghi: “Sĩ quan Robert Bellamy”.

Anh ta mở phong bì và liếc nhìn vào bên trong. Một tích tắc sau, anh ta đã quay số gọi về trụ sở SIFAR.

Francesco Cesar đang họp dở chừng với đại tá Frank Johnson. Trước đó hai tiếng đồng hồ, đại tá Johnson đã hạ cánh xuống sân bay Leonardo da Vinci nhưng ông ta không hề tỏ ra mệt mỏi.

Theo chỗ chúng ta biết, – Cesar đang nói, Bellamy vẫn còn ở Rome. Chúng ta đã có hơn 30 báo cáo về những dấu vết của anh ta.

– Có xác minh được gì không?

– Không.

Điện thoại réo vang.

– Thưa đại tá, đây là Luigi. – Giọng nói trong điện thoại vang lên. – Chúng tôi đã kiếm được hắn rồi. Tôi đang ở trong khu phòng của hắn ta tại khách sạn Victori ạ. Tôi có tấm vé máy bay đi Bắc Kinh của hắn. Hắn sẽ đi vào ngày thứ sáu.

Cesar cất giọng đầy hồi hộp.

– Tốt. Cứ ở đó. Chúng tôi sẽ đến ngay.

Ông ta gác máy và quay sang đại tá Johnson.

– Thưa đại tá, tôi e rằng chuyến đi của ông thật phí công. Chúng tôi đã tóm được hắn. Hắn đã đăng ký thuê phòng tại khách sạn Victoria. Họ tìm thấy một chiếc vé máy bay mang tên hắn, đi Bắc Kinh vào ngày thứ sáu.

Bellamy dùng tên anh ta để đăng ký thuê phòng khách sạn ư? Đại tá Johnson ôn hoà nói.

– Phải.

– Và vé máy bay cũng mang tên anh ta hả?

– Phải. Đại tá Cesar đứng dậy. – Chúng ta hãy cùng tới đó.

– Đừng để phí thời gian của ông. – Đại tá Johnson lắc đầu – Cái gì hả?

– Béllamy sẽ không bao giờ…

Điện thoại lại réo vang. Cesar chộp máy. Một giọng nói vang lên:

– Đại tá phải không? Đây là Mario. Chúng tôi đã phát hiện Bellamy. Hắn ta ở khách sạn Valadier.

– Hắn ta sẽ đi tàu hoả tới Buđapest vào ngày thứ hai.

– Ngài muốn chúng tôi làm gì?

– Tôi sẽ liên lạc lại với anh. – Đại tá Cesar nói.

Ông ta quay sang nhìn đại tá Johnson.

– Họ tìm thấy một vé xe lửa đi Buđapest mang tên Bellamy. Tôi không hiểu cái gì…

– Điện thoại lại đổ chuông.

– Hả? – Giọng ông ta gay gắt hơn.

– Đây là Bruno. Chúng tôi đã phát hiện ra Bellamy. Hắn đặt phòng tại khách sạn Leonardo da Vinci. Hắn ta sẽ bay đi Miami vào chủ nhật. Tôi sẽ phải…

– Trở về đây. – Cesar quát lên. Ông ta dập mạnh máy xuống – Hắn giở trò gì vậy?

Đại tá Johnson nói một cách quả quyết.

– Anh ta đang lo liệu để ông phung phí nhân lực của ông, có phải thế không nào?

– Chúng ta làm gì bây giờ hả?

– Chúng ta bẫy thằng chó đẻ đó.

° ° °

Họ đang chạy trên đường Cassia, gần Logiata, hướng tới Venice ở phía bắc.

Cảnh sát hẳn đang bịt mọi ngả đường chính dẫn khỏi Italia, nhưng chắc họ đợi anh về phía tây, để sang Pháp hoặc Thuỵ Sĩ. Từ Venice, Robert nghĩ, mình có thể đi xuồng máy cao tốc tới Trièste và tìm đường đến Áo. Sau đó…

Tiếng Pier cắt ngang những suy nghĩ của anh.

– Em đói.

– Cái gì?

– Chúng ta chưa hề ăn sáng hoặc ăn trưa.

– Tôi xin lỗi. – Robert nói. Anh đã quá mải nghĩ ngợi mà quên cả chuyện ăn uống. – Chúng ta sẽ dừng ở tiệm ăn tới nhé.

Pier quan sát anh trong lúc lái xe. Cô chưa bao giờ thấy khó xử đến thế. Cô sống trong một thế giới của đám ma cô và kẻ cắp và những kẻ buôn bán ma tuý. Người đàn ông nầy khỏng giống như một tội phạm.

Họ dừng lại một thị trấn bên đường, trước một tiệm ăn nhỏ. Robert lái xe vào khu đậu xe và anh cùng Pier rời khỏi xe.

Cái tiệm ăn đầy kín những khách quen và ồn ào với những câu chuyện và tiếng bát đĩa loảng xoảng.

Robert tìm một cái bàn ở sát tường và ngồi xuống chiếc ghế nhìn ra cửa ra vào. Một người hầu bàn đi đến và đưa cho họ thực đơn.

Robert nghĩ: Lúc nầy hẳn Susan đang ở trên thuyền rồi. Đây có thể là lần cuối cùng mình có thể nói chuyện với cô ấy.

– Cô xem thực đơn đi. – Robert đứng dậy. – Tôi sẽ quay lại ngay thôi.

Pier nhìn theo anh đi ra một máy điện thoại công cộng chỗ gần bàn của họ.

– Anh bỏ một đồng tiển xu vào trong máy.

– Tôi muốn nói với tổng đài hàng hải ở Gibralta.

– Cám ơn.

Ông ta gọi cho ai ở Gibralta nhỉ? Pier tò mò. Phải chăng đó là lối thoát của ông ta?

– Xin chào, tôi muốn gọi chiếc du thuyền Mỹ, Thanh Bình, ngoài khơi Gibralta, tính tiền ở đó. Whisky Sugar 337. Cảm ơn.

Những nhân viên tổng đài trao đổi với nhau trong một vài phút và anh được chấp nhận.

Robert nghe thấy tiếng Susan trên máy.

– Susan.

– Robert. Anh khoẻ không?

– Khoẻ. Anh chỉ muốn nói với em…

– Em biết anh muốn nói gì. Điều đó được nói đầy trên đài và trên tivi. Vì sao mà Cảnh sát Quốc tế lại truy lùng anh hả?

– Đó là một câu chuyện dài.

– Anh cứ nói. Em muốn biết.

Anh lưỡng lự.

– Đó là chuyện chính trị, Susan. Anh có bằng chứng là một số chính phủ đang cố bưng bít mọi chuyện quan trọng. Vì thế mà Cảnh sát Quốc tế truy lùng anh đấy.

Pier chăm chú nghe phần cuối cuộc nói chuyện của Robert.

– Em có thể làm gì để giúp anh hả?

– Không có gì cả, em yêu ạ. Anh gọi lại để được nghe thấy tiếng em một lần nữa trong trường hợp trong trường hợp anh không thoát khỏi được chuyện nầy.

– Đừng nói thế. – Trong giọng cô có vẻ hoảng sợ. – Anh có thể nói với em anh đang ở nước nào không”

– Italia.

Một thoáng im lặng ngắn.

– Được. Bọn em không ở xa anh lắm. Bọn em ở ngay ngoài khơi Gibralta mà, bọn em có thể đón anh ở bất kỳ chỗ nào anh muốn.

– Không, anh…

– Hãy nghe em. Đó có thể là cơ hội thoát duy nhất của anh.

– Anh không thể để em làm điều đó, Susan ạ. Em sẽ gặp nguy hiểm.

Monte bước vào trong phòng đúng lúc có thể nghe được một phần câu chuyện.

– Để anh nói chuyện với anh ta.

– Chờ một phút, Robert, Monte muốn nói chuyện với anh đấy.

– Susan, anh không…

– Robert, tôi hiểu là anh đang gặp khó khăn nghiêm trọng. – Giọng Monte xuất hiện trên máy.

– Anh có thể cho như vậy. Điều dối trá nhất trong năm.

– Chúng tôi muốn giúp anh thoát ra. Họ sẽ không tìm kiếm anh trên một chiếc du thuyền. Vì sao anh lại không để chúng tôi đón anh nhỉ?

– Monte, cảm ơn, tôi cảm ơn chuyện đó. Câu trả lời là không.

– Tôi nghĩ là anh đang mắc một sai lầm. Ở đây, anh sẽ an toàn.

Vì sao hắn lại sốt sắng giúp đỡ thế cơ chứ.

– Dù sao chăng nữa thì cũng xin cảm ơn. Tôi sẽ lo chuyện của tôi. Tôi muốn được nói chuyện tiếp với Susan.

– Được thôi. – Monte Banks trao lại máy cho Susan. – Hãy thuyết phục hắn. – Anh ta khuyến khích cô.

– Xin để bọn em giúp anh. – Cô nói vào trong máy.

– Em đã giúp anh rồi, Susan. – Anh phải ngưng lời trong một thoáng. – Em là phần tốt đẹp nhất trong đời anh. Anh chỉ muốn em biết rằng anh sẽ luôn luôn yêu em. – Mặc dù luôn luôn có thể không còn là chuyện gì to tát nữa.

– Anh sẽ còn gọi cho em chứ?

– Nếu như anh có thể.

– Hứa với em đi.

– Thôi được. Anh hứa.

Anh chậm chạp gác máy. Vì sao mình lại làm điều đó đối với cô ấy? Vì sao mình làm điều đó đối với chính mình? Bellamy, mầy là một thằng ngốc đa cảm.

Anh đi trở lại bàn.

– Chúng ta ăn thôi. – Robert nói. Họ gọi đồ ăn.

– Em nghe thấy câu chuyện của ông. Cảnh sát đang truy tìm ông, có phải không?

Robert giật mình. Bất cẩn quá. Cô ta sẽ trở thành điều rắc rối.

– Đó là chuyện hiểu lầm một chút. Tôi…

– Đừng làm em như một con ngốc. Em muốn giúp ông.

– Vì sao cô lại muốn giúp tôi? – Anh nhìn cô một cách cảnh giác.

Pier nhoài người về phía trước.

– Bởi vì ông thật hào phóng với em. Và em ghét cảnh sát. Ông không biết cái cảnh em đứng đường thế nào, bị bọn chúng săn đuổi và coi như rác rưởi. Chúng bắt em vì tội bán dâm nhưng chúng mang em vào những phòng kín của chúng và truyền tay nhau chơi. Chúng là đồ súc vật. Em sẽ làm bất kỳ điều gì để có thể trả thù bọn chúng. Bất kỳ điều gì mà em có thể giúp được ông.

– Pier, không có điều gì cô…

– Cảnh sát có thể bắt được ông một cách dễ dàng ở Venice. Nếu ông ở một khách sạn, họ có thể tìm được ông. Nếu ông tìm cách lên một con tàu, họ sẽ đón bẫy ông. Nhưng em biết một chỗ mà ông sẽ an toàn trước bọn họ. Mẹ và em em sống ở Naples. Chúng ta có thể đến đấy. Cảnh sát sẽ không bao giờ tìm kiếm ông ở đó cả.

Robert im lặng một lát, ngẫm nghĩ. Điều Pier nói hoàn toàn có ý nghĩa. Một ngôi nhà tư sẽ an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác, và Naples là một thành phố cảng lớn. Từ đó có thể dễ dàng kiếm được một con tàu. Anh ngập ngừng trước khi trả lời. Anh không muốn mang lại nguy hiểm cho Pier.

– Pier, nếu cảnh sát tìm thấy tôi, họ sẽ hạ sát tôi theo mệnh lệnh. Cô sẽ bị coi như một tòng phạm. Cô có thể là đang tự đẩy mình vào chuyện rắc rối đấy.

– Điều đó thật đơn giản. – Pier mỉm cười. – Chúng ta sẽ không để cho họ tìm thấy.

Robert mỉm cười đáp lại nụ cười của cô ta. Anh có một quyết định trong đầu.

– Được. Ăn cho xong đi. Chúng ta sẽ đi Naples.

° ° °

– Người của ông không biết anh ta đi về hướng nào phải không? – Đại tá Frank Johnson nói.

– Lúc nầy thì không. Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, trước khi… – Francesco Cesar thở dài.

– Chúng ta không có thời gian. Ông đã xác minh về nơi ở hiện nay của người vợ cũ của anh ta chưa đấy?

– Vợ cũ của anh ta à? Chưa. Tôi không cho rằng…

– Vậy là ông chưa làm bài tập rồi. – Đại tá Johnson quát lên. – Cô ta đã cưới một người đàn ông tên là Monte Banks. Tôi đề nghị ông tìm kiếm họ ngay.

Nhanh lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.