Mặc dù Lưu Quý Biên không thích kéo dài, nhưng nữ nhi của lão và Lý
Thiếu Dương đã có hôn ước, chừng khoảng nữa năm nữa, từ đầu mùa xuân cho tới sơ thu, hoa nở rồi lại tàn, quả chín cũng đã hái, một ít quả xanh
cũng đã mọc lên, nữ nhi của hắn vẫn còn chưa có động phòng. Điều này
cũng không có nghĩa Lý Đông Dương quay về trì hoãn, mà là lập gia đình
đích là ngày phải trải qua nhiều tính toán, phải lại chờ mùa thu tới.
Quả lại chín mộng, hai người mới tiến hành hôn sự – đây là dựa theo bát tự hai người mà định, điều này người đời vẫn thường gọi là “mê tín”.
Nữa năm cũng đã tới, Lưu Quý Biên tuyệt không cho phép nữ nhi lão ra khỏi
nhà. Một người khuê nữ đã có hôn ước mà lại thường lộ diện bên ngoài thì rất dễ dàng làm cho người ta nói lời không hay. Chỉ là nữ nhi của lão
phải đi gặp tình lang anh tuấn, lão cũng không thể nói gì. Đầu năm nay,
nữ nhi so với lão tử còn tốt số hơn. Nếu nó ở ngoài vô sự, cũng tùy ý để nó cùng tình lang hoa tiền nguyệt hạ, có lẽ sẽ không phải để nữ nhi
hiểu cảm giác phiền não của người làm cha.
Lưu Hương Ngưng thường đi ra Vong Tình hồ, bởi vì tại Vong Tình hồ có một người mà nàng ngày
đêm thương nhớ, người này đã cùng nàng có nhiều kỷ niệm đẹp đẽ. Người
này vừa là tình lang cũng sẽ là phu quân của nàng.
Thời gian
cũng dần trôi qua, tại Vong Tình hồ đã có nhiều người qua lại hơn, bên
hồ mọi người nhìn thấy Lý Thiếu Dương cùng Lưu Hương Ngưng có đôi thì
đều cảm thấy đố kỵ lẫn ghen tỵ. Song ai cũng hiểu được rằng bọn họ đúng
là do thiên tạo địa hợp thành một đôi, tựa hồ là trời cao sáng tạo ra họ để đền bù cho Vong Tình hồ. Vong Tình hồ có một truyền thuyết rất là
thê lương, nhưng có lẽ vài người lại thích thú với truyền thuyết đó.
Thỉnh thoảng Lý Thiếu Dương còn cho Thiết Huyết Cừu theo bên người, nhưng mỗi khi Lý Thiếu Dương cùng Lưu Hương Ngưng nói chuyện thì Huyết Cừu tự
nhiên lưu lại phía sau hai người rất xa, cho dù là đi theo thì cũng
không nói lời nào. Hắn rõ đã trầm mặc, ít nói so với trước kia hơn nữa.
Hai người quá quen với sự im lặng của Huyết Cừu, cũng tựu không có ý kiến
gì, nhưng có những người khi không nói lại đáng yêu hơn nhiều so với lúc nói chuyện. Lưu Hương Ngưng cảm giác được Thiết Huyết Cừu khi không nói thì thật đáng yêu. Vì vậy, Thiết Huyết Cừu vô tình đã tạo được một mặt
đáng yêu.
Ba ngày sau đã là ngày thành hôn nên Lưu Quý Biên có ý
định không thể để cho Lưu Hương Ngưng ra ngoài. Lưu Hương Ngưng đứng ở
cửa phủ, thân người vô lực, khóe mắt đọng lệ châu, giọng điệu thiết tha
cầu khẩn : “Phụ thân, hài nhi chỉ xin một khắc thôi.” . Lưu Quý Biên bất lực nhìn ái nữ, đành thở dài mà dời qua một bên.
Ngay khi thấy tình lang, nữ hài tử kia đã quên biến lời hứa với phụ thân, chỉ còn muốn bên tình lang đời đời kiếp kiếp mà thôi.
Lý Thiếu Dương nhẹ nắm lấy tay Hương Ngưng nói : “Phụ thân đang sốt ruột ở nhà chờ nàng đó”
Cách sau hai người hai mươi thước là Thiết Huyết Cừu đang lặng lẽ bám theo,
ánh mắt si mê thỉnh thoảng chuyển dịch qua lại trên bóng lưng của Hương
Ngưng và Vong Tình hồ.
Vong Tình Hồ vẫn sáng trong như trước giờ
vẫn vậy, ánh lên màu xanh của nước, của trời mây. Mặt hồ bị gió làm xao
động, óng ánh một màu xanh lục, phản chiếu một thứ ánh sáng tuy chói lóa nhưng cũng rất đỗi mềm mại.
Lưu Hương Ngưng thấy tình lang nhắc nhở bèn đáp: “Cha cũng biết rằng chàng bên thiếp, thiếp sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc nên sẽ không lo lắng nhiều đâu. Chàng chính là bảo
hộ thần của thiếp mà.”
Lý Thiếu Dương chăm chú nhìn nàng thầm
hoan hỉ “Nàng thật tín nhiệm ta biết bao”, và từ sâu tận đáy lòng, đáp
lại: “Nếu ta là bảo hộ thần của nàng, thì nàng chính là lẽ sống của ta.
Ta vì nàng mà sinh, bởi nàng mà tồn tại”
Lưu Hương Ngưng dựa vào bờ vai của tình lang, nhẹ thốt “Trĩ Tâm nói, nàng ta ở trong lòng ngươi ngủ rất ngon”
Lý Thiếu Dương dịu dàng đáp: “Nàng ở trong vòng tay ta ngủ cũng ngon vậy, đúng như tên của nàng đó”
Lưu Hương Ngưng phật ý mà gắt giọng “Chẳng lẽ ta không thơm sao ?”
Lý Thiếu Dương giả bộ hổn hển đáp “Thực đúng là rất thơm, khiến cho người
lâng lâng khoan khoái. Phải chăng nàng là tiên tử hạ phàm?”
Lưu Hương Ngưng bị hắn sờ mó, cười rộ lên:”Thiếp là Hằng Nga ở trên trời.”
Lý Thiếu Dương thấy nàng đáp vậy bèn đùa “Hằng Nga này thật không tốt chút nào. Trượng phụ rời đi không biết bao năm. Nàng không cảm thấy nàng ta
giống như một quả phụ đáng thương sao?”
„Đồ hư hỏng, thiếp đánh
chết chàng.” Bàn tay nhỏ nhắn của Lưu Hương Ngưng đánh lên người Lý
Thiếu Dương, tạo thành những tiếng vang nhu hòa, đúng là so với nước ở
Vong Tình hồ còn muốn nhu hòa hơn.
Nước trong Vong Tình hồ đã trải qua bao mùa tuế nguyệt, nhưng con người lại có thể trải qua được bao mùa xuân hoa thu nguyệt?
Thời gian này hai người đang trong nhu tình mật ý, ầm thầm lén lút chờ đến ngày cưới.
Vĩnh Tồn Thành bỗng trở lên náo nhiệt, Lưu Hương phủ cùng Lỗ Sơn môn kết làm thông gia trở thành một đại thịnh sự, cơ hồ tất cả các nhân vật có chút danh đầu đều tới Lỗ Sơn môn, để chúc mừng hỉ sự, chia vui cùng tân
nhân.
Sau một ngày lễ bận rộn phồn hoa – để có được điều này đã
phải tiêu tốn rất nhiều, có lẽ chỉ có tam bát bà di mới có thể biết rõ
điểm này mà thôi – cũng không có nói câu nào, trực tiếp tiên vào động
phòng
Sắc màu vàng mờ mờ của hoàng hôn hoàn toàn bao phủ lên Vĩnh Tồn thành – có người cho đó là „Lãng mạn chi sắc”, Lỗ Sơn môn trong
thành cũng bị một màu sắc hỉ khánh bao phủ. Tại Lỗ Sơn môn, trong một
căn phòng lớn được bố trí cho tân lang tân nương, Lý Thiếu Dương đang
đứng ở trước giường, nụ cười vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt nhìn Lưu
Hương Ngưng đầu phủ hồng điều đang ngồi ở mép giường, lúc này hắn cảm
thấy thời gian như ngừng lại trên đầu Lưu Hương Ngưng.
Lý Thiếu
Dương có chút mơ màng – duyên cớ có lẽ là do hắn đã hơi say, có lẽ kỳ
thật hắn cũng ko biết nguyên nhân, chỉ là hắn cảm giác toàn thân trở lên phiêu nhiên, phảng phất hai chân như một chân dẫm trên miên hoa, một
trên dẫm phải cành tùng.
Hắn nói: „Hương Ngưng, hồng điều trên đầu người thật đẹp, nhìn trong giống nhưng một đóa hỏa vân rực rỡ trên trời cao. „
Lưu Hương Ngưng vốn đang bình tĩnh chờ đợi, lúc này nghe thấy Lý Thiếu
Dương lên tiếng, hô hấp chợt ngừng lại, hồng điều cùng lúc hướng ra
ngoài, lộ ra chút tức giận nói: „ Hồng điều trên đầu thiếp đẹp như vậy,
tại sao chàng còn không gỡ nó xuống? Hay chàng làm không được, không
phải chàng muốn thiếp đội nó ngồi chỗ này cả đêm chứ?”
Lý Thiếu
Dương cười nói: „Không dám chậm trễ thưa mỹ nhân của ta, phu quân ta tới đây!” hai tay hắn vội vàng nhấc tấm hồng vân trên đầu Lưu Hương, đóa
hồng vân trên đầu liền bay lên, nằm gọn trong tay Lý Thiếu Dương, đồng
thời bị rách làm hai mảnh – Lý Thiếu Dương ngây người nhìn Lưu Hương
Ngưng, khi hồng vân rời khỏi đầu, trên mặt nàng chợt đỏ hồng, trông cực
kỳ đáng yêu.
“Nàng hình như không có uống rượu sao mặt vẫn đỏ?”Lý Thiếu Dương không quên nói giỡn với thê tử hắn. Lúc này “đùa giỡn” là
hợp tình hợp lý, có lẽ phải nói là đang ’’tán tỉnh”- làm sao quên được
chuyện mập mờ này chứ?
Lưu Hương Ngưng ngượng ngùng cúi mặt xuống,nhỏ giọng nói: “Chàng biết rõ mà.”
Lý Thiếu Dương nhẹ nhàng cầm hai tay Lưu Hương Ngưng khẽ thở dài nói:”Nàng là tân nương ta thương yêu nhất, cũng là tân nương xinh đẹp nhất.”
Lưu Hương Ngưng đề nghị: “Có thể tắt đèn được không?”
Lý Thiếu Dương hỏi lại:”tại sao?”
Lưu Hương Ngưng nhìn hắn nói: “Người ta vẫn còn thẹn thùng mà.”
Lý Thiếu Dương cười, liền lấy hai chén rượu trên bàn, đưa một chén cho Lưu Hương Ngưng nói: “Hương Ngưng chúng ta uống chén rượu giao hoan đi,
nghe nói có thể làm giảm bót chút xấu hổ thẹn thùng đó? Nàng biết rượu
có đôi khi làm cho người ta dễ dàng quên đi mọi chuyện.”
Lưu Hương Ngưng hi cười nói: “Thiếp hiểu chàng muốn chuốc thiếp say, để cho cái tâm hư hỏng của chàng toại nguyện.”
Lý Thiếu Dương nói: “Rượu không thể làm người ta say. Chỉ có âu yếm nữ
nhân mới có thể làm nam nhân say hoài. Hương Ngưng, ta nguyện ý cả đời
say trên ngực của nàng”
’’Đinh!”
Trong phòng một âm thanh
nhẹ nhàng vang lên, là hai chiễn chén va chạm sinh ra một nốt nhạc vui
vẻ, vì nốt nhạc này vang lên, hai người trong phòng đã say, nhập vào
trong mộng mà nghỉ ngơi.
Kỳ thật, hôm nay có rất nhiều người đã say.
Thiết Huyết Cừu cũng là một trong số đó, nhưng hắn không say trong Lỗ Sơn môn.
Mà say trong Phiêu Miểu viện tại Vĩnh Tồn thành.
Phiêu Miểu viện thực ra không phải là một cái viện bình thường, mà là một cái kỹ viện trong Vĩnh Tồn thành.
Đang ngồi hai bên Thiết Huyết Cừu là hai kỹ nữ, hắn ngồi ở giữa hai người bọn họ, uống từng chén rượu lớn.
Rượu mạnh, mạnh như nỗi đau trong lòng hắn.
“Lưu Hương Ngưng đích xác có thể làm nam nhân vì nàng mà say”
Một nam nhân to lớn xuất hiện sau lưng Thiết Huyết Cừu – Ngô Chi Năng
Thiết Huyết Cừu làm như không nghe thấy, tự mình uống rượu, rượu chảy ướt cả quần áo hắn.
Ngô Chi Năng lại nói: “Ngươi có năng lực cướp Lưu Hương Ngưng từ trong tay của Lý Thiếu Dương- ”
“A- ” Thiết Huyết hét lên, chén rượu trong tay phải đập lên trên mộc bàn,
cái chén xuyên qua mộc bàn, bắn xuống sàn, hắn mạnh tay ôm lấy kỹ nữ bên trái, hướng vào trong một gian phòng, lảo đảo đi vào.
Ngô Chi
Năng nhìn hắn tiến vào trong phòng, sau đó ngồi xuống nhìn cái chén trên mặt đất, chén chưa bị phá, nhưng đá lót trên sàn lại bị lún sâu xuống,
chén cũng lún sâu trong sàn trên mặt đất. Tay hắn đấm trên mặt đất trơn
nhẵn. Cái vết thương so với mặt đất đồng dạn.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Ngô Chi Năng dần dần biến đổi, như một màn đêm dày đặc.
Hắn đảo mắt nhìn phòng ốc của Thiết Huyết Cừu, trong phòng nọ truyền đến
tiếng thở thô ráp, cùng với tiếng rên rỉ đọng lòng người như thủy triều
của đàn bà.