Đã thành gia lập nghiệp, có lẽ nhiều ít cũng có chút đạo lý, Lý Đông
Dương hiểu được con mình đã thành gia, muốn lập nghiệp thì có mục đích,
cho nên thỉnh thoảng cũng gọi Lý Thiếu Dương đến khuyên bảo một chút
việc, muốn con mình học một chút những kinh nghiệm để tương lai hắn có
thể kế thừa tốt chức vị môn chủ, đó là ý nghĩ của Lý Đông Dương về con
của mình.
Lý Thiếu Dương vì để giảm bớt gánh nặng cho cha, cũng
hiểu được mình đã có thê tử, hắn cũng muốn học được tính độc lập, không
thể cả đời này đều dựa vào cha mình, bởi vậy ban đêm cùng Lưu Hương
Ngưng rất mặn nồng, nhưng đến ban ngày lại không có bao nhiêu thời gian
để quan tâm đến Lưu Hương Ngưng, điều này làm hắn cũng có chút thẹn với
nàng, nhưng may là Lưu Hương Ngưng cũng thông cảm được và thường thủ thỉ với hắn:”nam nhân tất nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng”.
Lý
Thiếu Dương làm việc có khi mang theo cả Thiết Huyết Cừu, đôi khi thì
không – có những việc hắn được đích thân cha giao phó, xử lý không muốn cho ngoại nhân biết, mặc dù trong long Lý Thiếu Dương không coi Thiết
Huyết Cừu là ngoại nhân, nhưng Lý Đông Dương đối với Thiết Huyết Cừu
cũng không có nhiều cảm tình cho lắm, hắn chỉ coi như con mình đang nuôi một con chó trung thành mà thôi; vô luận trung thành cỡ nào cũng khó mà tránh được sự phản bội lúc tối hậu, Lý Đông Dương rất hiểu đạo lý này.
Cuộc sống hiện tại của Lý Thiếu Dương quả thật rất dễ chịu, hắn cùng với thê tử tình chàng ý thiếp, lúc nào cũng ngọt ngào hạnh phúc, điều này thì
không cần phải nói, hai người đang trong đoạn thời gian hương lửa mặn
nồng, thì sao không thể cảm thấy ngọt ngào?
Lưu Hương Ngưng rất
nhanh chóng đã hoài thai, mặc dù thân hình không có biến đổi nhiều,
nhưng lang trung đã chuẩn đoán là nàng đã hoài thai, mặc dù mới chỉ có
hai tháng mặn nồng, lúc này Lưu Hương Ngưng so với thiếu nữ thì nàng
càng xinh đẹp hơn, trên mặt còn có vẻ đẹp của thiếu phụ cùng với một
loại phong vận mê người, mỗi cử động của nàng đều mang lại một tư vị ;
khi nàng đứng dưới trời thu có lá vàng lại càng tăng thêm mị lực vạn
phần.
Lý Thiếu Dương đã lâu không còn cùng Lưu Hương Ngưng tản
bộ bên Vong Tình hồ, nhưng đối với Lưu Hương Ngưng ấn tượng của nàng về
Vong Tình hồ lại là một kỷ niệm ngọt ngào, Lý Thiếu Dương không có mặt
tại Lỗ Sơn môn thì có ý định một mình đi tới Vong Tình hồ, nàng tại Lỗ
Sơn môn chính là thiếu phu nhân, rất ít người dám khi dễ nàng, cho nên
tới bây vẫn bình an vô sự, huống hồ môn đồ Lỗ Sơn môn vẫn âm thầm đi
theo bảo vệ nàng.
Thiết Huyết Cừu lần đầu tiên cùng Lưu Hương
Ngưng ra ngoài, đó là Lưu Hương Ngưng muốn tới Vong Tình hồ, điều này
làm hắn do dự không quyết, cuối cùng khi Lưu Hương Ngưng than nhẹ một
tiếng đồng thời một mình bước đi trước, hắn lúc này mới dám nhìn lưng
của nàng, đầu hơi cúi xuống, chậm rãi đi theo phía sau.
Lá vàng rụng xuống hồ, cũng không làm mất vẻ vong tình” Lưu Ngưng Hương cảm thán thở dài nói.
Thiết Huyết Cừu đứng sau nàng, hai tay buông lỏng, không nói gì.
Lưu Ngưng Hương quay đầu nhìn hắn nói:”ngươi từ trước tới nay đều không
thích nói chuyện, ta cảm giác như ngươi không tồn tại vậy? Chẳng lẽ
miệng ngươi cũng giống như người của ngươi, ta đang đợi nói chuyện với
ngươi đó”.
Thiết Huyết Cừu không dám nhìn nàng, chỉ là hơi cúi
xuống rồi nghiêm nghị nói:”trong hồ đích thực là lá vàng cũng giống như
những người chết, khi trở về với cát bụi, khi đó sẽ trả lại cho hồ nước
vẻ tinh khiết
Lưu Hương Ngưng nói:”trách không được ngươi cả ngày lúc nào cũng không có tinh thần, mở miệng là nhắc đến người chết, ta
nghĩ cuộc sống của ngươi giống như một xác chết vậy”. Dứt lời, nàng quay mặt đi, nhìn quang cảnh của hồ nước, đối với việc nói chuyện vừa rồi
cùng Thiết Huyết Cừu có chút tức giận .
trên đời này, như thế nào lại có một người cứng nhắc như ngươi?
Lưu Hương Ngưng trở lại với hoài niệm của mình, lá vàng rụng xuống nhưng
không biết lá vàng đó đã thật sự là mầu vàng hoàn hảo hay chưa?nghĩ đến
bản thân mình từ một thiếu nữ trẻ thành thiếu phụ có gia đình, quá trình này không biết đã hoàn hảo hay chưa?
Nàng đột nhiên có cảm giác màu vàng của lá trong hồ không biết có tạo cho mình một nỗi buồn hay không?
Thiết Huyết Cừu trong lòng cũng có tâm sự nhưng là lại nghĩ khác, hắn biết lá vàng rụng xuống thì mùa đông cũng sắp đến, mùa xuân đến cho cây cỏ đâm
chồi, rồi cuối cùng lại là đến mùa lá vàng rụng.
Sinh mệnh, tất
có khởi đầu tất có kết thúc, tất cả những vui, buồn đều kết thúc. Có thể trong cuộc đời một con người có thể nở nụ cười vào phút cuối, trên đời
này có được mấy ai.
Hắn rất ít cười, bởi vì hắn biết: Cười, không thể lâu dài.
Chỉ có tu vi cao, mới có thể làm cho con người ta trở lên huy hoàng trong
thời gian dài, giống như mặt trời mọc lên từ ngoài khơi xa, nhưng con
người chỉ có một cuộc sống, mỗi một ngày cũng chỉ có một lần mặt trời
mọc- nhưng cũng có người không được nhìn thấy mặt trời mọc.
Từ
khi hắn hiểu chuyện đến nay, nghĩa phụ tựu chung không cho hắn cười, lúc nghĩa phụ hắn tức giận thường nói:”hài tử,trên thế gian này không thể
dễ dàng nhận được nụ cười, bởi vì một khi ngươi có được nụ cười, thì nó
sẽ làm cho ngươi khóc”.
Nghĩa phụ nhặt được hắn ở bên góc đường,
khi đó hắn vừa hơn tháng, nghĩa phụ nuôi dưỡng hắn, hắn đối với cha mẹ
ruột của mình không có hận nhưng cũng không yêu, có thể nói là không có
tình cảm, trong tâm ý hắn, nghĩa phụ là thân nhân duy nhất; trước kia
hắn không có bằng hữu, nghĩa phụ luôn dạy hắn rằng, không nên tin bằng
hữu nhưng hắn tin Lý Thiếu Dương, cùng với Lý Thiếu Dương trở thành bằng hữu, nếu nghĩa phụ của hắn biết, nhất định có mắng hắn té tát không?
Hắn theo nghĩa phụ đến năm tuổi thì bị bắt luyện quyền, đó là một kinh
nghiệm thảm khốc, nắm tay của hắn đấm vào vách núi đá, dù cho da thịt
rách nát, máu chảy ròng ròng vẫn phải từng quyền từng quyền đánh vào
vách đá, cho nên thoạt nhìn nắm tay của hắn cũng giống như tay của người tráng kiện bình thường, thể chất cực kỳ cường tráng, chỉ có điều do hắn mặc áo vải thô, che dấu đi, làm cho người ta cảm giác hắn chỉ là một
thanh niên chất phác.
Nghĩa phụ của hắn cũng không biết rằng, bề ngoài của hắn chất phác, chứa đựng vẻ cô độc, kiên tâm, nhưng bên trong trái tim hắn đầy nhiệt huyết.
„‘Trĩ Tâm từng nói với ta rằng,
tuy quần áo của ngươi nhìn không đẹp, nhưng rất ấm áp, nàng tứng muốn
dựa vào ngực ngươi mà ngủ.”
Lưu Hương Ngưng quay lưng về phía
Thiết Huyết Cừu, đợi hắn trả lời. Thiết Huyết Cừu cũng không biết trả
lời như thế nào – căn bản là nàng nói chứ không phải là hỏi hắn.
“Ngươi tên thật là Thiết Huyết Cừu? Tên này không may mắn, ngươi chẳng lẽ không muốn đổi tên sao?”
Thiết Huyết Cừu nói: “Tên này là nghĩa phụ đặt cho ta, tánh mạng của ta cũng
là do nghĩa phụ ban cho, tên này sẽ theo ta cho đến khi ta chết.”
Lưu Hương Ngưng quay đầu lại chăm chú nhìn hắn: “Nói chuyện với ngươi, vĩnh viễn phải phải nói cứng rắn, không thể uyển chuyển sao?”
Thiết Huyết Cừu im lặng không trả lời.
Lưu Hương Ngưng đột nhiên nói: “Ngẩng mặt lên ,nhìn ta nè.”
Thiết Huyết Cừu nhìn thẳng vào Lưu Hương Ngưng, trong mắt lóe lên thần sắc bối rối.
Bên nhau gần một năm, Lưu Hương Ngưng nhận thức rằng hắn là một thanh niên
chất phác, rất ít nói cũng rất ít cười, gương mặt tương tự như đá cứng,
làm cho ngươi ta có cảm giác thô ráp, đồng thời có cảm giác áp bức, Lưu
Hương Ngưng không thích thứ cảm giác này, nàng thích Lý Thiếu Dương ở
chổ hắn nhẹ nhàng ôn tồn , dĩ cập lãng ôn đích tình điều, nàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi từ lúc nào bắt đầu thích ta?”
Thiết Huyết Cừu tâm
lý như bị phát hiện chuyện xấu, thân hình cũng khẽ chấn động nói: “Huyết Cừu không dám thích Thiếu phu nhân.”
Lưu Hương Ngưng khinh bỉ nói: “Ta chưa từng thấy nam nhân hèn yếu như ngươi.”
Thiết Huyết Cừu lại không nói gì, đầu lại cúi xuống.
Lưu Hương Ngưng nói:”Ngươi không dám nói cũng tốt, người giống như ngươi,
ta sẽ không thích, cho dù nói ra, kết cục cũng sẽ bị ta cười nhạo; không nói ra có lẽ với ngươi là một chuyện tốt, tình cảm của ngươi giống như
người của ngươi đều thâm trầm, nhưng một người đàn bà khi được yêu có
thể cảm nhận được luồng điện trong ánh mắt của nam nhân thương hắn.
Người ta không cách nào giấu được tình càm trong mắt của mình, ánh mắt
của ngươi nói rõ lòng ngươi, ngươi mỗi lần nhìn ta làm cho ta có cảm
giác đau khổ. Hôm nay ta gọi ngươi đến đây chính là để ngươi rõ, ta đã
là vợ của người ta, tình cảm của ngươi dành cho ta làm ta cảm thấy phiền lòng. Ngươi hiểu chứ?”
Thiết Huyết Cừu chậm rãi ngẩn đầu lên,
mắt nhìn xa xăm hờ hừng lên lá vàng, nhẹ gióng nói: “Thiếu phu nhân,
Huyết Cừu đã hiểu, người không cần nói nữa.”
Lưu Hương Ngưng xoay lưng nói: “Trò chuyện đã rất nhiều và rõ ràng, ngươi đã có thể đi.”
Thiết Huyết Cừu xoay người, yên lặng rời Lưu Hương Ngưng, đạp lên lá vàng, phát ra một loại âm thanh sa sa buồn bã.
Lưu Hương Ngưng đợi hắn đi xa, rồi xoay người nhìn bóng lưng hắn ở xa lẩm
bẩm: “Trĩ Tâm nói đúng, cho dù quần áo của ngươi nhìn không đẹp, nhưng
rất ấm áp, chỉ mong ngươi nhanh chóng quên ta đi, đừng làm cho trái tim
ngươi thiếu tình yêu giống như vẻ trầm mặc lâu nay của ngươi”