Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 58



Cuối cùng, Hạ Tử Nhược không lo trấn an Ngô Lệ Phỉ. Trong khi Hoắc Quý Ân sải bước ra gara lấy xe thì cô đứng đợi ở cửa biệt thự, tay nhấn nút nhận điện thoại.

Ngoại trừ giọng nói khàn khàn như có như không của Tô Khải ra, ngữ điệu ôn hòa của anh vẫn không thay đổi: ” Hạ Tử Nhược, dạo này ổn không?”.

Sau khi Hạ Chấn Viễn trở về, đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại của anh, vì thế, Hạ Tử Nhược có phần hơi bất ngờ, cô kẹp chặt mái tóc rồi mới trả lời: ” Vâng, rất tốt ạ. Anh có việc gì không?”.

Không đợi giọng nói của đối phương xuyên qua sóng điện thoại truyền tới, cánh cửa gỗ kiểu cách châu Âu sau lưng Hạ Tử Nhược đột nhiên bị ai đó mở ra. Cô vừa nghi ngờ quay đầu, đã thấy Ngô Lệ Phỉ đi ra. Thấy cô đang gọi điện thoại, Ngô Lệ Phỉ không dài dòng, trực tiếp cầm chiếc áo khoác nam đưa cho cô, nhỏ giọng nói: ” Quý Ân quên áo khoác, cháu đưa cho nó nhé”.

Hạ Tử Nhược vẫn giơ điện thoại bên tai, cô vội gật nhẹ đầu, tay kia nhận lấy chiếc áo.

Một việc nhỏ xen ngang chừng hai ba giây. Nhưng, khi cô đem tâm trí quay lại cuộc điện thoại chưa ngắt, trong màng nhĩ đã thổi tới câu nói lãnh đạm của Tô Khải: ” Anh không có việc gì. Em bận thì làm trước đi”.

” Tô Khải, Tô…”.

Đáp lời Hạ Tử Nhược chỉ còn một tràng âm thanh ” tít tít”.

Sáng sớm, áo khoác… Tô Khải căn bản không cần liên tưởng quá nhiều, đã đoán được Hạ Tử Nhược đang ở Hoắc gia, bắt đầu một cuộc sống mới.

Hạ Tử Nhược nắm chặt chiếc di động im ắng buông thõng cạnh sườn, dây thần kinh bối rối nhất thời rơi trong điện thoại không cách nào giải thoát. Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng còi xe lanh lảnh, cô mới giật mình định thần, ngước mắt nhìn, trong cửa xe hạ một nửa, Hoắc Quý Ân đang lẳng lặng nhìn cô.

Cô vội vàng thu hồi tâm tư hỗn loạn, cúi người chui vào ghế phụ. Ánh mắt của Hoắc Quý Ân thoáng chốc lưu trên chiếc áo khoác cô ôm trong tay, mặt mày khẽ cong, lời nói mang ý trêu chọc: ” Vợ của mình thật sự quan tâm, còn giúp mình mang quần áo”.

… Vợ.

Lần đầu tiên bị gọi như vậy, Hạ Tử Nhược vừa không tự nhiên vừa ngượng ngùng, đưa tay đấm anh một cái: ” Ai là vợ của anh chứ”.

Hoắc Quý Ân thoải mái để cô đánh trúng, với giọng điệu hờn dỗi như rót vào tai của cô, anh không hề bực bội, nhướng mày xấu xa: ” Ngủ với nhau rồi không phải là vợ à? Hạ tiểu thư, em có thể đừng dở hơi như thế được không?”.

“…”. Rốt cuộc là ai lỗ mãng đây!

Trở lại chuyện chính, Hạ Tử Nhược chỉnh đốn lại thần sắc: ” Áo khoác là do mẹ anh đưa đấy…”.

Nụ cười mỉm trên miệng Hoắc Quý Ân trong một giây thoáng cứng đờ. Tuy không lên tiếng, nhưng bàn tay giữ vô lăng của anh không khỏi siết chặt hơn một chút.

Bữa sáng anh cố ý không ăn, là do Ngô Lệ Phỉ làm, một hành động hết sức bình thường giữa mẹ và con cái. Nhưng… những điều này đối với Hoăc Quý Ân mà nói, đó lại là điểm không bình thường, thậm chí là… vô cùng lạ lẫm.

Bởi vì đã lâu, cho nên lạ lẫm.

Đã lâu rồi anh chưa từng được trải nghiệm tình thương của mẹ, lâu đến mức đủ để khiến anh quên mất. Mà bây giờ, bất luận là Ngô Lệ Phỉ hay là tình cảm của bà đều đã đột ngột trở về, anh căn bản không biết nên tiếp nhận như thế nào, đối mặt ra sao. Độ lượng tha thứ là không thực tế, một mực từ chối lại không tự nhiên. Đây chính là một kiểu xoắn xuýt giày vò tâm can con người.

Lái xe vào bãi đỗ của khách sạn, Hạ Tử Nhược đang định mở cửa xuống xe, bỗng bị Hoắc Quý Ân nghiêng người kéo trở lại ghế ngồi, khuôn mặt tuấn tú trời quang mây sáng sát về phía cô ( sau cơn mưa trời lại sáng ), không chút do dự hôn nhẹ lên môi cô một cái: ” Làm việc vui vẻ”.

Ngữ điệu cưng chiều, phần môi ôn nhu, kích thích Hạ Tử Nhược khẽ sửng sốt. Lập tức, cô nhéo nhéo mặt anh, nghịch ngợm cười nói: ” Tuân mệnh, tổng tài đại nhân”.

Hoắc Quý Ân vốn chỉ trêu chọc cô, nào biết bộ dạng ngây thơ của cô bỗng dưng khiêu khích anh muốn ngừng mà không ngừng được, gần như chỉ dừng trong giây lát, đôi môi Hạ Tử Nhược liền bị anh tăng tốc chiếm giữ.

Nụ hôn kéo dài, người đàn ông như đang dụ dỗ cô, khiêu khích cô, vừa giống như nhấm nháp thế nào cũng không đủ, Hoắc Quý Ân gián tiếp cuốn lấy đầu lưỡi của cô mút vào thật sâu, đuổi theo giày vò… Sự yên tĩnh trong xe được bao bọc bởi tiếng hít thở lúc nông lúc sâu, cùng âm thanh môi lưỡi quanh quẩn.

Nhưng Hoắc Quý Ân vẫn cho là chưa đủ, anh thoáng rút sự đụng chạm của răng miệng, bàn tay giữ gáy cô không hề nới lỏng. Anh liếm chóp mũi cao thẳng của Hạ Tử Nhược, dụ dỗ: ” Gọi một tiếng chồng đi, nghe lời nào”.

“!!!”

Hạ Tử Nhược ngạc nhiên khi bị Hoắc Quý Ân đề nghị thẳng thắn như thế. Hơi thở của cô vì nụ hôn vừa rồi vẫn chưa ổn định, gương mặt xinh xắn ngượng ngùng đỏ hơn tấm vải đỏ, cô nheo mắt chu môi: ” Không muốn”. Cô thật sự không muốn gọi nha.

Người con gái đến bộ dạng từ chối sao cũng đáng yêu đến thế. Hoắc Quý Ân nhoẻn nụ cười bất hảo, ngón tay thon dài sạch sẽ hướng bộ ngực cô dò xét, mang theo ý khiêu khích nồng đậm: ” Gọi hay không gọi?”.

Toàn thân Hạ Tử Nhược mơ hồ nóng lên. Cô chỉ cảm thấy ngọn nguồn ham muốn một lần nữa nảy sinh, sắp làm cô không chịu đựng nổi. Cô bỗng đẩy cơ thể Hoắc Quý Ân đang càng lúc càng gần ra, vội vã xoay người mở cửa xe: ” Em… bị muộn mất rồi”. Ném ra ngoài một câu như vậy, cô liền chạy trối chết.

Để lại một mình Hoắc Quý Ân ngồi bất động trên ghế lái, mỉm cười. Nụ cười này, có chút ít bất lực, ngập tràn yêu thương.

Cho đến khi Hoắc Quý Ân đẩy cửa văn phòng đi vào, trên gương mặt tuấn tú vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt.

Có lẽ, trên thế giới này, có rất nhiều người con gái lương thiện, cứng cỏi, lạc quan, kiên cường giống Hạ Tử Nhược. Nhưng người anh gặp phải luôn chỉ có cô mà không phải ai khác. Sự bắt đầu giữa họ không hề hoàn mỹ cho đến lúc một lòng hướng về nhau, hai người đã trải qua vô số thăng trầm, thực sự bước từng bước một đi vào thế giới của đối phương và trở thành sinh mệnh duy nhất của nhau.

Một Hoắc Quý Ân trời sinh tính cách hờ hững hiếm khi cảm khái, không ngờ lại bị người ta cắt đứt.

” Hoắc tổng -“. Khương Bình lon ton xông vào phòng làm việc của anh, khẩn trương xoa tay, ấp úng nói: ” Việc kia…”.

Hoắc Quý Ân ngồi sau bàn không vui liếc mắt nhìn anh ta: ” Có chuyện gì nói mau”.

Khương Bình đang định cân nhắc từ ngữ, kết quả bị ông chủ thúc giục, anh ta đành bắn liên hồi: ” Người lần trước cầm chi phiếu không phải luật sư Tô sao. Khoản tiền kia vẫn trong tài khoản không ai động đến. Nhưng sáng nay, một nghìn hai trăm vạn đột nhiên bị đã bị nhấc đi…”.

” Tô Khải cầm tiền?”. Hoắc Quý Ân hơi nheo mày.

Khương Bình vừa cứng cổ gật đầu, vừa cẩn thận quan sát kỹ sắc mặt ông chủ. Tuy Hoắc tổng không thiếu tiền, nhưng cứ như vậy bị tình địch đào hố cầm đi hơn một nghìn vạn, cũng khó chịu thật đấy. Hơn nữa, con người Tô Khải thật sự không có phong cách rồi, rõ ràng có thể thu được số tiền… Khương Bình im lặng oán thầm.

Không ngờ, lông mày Hoắc tổng khẽ nhíu trong nháy mắt liền giãn ra. Anh khẽ chọc góc bàn, thoải mái nói: ” Không sao, đó là chuyện tốt”.

“???”.

Đương nhiên não của Hoắc Quý Ân và Khương Bình không có cùng tần số. Khương Bình xót tiền thay ông chủ, Hoắc Quý Ân lại quan tâm đến thứ khác – không gì quan trọng bằng miễn sao người phụ nữ của anh không có quan hệ thân thiết với người đàn ông khác. Cho dù thế nào đi nữa, chỉ cần anh nghĩ đến việc Tô Khải theo đuổi Hạ Tử Nhược bảy năm, toàn thân liền khó chịu không diễn tả nổi. Anh không muốn Hạ Tử Nhược ôm tâm trạng mắc nợ Tô Khải, cho dù là vật chất hay phương diện tình cảm, tốt nhất họ nên thanh toán cho xong. Nếu Hạ Tử Nhược không làm được, Hoắc Quý Ân có thể làm giúp cô.

Tô Khải chịu lấy tiền, ít nhất chứng tỏ anh ta đã buông bỏ đoạn tình cảm này, vừa hay điều đó khiến Hoắc Quý Ân hết sức vui mừng.

Cùng lúc ấy, Hạ Tử Nhược nhận được một tin nhắn.

Thấy tin nhắn của ngân hàng, cô tưởng quảng cáo, đang định xóa đi. Giữa chừng, tâm tư của Hạ Tử Nhược như bị nắm chặt, cô trợn tròn mắt, mở tin nhắn đọc kỹ.

Cô không nhìn lầm – vừa có một nghìn hai trăm vạn chuyển vào tài khoản của cô.

Chỉ có vài chữ kèm theo tin chuyển tiền: Đừng nhớ, đừng hận, đừng quên.

Người chuyển tiền – Tô Khải.

Bỗng nhớ tới cuộc gọi bất thường của Tô Khải lúc sáng, Hạ Tử Nhược vội vã mở nhật ký cuộc gọi, quay số đó. Nhưng đáp lại cô chỉ có một giọng nói lạnh như băng: ” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy”.

Mặc dù Hạ Tử Nhược rất hiểu Tô Khải, nhưng cô đoán không ra anh định làm gì.

Gần đến trưa, S không bận lắm, cô sắp xếp sơ qua công việc rồi rời nhà hàng, đứng bên ngoài đại sảnh khách sạn gọi taxi, báo với lái xe địa chỉ của công ty luật Khải Minh.

Đi vào tiền sảnh văn phòng, cảnh vật xung quanh vẫn quen thuộc như thế. Hạ Tử Nhược còn nhớ lần cuối cùng mình tới đây, trong văn phòng của Tô Khải chứng kiến cảnh tượng Hoắc Quý Ân ném cho anh một tờ chi phiếu. Lúc ấy, cô giận dữ không kịp nói câu nào với Tô Khải, chỉ có ánh mắt bi thương luôn khắc trong tâm trí cô, bây giờ nhớ lại vẫn vô cùng rõ nét.

Đẩy cửa vào, nữ nhân viên lễ tân nhìn vẻ vội vã của Hạ Tử Nhược như quái vật: ” Luật sư Tô không có ở đây. Anh ấy đến thành phố S rồi”.

Hạ Tử Nhược ngạc nhiên: ” Anh ấy đi công tác à?”.

” Không ạ, luật sư Tô đã từ chức, nói sau này sẽ không quay lại thành phố B nữa”.

Trong nháy mắt, toàn bộ dây thần kinh của Hạ Tử Nhược đều kéo căng, nhất là dây thần kinh cảm giác đau đớn, thoáng chốc như bị người ta hung hăng trêu chọc. Cô mơ hồ phát giác ra điều gì – Tô Khải bỏ đi, hơn nữa anh còn nói tạm biệt cô, vậy mà cô hoàn toàn không nhận ra.

Cô gấp gáp hỏi nữ nhân viên lễ tân: ” Cô có biết chuyến bay số bao nhiêu không? Khi nào thì bay?”.

” Tôi không biết, hình như bay chuyến trưa hay sao ấy”.

Giờ phút này, Hạ Tử Nhược không quan tâm đến gì khác, cô lao ra khỏi công ty luật như một cơn gió, vẫy taxi chạy thẳng tới sân bay. Rõ ràng taxi đã lao như bay trên đường cao tốc, nhưng Hạ Tử Nhược vẫn liên tục thúc giục lái xe: ” Sư phụ, phiền ông lái nhanh hơn một chút”.

Dứt lời, cô ngồi xụi lơ ở ghế sau, gọi đi gọi lại dãy số kia mà không nhận ra bàn tay cầm di động đã sớm cứng ngắc đến nỗi đốt xương trắng bệch. Tâm tư Hạ Tử Nhược rối loạn, một người đàn ông tồn tại trong đời cô bảy năm, đã không còn đơn giản là vướng mắc yêu hận nữa rồi. Cô phải thừa nhận, cô có cảm tình với Tô Khải.

Có lẽ, tình cảm ấy không liên quan đến tình yêu, cũng không nông cạn hơn tình yêu.

Cô nhếch khóe môi tự giễu, nuốt nỗi chua xót vào miệng. Lẽ nào đây là lần đầu tiên trong đời ý thức được sự quan trọng của Tô Khải, nhưng cuối cùng lại vĩnh viễn đánh mất anh trong một giây?

Trong phi trường quốc tế của thành phố B, Hạ Tử Nhược vội vã bước, thần sắc vô cùng lo lắng, đi tới đi lui tìm kiếm mấy vòng, hành khách đông như mắc cửi, tiếng loa phát thanh của sân bay vang vọng màng nhĩ, duy chỉ có bóng dáng thân thuộc kia là không thấy. Mỗi ngày từ thành phố B đến thành phố S có bảy tám chuyến bay, giữa trưa có hai chuyến, tìm người giữa biển lữ khách, không khác mò kim đáy biển.

Hạ Tử Nhược nhũn người, đi ra khỏi sân bay, nhìn chằm chằm tấm cửa thủy tinh phía trước, tâm tư không biết phiêu du đến nơi đâu.

Mặt trời rõ ràng nghiêng treo phía đường chân trời nhưng bầu trời đầy mây, ánh mặt trời yếu ớt dường như không cách nào xuyên qua đám mây dày, cứ như vậy bị mây đen bao bọc.

Giống như Tô Khải.

Buổi sáng, anh vừa mới hỏi thăm Hạ Tử Nhược bình thường, coi toàn bộ ân oán gút mắc như chưa từng xảy ra, bình thản vẽ một dấu chấm tròn đằng trước mọi tình cảm mình cố gắng trong bảy năm. Mặc dù là nơi sương mù bao phủ, anh vẫn lộ vẻ bình tĩnh. Nhưng chính kiểu người điềm tĩnh như thế, càng khiến người ta suy nghĩ không ra, bởi vì vĩnh viễn không ai biết – cất giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy, là bao nhiêu lưu luyến, bao nhiêu hy vọng, cuối cùng đành cam chịu vứt bỏ tình cảm.

Nghĩ tới những điều đó, trái tim Hạ Tử Nhược bỗng như xé rách đau đớn. Cô hoàn toàn không tin, một người đàn ông hàng ngày tồn tại trong cuộc sống của cô, có thể nói biến mất là biến mất liền. Còn cô, làm mất đi một mối quan hệ tưởng như bình thường, từ đầu đến cuối vỡ dễ dàng như thế – chỉ cần anh muốn đi, cô sẽ không tìm được.

Sức lực toàn thân Hạ Tử Nhược nhu bị rút hết, cô mệt mỏi ngồi xổm xuống, vùi đầu trước ngực, bưng mặt… khóc.

Cô còn chưa nói với anh –

Tô Khải, em không trách anh.

Tô Khải, cảm ơn anh vẫn luôn ở bên em.

Tô Khải, tạm biệt.

Trời âm u, cũng nhỏ nước mắt.

Mưa bắt đầu rơi tí tách như muốn rửa sạch thành phố, tâm tư Hạ Tử Nhược càng thêm ướt át, tối tăm, tiếng nấc nghẹn biến thành nức nở, xen lẫn tiếng mưa rơi rả rích, như tiếng gào thét của ông Trời.

Qua tấm cửa kính mờ sương, qua lớp áp thấp ẩm ướt –

Sau lưng Hạ Tử Nhược, một người đàn ông đang đứng trầm mặc.

Quần kaki, áo jacket cổ đứng, một chiếc vali dựng bên chân, cách ăn mặc nhã nhặn này, không phải là Tô Khải thì là ai.

Giờ đây, nhìn bóng cô ngồi xổm trên mặt đất, bả vai nhỏ gầy liên tục run rẩy, trong đôi mắt trong suốt hiền hòa của anh chứa vẻ bi thương, đau đớn và đấu tranh. Anh biết lúc này không đi tới, sẽ hối tiếc cả đời. Không sai, Tô Khải rất muốn đi qua cánh cửa tự động, ôm lấy Hạ Tử Nhược.

Sau đó, chính miệng mình nói cho cô biết –

Hạ Tử Nhược, anh chưa từng hối hận vì đã yêu em.

Hạ Tử Nhược, em nhất định phải hạnh phúc.

Hạ Tử Nhược, tạm biệt.

Nhưng cuối cùng, toàn bộ nỗi xúc động của Tô Khải chịu trận trước cơn ẩn nhẫn đang gắng kiềm chế. Anh không thể bước qua, vì anh sợ trong giây lát khi bản thân đối mặt với cô, anh sẽ – không thể rời cô được.

Một cánh cửa ngăn cách hai người, một người tìm, một người trốn, không biết giằng co như vậy trong bao lâu, cho đến khi loa phát thanh của sân bay thúc giục hành khách đi thành phố S tiến hành kiểm tra an ninh, Tô Khải mới buồn bã xoay người, sải bước vào cửa.

Toàn bộ hành khách đi bên cạnh vừa ngạc nhiên vừa liếc nhìn anh –

Khóe mắt người đàn ông lấp lánh những giọt nước mắt.

Hai người cứ như thế bỏ lỡ nhau mà không biết, một chiếc Range Rover lẳng lặng đỗ ngay hàng đầu trong bãi để xe. Trong cửa sổ hơi nước mờ mịt, phác thảo một bóng hình mát mẻ và tươi sáng, một bên sườn mặt mơ hồ bị mưa bụi cắt qua. Từng biểu hiện của họ đều bị người đàn ông ngồi bên ghế lái thu vào mắt.

Hoắc Quý Ân không ngờ lần đầu tiên có cảm giác nhìn ngắm khó chịu đến như thế. Anh trơ mắt nhìn Tô Khải và Hạ Tử Nhược cùng xuất hiện trong một khung hình. Cô không biết điều đó. Anh trơ mắt nhìn cô hết sức đau khổ, cùng Tô Khải cô đơn buồn bã.

Khuỷu tay Hoắc Quý Ân đặt lên cửa sổ xe, bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương, vẻ thoải mái vì Tô Khải rời đi đã không còn sót lại chút nào. Anh chỉ thấy đau, đau vì người con gái đã rơi nước mắt. Cho dù giọt nước mắt kia không chảy vì anh, nhưng dây cung đau đớn trong lòng anh vẫn bị kéo căng. Bất kể là ai để lại miệng vết thương trong lòng cô, sau này, anh cũng sẽ san phẳng.

Bởi vì, anh yêu cô hơn bất cứ ai.

Và anh, sẽ vĩnh viễn không rời xa cô.

Nước mắt không cách nào bộc lộ hết bi thương trong lòng Hạ Tử Nhược. Có lẽ do khóc mệt, cô lau đôi má thấm ướt, từ từ đứng lên. Nhưng, cô chưa kịp điều chỉnh xong cảm xúc, trong đôi mắt sưng đỏ phút chốc hiện vẻ ngạc nhiên.

Một chiếc xe quen thuộc chậm rãi lái về phía cô.

Cần gạt nước lắc lư với tốc độ đều đặn. Hình dáng Hoắc Quý Ân trên ghế lái xuyên qua kính chắn gió đâm thẳng vào mắt Hạ Tử Nhược.

Cửa sổ xe hạ xuống, cô gần như quên mất trên mặt mình vẫn còn lưu dấu vết vừa khóc, ngạc nhiên hỏi: ” Sao anh lại ở đây?”.

Nói dài dòng, một giờ trước, Hoắc Quý Ân vốn có một bữa tiệc, anh vừa lái xe ra khỏi khách sạn, liền nhìn thấy Hạ Tử Nhược vội vã lên taxi. Trong lòng anh nghi hoặc, sao người phụ nữ kia đang trong giờ làm việc lại rời bỏ cương vị một cách tùy tiện, ma xui quỷ khiến anh đã hủy bỏ bữa tiệc, bám theo Hạ Tử Nhược một đoạn, ai ngờ chạy thẳng đến sân bay rồi nhìn thấy một màn đó.

Nhưng lời nói đến bên miệng, Hoắc Quý Ân thoáng cân nhắc một chút, làm như không trả lời: ” Anh đến tiễn khách”. Nói xong, anh vươn tay kéo cánh cửa bên ghế phụ giúp Hạ Tử Nhược, cười như không cười trêu chọc: ” Ngược lại là em, sao không làm việc mà chạy tới đây?”.

Từng câu nói của đối phương rất tỉ mỉ chặt chẽ, Hạ Tử Nhược đương nhiên không suy nghĩ nhiều. Cô ngồi vào trong xe, cổ họng không khỏi bị bóp nghẹt, buồn bã đáp: ” Tô Khải đi rồi…”.

Câu nói ấy khiến Hoắc Quý Ân sửng sốt, anh vốn cho rằng cô sẽ kiếm một cái cớ trả lời qua loa. Không ngờ, cô không hề giấu diếm mà trả lời thẳng thắn. Tâm tư lúc trước của anh đột nhiên có cảm giác tội lỗi.

Tâm trạng vì thế mà thay đổi, anh sờ lên đầu Hạ Tử Nhược, khởi động xe, làm ra vẻ thoải mái, nói: ” Anh ta rời đi là tốt rồi, đỡ phải nhớ đến vợ anh”.

Hiếm khi bị trêu đùa, nhưng Hạ Tử Nhược không cười: ” Em sợ anh ấy hiểu lầm em hận anh ấy nên mới bỏ đi”.

” Không đâu”. Hoắc Quý Ân không hiểu sao mình có thể nối tiếp một câu trôi chảy như vậy: ” Chắc chắn anh ta biết rõ vợ anh không nhỏ mọn như thế”.

Hạ Tử Nhược không có lòng dạ để uốn nắn anh hễ mở miệng ra là gọi ” vợ”. Cô bất tri bất giác gật gật đầu: ” Đúng rồi, Tô Khải có đưa một nghìn hai trăm vạn cho em”.

” Em cầm lấy đi”. Hoắc Quý Ân cười cười: ” Dù sao sau này tiền của anh cũng là tiền của em”.

“…”

Nếu một tháng tiếp theo bỏ qua việc Hoắc Quý Ân vẫn hờ hững với mẹ đại nhân thì những thứ khác hết thảy đều có thể nói ” hoàn mỹ”.

Bụng của Hoắc Đình Đình bắt đầu lộ rõ hơn, cô bảo lưu một năm học, an tâm ở nhà dưỡng thai. Về phần Hoắc Quý Ân và Hạ Tử Nhược, ở chung làm cho tình cảm hai người nhanh chóng ấm lên, hàng đêm triền miên, có khuynh hướng yêu đến chết đi sống lại. Vẫn có một việc không thể không nói, Ngô Lệ Phỉ và bạn gái của con trai sống chung hết sức hòa hợp, phỏng đoán tương lai nếu Hạ Tử Nhược thật sự được gả vào nhà họ Hoắc, thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn phức tạp xưa nay nhất định không thành vấn đề.

Một buổi sớm bình thường, tia nắng ban mai ấm áp xuyên qua tấm rèm hoa văn kiểu Pháp, chiếu vào phòng ngủ. Thời tiết ấm áp, dãy núi xanh biếc um tùm ngoài cửa sổ hiện ra tươi tốt. Trên mặt chiếc giường kingsize trong cửa sổ vẫn kiều diễm ánh xuân.

Cánh tay Hoắc Quý Ân bị Hạ Tử Nhược gối dưới cổ, khuôn mặt cô vùi giữa bộ ngực trần của anh, lười biếng lẩm bẩm: ” Hôm nay em được nghỉ, nên sẽ ngủ tiếp, anh mau rời giường đi”.

” Hôm nay anh cũng không muốn đến công ty”. Hoắc Quý Ân vén mấy sợi tóc rơi lả tả bên sườn mặt cô, giọng nói khàn khàn lúc sáng sớm lộ vẻ ôn nhu: ” Hôm nay sinh nhật anh, hay là chúng ta ra ngoài một chút đi”.

Hạ Tử Nhược mở mí mắt nặng trình trịch, ngái ngủ nhìn anh, nhếch miệng: ” Nhưng em đã hứa với mẹ anh và Đình Đình cùng đi mua đồ cho em bé rồi”.

Phản ứng lãnh đạm của cô khiến Hoắc Quý Ân có phần khó giữ được bình tĩnh, à không, quả thực là đã đập nát trái tim thủy tinh của Tổng giám đốc tiên sinh ra rồi. Anh đè nén cơn giận trong lòng, thương lượng: ” Mọi người không thể để hôm khác đi được sao? Hay là em để hai người họ đi là được rồi, em và anh…”.

Hạ Tử Nhược nhắm mắt, uể oải lắc đầu: ” Không được, chúng em đã hẹn rồi”.

Lần này, Hoắc Quý Ân thực sự nổi cáu, một chút tỉnh táo tự kiềm chế cũng không có. Anh không nói hai lời, rút cánh tay dưới người cô ra, thở phì phì bước xuống giường. Thật sự bực quá đi mất, đây là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của anh, cũng là sinh nhật lần đầu tiên cùng với Hạ Tử Nhược. Kết quả là hẫng hụt như vậy, hơn nữa còn thua trong tay cô gái kia.

Đột nhiên không có chiếc đệm người, Hạ Tử Nhược túm lấy gối, nói một câu không mấy thành khẩn: ” Thực sự xin lỗi nha”.

“…Không sao”. Hoắc Quý Ân giận dữ trả lời.

Ở nhà không có cảm giác ấm áp, ngược lại, ở chỗ làm lại ấm áp không ít. Khương Bình theo xúi giục của Tống Nhã, nhịn đau phá máu mua cho ông chủ một chiếc dây lưng Montblanc làm quà sinh nhật. Anh ta vốn cắn răng không muốn xuống tay, tiếc là Tống Nhã gió thổi bên tai quá hay: ” Sự nghiệp cả đời anh đều do Hoắc tổng nắm trong tay. Thời điểm này không vuốt mông ngựa thì còn đợi khi nào hả? Anh cứ lấy ngân quỹ hẹn hò của chúng ta ra dùng trước đi”.

Buổi tối, Hoắc Quý Ân mang theo vẻ thờ ơ, tổn thương hiếm thấy trở về Lệ Cảnh Loan.

Anh vừa vào cửa, thím Lưu tươi cười chạy ra đón như thường lệ, giúp anh cởi âu phục, lấy dép lê: ” Hoắc tiên sinh, sinh nhật vui vẻ”.

Đến người giúp việc cũng biết xum xoe, thoáng so sánh với bạn gái mình, trái tim Hoắc Quý Ân càng thêm nguội lạnh. Nhưng khi đi vào phòng khách, trái tim anh một lần nữa như được ngâm trong nước đá –

Trên bàn cơm hình chữ nhật, ngồi tầm mười người, Hoắc gia và toàn bộ thành viên của Hạ gia đều đến đông đủ. Mọi người đang ăn uống trước một bàn đầy món ngon, nhưng vị trí của anh lại không có. Đương nhiên, điều này không thể trách người khác. Suốt một tháng qua, Hoắc Quý Ân nhất quyết không ngồi ăn cùng bàn với Ngô Lệ Phỉ. Cho nên bây giờ trên bàn của Ngô Lệ Phỉ, dĩ nhiên không có phần của con trai.

Nhưng hôm nay không giống, hôm nay là sinh nhật của anh mà!

Cuối cùng, xem ra Hạ Tử Nhược còn có lương tâm, cô ngước mắt nhìn Hoắc Quý Ân đang đứng khựng giữa phòng khách: ” Em lấy giúp anh đôi đũa nhé?”.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, trên khuôn mặt đẹp trai vô song đều là một màu đen: ” Không cần, anh ăn rồi”. Nói xong, anh đi nhanh về phía thư phòng, rồi quay đầu giữa đường, mặt không thay đổi nói một câu: ” Hạ Tử Bằng, cậu theo tôi vào đây một lúc”.

Bất ngờ bị gọi tên, miếng canh vây cá trong miệng Hạ Tử Bằng thiếu chút nữa thì phun ra ngoài: ” Dạ?”.

Tay mọi người nắm đũa đều dừng lại, vẻ mặt thông cảm nhìn về phía Hạ Tử Bằng, trong lòng mặc niệm thay cậu: ” Tâm trạng Hoắc Quý Ân không tốt, sẵn sàng ra nắm đấm để trút giận nha”.

Không sai, vẻ mất kiểm soát bị chặn trước ngực Hoắc Quý Ân, đang rất cần một chiếc ống dẫn khí. Nhưng anh không thể trút lên người ông chú Ngô Kỳ và cha vợ tương lai Hạ Chấn Viễn, Hoắc Đình Đình có mang cũng không được, Ngô Lệ Phỉ anh chẳng thèm động tới, còn Hạ Tử Nhược thì… anh không dám.

Bộ dạng cà lơ phất phơ của Hạ Tử Bằng là phù hợp nhất. Theo sau Hoắc Quý Ân đi vào thư phòng, trái tim cậu không khỏi gõ như trống: ” Hoắc tổng, anh tìm em có việc?”.

” Không có việc không được tìm cậu à?”. Hoắc Quý Ân bảo đối phương đóng cửa, còn mình ngồi xuống chiếc ghế sô pha da mềm, hai chân dài vắt lên nhau, tư thế lười biếng lãnh khốc ( lạnh lùng tàn khốc). Ánh mắt sắc nhọn của anh đảo qua Hạ Tử Bằng đang đứng trước người mình, ung dung mở miệng: ” Gọi một tiếng ‘anh rể’ cho tôi nghe xem”.

“?!”. Hoắc tổng chưa uống thuốc phải không? Đây là giở trò trêu chọc cậu ư?

” Bảo cậu gọi thì cậu gọi đi”. Giọng Hoắc Quý Ân dần dần trầm xuống, ngữ điệu bắt đầu không kiên nhẫn.

Hạ Tử Bằng nhíu mày cười cười: ” Anh gọi một tiếng ’em vợ’ cho em nghe đi”.

Lúc này ngay cả tên tiểu tử thối cũng dám trêu đùa anh, cơn giận của Hoắc Quý Ân hơi hạ xuống: “… Em vợ”.

” Anh rể”. Khóe miệng Hạ Tử Bằng mở ra toe toét.

“…”.

Hai người chơi chán, Hạ Tử Bằng ra khỏi thư phòng, liền thấy người nhà hai bên vừa vặn cơm nước no nê, đang tụ họp nói chuyện phiếm, rất náo nhiệt. Cậu vội vã ngồi xuống bên cạnh Đình Đình, sờ lên bụng cô, ghé sát tai hỏi: ” Triển khai được chưa?”.

Hoắc Đình Đình thẹn thùng đẩy mặt cậu ra: ” Nhiều người như vậy, anh đừng có mà làm náo”.

Đôi vợ chồng son này… Quả thực ngọt quá đi thôi.

Trong lòng Hạ Tử Nhược có việc, yên lặng rời khỏi tốp chuyện trò, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cánh cửa thư phòng đang khép hờ. Ánh đèn bàn dịu dàng hắt lên vách tường một bóng dáng hoàn mỹ, Hoắc Quý Ân cúi nhìn laptop, không biết cố ý phớt lờ cô hay do thực sự chăm chú vào tài liệu, mặc cho Hạ Tử Nhược đứng gần như vậy, mắt anh cũng không hề ngước lên.

Hạ Tử Nhược nhíu mày, hai tay từ phía sau ôm lấy vai anh: ” Sao anh kì cục thế, người cùng một nhà không nên bất hòa. Người chết có mang theo được đâu, cần gì phải ầm ĩ với mẹ anh thành ra như vậy”.

Hoắc Quý Ân vẫn còn muốn lạnh nhạt với người phụ nữ xấu xa bỏ rơi sinh nhật của anh. Nhưng lúc này, anh chỉ là người không có tiền đồ, không còn cách nào khác, bị Hạ Tử Nhược dỗ dành, anh liền dịu xuống, đầu hướng ra phía sau khẽ dựa vào bộ ngực mềm mại của cô, nói: ” Dù sao mọi người cũng phải tạo lối thoát cho anh chứ? Ít nhất trong bữa tiệc cũng nên để một chỗ cho anh”. Anh là chủ gia đình cơ mà.

Một vị tổng giám đốc bá đạo cao ngạo, giờ đây cũng làm nũng như chú mèo nhỏ. Hạ Tử Nhược cảm thấy buồn cười, cô sờ lên đầu Hoắc Quý Ân, ngọt ngào nói: ” Đừng nóng giận, nghe lời”.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc, cô ngẩng đầu tắt đèn thư phòng.

Cùng lúc đó, cửa thư phòng sáng ánh nến nhỏ.

Trong một giây, Hạ Tử Nhược thấy Hoắc Quý Ân ngẩn người ra.

Anh vừa ngạc nhiên nheo mắt lại, mọi người đã nối đuôi nhau đi vào, cầm đầu là Ngô Lệ Phỉ đẩy chiếc xe ăn, phía trên bày một chiếc bánh sô cô la trắng Dominica ba tầng tuyệt đẹp. Những người khác trong tay đều cầm nến và quà, ánh mắt ngậm cười nhìn như những ngôi sao lớn.

” Hoắc tổng”.

Ngạc nhiên và vui sướng đến quá đột ngột, quả thực tương phản với vẻ đìu hiu trước đây. Trong giây lát, khối băng đã nóng lên, mặc dù Hoắc Quý Ân là người điềm tĩnh, nhưng lần này cũng bị cảm động vô cùng. Anh từ từ đứng dậy, trên gương mặt lạnh lùng hiện tia vui vẻ đẹp đẽ: ” Đây là chủ ý của người nào?”.

Hết thảy mọi người đều nhìn sang người phụ nữ bên cạnh anh –

” Là chị của em”.

” Là con gái ta”.

” Là chị dâu của em”.

” Là con dâu ta”.

” Là cháu dâu ta”.

Những âm thanh liên tiếp chưa rơi hết xuống, Hạ Tử Nhược đã cảm nhận được những ánh mắt ôn nhu từ bên cạnh bắn tới. Cô vừa nghiêng đầu, liền đụng phải ý cười trong đôi mắt hẹp dài của Hoắc Quý Ân. Như vậy chưa đủ, Hoắc Quý Ân còn với tay ra sau lưng nhéo nhéo mông cô.

Bị anh quấy rối trước bao người, mặt Hạ Tử Nhược phút chốc đỏ lên. Cô vội vàng nắm lấy bàn tay không yên phận, thuận thế chuyển chủ đề: ” Mau mau đi ăn bánh ngọt nào”.

” Đúng vậy, chiếc bánh này do mẹ chọn, nhìn trông ngon thật”. Hoắc Đình Đình nháy mắt phụ họa.

Cầu nguyện, cắt bánh, chẳng qua chỉ là một quá trình nhưng Hoắc Quý Ân khá tập trung, tư thế cũng rất đẹp trai. Anh nâng tay, cắt gọn gàng từ tầng trên cùng xuống một miếng bánh, in hình trái tim chạm nổi tinh xảo.

” Anh rể, miếng bánh đầu tiên anh cho ai vậy?”. Hạ Tử Bằng nói thay suy nghĩ mọi người.

Hoắc Quý Ân lườm cậu ta một cái, giọng nói trong sáng động lòng người: ” Đương nhiên là vợ anh rồi”.

Ở đây có nhiều trưởng bối, Hạ Tử Nhược lại được tuyển chọn đầu tiên, cô cảm động nhưng cảm thấy không thích hợp, có thể từ chối nhưng thành đạo đức giả. Cô đành ngượng ngùng rủ mắt, cười tiếp nhận miếng bánh, cầm dĩa ăn ghim vào.

Trong chốc lát, bàn tay cầm dĩa của cô thoáng cứng đờ –

Hình như cô đã ghim phải miếng gì đó cưng cứng, lấy ra nhìn –

Là một chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn kim cương trứng chim bồ câu.

Ai có thể nói cho cô biết đây là chuyện gì được không?

Không khí dường như ngừng trệ một lát, bầu không khí một giây trước vẫn hết sức sôi động, một giây sau đúng là lặng ngắt như tờ.

Cô bỗng giương mắt nhìn về phía mọi người, thấy gương mặt mọi người đều đang tươi cười đón chào. Còn người đàn ông kia – khóe môi cũng đang giương lên.

” Mọi người -“. Nội dung cốt truyện không theo như kịch bản, trái tim bị lừa dối của Hạ Tử Nhược run lên, cô ngạc nhiên hỏi: ” Mọi người bàn bạc hết rồi ạ?”.

Không có khả năng, bánh ngọt do Ngô Lệ Phỉ chuẩn bị, Hoắc Quý Ân và bà không phải nước lửa không tương thích đó sao? Hơn nữa, rõ ràng tối nay định làm một bữa tiệc sinh nhật kinh hỉ ( ngạc nhiên vui mừng ) cho Hoắc Quý Ân, nhưng nhân vật chính sao lại biến thành cô?

Không đợi người khác mở miệng giải thích nghi ngờ, Hoắc Quý Ân đã quỳ một gối xuống trước vẻ mặt ngạc nhiên của Hạ Tử Nhược. Dưới ánh nến, ánh mắt anh khe khẽ tiêm nhiễm ánh sáng, chiếu rực rỡ như hồ nước, giống như biển sâu thâm tình chân thành, thoáng mê hoặc tầm nhìn.

” Lấy anh nhé, Hạ Tử Nhược”. Anh nói.

Đây là cầu hôn ư?

Hạ Tử Nhược chỉ có cảm giác bệnh tim của mình sắp phát tác, nhảy nhót lên tận cổ họng, cô sửng sốt không nói lên lời. Bên cạnh lập tức truyền tới tiếng ồn ào: ” Đồng ý anh ấy đi”.

Hạnh phúc vui vẻ quấn lấy ngạc nhiên, cô cười ngọt ngào: ” Em đồng ý”.

Hoắc Quý Ân quỳ không đứng dậy, tao nhã nhoẻn miệng: ” Gọi một tiếng ‘ ông xã’ nghe chút nào”.

Người này lại thế nữa rồi

Hạ Tử Nhược thẹn thùng, gọi: ” Ông xã”.

” Hôn đi, hôn đi”. Tên tiểu tử Hạ Tử Bằng bắt đầu gây chuyện.

Lúc này, Hoắc Quý Ân có phần giữ thể diện cho cậu, quả nhiên đứng lên, in một nụ hôn lên môi Hạ Tử Nhược. Hai cánh môi dịu dàng chạm vào nhau, cô cảm giác tê dại chưa từng thấy, như có một dòng điện im lặng xông vào trong tim. Rốt cuộc, không nhịn được, nước mắt Hạ Tử Nhược bỗng chốc chảy ra.

Nước mắt hạnh phúc, hòa tan hai trái tim.

Hoắc Quý Ân đưa tay giúp cô lau mắt, lại bị cô nhéo nhéo cánh tay, Hạ Tử Nhược xem như đã rõ: ” Anh và mẹ hòa thuận rồi mà không nói cho em hay. Anh còn biết là có bữa tiệc sinh nhật này đúng không? Hành động vừa rồi của anh có thể đoạt giải Oscar đấy”.

Ngô Lệ Phỉ cười sáng lạn: ” Con của bác cầu hôn, đương nhiên bác phải dốc sức phối hợp rồi. Vì thế chỉ có thể lừa cháu chút xíu thôi”.

Nghĩ đến tốc độ của Ngô Lệ Phỉ dùng ký kết ngầm đối với đôi tình nhân trẻ quả thực làm người ta tức giận. Bọn họ thậm chí vừa tạo ngạc nhiên cho đối phương, vừa xoay lưng thương lượng với cô. Hai thừa tướng cân nhắc, tất nhiên cầu hôn quan trọng hơn sinh nhật . Bà chỉ có thể đưa Hạ Tử Nhược ra làm theo đúng kế hoạch của con trai. Muốn trách chỉ có thể trách Hoắc Quý Ân quá thông minh, anh đúng là biết thời biết thế để Hạ Tử Nhược diễn đầu tiên, sau đó gặt hái thành quả.

Một tối xem hai vở kịch hay, Hoắc Đình Đình vui vẻ xen ngang: ” Bọn con phối hợp tốt không nào, diễn viên tạm thời cũng phải có tiền công đấy nhé”.

Chú Kỳ nhiều tuổi cũng không quên tranh công: ” Tôi là người đầu tiên tác hợp hai đứa nó đấy”.

Hạ Chấn Viễn lau khóe mắt, cảm khái nói với Hoắc Quý Ân: ” Chú sẽ giao con gái cho cháu, sau này, cháu không được bạc đãi con bé”.

Hoắc Quý Ân khẽ ôm lấy Hạ Tử Nhược, cười một tiếng: ” Tuân mệnh, nhạc phụ đại nhân”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.