Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 93: Trưởng thành



Ngày ấy, sau khi quay lưng rời đi, Y Y trở lại Long Quân điện, nhóm
cung nữ cùng thị vệ tìm nàng cả nửa ngày, đang lúc bấn loạn, lo lắng
muốn bật khóc, tìm không thấy chủ tử, cái mạng nhỏ này của bọn họ coi
như xong đời, đang muốn lật luôn cả hoàng cung lên thì gặp được nàng
trong trang phục thái giám, bình an trở về, bọn họ mừng rỡ như điên,
thầm nghĩ là nàng ham chơi, lại nghịch ngợm, trốn vào đâu đó để chơi,
không hỏi gì nhiều, cũng chẳng dám nhiều lời. Nhưng mà, ánh mắt sắc bén
của Mộc Hiệp lại phát hiện y phục của nàng cáu bẩn, hơn nữa ống tay áo
còn có vết máu loang lổ, truy hỏi một hồi, mới biết được Y Y rơi vào cạm bẫy, mà còn cùng Mẫn Hách Vương gia, sắc mặt hắn ngưng trọng, chỉ nói
vài câu an ủi linh tinh, liền vội vàng đi ra ngoài.

Toàn thân mỏi mệt, nàng cũng không có tâm tình nghĩ nhiều nữa, tắm
rửa xong, trực tiếp hiện lên long sàn, ngủ một giấc. (long sàn= giường
của vua)

“Hoàng phi, nên dùng bữa tối rồi.”

Đang mơ mơ màng màng, bị thanh âm của Tiểu Thanh làm cho thanh tỉnh,
nhu nhu mắt, chậm rãi ngồi dậy, đột thấy phía trên đùi một mảnh ẩm ướt,
cảm giác quen thuộc làm nàng toàn thân cứng ngắc.

“Hoàng phi?”

Tiểu Thanh khó hiểu nhìn nàng ngồi ngay ngắn bên trong đệm chăn, vẫn không nhúc nhích, trên mặt tràn đầy bộ dáng nghi hoặc.

Dùng tay nâng lên đệm chăn đang phủ trên người, Y Y chỉ cảm thấy trên mặt một trận nhiệt khí, từ lúc xuyên qua đến nay, lúc đó nàng chỉ có ba tuổi, nàng đã sớm quên đây là chuyện sớm hay muộn, không nghĩ tới, đột
nhiên lại đến nhanh như vậy.

“Đây là!”

Mắt thấy nàng một tay xốc lên đệm chăn, phía trên thục khố màu trắng
hoa mai nhiễm đỏ một mảnh, Tiểu Thanh giật mình, cư nhiên hiểu được
chuyện gì xảy ra, vẻ mặt mừng rỡ, nói:

“Chúc mừng hoàng phi, chúc mừng hoàng phi!”

Chúc mừng? Này có cái gì đáng chúc mừng? Y Y cẩn thận lôi kéo y phục ô uế, sắc mặt có chút tái nhợt, bụng có điểm co rút, ẩn ẩn cảm giác đau
đớn.

“Tiểu Thanh, y phục của bản phi đều ô uế, ngươi còn chúc mừng bản phi.”

“Hoàng phi, ngươi hiểu lầm ý của nô tỳ.”

Tiểu Thanh mỉm cười “Ở trong cung, nếu hậu cung nào xuất hiện nguyệt
tín, đều là việc đáng chúc mừng, chứng minh người đã trở thành nữ nhân
trưởng thành, có cơ hội được Hoàng Thượng sủng hạnh, vì hoàng triều mà
sinh hạ long loại.”

Nàng vừa nói, một bên lấy ra một tiết khố sạch sẽ, trắng tinh, một
tay lấy một giỏ hoa quỳnh, nhẹ nhàng rải vào trong mộc đũng đã đổ đầy ôn thủy, do các cung nữ khác đã nhanh tay chuẩn bị. (mộc đũng=thùng gỗ
đựng nước để tắm )

Sủng hạnh?

Y Y đột nhiên nhớ đến Phù Vân Khâu Trạch, hắn tuy rằng cao hơn nàng
nửa cái đầu, nhưng lại nhỏ hơn nàng vài tuổi nha, nhịn không được “Phốc” một tiếng, cười tươi như hoa.

Mới trước đây không lâu, hắn còn do một tay nàng chăm sóc a, bộ dáng tiểu đệ đệ đáng yêu, nàng vẫn chưa quên a.

“Hắn mới vài tuổi, đợi cho hắn hai mươi, bản phi đã hai mươi ba , đều là chuyện tình của mười mấy năm sau.” Nàng che miệng cười, thoát ra y
phục trên người, từ từ bước nào mộc đũng.

Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu cảm giác đua đớn ở bụng dưới, nàng thoải mái, nheo lại mắt.

“Hoàng phi, Hoàng Thượng năm nay đã hơn tám tuổi, nhưng so với nam tử thành thục mười hai cũng không khác bao nhiêu, chắc không bao lâu nữa,
đại nhân Thanh Vũ sẽ mang Hoàng Thượng đi khai hôn mê.” (khai hôn mê= là xxx lần đầu á, hức, sao triều đại này dạy hư thiếu nhi thế này )

Nói đến những điều này, Tiểu Thanh ngược lại rất bình tỉnh, dường như nghe nhiều nên không thấy có gì khác lạ, mặt không đỏ, khí không suyễn.

Cái gì? Khai vựng? (cũng giống khai hôn mê á >.

Y Y thiếu chút nữa từ trong nước nhảy ra, không thể tin, nhìn biểu
tình thận trọng trên mặt Tiểu Thanh, nàng mới tin là mình không nghe
lầm, nàng ấy cũng không nói đùa.

“Nhưng là hắn quả thật chỉ mới hơn tám tuổi a.”

Tuy rằng đã ngọc thụ lâm phong, phong độ bất phàm, ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt lúc nào cũng trưng ra biểu tình lạnh như hầm băng vạn năm,
nhưng cho dù thế nào, cũng chỉ mới hơn tám tuổi, vẫn còn là nhi đồng á?

Như vậy có phải là phạm pháp, cưỡng bức trẻ em vị thành niên không? Nàng liều mạng nghĩ. (ek, suy nghĩ gì mà…)

Haiz, nhưng nàng cũng quên mất, chẳng phải nàng cũng tiếp nhận nụ hôn của “nhi đồng” đó sao.

“Nếu Thanh Vũ đại nhân cảm thấy vẫn còn sớm, hẳn là cũng sẽ trước mang Hoàng Thượng trước đi quan sát a.”

Tiểu Thanh nghĩ nghĩ một lát rồi đưa ra kết luận này, vào những buổi
tối nhàn nhả, không có việc gì làm, các nàng sẽ tụ họp lại, nói chuyện
phiếm, lại nói một ít chuyện khuê cung, không muốn biết cũng khó.

Quan sát?! Ý chẳng phải là xem người khác “cá nước thân mật” sao?
Gương mặt tái nhợt đột nhiên đỏ hồng, như một quả táo đỏ mọng, nàng chậm rãi cúi đầu, hai má của Y Y lúc này, nhiệt độ của chúng so với nước
trong đũng mộc còn muốn ấm hơn a.

“Ác, đúng rồi, có một ít sách, là Thanh Vũ đại nhân đưa cho Hoàng
Thượng, đều là chuyện trong khuê cung, hoàng phi nếu muốn xem một chút,
thừa dịp Hoàng Thượng không ở đây, nô tỳ giúp ngươi lấy lại đây.”

Gương mặt của Tiểu Thanh đạt đến trình độ “lãnh huyết”, quả thật là
nói ra thật trơn tru, đơn giản như việc đến ngự thiện phòng lấy một đĩa
điểm tâm vậy.

“Không, không cần, bản cung đối với mấy chuyện đó không có hứng thú
gì.” Y Y trên mặt cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại xấu hổ đứng dậy, bước ra khỏi mộc đũng.

Vài cung nữ thấy thế cuống quít giúp nàng chà lau toàn thân, đưa cho
nàng một tiết khố sạch sẽ, bên dưới còn lót thêm một lớp vải bông mịn.

Nguyên lai không có băng vệ sinh, nữ tử cổ đại là như thế vượt qua “Mặt trời đỏ” .

Chính là, có chút không thoải mái, dù sao có một chút dầy, đi đường
cảm thấy có chút vướng chân, dù thế nào cũng phải cẩn thận lúc di động,
sợ rơi xuống. ()

“A, đúng rồi, nô tỳ thiếu chút nữa quên ,”

Tiểu Thanh dường như nhớ tới cái gì, mở ngăn tủ ra, lấy ra một cái hộp được điêu khắc tinh xảo đưa đến trước mặt Y Y.

“Đây là lễ vật Hoàng Thượng tặng cho phi tử khi đã trưởng thành, bình thường từ khi ra đời đã ban cho, nếu không phải lão cung nữ có nói qua, nô tỳ thật sự cũng không biết.”

Lễ vật? Y Y tiếp nhận hộp gỗ, đặt ở trong tay, xem qua xem lại, nhấc nhấc nâng nâng, có cảm giác rất nhẹ nha.

Phù Vân Khâu Trạch, nam nhân phúc hắc này hội đưa cho nàng cái gì?
Không, phải nói là muốn đưa cho phi tử của hắn cái lễ vật gì đây?

Tò mò, Y Y mở nắp hộp, lập tức trợn to mắt, cái hộp đang cầm trong
tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, trên gương mặt bất giác hiện lên một
chút thất vọng, nàng còn tưởng rằng là cái gì, nguyên lai là cái này.

Bàn tay nhỏ lấy từ trong hộp gỗ ra một cái yếm đỏ tươi, cắt may tinh xảo, nhỏ nhỏ xinh xinh.

“cái này?”

Nàng cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực của mình, bằng phẳng chẳng khác gì sân bay quốc tế, so với nam nhân cũng không khác bao nhiêu. Hắn là cố ý lấy cái này tới để cười nhạo nàng? Không thể linh hoạt một chút, thay đổi
“lễ vật đặc thù” này hay sao?

“Hoàng phi, đây chính là do tú nương lợi hại nhất hoàn cung chế tác
a, đường kim tinh xảo tỷ mỹ, chất liệu thượng đẳng, bên trên có thêu hoa mẫu đơn sống động diễm lệ, còn có hồ điệp nhảy múa vờn quanh, nếu cái
này đem ra ngoài cung, bán đi ít nhất cũng mấy trăm lạng bạc a.” Tiểu
Thanh không giỏi tính toán, nhưng đại khái ít nhất cũng là giá này a.

Mấy trăm lượng? Y Y đối với với ngân lượng, đơn vị tiền tệ của triều
đại này không có nhiều khái niệm, nàng chỉ biết là làm gì cũng phải cần
ngân lượng, hãy nhìn Tiểu Thanh xem, aiz, một bộ bộ dáng kinh ngạc,
phỏng chừng vật này rất đáng giá, đổi được không ít tiến đây.

“Không mặc được không?”

Nói không chừng về sau ra ngoài còn có thể bán, nghĩ đến đây, trên mặt Y Y nổi lên một nụ cười quỉ dị, thập phần gian trá a.

Nhưng mà, rất nhanh, ảo tưởng của nàng bị câu nói tiếp theo của Tiểu Thanh dập tắt sạch sẽ.

“Chỉ sợ không được, hoàng phi, từ ngày có nguyệt tín, người hằng ngày sẽ mặc vật ấy, đợi cho Hoàng Thượng trở về, xem người mặc có thích hợp
hay không, nếu không hợp, sẽ thay người, đích thân lựa chọn một cái
khác.”

“Vì cái gì?”

Y Y cơ hồ bị phồn văn lễ tiết trong cung làm cho đầu váng mắt hoa, chỉ là một bộ nội y thôi, cũng cần phiền toái như vậy.

“Nếu Hoàng Thượng tự mình xem, chọn lựa thứ thích hợp nhất cho người, đã nói lên nương nương ở trong lòng Hoàng thượng địa vị không giống
bình thường; Ngược lại, nếu Hoàng thượng không xem, không có ý muốn chọn lựa, khả năng người bị thất sủng. Dùng phương thức này, có thể ngầm
biểu đạt tâm ý của Hoàng thượng đối với hậu cung, biết được là Hoàng
thượng đối với vị phi tần nào là sủng ái hay là ghẻ lạnh.”

Thanh âm bình tỉnh, không nhanh không chậm giải thích, Tiểu Thanh đối với những qui cũ này rất tinh tường.

Mặt tối sầm, leo lên giường, trùm chăn, che kín toàn thân, từ trong
chăn đệm, đột nhiên truyền đến mùi hương nhàn nhạt của ái đó, má phấn
đột nhiên ửng hồng, nàng phất tay, nói vọng ra:

“Bản phi không mặc, ai nói gì nữa cũng không mặc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.