Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 92: Bóng dáng cô đơn



ấn đề quan trọng là: phải làm như thế nào để thoát khỏi cái lồng giam bằng sắt kiên cố này?
Y Y nhíu mi, quan sát lồng sắt xung quanh, nó tựa như một cái một
cái phòng giam kiên cố nhưng lại không có cửa ra vào, điều nay thật
không có khả năng, nếu không có cửa, bọn họ làm thế nào mà bị nhốt vào.

Nói cách khác, nhất định có cửa ra, chính là bị địch nhân dùng chú thuật ẩn tàng che dấu đi.

Chú thuật?

Trên mặt hiện lên một chút kinh hỉ, tay nhỏ bé bắt khúc, nhấ hạp khẩu quyết bát đẳng, những ngón tay vũ động xoay tròn, phía trên đầu ngón
tay phát ra một đạo hào quang màu đỏ, tựa như một ánh nến ở trong không
gian tối tăm chậm rãi thiêu đốt, phát ra tinh quang. (hì, ta chém )

Loại thuật pháp này nàng chỉ mới vừa xem qua trên sách, là một loại
thuật xuyên thấu, muốn vận dụng thuật này cần phải tập trung tinh thần
đến cảnh giớ tối cao mới có khả năng thành công, mà nàng bình thường
căn bản là rất ít khi có thể định được quyết tâm, cho dù là rất cố gắng, vẫn chỉ là lực bất đồng tâm mà thôi

“Xuyên thấu thuật, minh!” Hét lớn một tiếng, nàng gắt gao nhắm lại hai mắt.

Mẫn Hách kinh ngạc ngồi dậy, không nghĩ tới nàng sẽ dùng thuật này,
xác thực, vào lúc này, chỉ có thể dùng thuật này, nàng, rốt cuộc thật là chịu người khống chế sao? Giờ phút này, liền ngay cả hắn, cũng có chút
mơ hồ, không rõ ràng lắm .

Khuôn mặt bé nhỏ biểu hiện ra một loại biểu tình cứng rắn, mỗi khi gặp lúc nguy hiểm, nàng đều lộ ra gương mặt này.

“Tại kia!” Kinh hô, mở hai mắt, nàng đã nhìn thấy lối ra của lồng sắt

“Ngươi thật sự nhìn thấy?” Hắn kinh ngạc, nheo ánh mắt

,“Bổn vương dùng thuật này năm lần, thành công chỉ có một lần, ngươi
thế nhưng dùng một lần có thể thành công?” Trên mặt bất giác một mảnh
thâm trầm, không thể tưởng được chính mình còn không bằng một “dân đen”?

Y Y không chút để ý đến thần sắc quái dị của hắn, đi qua, nhìn song
sắt trước mắt, từ từ đi qua, xuyên thấu qua song sắt, không có gì trở
ngại!

Cảm giác thật cao hứng a, nhưng rất nhanh, nàng lại thùy hạ mi mắt, xoay người.

“Này, cũng là thuật pháp bị người khác thao túng sao?”

Kỳ thật, ngay cả Y Y cũng không có cách tin tưởng thực lực của chính
mình rốt cuộc là như thế nào, mượn xuyên thấu thuật vừa rồi mà nói, sư
phó Mộc Hiệp đều nói chờ nàng được mười bảy tuổi mới có thể học tinh.

Tuy là không hờn giận, Mẫn Hách lại lắc lắc đầu.

“Ở trong này, ngươi vừa rồi ngay cả bóng dáng thuật cũng không thể sử dụng thành công, đã nói lên, ngươi không bị người khác thao túng, cho
nên, thuật pháp hiện tại, là thuật pháp của chính ngươi.”

phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn một lần nữa tràn ra một chút tươi cười,
nàng gật gật đầu, hướng hắn vẫy vẫy tay, đem một tay kia nâng dạ minh
châu, chiếu sáng phía trước.

“Đi ra ngoài đi.”

Khí lực đã khôi phục tám phần, hắn tao nhã đứng lên, phất đi trần
bụi, nâng mi mắt phiếm thượng một tầng sương mù, nữ tử bên trong đồng tử vẫn như ánh mặt trời chói mắt, nhưng lại không giống như trong dĩ vãng, nàng trong dĩ vãng vẫn cười ngọt ngào như thế này nhưng lại tản mát một vẻ bi thương, cô độc.

Từng bước một, thong thả đi qua, trái tim của hắn bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên .

Thấy hắn đi lại thong thả, Y Y sớm đã chờ không kịp, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt như băng của hắn, lại không chú ý đến biểu tình trên
mặt hắn, xuyên thấu song sắt, nàng thở dài một hơi.

“Rốt cục đi ra , nhưng mà làm thế nào đi lên? Nơi này là địa động,
chắc là lối ra ở phía trên, nhưng muốn lên đến đó, cũng có trăm mét.”

Nhu nhu mi, nàng nhìn lên phía trên, bầu trời giống như bị một miếng vải đen che kín hoàn toàn.

Hắn vẫn im lặng không nói tiếng nào, từ lúc bàn tay mềm mại nhỏ nhắn
kia nắm lấy bàn tay hắn, tầm mắt của hắn đã không cách nào di dời khỏi
khuôn mặt đáng yêu kia.

Trong lòng bất giấc dâng lên một cỗ cảm xúc không thể lý giải, giống
như đã từng quen biết, đã từ rất lâu, rất lâu rồi… cảm giác kia càng
ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến không thể đè nén, xem như không tồn
tại, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong mắt hắn nhất định sẽ hiện lên thân ảnh của một tiểu mỹ nhân diễm lệ, nở một nụ cười như hoa lê…

“Bổn vương có thể mang ngươi đi ra ngoài.” Hắn thản nhiên mở miệng, trong mắt tràn đầy thần sắc phức tạp.

“Thật sự?” Nàng kinh ngạc, thế này mới nhớ tới thuật pháp của hắn so
với nàng hơn rất nhiều, độ cao này hẳn là không làm khó được hắn.

“Nhưng là bổn vương có một điều kiện.” Hắn lại mở miệng, ánh mắt diệu diệu nhìn chằm chằm nàng. ( Sao thấy gian gian nhỉ)

“Cái gì?” Nàng cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới trên người mình có
cái gì đó đáng giá mà hắn muốn, trừ bỏ tiểu lục, bất quá, hắn sẽ không
muốn đi? Nghĩ đến đây, nàng cẩn thận liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nhưng tất cả đều ngoài dự đoán của nàng, ngón tay hon dài lạnh băng
của hắn khẽ vuốt lên cánh hoa đỏ mọng, cúi người, thì thầm bên tai nàng:

“Bổn vương muốn uống nước.”

Thở hốc vì kinh ngạc, nàng trừng lớn hai mắt, còn chưa kịp phản ứng,
một bàn tay to đã áp sát lưng nàng, nhất hạp, kéo nàng dán sát vào vòm
ngực rắn chắc, lực đạo tuy vẫn bá đạo nhưng lại mang theo vài phần ôn
nhu.

Hơi thở hoàn toàn không giống với hơi thở thanh lương của Khâu Trạch, trên người hắn mang theo một cỗ áp bức, mệnh lệnh vô hình, hơi thở lại
nóng ấm làm nàng nhịn không được run run.

Hơi thở ấm áp phất ở trên mặt, hắn như mãnh báo bá đạo hôn lên cánh
hoa hồng nhạt, cảm thụ được hơi thở ngọt ngào của nàng, nhưng mà, hai
hàm răng của nàng lại cắn chặt lại, khiến hắn không thể tiến vào.

Trong dầu bất chợt ập đến một hình ảnh của ngày trước, bàn tay chế
trụ yết hầu, thít chặt từng chút một…quả nhiên, không bao lâu, thiên hạ
trong lòng cũng phải khuất phục, há miệng ra để hô hấp.

Đầu lưỡi nhân cơ hội mà vào, dây dưa cùng cái lưỡi đinh hương của
nàng, không cho nàng cơ hội né tránh, thầm nghĩ muốn đem nàng khảm nhập
vào thân thể của chính mình.

Thở hào hển, hai tay nàng dùng sức chống đẩy, nhưng mà toàn thân cũng là càng ngày càng vô lực, chưa bao giờ nghĩ tới khí lực của nam nhân sẽ lớn như thế này, nàng ở trong lòng hắn bất quá chỉ là một tiểu oa nhi,
mặc cho hắn bài bố.

“Ngươi, đến tột cùng có phải là nàng hay không……” Hạ thân lửa nóng
làm hắn nhịn không được đình chỉ tiến công chiếm đóng, buông tha cho
cánh môi anh đào, lần đầu tiên,hắn có hương vị lưu luyến đối với một nữ
nhân

“Ngươi có phải nàng hay không?”

trong miệng hắn không ngừng thì thào, nhưng lời nói đó nàng một câu
cũng chưa nghe lọt vào tai, chỉ là mờ mịt trừng mắt, trong đầu một mảnh
hỗn loạn.

“Chụp!”

dạ minh châu trong tay rơi xuống, trên mặt đất chậm rãi lăn lộn,
trong bóng đen lóe ra một thứ ánh sáng mờ ảo, nhưng lại làm cho nàng
bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, hốc mắt phút chốc phiếm hồng, một giọt nước
mắt vô thanh vô thức lăn dài trên má, hắn, cư nhiên lại làm nàng thất
hứa với Phù Vân Khâu Trạch (lời hứa gìn giữ nụ hôn, nụ hôn của nàng chỉ
thuộc về một mình hắn).

Tựa hồ đã sớm dự đoán được nàng có phản ứng này, Mẫn Hách chính là
chua sót cười, nháy mắt lại khôi phục bộ dáng yêu mị, tầm mắt vẫn chăm
chú nhìn nàng, khóe môi khinh câu.

“Lần này, mới là thực sự là không còn nợ nần gì nhau.”

“Ngươi!”

Cắn chặt răng, lấy ống tay áo dùng sức ma sát đôi môi, gương mặt đỏ bừng

“Mang ta đi ra ngoài.” Coi như, là bị cẩu tái cắn một ngụm đi.

Không cần phải nhiều lời nữa, phủ mị cười cười, hướng nàng vươn một bàn tay, ý bảo nàng cầm lấy.

Nàng do dự , trừng mắt, đáy mắt toát lên sự đề phòng nhìn hắn.

“Chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương một cước đem ngươi đá lên trên? Kia
thật đúng là hơi khó khăn.” Làm bộ tự hỏi, hắn ngửa đầu nhìn độ cao.
(aiz, thiệt là …)

Tay, chậm rãi đặt vào bàn tay lạnh lẽo, lạnh lùng liếc mắt một cái, nàng chưa bao giờ biết yêu nghiệt cũng sẽ biết nói đùa.

Hắn lôi kéo tay nàng, mũi chân điểm trên mặt đất một chút, không đến nửa khắc, hai người đều thoát khỏi địa đạo, trở về mặt đất.

Lúc này trời đã chạng vạng, ánh mặt trời không hề chói mắt, mà là mênh mông, dịu nhẹ, ráng vàng cả vùng trời.

Hắn thu hồi tay, nghiêng thân lướt qua nàng, trên mặt ý cười đã tắt,
chỉ còn lại sự lạnh lẻo, mặt không chút thay đổi nhìn về phía đại thụ,
trong lòng lại thấy nơi đó còn lưu giữ một chút gì đó…

“Lần sau gặp lại, chúng ta vẫn là địch nhân.” Y Y lạnh giọng nói,
gương mặt cực nóng được cơn gió mát lành xoa dịu, tán đi tầng tầng vựng
nhiệt.

Điểm nhẹ cằm dưới, hắn cũng không quay đầu lại, phất ống tay áo đỏ
tươi, nhanh rời đi, một thân ảnh lẻ loi, trôi đi dưới ánh tịch dương tạo nên một cảm giác cô độc, xót xa…

Là địch nhân!

Nàng thùy hạ mi mắt, xoay người sang chỗ khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.