Nhỏ gỡ hết mọi thứ ra khỏi mình. Nơi này là nơi nào? Tôi là ai?
Mọi người ngừng thở không dám quay lại bên phía nhỏ. Có ai đó đã ngồi dậy. Là thật hay là mơ?
Chàng làm rơi lon bia quay sang thấy nhỏ ôm đầu đứng đấy. Cứ như một phép mau hư cấu. Một năm nằm ở đấy không tiếng động gì mà bây giờ,một phút thức tỉnh dậy làm mọi người không tin nổi.
-“Phong.”-Chàng chạy đến ôm lấy nhỏ.
Nhỏ tròn mắt nhìn người con trai trước mắt đang làm gì. Mình quen cậu ta sao?
Nhỏ đẩy chàng ra nhanh chóng đi đến tìm hình bóng ai đó. Chàng giật mình quay sang nắm lấy tay nhỏ.
-“Em bị làm sao thế?”
Nhỏ sợ hãi vùng tay ra khỏi chàng.
-“Nhật,Thuỵ?”
Mọi người cười rạng lên. Nhỏ nhớ lại rồi,nhớ hai người bọn đó rồi.
-“Chị đã nhớ lại tất cả.”-Cô chạy đến ôm lấy nhỏ.
Nhỏ đẩy cô ra xa,lắc đầu lia lịa.
-“Mấy người là ai?”
Câu hỏi làm lòng người ta đau buồn khó chịu. Tại sao lại như thế?
-“Thế này là thế nào?”-Gã không hiểu cái con mẹ gì hết hỏi ngay.
-“Ai là Thuỵ và Nhật vậy?”-Nhỏ nhìn xung quanh.
Em chạy đến nắm lấy bả vai nhìn thẳng nhỏ.
-“Chị không nhớ gì sao?”
Nhỏ rưng rưng lắc đầu nhìn em.
-“Tôi là ai? Tại sao tôi lại không nhớ gì cả?”-Nhỏ ôm đầu lắc lia lịa khóc lên.-“Khi mới tỉnh dậy tôi chỉ nhớ hai cái tên. Hoàng Minh Thuỵ và Lam Minh Nhật thôi. Trong giấc mơ tôi đã thấy hai người ấy,nhưng khuôn mặt bọn họ mờ mờ ảo ảo làm tôi không thể hình dung ra ai được.”-Nhỏ nắm lấy cánh tay của cô.-“Làm ơn hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi.”
Cô nấc lên,chị mình sao đáng thương vậy nhỉ? Cô ôm lấy nhỏ.
-“Em là em của chị đây. Là đứa em của chị đây. Tại sao chị không nhớ hả? Chị đã nói chị rất thương em mà.”
Nhỏ không biết gì nhưng vẫn ôm lại cô. Mình có em?!
Mọi người dần dần giới thiệu cho nhỏ. Nhưng chỉ một phút là nhỏ quên lại. Họ không biết cách nào để giúp nhỏ phục hồi.
Hắn ngồi đấy nhìn nhỏ với vẻ mặt lạnh lùng.
-“Tôi muốn biết Thuỵ và Nhật là ai?”-Nhỏ quay đi quay lại vẫn hỏi nó và nàng.
Chàng thở dài nắm lấy tay nhỏ kéo đến cạnh giường nàng. Nàng nằm thở hỗn hễnh với ống oxi kia. Nhỏ nắm lấy tay nàng lay lay.
-“Đấy là Hoàng Minh Thuỵ.”-Chàng cảm thấy rất đau khi nhỏ không nhớ đến mình.
-“Con Nhật?”-Nhỏ quay sang nhìn vào đôi mắt của chàng.
Mọi người im lặng u sầu khi nhắc đến nó. Có lẽ bây giờ nó đang hạnh phúc một nơi nào đó rồi.
Hắn đi đến với xe lăn ý bảo nhỏ ngồi lên. Hắn sẽ đưa nhỏ đến gặp Lam Minh Nhật.
Nhỏ được hắn đẩy đi đến một thảm cỏ xanh,có hàng vạn loài hoa,chim chóc ở đấy. Nơi này là nơi nó đang ở,nơi chính tay hắn tạo ra cho nó.
Nhỏ đứng trước ngôi mộ có tấm ảnh người con gái mang phong cách tomboy cười kia.
Lam Minh Nhật đã chết.
Hèn gì trong giấc mơ cậu ấy không nói một lời nào. Thật đáng thương. Nhỏ lết đến khẽ sờ vào tấm ảnh đấy.
-“Nhật.”-Nhỏ không hiểu sao,cảm giác rất quen thuộc.
Mọi người đau buồn thấy nhỏ như thế trước nó.
Nước mắt nhỏ rơi vài giọt xuống má,tại sao chỉ có mình trở về. Còn hai người ấy lại ở đấy…đáng lí ra mình phải kéo họ ra về với mình luôn chứ.
Nhỏ ôm lấy đầu lắc qua lại. Tại sao tôi không nhớ chuyện gì cơ chứ? Tại sao tôi không biết mọi thứ? Bọ họ là ai? Chuyện gì đang xảy ra. Thật tồi tệ.
Nhỏ ngất xỉu tại chỗ. Mọi người đưa nhỏ về lại bệnh viện. Tại sao lúc cậu ấy tỉnh dậy chỉ nhớ đến hai người bạn của mình. Lam Minh Nhật và Hoàng Minh Thuỵ. Phải chăng đó là sức mạnh của tình bạn? Cho dù có sụp đổ thì họ vẫn còn nhớ đến nhau. Trong vô thức họ luôn gọi tên nhau,trong tâm trí họ luôn cùng nhau sát cánh,trong giấc mơ họ gặp nhau. Nhưng ngoài đời họ lại xa nhau.