Mấy đêm nay đầu gỗ rất chủ động, mỗi khi đèn vừa
tắt, cả người hắn đã tiến sát lại gần, tất nhiên là bắt đầu cá
nước thân mật. Tuy rằng cảm giác rất thích, nhưng xương cốt của ta
thật sự đau nhức, hôm sau lúc đi bộ thì nghiêng ngả lảo đảo, tinh thần
không tốt. Mẫu thân đầu gỗ thấy thế, khuyên nhủ một cách kín đáo ta
với đầu gỗ —— có một số việc nên dừng ở mức vừa phải.
Ta và Giang Hằng nghe xong, cả hai khuôn mặt lập
tức đỏ bừng.
Giang Hằng nói: “Mẫu thân, con sẽ chú ý.”
Ta ho nhẹ một tiếng, “Quán Quán cũng đã
biết.”
Sau khi mẫu thân đầu gỗ rời đi, hắn áy náy nắm tay
ta nói: “Quán Quán, chúng ta mấy ngày tới nghỉ ngơi, ta đã bảo hạ
nhân hầm canh bổ dưỡng, đợi hầm xong, nàng uống một ít đi.”
“Được.” Ta thấy trên mặt đầu gỗ vẫn
còn vẻ xấu hổ, thì an ủi: “Thật ra cũng không sao, là do thiếp
thân thể hơi hư nhược, không liên quan đến chàng. Chàng đừng để trong
lòng, ngày mai thiếp sẽ khoẻ lại thôi. Với lại… mấy đêm nay chàng
tận tâm tận lực, thiếp cũng… thích.” Đến chữ cuối cùng, ta nói
rất nhỏ nhẹ.
Giang Hằng nắm chặt tay ta, nói: “Hai ngày tới
ta không ra các cửa hàng, ở nhà cùng nàng.”
“Không có vấn đề chứ?”
“Ừ, hôm qua ta đã bàn giao công việc mấy
ngày tới rồi, không vấn đề gì.”
Trong lòng ta vui mừng, cười tủm tỉm đáp
“Ừ”. Sau đó, hạ nhân bưng bát canh lên, đầu gỗ múc một muỗng
nhỏ, thổi thổi rồi mới đưa đến bên môi ta, ta nở nụ cười rồi mở miệng
ăn canh.
Ăn xong chén canh, bụng ta no căng, ta nhìn khắp
xung quanh, rồi nói với đầu gỗ: “Chúng ta xuất phủ đi, thiếp muốn
ra ngoài hít thở không khí.”
Mưa xuân vừa tạnh, trên mặt đất ẩm ướt trơn
trượt, đầu gỗ cầm dù trúc đỡ ta ra khỏi Giang phủ. Có lẽ là vì vừa
mưa xong, nên nơi nơi đều có vẻ tươi mới như vừa được tẩy rửa qua, chỉ
ngửi thôi cũng làm ta thấy thoải mái.
Ta cùng đầu gỗ cười nói đi trên đường, ta vui vẻ
nói chuyện, không ngờ tâm tư đầu gỗ lại không đặt ở đây, ta gọi đầu gỗ
mấy câu mà cũng không phản ứng.
Ta nhíu mày nói: “Đầu gỗ, nếu chàng lo lắng
chuyện cửa hàng, thì chàng cứ đi xem đi. Không cần phải đi cùng thiếp
đâu.”
Giang Hằng hoàn hồn nói: “Không phải ta đang lo
lắng chuyện cửa hàng, ta đang nghĩ chúng ta chỉ còn hai ngày nữa là
thành thân, nhất thời cảm thấy có chút không thật nên mới suy nghĩ
nhiều.”
Ta bật cười: “Sao lại không thật chứ? Không
phải thiếp đang ở đây sao? Huống hồ nói không chừng trong bụng thiếp lúc
này đã có oa nhi rồi.”
Giang Hằng khẩn trương nhìn bụng phẳng lì của ta,
“Quán Quán, vừa hay lúc nãy đi qua hẻm Sơ Vũ có vị Chu đại phu,
chúng ta đến đó bắt mạch.”
Ta nói: “Mới có vài ngày, cho dù có hỉ mạch
cũng không bắt được.”
Giang Hằng nói: “Dù sao cũng chỉ vài bước
chân, chúng ta đến xem một lát. Mà gần đây thân thể nàng hơi hư nhược,
cho dù không chẩn ra hỉ mạch thì cũng để đại phu xem điều dưỡng thân
thể thế nào.”
Đầu gỗ nói cũng không phải vô lý, cho nên ta thuận
theo đi đến hẻm Sơ Vũ.
Chu đại phu sau khi bắt mạch cho ta, Giang Hằng vội
hỏi: “Đại phu, nương tử của ta có hỉ mạch không?”
Chu đại phu liếc nhìn Giang Hằng, lắc đầu, đầu gỗ
hơi thất vọng. Ta đã sớm biết kết quả này, cho nên cũng không để ý nhiều.
Lúc này Chu đại phu sờ cằm, “Nhưng mạch tượng của vị phu nhân đây
rất yếu, rất dễ bị cảm lạnh, không biết có phải trước đây đã từng
bị bệnh nặng hoặc rơi xuống nước?”
Ta còn chưa kịp đáp, Giang Hằng đã mở miệng:
“Từng rơi xuống hồ.”
Ta sửng sốt, ta nhớ chưa nói với đầu gỗ ta từng
bị rơi xuống hồ, ta nhìn Giang Hằng, vẻ mặt hắn cũng không biến đổi
gì, chẳng lẽ là Nhạn Nhi nói với hắn? Khả năng này cũng có thể, Nhạn
Nhi chỉ hận không thể buộc chặt ta với đại ca của nàng ngày ngày đêm
đêm đều dính lấy nhau, nói một số chuyện trước kia của ta tất nhiên
cũng không sao.
Rời khỏi hẻm Sơ Vũ, ta cùng Giang Hằng đi một
đoạn ngắn, ta hỏi: “Sao chàng biết thiếp từng rơi xuống hồ? Là
Nhạn Nhi nói chàng biết?”
Giang Hằng nhìn lại, gật đầu.
Ta thấy thế thì cũng cười, “Muội của chàng
đúng là chẳng có chuyện gì không nói cho chàng hết, ngay cả chuyện
thiếp rơi xuống hồ cũng nói luôn.”
Giang Hằng cười một tiếng, nắm tay ta tiếp tục đi
đường. Không ngờ một lát sau cơn mưa lại kéo đến, ta nhìn thấy phía
trước có một tiệm trang sức liền kéo Giang Hằng đi tới tránh mưa
thuận tiện nhìn xem có trang sức gì đẹp không.
Tuy ta đã có vô số trang sức quý giá đếm không
xuể, nhưng những đồ đẹp thì con người tất nhiên sẽ không chê ít.
Ta nhìn trái lại nhìn phải, đột nhiên thấy một
khối dương chi bạch ngọc, ta chỉ vào miếng ngọc nói với đầu gỗ:
“Trước kia mẫu thân thiếp tặng thiếp một khối ngọc bội như thế
kia, về sau ta tặng lại cho chàng, có lẽ bây giờ vẫn còn để lại phủ
tướng quân của chàng, cũng chẳng biết chàng có đánh mất hay chưa
nữa.”
Giang Hằng nói: “Nhất định không, Quán Quán
tặng ta, chắc chắn ta cất rất kĩ.”
Bỗng dưng ta lại nhớ đến trước đây đầu gỗ tặng
ta cây trâm gỗ, tiêu tốn bổng lộc hai tháng liền, chỉ tiếc về sau bị ta
ném vào hồ Hàm Quang. Ta khẽ thở dài: “Trước kia chàng cũng đã
tặng tín vật định tình cho thiếp, là một cây trâm gỗ, còn tốn không
ít bạc.”
Giang Hằng nhìn khắp xung quanh, ta cười nói:
“Chỗ này không bán trâm gỗ.”
Hắn trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên nói: “Quán
Quán, nàng ở đây chờ ta một lát.” Dứt lời, hắn vội vàng bước vào
màn mưa, ta ngẩn người. Lúc đầu gỗ quay về, mưa đã tạnh, ta đã chọn không
ít đồ trang sức để lão bản đưa đến Giang phủ.
Đầu gỗ thở dốc đứng trước mặt ta, đầu đầy mồ hôi,
ta lấy khăn tay màu xanh lá thêu hoa lau mồ hôi trên trán hắn, hỏi:
“Chàng vừa đi đâu thế?”
Đầu gỗ lấy ra một cây trâm từ trong vạt áo,
cầm bằng hai tay. Ta cúi đầu nhìn, đúng là một cây trâm gỗ, làm bằng gỗ
tử đàn loại tốt nhất, trên trâm có khắc một bông hoa lan, kỹ thuật
khắc cực kỳ tinh xảo.
“Chàng đi mua trâm gỗ?”
“Ừ, mua ở Trân phẩm các.”
Ta chạm vào trâm gỗ, cảm giác rất tuyệt, ta vui
vẻ nhận lấy, “Thiếp thích, rất thích…” Ta lại khẽ vuốt một
lượt, “Trước kia chàng còn khắc chữ ‘Tô’ ở đuôi trâm.”
Giang Hằng cười nói: “Nàng nhớ lầm rồi, là chữ
‘Quán’.”
Ta híp mắt cười, “Giang Hằng, chàng nhớ lại
chuyện trước kia từ lúc nào?” Vừa rồi ta chỉ thuận miệng thử
một lần, không ngờ lại thử ra, “Đừng có nói với thiếp Nhạn Nhi nói
cho chàng, Nhạn Nhi căn bản không biết đuôi trâm có khắc chữ. Nếu hôm nay
thiếp không hỏi, thì chàng định gạt thiếp đến lúc nào?”
Giang Hằng hơi mở miệng, “Quán Quán,
ta…”
Ta gạt tay hắn ra, trả trâm gỗ lại cho hắn, hắn thật
cẩn thận nắm chặt, ta tức giận: “Ta không muốn nghe chàng giải
thích.” Ta định xoay người rời đi, thì Giang Hằng cầm lấy cổ tay
ta, thuận thế kéo ta vào trong lòng hắn, ôm thật chặt.
“Quán Quán, ta nhớ lại những chuyện hèn mạt
ta làm trước kia, thì chỉ mong ta và nàng mới quen nhau ở ngõ nhỏ
thành Nam, sau đó chúng ta nhất kiến chung tình (*vừa
gặp đã yêu*), chưa từng có những chuyện đau lòng…”
Tuy tức giận đầu gỗ gạt ta, nhưng ta lại dễ mềm lòng,
hơn nữa lúc này lão bản tiệm trang sức đang nhìn chằm chằm ta và Giang
Hằng, chắc hẳn trong lòng đang chờ xem chuyện hay. Ta dù có tức giận
đến mức nào cũng không muốn mất thể diện trước mặt người ngoài, cho
nên ta kéo đầu gỗ ra ngoài.
Giang Hằng lật tay nắm lấy tay ta, nắm thật
chặt, dường như chỉ sợ ta sẽ chạy mất. Hắn vừa định mở miệng, ta đã
trừng mắt, “Hiện tại ngậm miệng, về phủ rồi nói tiếp.”
Vừa về đến Giang phủ, hắn vừa định mở miệng,
ta lại trừng mắt, “Chàng muốn mất mặt trước mặt hạ nhân
chắc?”
Giang Hằng yên lặng cùng ta trở về phòng, vừa về
đến phòng, ta lập tức giật tay ra khỏi tay Giang Hằng, Giang Hằng hiền
hoà tay đặt lên vai ta, nhỏ giọng nói: “Quán Quán…”
Ta im lặng không nói gì, hắn tiếp tục nói:
“Quán Quán, ta không muốn làm nàng lo lắng, cho nên mới không nói với
nàng.” Hắn từ sau lưng đi đến trước mặt ta, nắm tay ta thật chặt,
“Quán Quán còn đang giận sao?”
Ta nhìn hắn rất lâu, cho đến khi hai mắt hắn
biến thành ảm đảm, thì ta mới mở miệng hỏi: “Chàng nhớ lại từ
lúc nào?”
Hắn lập tức nói: “Mấy ngày trước, chính là lần
đầu ta và nàng…” Hắn dừng lại, “Lúc hành lễ với Chu
công.”
“Lúc ấy đã nhớ ra toàn bộ?”
“Lúc ấy nhớ lại một ít, hôm sau tỉnh lại thì
nhớ ra toàn bộ.”
Ta nở nụ cười nhưng trong lòng không vui:
“Hiện giờ chàng rất thành thật.” Ta nhớ lại lúc trước đầu
gỗ đã từng hai tay dâng ta cho Hoàng đế, sắc mặt ta lập tức biến
thành lạnh lùng, ta rút tay lại, gạt tóc trên trán, lạnh lùng nói:
“Bệ hạ chuẩn bị đến Giang Nam, chàng quyết định lúc nào mới đưa ta
cho hắn?”
Vẻ mặt Giang Hằng đau khổ, “Quán Quán, trước
kia ta xin lỗi nàng, nàng muốn mắng ta đánh ta giận ta cũng được, nhưng
đừng nói những lời tổn thương thế kia.” Hắn thật cẩn thận đưa tay,
dường như muốn chạm vào tay ta, do dự một lát, cuối cùng lại hạ tay
xuống.
Giây lát sau, hắn nâng mắt nhìn ta, “Trong hốc
tối ở thư phòng có một lọ Hạc đỉnh hồng, nếu nàng thực sự nghĩ ta
có tâm tư đưa nàng cho bệ hạ, ta lập tức uống.”
Ta không nói gì, cuối cùng hắn lấy hết dũng
khí cầm lấy tay ta, “Quán Quán, nàng tin ta. Hiện giờ ta chính là
Giang Hằng.”
Lời của đầu gỗ đã làm ta động tâm, cuối cùng
ta cũng buông lỏng, nhìn hắn một lúc lâu, “Ninh Hằng thì sao?”
Hắn nói: “Ta chỉ là Giang Hằng.”
“Theo thiếp được biết, trong kinh thành bệ hạ
vẫn còn giữ lại chức quan của chàng, mà còn không nói đến chuyện
chàng vô cớ mất tích, chàng thất trách rời khỏi kinh thành mấy
tháng, nếu bệ hạ hỏi tội chàng, thì chàng làm sao đây?”
Hắn chậm rãi nói: “Việc này ta sẽ giải quyết,
Quán Quán đừng lo lắng.”
Lúc này trong lòng ta đã không còn giận Giang Hằng
nữa, thấy vẻ mặt chân thành của hắn ta cũng giận không nổi. Huống chi qua
hai ngày nữa là ngày đại hỉ của chúng ta, ta cũng không muốn vì
chuyện này mà mất vui, ta cắn môi hắn một cái coi như không còn tức
giận nữa.
Giang Hằng đang ngây ngốc bị cắn môi, lập tức tinh
thần dâng cao.
Ta cười cười, bắt đầu chờ mong ngày thành thân
đến gần.
Mùng mười tháng ba, ta mặc lên bộ áo cưới đỏ
hồng, đội khăn voan đỏ, cầm dải lụa đỏ cùng Giang Hằng bái đường
trước mặt mọi người. Trong lòng ta cực kỳ căng thẳng, sợ chưa làm xong
lễ đã có người đi đến hô một tiếng “Khoan đã”.
Lúc ta cùng đầu gỗ hành lễ bái thứ hai, thì
quả thật có người hét một tiếng “Khoan đã”. Lụa đỏ rung lên,
nghe thấy giọng nói quen thuộc đi từ xa đến gần, “Giang Hằng vạn
lần không thể thành thân với nữ nhân này.”
Ta cẩn thận lắng nghe, lúc này mới nhận ra giọng
nói này là Tam nương Giang Hằng, ta thấy hơi yên tâm. Nghe thấy bà ta
nói: “Lão gia, người không biết nữ nhân này là ai. Nàng ta
là…”
Giọng nói Giang lão gia tràn đầy tức giận,
“Người đâu, kéo bà ta xuống. Con trai ta thành thân sao có thể để
ngươi nháo loạn?”
Nghe thấy Giang lão gia nói thế, ta hoàn toàn
yên tâm. Tam nương Giang Hằng có lẽ đã biết được thân phận trước kia
của ta, muốn học Nhạn Nhi vạch trần trước mặt mọi người, nhưng mà lại
không đoán được Giang lão gia đã sớm biết rồi, hơn nữa còn ngầm đồng ý.
Giang lão gia tức giận, lời ông nói còn chưa
dứt, ta đã nghe thấy tiếng a a ưm
ưm của Tam nương Giang Hằng, có lẽ là bị người khác bịt mồm. Xem ra
đến lúc này ta đã an toàn.
Ta hít sâu một hơi, Giang lão gia trầm giọng nói:
“Tiếp tục đi.”
Sau đó ta cùng Giang Hằng bái đường rất thuận lợi,
sau khi phu thê giao bái, cuối cùng ta cũng an tâm, ta buông dải lụa đỏ
ra, dải lụa đỏ đã ướt một khoảng, trong lòng bàn tay ta đầy mồ hôi.
Hỉ nương đỡ ta về hỉ phòng, Giang Hằng cúi đầu
khẽ nói với ta “Ta sẽ nhanh về phòng”, ta cúi đầu nở nụ cười.
Lúc đi qua hành lang, hỉ nương lại dừng bước.
Ta ngây người, vừa định xốc khăn voan đỏ lên, thì
giọng nói Thường Trữ đã vang lên phía trước, “Nếu ngươi tự mình
xốc khăn voan lên, thì thành điềm xấu đó.”
Ta buông tay xuống, mỉm cười nói: “Thường
Trữ.”
Hỉ nương đứng bên cạnh đã tự động lùi sang một
bước, xem ra hỉ nương này đã sớm bị Thường Trữ thu mua rồi, Thường Trữ
thay hỉ nương đỡ ta, “Quán Quán, ta đưa ngươi về hỉ phòng.”
Ta khẽ nói: “Được.”
Tay Thường Trữ trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõ
ràng, chạm vào có cảm giác mát lạnh. Ta nhớ lại lúc mới vào cung
sống bị bệnh nặng, sốt đến mức hôn mê, miệng vẫn không ngừng gọi
mẫu thân phụ thân, là Thường Trữ đã dùng bàn tay mang theo cảm giác lạnh
này đặt lên trán sốt nóng của ta, cũng là hai tay này của Thường Trữ đã
che chở bảo hộ ta giữa cung cấm phức tạp, dù cho ta đã làm Thái hậu,
bất luận ta làm chuyện hoang đường đến mức nào, Thường Trữ vẫn đứng
bên cạnh ta như trước, bên nhau như lúc trước.
Mắt ta ươn ướt, nghĩ đến sau này chẳng biết
đến lúc nào mới được gặp Thường Trữ, thì mũi ta đỏ lên. Ta muốn mở
miệng nói với Thường Trữ gì đó, thậm chí muốn xốc khăn voan đỏ lên để
nhìn Thường Trữ, nhưng mà cổ họng như có gì đó chặn lại. Ta sợ ta khóc
sẽ làm Thường Trữ khóc theo, Thường Trữ đang mang bầu, khóc không tốt cho oa
nhi trong bụng.
Thường Trữ đỡ ta đi rất chậm, lúc này ta lại
chỉ mong đường đến hỉ phòng dài một chút, lại dài một chút. Nhưng mà
đường có dài đến đâu cũng có điểm kết thúc, Thường Trữ dừng bước,
“Quán Quán, đến rồi.”
Ta khụt khịt mũi, Thường Trữ nắm lấy tay ta,
“Quán Quán, hơn bất cứ ai ta thật sự mong ngươi được gả cho một
lang quân như ý. Ta chúc ngươi cùng Ninh… Giang Hằng bạch đầu giai lão vĩnh
viễn bên nhau.”
Ta gật đầu, trong giọng nói Thường Trữ còn mang
theo tiếng khóc, “Quán Quán, nếu hắn bắt nạt ngươi, ngươi cứ quay
về kinh thành ta sẽ thay ngươi xử lý hắn. Cửa phủ Công chúa vĩnh
viễn vì ngươi mà mở.”
Nhẫn nhịn suốt cả dọc đường thế mà vừa nghe
lời này cuối cùng lại rớt xuống, ta thật cẩn thận tránh bụng Thường
Trữ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy, “Thường Trữ, ta nhất định sẽ như
vậy.”
Thường Trữ cáo biệt với ta, trong lòng ta nghĩ
cuộc đời này có Thường Trữ làm tri kỷ, có đầu gỗ làm phu quân, ta đã
thấy quá đủ rồi. Hỉ phòng cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài khua chiêng gõ
trống thật là náo nhiệt, ta nhớ Thường Trữ, nhớ đầu gỗ, lúc này cảm thấy
vạn phần may mắn là Hoàng đế đã không tới phá rối.
Ta đầu đội khăn voan ngồi trên giường, kiên nhẫn
chờ Giang Hằng.
Cứ chờ mãi chờ mãi, mí mắt lại chỉ muốn khép vào,
ta cố gắng mở to mắt, cuối cùng không chịu nổi nữa nhắm mắt lại ngã
xuống giường.