Mùa xuân năm nay tuyết rơi rất dày, hai ngày liên tiếp đài
khí tượng đều thông báo tuyết rơi ở mức cao. Trận tuyết dày khiến cho
công việc bố trí sân khấu và một số công việc khác của show diễn bị dừng lại hoàn toàn, sau khi hỏi thăm, Diệp Mộc biết trận tuyết này còn kéo
dài ít nhất một tuần nữa, cho toàn bộ ê kíp nghỉ ngơi hai ngày. Tuyết
rơi dày, tầm nhìn bị che khuất, cộng thêm mặt đường trơn trượt, khi trở
về Diệp Mộc nhìn thấy mấy chiếc xe bị lật ngửa bên đường, cô đã đi khá
chậm nhưng suýt chút nữa cũng đâm phải một lan can bên đường. Suốt dọc
đường đi hết sức cẩn thận, vừa bước vào nhà cô nằm vật xuống sofa, không động đậy gì một lúc lâu.
Tề Úc Mỹ Diễm gọi điện hỏi cô lúc nào đi nghỉ, nói thêm vài câu, Diệp Mộc bất ngờ nói cho bà biết bà đã gặp Dung Nham. Tề Úc Mỹ Diễm cười
khẩy nói: “Cái thằng khốn ấy còn mặt dày gặp con?”
“Cái căn nhà mẹ giấu con bán đi ấy là anh ấy mua lại.”
“Phí lời! Mẹ bảo Vi Nhiên đánh tiếng với nó, ngoài nó ra, còn có ai
mua với giá cao như thế chứ?” Tề Úc Mỹ Diễm dương dương đắc ý. “Diệp
Mộc, chuyện của con và nó lần này coi như xong rồi, con cứ làm rắn vào
cho mẹ! Phụ nữ rơi vào bẫy của một tên đàn ông đẹp trai, đào hoa là
chuyện rất bình thường, nhưng rơi vào bẫy hết lần này đến lần khác thì
quá ngốc!”
“Nhưng bây giờ anh ấy là nhà tài trợ lớn nhất của tụi con…”
“… Diệp Mộc!” Hoàn toàn không bất ngờ, Tề Úc Mỹ Diễm hét lên, tiếp
theo là một tràng những lời mắng mỏ ghê gớm, Diệp Mộc để điện thoại ra
cách xa nhất có thể, đợi đến khi giọng nói kia trở lại bình thường, cô
tiếp tục: “Con và anh ấy có nói chuyện một lần, trước đây quả thực có
những sự hiểu lầm… Mẹ yên tâm, lần này con sẽ nắm thật chắc.”
“DIỆP MỘC! Con thử ngọt ngào lại một lần nữa với nó xem! Bà thì bà
dóc da!” Tề Úc Mỹ Diễm nổi giận. Diệp Mộc đang định an ủi bà thì chuông
cửa vang lên: “Có người bấm chuông, con cúp máy trước đây, lần sau nói
chuyện tiếp nhé mẹ!”
Diệp Mộc cứ nghĩ là Tề Ngải Ức đến đưa cơm, ai ngờ được vừa mở cửa
thì quả đúng là có người mang cơm đến thật, nhưng người đó không phải Tề Ngải Ức, mà là “cái thằng khốn” Tề Úc Mỹ Diễm vừa mắng mỏ. “Anh… có
việc gì sao?” Diệp Mộc hỏi. Dung Nham giơ hộp cơm trong tay lên: “Tề
Ngải Ức bảo anh đưa cơm đến, anh ấy trở về Hồng Kông rồi, đi có vẻ rất
vội. Anh ấy bảo anh nói với em, mấy ngày tới anh sẽ phụ trách việc chăm
sóc em.” Diệp Mộc đẩy cửa, nhìn anh hồi lâu: “Anh vào đi.”
Hoa tuyết dày đặc.
Diệp Mộc bưng bát canh xương nóng bốc khói nghi ngút uống một cách
thoải mái, Dung Nham gắp món ăn nóng hổi cuối cùng lên: “Được rồi, mau
ăn đi!” Diệp Mộc cầm đũa lên, hỏi: “Anh đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa.” Dung Nham từ từ tháo chiếc găng tay. “Anh về nhà ăn sau.” Diệp Mộc uống cạn bát canh, múc thêm một bát cho mình, rồi lại múc đầy
một bát cho anh. Dung Nham mỉm cười đỡ lấy, khi cúi xuống, đuôi lông mày khẽ dịu dàng nhếch lên.
Ăn xong bữa tối đã hơn tám giờ, Diệp Mộc rửa bát trong nhà bếp, Dung
Nham thu dọn bàn ăn, rồi ra ngoài xem ti vi, một lúc sau lại chạy đến
bên cô, hâm nóng một cốc sữa, vừa uống vừa đứng đó nhìn cô làm việc.
Diệp Mộc thỉnh thoảng quay ra, nhìn vết sữa quanh mép anh như một bộ râu rất ngố, không nhịn được bật cười.
Hơn chín giờ anh ra về, mượn chìa khóa xe cô: “Tuyết rơi dày quá
không tiện lái xe, khi nãy anh đi bộ từ quán cơm đến đây.” Anh đưa tay
ra, một người lớn như vậy mà nhìn đáng thương như một đứa trẻ.
Diệp Mộc nhớ lại lúc đi làm về nhìn thấy mấy chiếc xe tai nạn, đứng
dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa xa dưới ánh đèn, tuyết hình như rơi
còn dày hơn khi nãy. Phía dưới, một chiếc xe vừa ra khỏi bãi đỗ xe,
trong tầm nhìn của cô, đầu chiếc xe dính đầy tuyết, hòa vào màu trắng
xóa của đất trời, ì ạch di chuyển. Cô quay đầu nhìn lại, Dung Nham đang
tựa vào sofa nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy cô, anh rụt bàn tay lại, ánh
mắt càng trở nên “vô số tội”, như muốn nói: “Cho anh ở lại!”
“Anh nằm ngoài phòng khách đi, phòng thứ hai bên tay trái.” Diệp Mộc
đưa cho anh bộ quần áo ngủ của Tề Ngải Ức, Dung Nham tỏ ra ngoan ngoãn,
mắt nhìn mũi, mũi ngó tim, không có chút nào là không nghiêm túc.
Đêm hôm ấy, Diệp Mộc vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay, nhưng ngủ nửa tỉnh nửa mơ, lúc nào cũng lắng nghe âm thanh dù là nhỏ nhất trong
một đêm tĩnh lặng như đêm nay.
Sau nửa đêm, bỗng nhiên bị cắt điện, chiếc đèn tường như bị gió thổi
tắt, tối mù trong chớp mắt. Hơi thở ấm nóng cũng dần lạnh hơn. Diệp Mộc
quấn chăn quanh người bò dậy, lạch cạch bấm công tắc đèn bên cạnh, chẳng có chút ánh sáng. Cô bước xuống giường, đến bên cửa sổ kéo rèm, ngọn
đèn sáng suốt đêm trong khu nhà lúc này cũng đã tối om.
Phía ngoài phòng khách vọng tới vài tiếng động, Diệp Mộc chột dạ, gọi: “Dung Nham!”
“Là anh!” Giọng nói quen thuộc vang lên. Đứng trước rèm cửa trong một đêm xuân lạnh giá, sau tiếng trả lời ấy, Diệp Mộc cảm thấy an tâm và
hạnh phúc, nước mắt khẽ rơi.
“Diệp Mộc?” Dung Nham bước đến, gõ cửa phòng cô. “Gọi điện cho quản
lý hỏi xem, có phải là điện bị cắt không?” Diệp Mộc vội vàng lau nước
mắt, hắng giọng, kìm nén tiếng khóc: “Đúng là bị cắt điện rồi, đèn đường trong khu này cũng tối om.”
“Em sao vậy?” Dung Nham vẫn nhận ra sự khác thường của cô.
“Không sao…” Dù không muốn để anh phát hiện nhưng chẳng hiểu vì sao, cô không thể ngăn được nước mắt ngừng rơi.
Cuối cùng, Dung Nham mở cửa, bước vào: “Tiểu Mộc?” Anh tìm cô trong
màn đêm tối om. Cô đứng cạnh cửa sổ, phía sau lưng là màn đêm ngút ngàn
và bầu trời đầy sao. Trong ánh sáng mờ mờ, Dung Nham có thể nhìn thấy cô nắm chặt lấy tấm rèm cửa. “Em sao vậy?” Anh bước đến bên cô, kinh ngạc
hỏi. “Sao lại khóc thế này?”
Diệp Mộc cúi đầu, nước mắt càng rơi mau, tiếng thổn thức nhỏ dần, cô
đưa tay ôm chặt. Dung Nham càng sốt ruột, gỡ tay cô ra, nâng mặt cô lên
quan sát kỹ càng, dưới ánh sáng của những vì sao, sự sốt ruột, lo lắng,
đau lòng trong đôi mắt ấy đều hiện lên rõ ràng. Diệp Mộc vội vã đẩy tay
anh ra, lắc đầu nói: “Em không sao… Chắc là do tuyết rơi dày quá nên
họ cắt điện, tối qua cũng như vậy, một lúc nữa sẽ có lại thôi.”
Dung Nham đẩy cô đến bên chiếc giường, đặt vào trong chăn bọc kín.
Anh tìm được một chiếc đèn pin, đặt bên cạnh gối cô: “Ngủ đi nào.” Diệp
Mộc gật đầu, chẳng nói lời nào, vùi mặt trong chăn, chỉ lộ đôi mắt ra
ngoài. Anh đặt tay lên mắt cô, dịu dàng dỗ dành: “Mau ngủ đi.”
Một lúc sau, thỉnh thoảng cô vẫn khẽ động đậy, cảm giác ngứa ngáy dần dần truyền tới trái tim Dung Nham, anh khẽ hít thật sâu, cố kìm nén:
“Diệp Mộc?” Anh nhỏ giọng hỏi thử. Diệp Mộc mở mắt ra: “Hả?”
Dung Nham ngừng cười, cứ thế nằm xuống bên cạnh cô, ôm cả cô và chiếc chăn vào lòng: “Thế này cảm thấy ấm hơn không?” Diệp Mộc im lặng rất
lau rồi nhẹ nhàng nói: “Có.”
Sau đó, hai người họ chẳng ai ngủ tiếp được, ở trong vòng tay nhau
như vậy, khẽ nói chuyện. Có rất nhiều chuyện, lúc đầu cứ nghĩ rằng đối
phương chẳng hề để tâm hoặc đã quên từ rất lâu, cuối cùng khi nói ra,
mới biết là người kia còn nhớ rất rõ. Diệp Mộc cuộn tròn trong chăn,
cười đến mức người run lên. Dung Nham chẳng hề để ý, cắn nhẹ một cái vào vành tai cô, cô co người lại, trườn xuống dưới, mặt đối mặt với anh.
Khi ấy hơi ấm trong không khí đã tan gần hết, cảm giác lạnh lẽo, mỏng manh từ từ tràn đến. Tấm rèm cửa khi nãy bị Diệp Mộc kéo hé ra, ánh
sáng buổi đêm quá đó rọi vào đầu giường, gương mặt Dung Nham mờ mờ. Diệp Mộc nhỏ nhắn co người lại, đỉnh đầu chạm mũi anh. Anh cười, gõ lên trán cô một cái: “Anh xin lỗi, thì ra trước đây anh… không thực sự đối tốt với em.” Diệp Mộc cựa mình, trườn vào trong lòng anh, đỉnh đầu chạm vào bộ ngực vững chãi của anh, ngửi mùi hương Eau de Cologne quen thuộc
trên người anh, mỉm cười nói: “Buồn ngủ quá…”
Ngày tuyết ngừng rơi, lễ trao giải thưởng âm nhạc diễn ra một năm một lần tại thành phố C được long trọng tổ chức. Buổi lễ đánh giá thành
tích của tất cả những ca sĩ trong làng giải trí, mỗi giải thưởng đều có
vai trò rất quan trọng, vì thế đây là buổi lễ thu hút được sự chú ý của
toàn giới showbiz suốt một năm.
Trước khi xuất phát, Diệp Mộc đã trang điểm xong xuôi đâu đấy, bất
ngờ nhớ ra một chuyện, lại phải quay trở lên. Về đến phòng, cô lôi chiếc hộp trang sức cất sâu trong ngăn kéo, mở ra, món đồ trang sức cô yêu
quý nhất nằm im đó, đôi hoa tai kim cương hình chiếc lá vô cùng tinh xảo mà Dung Nham đã tặng cô. Diệp Mộc còn nhớ tối hôm ấy là buổi dạ tiệc,
Dung Nham đang ở ngoài vội vàng chạy đến, nói chuyện với cô, khẽ chạm
vào tai cô như làm ảo thuật, rồi đeo cho cô đôi hoa tai này. Hôm ấy, cô
mặc một váy ngắn, bước vào sảnh bữa dạ tiệc, len lén soi lên bức tường
bóng loáng như gương, hình ảnh tinh xảo ấy làm trái tim cô loạn nhịp,
trong đầu vang lên một câu hồi nhỏ được học: “Yêu nhược lưu hoàn tố, nhĩ trứ minh nguyệt đang.”[1] Về sau, vì chuyện cái clip mà bọn họ cãi
nhau, tối hôm làm lành, Dung Nham tặng cô một sợi dây chuyền. Khi ấy, cô trêu anh nhỏ nhen, bộ trang sức mà tặng tới hai lần.
[1] Ý miêu tả người con gái đài các, xinh đẹp.
Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần tặng là một kỷ niệm đáng yêu. Diệp Mộc mỉm
cười, đeo đôi hoa tai độc nhất vô nhị mà anh đã đặt riêng cho cô.
Dung Nham nhìn cô, chăm chú nhìn đôi hoa tai và sợi dây chuyền. Diệp
Mộc đưa tay nâng nâng đôi hoa tai, cười hỏi: “Sao thế? Em đeo nhìn không đẹp sao?”
“Đẹp lắm.” Dung Nham khẽ nhếch miệng, cẩn thận dìu cô vào trong xe.
“Nói thật, Diệp tiểu thư, hôm nay em đẹp đến mức làm cho tôi có chút lo
lắng.”
Trên thảm đỏ tối nay, quả thật không có ai quyến rũ hơn Diệp Mộc. Mộc Tử, người nhờ làm khách mời cho tour diễn của Lô Căng mà trở nên nổi
tiếng, lên diễn mở màn, nụ cười mỉm làm điên đảo biết bao cô gái. Dung
thiếu gia, nhân vật trong top ba bảng xếp hạng những chàng trai vàng của thành phố C giờ đây là bạn trai của cô, còn tiểu thiên vương Trần
Nguyên khoác tay người mẫu danh tiếng Cylin bước vào. Sự xuất hiện của
năm nhân vật ấy khiến cho lượng fan và ánh đèn flash trong cả khán phòng trở nên nhộn nhịp hẳn.
Người dẫn chương trình trịnh trọng mời năm nhân vật nổi tiếng phát
biểu, bọn họ vừa ký tên xong thì từ phía thảm đỏ, một làn sóng hò hét
còn cuồng nhiệt hơn vọng đến, ánh đèn flash liên tục chớp sáng. Diệp Mộc quay đầu lại nhìn, thì ra là thiên hậu trở về từ nước Mỹ – Trương Lâm.
Một năm qua, văn phòng làm việc riêng của Trương Lâm danh tiếng nổi như
cồn, có rất nhiều đạo diễn nổi tiếng Hollywood công khai mời cô tham gia đóng phim, ca ngợi cô là viên minh châu phương Đông sáng giá nhất của
thế giới. Giờ đây, trong giới showbiz khắp mọi nơi, danh tiếng của cô đã vượt qua cả Lâm Kinh Vũ và Cylin.
Người dẫn chương trình mắt sáng lên, để lại một hàng người đang đợi
của Diệp Mộc, vội vàng bước lên phía trước, xúc động đến mức lạc giọng.
Trương Lâm chẳng hề cảm thấy lạnh, mặc chiếc váy màu trắng tinh khiết
ngang vai, kéo theo đuôi váy thướt tha. Dung Nham và Diệp Mộc lùi về
phía sau một bước, chỉ nghe Trương Lâm gọi tên Diệp Mộc: “Chị cũng ở đây à?” Diệp Mộc chẳng có gì để nói với cô. Dung Nham nắm chặt tay cô, hai
người im lặng, gật đầu về phía Trương Lâm, giữa họ là sự khách sáo và xa cách, giống như những người xa lạ.
Một đêm đầy sao lung linh.
Lô Căng hoàn toàn không gây bất ngờ, giành được giải “Nữ ca sĩ xuất
sắc của năm”, trở thành người thành công nhất trong các nữ ca sĩ tối
nay. Trên sân khấu, cô xúc động đến nước mắt trào dâng, lời nói chân
thành hiếm có: “… Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người vô cùng đặc
biệt… người quản lý của tôi.” Cô hướng về vị trí của Diệp Mộc: “Không
có chị, em sẽ không thể đứng trên sân khấu này ngày hôm nay, Diệp Mộc,
THỰC SỰ CẢM ƠN CHỊ!”
Trên màn hình lớn xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Diệp Mộc cười duyên dáng, đáp lại ánh mắt chúc
mừng của mọi người xung quanh. Nhưng Dung Nham lặng im quan sát, nhìn
thế nào cũng thấy ánh mắt mấy ông chủ các hãng đĩa và những nhà sản xuất nổi tiếng đều sáng rực lên… Trong lòng vô cùng buồn bực nhưng trước
mặt Diệp Mộc, anh không dám biểu lộ ra một chút nào, cố gắng hết sức
điềm tĩnh.
Người đứng cạnh Lô Căng trên sân khấu là nam ca sĩ giành được giải
thưởng cao nhất tối nay, vì một mình anh giành luôn ba hạng mục giải
thưởng: “Nam ca sĩ xuất sắc nhất của năm”, “Nam ca sĩ được nhiều người
yêu thích nhất của năm” và “Album xuất sắc của năm”. Đây là thành tích
đầu tiên của anh sau lần bị chấn thương nặng ở mặt, sau khi tuyên bố sẽ
không nhận các bộ phim thần tượng, chuyển sang mảng ca hát. Anh là Trần
Nguyên.
Sau lời cảm ơn đặc biệt của Lô Căng, MC tiếp lời, hỏi Trần Nguyên có
phải anh cũng muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến một người. Ống kính tập
trung vào khuôn mặt của Trần Nguyên, gương mặt anh hiện lên trên màn
hình, vết sẹo trên má nhìn không còn ghê gớm như trước, ngược lại càng
làm cho vẻ điển trai lạnh lùng của anh được tôn lên rất nhiều. Anh ghé
sát vào micro, cười rồi trả lời: “Có.” Các ống kính lập tức hướng về
phía các nữ minh tinh phía dưới, khi lướt qua Trương Lâm và Vương Hề
Lâm, dừng lại lâu hơn vài giây, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của
Trương Lâm vẫn là nụ cười mỉm duyên dáng, còn Vương Hề Lâm không hề nhìn ống kính, đôi mắt đằm sâu nhìn người đang đứng trên sân khấu.
“Có một người, nếu không có cô ấy, bây giờ tôi cũng không thể đứng ở
đây…” Trần Nguyên nói. Ngoại trừ tiếng đèn flash, cả sân khấu không
một tiếng động, giọng nói nhẹ nhàng của anh truyền từ micro đi khắp nơi, trầm và sâu lắng: “Cảm ơn em đã luôn ở bên anh, dạy cho anh biết thế
nào là tình yêu đích thực. Anh nguyện dùng phần đời còn lại của mình làm một giải thưởng, tặng em giải thưởng nữ nhân vật chính đến suốt đời
trong trái tim anh… Cylin, I love you.”
Cả khán phòng im lặng, sau đó tiếng vỗ tay nổ trời, rất nhiều người
còn đứng dậy vỗ tay, huýt sao. Màn hình lớn chiếu thẳng vào những giọt
nước mắt hanh phúc của Vương Hề Lâm.