Trải qua buổi chiều kỳ lạ ấy, giữa Diệp Mộc và Dung Nham
xuất hiện một điều gì đó không giống như trước. Khoảng thời gian đáng lẽ sẽ khiến hai người họ trở nên ngại ngùng ấy, dường như lại trở thành
một bí mật nho nhỏ giữa hai người, tuy rằng ngoài hai người họ ra thì
không còn ai biết, nhưng cái khoảng cách ấy rõ ràng là khoảng cách của
sự mơ hồ và ngọt ngào.
Lê Cận Thần vẫn theo đuổi hết lần này đến lần khác khiến trái tim
Diệp Mộc cũng có chút rung động. Người đàn ông như anh, quả thật không
tì vết, Diệp Mộc hoài nghi, cô không biết mình có nên dấn thân vào nguy
hiểm và chấp nhận sự theo đuổi của anh hay không.
Về công việc, Cylin đã ký hợp đồng ca sĩ với công ty C&C một cách thuận lợi, trở thành người bước vào con đường chuyên nghiệp sớm nhất
trong số những người bạn cùng lứa. Sunny đã nhiều lần nhắc nhở Diệp Mộc
phải chú ý đến Cylin, nói rằng cô ấy sẽ trở thành một chiếc lệnh bài
vàng đầu tiên trong sự nghiệp quản lý của cô. Nhưng Diệp Mộc không nghĩ
vậy, trong cách nhìn của cô, dựa vào những điều kiện của Cylin, trở nên
nổi tiếng là việc có thể dự đoán trước, cũng không thể làm nổi bật tài
năng thực sự của cô. Trương Lâm thì hoàn toàn khác, cô là một tờ giấy
trắng, Diệp Mộc có nhãn quang và dũng khí đến đâu, cô ấy sẽ có nhiều hy
vọng chừng đó.
Cùng với đó, mối quan hệ giữa Trương Lâm và Hồ Kha ngày một tốt hơn,
họ chính thức trở thành những người anh em. Kế hoạch tung tin đồn thất
bại, Diệp Mộc bắt đầu giục giã Tần Tang nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa vai
diễn của Trương Lâm, phát động tuyên truyền lần thứ nhất.
Với tư cách là nhà biên kịch, Tần Tang đã giới thiệu các diễn viên
cho đạo diễn, vì thế Trương Lâm và Cylin đã được mời tới casting. Tới
trường quay, nữ hoàng tiệc tùng Triệu Vũ Triết hôm trước phát điên trong phòng hóa trang của C&C cũng có mặt. Có lẽ do đổi sang tạo hình
mới, hôm nay thần thái của cô rất tốt. Người quản lý của cô vẫn y như
lần đầu tiên Diệp Mộc gặp, đang nổi cơn tam bành.
“Cái con bé điên rồ này!” Mộng Mộng chẳng còn để ý gì đến chuyện giữ
ý, hét lên mắng mỏ. “Cô còn một hợp đồng quảng cáo đấy! Thế mà cô lại
cắt tóc thế này hả? Tôi phải ăn nói thế nào với bên kia đây? Aaaaa…!”
Nữ hoàng tiệc tùng tựa vào sofa, hai tay vòng qua gối gối sơn móng
chân, uể oải lên tiếng: “Cho em xin nữ vương Mộng Mộng ạ! Phụ nữ tóc
ngắn thì cũng phải gội đầu chứ, cũng phải dùng đến dầu gội đầu chứ! Em
đâu có cạo trọc, bên kia sao mà gây khó dễ cho em được?” Câu nói chẳng
cứng chẳng mền của cô làm cho Mộng Mộng không nói được gì, hai lỗ mũi
phập phồng, hai tay quạt phành phạch để thổi đi cơn tức giận.
Nhìn thấy Diệp Mộc và Trương Lâm bước vào, Mộng Mộng cố gắng nén cơn giận, cười và chào hỏi: “Hey! Diệp Mộc”
Diệp Mộc sắp xếp cho Trương Lâm và Cylin đi trang điểm xong đâu đấy,
tiến đến nói chuyện với Giang Mộng Dĩnh: “Cũng đến casting hả?” Nữ hoàng tiệc tùng ngẩng lên, nháy mắt nghịch ngợm với Diệp Mộc, rồi lại cúi
xuống tiếp tục sự nghiệp sơn móng chân. Lúc này Diệp Mộc mới nhìn kỹ,
quả là một kiểu tóc rất đẹp, rất phù hợp với gương mặt thon thả của cô.
Mộng Mộng lại nổi đóa: “Cô ấy nhận một hợp đồng quảng cáo dầu gội đầu, thế mà lại cắt phăng mái tóc!”
Diệp Mộc mím môi: “Thời tiết càng ngày càng nóng mà.”
Triệu Vũ Triết cười ha ha, búng tay tách một cái: “Em muốn đổi quản lý, cô gái trẻ, chính là chị đó!” Cô chỉ về phía Diệp Mộc.
Mộng Mộng quay sang nói với Diệp Mộc: “Đổi! Đổi cô ta lấy Cylin! Tôi cũng chỉ mong có thế!”
“Cổ nhân đã dạy rằng, không nên bắt lấy những chiếc bánh từ trên trời rơi xuống… Tôi sẽ không đổi đâu.” Diệp Mộc nhẹ nhàng từ chối câu bông đùa, hoặc có thể gọi là sự thăm dò này. “Các chị diễn thử vai gì vậy?”
“Bình hoa.” Nữ hoàng tiệc tùng chen vào, mãn nguyện nhìn những chiếc
móng chân lấp lánh của mình, vui vẻ hát: “La… la… la… Em là một
bình hoa to to to…” Lúc đó Diệp Mộc thấy trước mắt mình như tối sầm.
Mộng Mộng đang tươi cười bỗng im bặt, nhìn về phía sau lưng Diệp Mộc. Diệp Mộc quay người lại, thấy một người con gái xinh đẹp tuyệt trần,
thân hình hoàn hảo, mặc chiếc áo sơ mi dài thân không cúc có họa tiết
hoa, đôi giày cao gót màu đen cao cấp, chiếc áo sơ mi tung bay theo từng bước đi, nhìn như đôi cánh bướm tuyệt đẹp.
Người con gái bước thẳng đến trước mặt phó đạo diễn đang nói chuyện
với bọn Trương Lâm, cười nói vài ba câu gì đó, phó đạo diễn cùng hai
nhân viên phục trang lập tức thu dọn đồ đạc, đi theo cô ta. Trương Lâm
vừa làm xong tóc, trang điểm mới được một nửa, Cylin thì vẫn chưa làm
gì, thấy vậy, hai cô gái ngớ người, nhìn về phía Diệp Mộc.
Diệp Mộc định đi ra chặn người thì bị Mộng Mộng kéo giật lại: “Người
đó là quản lý của Lô Căng, đừng động tới cô ta.” Lô Căng là ngôi sao trẻ nổi tiếng nhất trên cả ba lĩnh vực điện ảnh, ca sĩ và người mẫu trong
số các nghệ sĩ do công ty C&C chi nhánh thành phố C đào tạo hiện
nay. Diệp Mộc đành nhẫn nhịn. Đợi đến khi Lô Căng trang điểm, thay trang phục xong xuôi mới có một nhân viên cầm những bộ quần áo cần cho việc
casting tới, giục giã Trương Lâm và Cylin nhanh chóng thay đồ. Vẻ mặt
Trương Lâm sầm lại, giật lấy số quần áo như sắp phát điên, may có Diệp
Mộc và Cylin ngăn lại, nhưng cuối cùng, khi có người gọi đi, mặt cô ấy
như sắp phát nổ đến nơi.
Phải đợi một tuần lễ sau đó, kết quả mới được thông báo, Diệp Mộc về
đến công ty, việc đầu tiên chính là đi tìm Ô Long Trà để hỏi thăm danh
tính người quản lý của Lô Căng.
“Đó là Trần Phái Phái.” Ô Long Trà thưởng thức chiếc ốc quế Diệp Mộc
đặc biệt mua cho mình, chậm rãi nói. “Viên tướng tốt nhất dưới quyền Phó giám đốc Lê, cũng quan trọng giống như chị Sunny quan trọng với Giám
đốc Lê vậy.”
“Cũng xinh đẹp gớm đấy.” Diệp Mộc xoa xoa cằm, có vẻ không vui. Ca sĩ mình quản lý không nổi tiếng bằng cô ta, bản thân mình cũng chẳng xinh
đẹp bằng, quả là khó chịu.
“Mộc Mộc, chị biết không, những người hạnh phúc nhất trong thế giới
C&C chính là những thuộc hạ của Phó giám đốc Lê, đồng nghiệp của chị Sunny, và… he he, đối thủ phi cạnh tranh của Trần Phái Phái.” Ô Long
Trà than thở: “Chị đến một điều cũng chẳng có, thật đáng thương!”
Diệp Mộc không để ý mấy lời ấy, nhưng cũng không muốn nói ra, bởi Ô
Long Trà quả thật quá ưa buôn chuyện. Ô Long Trà nhìn thấy Diệp Mộc như
định nói gì xong lại thôi, nháy mắt nói: “Diệp Mộc, có phải chị có tin
tức gì định nói cho em không?”
Diệp Mộc bật cười: “Có tin tức mà em không biết sao?”
Ô Long Trà có chút đắc ý, đút tọt miếng ốc quế cuối cùng vào miệng,
đưa lưỡi một vòng quanh mép: “Ví dụ như, chị và Giám đốc Lê anh minh
thần vũ của chúng ta chẳng hạn?”
Diệp Mộc túm lấy mấy búi tóc chi chít trên đầu cô: “Em nghe được những gì rồi?”
Ô Long Trà hấp háy mắt: “Em sẽ không nói cho chị biết rằng khắp công
ty đang đồn rằng Giám đốc Lê đang theo đuổi chị rất nồng nhiệt đâu.”
Diệp Mộc bỗng thấy trong lòng có cảm giác ngọt ngào, cô nghĩ một lúc
rồi hỏi tiếp: “Giám đốc Lê… anh ấy bình thường là người như thế nào?”
“Chị muốn nói đến tình sử của anh ấy à? Này nữ nhân, chị động lòng
rồi đúng không?” Về một số mặt nào đó, Ô Long Trà rất tinh ý. “Nói mau!
Hai người đã tiến triển đến đâu rồi?”
“Cái gì chứ?” Diệp Mộc ném chiếc ốc quế vẫn chưa ăn hết vào thùng rác. “Chị vẫn chưa đồng ý mà.”
Trong giọng nói của cô có sự ngọt ngào và sự ngượng ngùng của con gái làm cho Ô Long Trà nổi da gà: “Woa, chị đúng là giả dối! Ít ra thì em
cũng đã từng nghĩ chị khác những người khác. Những lúc như thế này chị
có thể giữ chút điềm nhiên và đau khổ mà nhân vật nữ chính trong tiểu
thuyết ngôn tình nên có được không?”
Diệp Mộc không kìm được bật cười, bắt đầu xắn tay áo: “Trà Trà, hay
là chị cho em thử lĩnh giáo khí thế mà nhân vật nữ chính trong tiểu
thuyết ngôn tình nên có nhé?”
Ô Long Trà cảm thấy tình thế bất ổn, lao thẳng ra khỏi cửa, la hét ầm ĩ rồi chạy mất. Diệp Mộc cười lớn đuổi theo, chỉ chút nữa là bắt được
cô thì cô quẹo người trốn mất. Diệp Mộc mất đà đâm thẳng vào người đang
bước tới. Người này thấy không thể tránh được, để vật trong tay không
làm đau cô, anh dang rộng hai tay. Diệp Mộc lao thẳng vào ngực anh,
chiếc trán dịu dàng hôn lên ngực anh, bịch một tiếng, cô lảo đảo nghĩ:
“Não mình bị chấn động rồi…”
Ở một bên, hai mắt Ô Long Trà sáng lên, cô lẩm bẩm: “Giống nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình quá…”
Lê Cận Thần hơi ngẩng cao đầu, cau mày, môi mím chặt, một tay đỡ chỗ
tài liệu, một tay đỡ phía sau lưng Diệp Mộc. Diệp Mộc mặt đỏ bừng, lùi
xa ra khỏi ngực anh, mùi nước hoa Eau de Cologne phảng phất trong đầu
cô.
Lê Cận Thần xoa xoa ngực mình: “Hai vị, làm ơn chuyển ánh mắt ra chỗ
khác để tôi lấy lại bình tĩnh được không?” Diệp Mộc ngượng nghịu, Ô Long Trà phì cười, quay người đi, lẩm bẩm: “Em đi đây, em không nhìn thấy gì đâu nhé, không nhìn thấy gì cả…”
Cô ấy vừa đi khỏi, Lê Cận Thần xoa ngực mạnh hơn: “Diệp tiểu thư, tôi cũng chỉ là thích em thôi, em không đồng ý thì cũng không đến mức đâm
chết tôi chứ hả?” Diệp Mộc biết đây chỉ là được thế làm lớn, cúi đầu
không nói gì.
Lê Cận Thần đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, bồn chồn vỗ vỗ
ngực: “Haizz! Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề[1]. Đi họp, liên quan đến bộ phim mà Trương Lâm đi casting, công ty có vài sắp xếp cho một số vai diễn,
địa điểm tại phòng họp của nhóm bọn em, em cầm cuốn sổ ghi chép rồi cùng đi với anh… À, lần này ngoài việc vẽ người chủ trì cuộc họp đẹp trai, cũng phải nhớ ghi nội dung cuộc họp đấy nhé!”
[1] Nghĩa là: thăm thẳm đường xa muôn dặm. Ý chỉ con đường phía trước còn rất dài.
Diệp Mộc bị anh chọc cho không biết chui vào đâu: “Em đi lấy sổ đã… Anh cứ đi trước đi.”
Lê Cận Thần “ừ” một tiếng, nhìn quang không có ai, đưa tay ra, khẽ nâng cằm cô lên, rồi quay người bước đi.
Diệp Mộc đi nhanh rồi dừng lại, tựa vào bức tường cạnh hành lang, đặt tay lên ngực, thở phào một cái. Làm sao bây giờ? Sắp không đủ sức để
chống đỡ nữa rồi…
Nội dung chủ yếu của cuộc họp là bàn về kết quả casting của một số
nghệ sĩ của C&C tham gia trong bộ phim mới lần này, đây là bộ phim
trọng điểm của năm, vì vậy, các phòng ban đều có mặt đầy đủ. Những lúc
thế này sẽ không đến lượt Diệp Mộc phát biểu, nhưng vừa nghe thấy vai
diễn của Trương Lâm đã bị thay đổi bởi Lô Căng, cô không kiềm chế nổi.
“Tại sao chứ? Chính đạo diễn đã chỉ định mời Trương Lâm đến thử vai.” Cô nắm chặt tay, lên tiếng hỏi. “Cô ấy rõ ràng rất phù hợp với vai diễn đó!”
Sunny và Mộng Mộng ra sức đưa tay giật giật gấu áo Diệp Mộc. Ngồi đối diện với Sunny, Trần Phái Phái cười dịu dàng. “Thật ra, chúng tôi cũng
không cố ý giành vai diễn này đâu.” Giọng nói của cô trong trẻo, uyển
chuyển, dễ nghe như chim hoàng oanh hót. “Hôm đó Lô Căng tình cờ cũng
quay một MV ở cạnh đó, phó đạo diễn nhìn thấy liền tới đề nghị cho cô ấy thử vai, ai biết được vừa thử đã đạt ngay. Vì thế, ai phù hợp với vai
diễn, lời nói của chúng tôi đâu có trọng lượng…”
Diệp Mộc nghe xong, cười khẩy, vai diễn của Trương Lâm và Cylin do
Tần Tang chỉ định, Trần Phái Phái nếu như không giở trò, đạo diễn sẽ
chẳng dại gì mà đắc tội với nhà biên kịch!
Sunny trước nay cũng không có thiện cảm với Trương Lâm, Diệp Mộc biết rằng chị cũng chỉ biết để đó, sẽ không ra mặt vì Trương Lâm. Thế là cô
hướng ánh mắt về phía Lê Cận Thần.
Lê Cận Thần đang uống nước, dường như không để ý gì đến những chuyện
đổi qua đổi lại mấy vai diễn như thế này. Diệp Mộc bỗng vô cùng tức tối.
Giọng nói của Trần Phái Phái cũng là thứ giọng Hồng Kông đáng ghét giống như Lê Cận Thần: “Diệp Mộc, rất xin lỗi nhé!”
Diệp Mộc ngồi xuống như không nghe thấy cô ta vừa nói với mình. Tuy bị mất phong độ nhưng lúc này, Diệp Mộc không cần để ý.
Ngồi bên phải Lê Cận Thần, đôi lông mày tuyệt đẹp của Phó giám đốc Lê hơi nhíu lại, cô là em gái ruột của Lê Cận Thần, nhưng lại nói một thứ
tiếng phổ thông rất lưu loát: “Mọi người đều là nghĩ cho công ty, sao
phải phân chia rành rọt như vậy làm gì?”
Diệp Mộc xù lông, ức hiếp người khác không nói rồi, cô tức giận mà
không dám phản ứng lại đã đủ lắm rồi, bọn họ còn hết người này đến người khác ức hiếp cô! Cô gườm gườm liếc mắt về phía Lê Cận Thần, rủa thầm:
“Tôi nhớ mặt anh rồi! Chúng ta cứ chờ xem!”
Sau bữa trưa, Diệp Mộc từ bên ngoài trở về. Khi bước qua anh, anh
dừng lại, Diệp Mộc chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Chào giám đốc Lê!”, rồi lướt
qua, gật gật đầu không nói gì thêm, ùa theo dòng người đông đúc bước vào thang máy. Lê Cận Thần ngớ người, đứng trước cửa chiếc thang máy chuyên dụng, một lúc lâu sau mới bước vào.
Buổi chiều, lúc sắp tan tầm, Diệp Mộc nhận được tin của anh: “Buổi
tối cùng đi ăn nhé, nếu em đã có hẹn, thì sau đó dành nửa tiếng cho
anh.” Đọc xong tin nhắn, cô không nhắn lại, xóa luôn tin nhắn đó đi.
Buổi tối, Diệp Mộc có hẹn gặp Trần Hiểu Vân và Trương Lâm. Trương Lâm tới cùng Hồ Kha khiến Diệp Mộc sững người.
“Em đưa nó đến đây làm gì?” Diệp Mộc hỏi nhỏ Trương Lâm.
Hồ Kha đang cầm menu nhờ Trần Hiểu Vân ngồi bên cạnh đọc giúp những
chữ đó có nghĩa là gì, mặt Trương Lâm và Trần Hiểu Vân hơi méo đi, cô
cũng bắt đầu lo lắng… Trần Hiểu Vân xưa nay không nói chuyện với người lạ.
Trương Lâm ấm ức, nhỏ giọng trả lời: “Chị nói nếu em đến muộn sẽ xẻo
thịt nên em đành nhờ cậu ấy phóng xe đưa tới… Bọn em đang chơi điện tử mà!”
Diệp Mộc nhìn thấy Trần Hiểu Vân có lẽ bắt buộc phải trả lời chàng
vương tử mì tôm ngồi đối diện, lòng cũng nhẹ đi phần nào, tiện tay gõ gõ đầu Trương Lâm: “Lúc nào cũng chỉ chơi game thôi!”
Trương Lâm rụt đầu lại, rồi hỏi nhỏ Diệp Mộc: “Đây có đúng là Trần
Hiểu Vân của chương trình Vân Tri Hiểu không?” Vân Tri Hiểu là chương
trình phát thanh nổi tiếng nhất ở thành phố C, người dẫn chương trình
Trần Hiểu Vân là một nhà văn, nhạc sĩ nổi tiếng, có giọng nói thiên
thần, tài khí hơn người, nhưng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện
trước báo giới và công chúng.
Diệp Mộc tự hào thay cho bạn mình, mỉm cười gật đầu. Trương Lâm có
được câu trả lời chắc chắn, thất vọng lắc đầu như thần tượng sụp đổ:
“Chị ấy nhìn… bình thường quá.”
Diệp Mộc không hề phủ nhận. Đây chính là nguyên nhân Hiểu Vân không
muốn xuất hiện trước công chúng… Những người đã từng nghe giọng nói
hoặc đọc các tác phẩm của cô, khi gặp cô ngoài đời, không nhiều thì ít
đều có chung cảm giác như thế, ngoại hình của cô quả thực rất bình
thường.
“Điều này chứng tỏ Thượng Đế rất công bằng, em có ngoại hình xinh đẹp hơn chị ấy, nhưng chị ấy lại có thể viết ra những ca khúc làm cho em
nổi tiếng, còn em thì không”, Diệp Mộc nói.
Trương Lâm gật đầu một cách rất chân thành: “Vâng, đúng là thế.”
Diệp Mộc không nhịn được cười: “Trương Lâm, về sau mà gặp phải những
ca sĩ hoặc nhân viên khác nói móc em như thế này thì không được trả lời
như thế nhé, chẳng có khí thế gì cả!” Trương Lâm nhún vai vẻ không quan
tâm.
Lê Cận Thần gọi điện. Diệp Mộc không dám nhấn nút ngắt, đành để mặc
chiếc điện thoại rung hết hổi này đến hồi khác, ngẩng lên vừa lúc cô
nhìn thấy từ chiếc gương trong nhà vệ sinh, Trần Hiểu Vân đang nhìn cô
cười tủm tỉm, khuôn mặt cô bất ngời ửng đỏ: “Là giám đốc bọn mình…
Mình sợ anh ấy bắt về làm thêm giờ!”
“Cậu không phải giải thích với tớ.” Trần Hiểu Vân từ tốn rửa tay.
“Trên mặt cậu ghi rõ ràng kìa. Người này trong lòng đang nở hoa phơi
phới.”
Diệp Mộc phì cười, chỉ tay về phía cô: “Này, nói chuyện nghiêm túc đi, cậu thấy Trương Lâm thế nào?”
“Rất tốt, ngoại hình rất xinh đẹp. Hơn nữa, nhìn là biết rất trong
sáng, có thể theo con đường ngọc nữ được đấy.” Trần Hiểu Vân nhận xét.
Diệp Mộc tức giận nói: “Mình nói tới việc cậu nhận lời viết một ca khúc cho cô ấy kia! Đã có chút cảm hứng nào chưa?!”
Trần Hiểu Vân lườm cô một cái: “Cảm hứng chứ có phải là bạn trai cậu
đâu, bảo đến là đến được ngay đấy à? Vội gì chứ, cô ấy thế này ít nhất
cũng phải rèn luyện ba năm mới thành chính quả, cậu cứ om từ từ!”
Diệp Mộc hít một hơi, tức giận hét lên: “Trần Hiểu Vân!”
Trần Hiểu Vân từ từ lau tay, vỗ vỗ vào mặt Diệp Mộc: “Diệp Tử, không
phải mình nói cậu đâu, nhưng cậu hấp tấp quá. Cậu đề cao Trương Lâm quá
mức, nhưng lại không hài lòng với tình trạng của cô ấy bây giờ, mâu
thuẫn lớn như thế dễ tẩu hỏa nhập ma lắm, cậu cẩn thận đấy!”
Những lời như thế này Sunny đã từng nói, nhưng Diệp Mộc cũng chẳng
buồn để tâm y như lúc này: “Không quan tâm, không quan tâm!” Cô giở thói “vô lại” với cô bạn thân. “Cậu phải viết cho cô ấy một ca khúc kinh
thiên động địa, một lần là nổi tiếng ngay! Nếu không mình sẽ tuyệt giao
với cậu! Tung ảnh cậu lên mạng W!” W là một mạng tin tức lá cải nổi
tiếng của thành phố C.
Trần Hiểu Vân phóng ánh mắt hình viên đạn về phía cô: “CẬU CỨ THỬ XEM!”
Lê Cận Thần lại gọi, Diệp Mộc chân tay luống cuống, Trần Hiểu Vân
nhân cơ hội này véo cô một cái, rồi phóng như bay ra khỏi cửa. Diệp Mộc
bị véo đau điếng, nghe máy với giọng có chút tức giận: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia, Lê Cận Thần hình như bị điện giật, sau đó dịu giọng,
nhẹ nhàng hỏi: “Khi nào em về? Anh đang đợi ở ngoài nhà em.”
“Có chuyện gì gấp không? Trương Lâm hay Cylin?” Diệp Mộc hỏi lại.
Lê Cận Thần khẽ thở dài: “Là việc riêng, anh muốn gặp em, Diệp Mộc…”
Cô cắt ngang: “Thế thì để ngày mai đi, bây giờ muộn rồi…”
Lê Cận Thần kiên quyết ngắt lời cô: “Muộn đến mấy anh cũng sẽ đợi em.”
Khi Diệp Mộc trở về đã là gần mười giờ, Lê Cận Thần quả nhiên đang
đợi cô dưới nhà. Dưới ngọn đèn đường, anh đứng đó, tựa vào chiếc xe, cúi đầu bất động. Chiếc bóng dài và đậm hắt trên mặt đất, tư thế chờ đợi có vẻ rất cô đơn.
Lê Cận Thần nghe thấy tiếng bước chân liền đứng thẳng dậy, quay người nhìn về phía cô, mỉm cười: “Em về rồi à?”
Diệp Mộc bước tới, cười với anh, nói: “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu.”
Tay Lê Cận Thần khẽ động đậy như muốn đưa ra nâng cằm cô, nhưng ánh mắt Diệp Mộc lúc này rất nghiêm túc, anh đành dừng lại.
“Đúng là anh đã đợi rất lâu. Nếu em không mời anh lên nhà nói chuyện
thì ít ra cũng vào trong xe của anh được không?” Thần sắc của anh có vẻ
hơi mệt mỏi. “Hôm nay, sau khi tan họp lại phải tới thị sát trường quay, đứng lâu như vậy rồi, anh mệt quá.” Anh nói mệt với cô một cách thản
nhiên như vậy, trong giây lát Diệp Mộc có cảm giác, dường như mình đã
được nâng lên một tầm cao rất đặc biệt, đến thái tử gia Lê Cận Thần
không gì không thể làm của vương quốc giải trí C&C mà cô cũng có thể “từ trên cao nhìn xuống”, ôm ấp và quan tâm. Thế mới nói, đánh vào điểm yếu của con gái là dễ nhất!
“Em cũng rất mệt, vì vậy chúng ta nói chuyện nhanh chóng, rồi ai về
nhà nấy nghỉ ngơi được không?” Diệp Mộc lấy lại tinh thần “chống đỡ” sức hấp dẫn của anh. “Anh đến tìm em có việc gì không? Nếu như vì chuyện
trong buổi họp lúc chiều thì không cần đâu, em hiểu rất rõ đó là công
việc, anh có lập trường của anh.”
Lê Cận Thần thở dài: “Anh biết là em hiểu. Anh không lo em giận,
nhưng anh lo rằng rõ ràng là em giận nhưng lại không muốn nói ra, giống
như lúc này.”
Diệp Mộc lắc đầu: “Không phải em không muốn nói ra, quả thực là em
rất tức. Trần Phái Phái cố tình đối đầu với em và người của em, em tức
là tức cô ta, đó đều là công việc, có thể tự giải quyết. Còn nữa, cảm ơn anh đã lo lắng.”
Câu trả lời của cô rành mạch, trong ánh mắt Lê Cận Thần dường như có
một chút tức giận: “Em đừng như thế.” Anh vô tình nói bằng tiếng Quảng
Đông. “Anh đã rất cố gắng mới có thể làm cho khoảng cách giữa chúng ta
gần lại, em đừng phá hỏng nó trong chốc lát được không? Nếu em không hài lòng với hành động của anh, hãy nói cho anh biết.”
“Em không có. Phản ứng của anh trong tình huống hôm nay là rất bình thường, em không có điều gì không hài lòng cả.”
Lê Cận Thần cào cào mái tóc, cắn môi, sau đó bất ngờ quay người lại, đấm rất mạnh vào thành xe.
m thanh ấy khiến Diệp Mộc sợ hãi, cô tròn mắt: “Anh…” Cô muốn hỏi
anh có đau không, nhưng chẳng có lời nào được phát ra. Lê Cận Thần quay
lại nhìn cô, lông mày hơi cau lại, ánh mắt đầy tức giận. Diệp Mộc nhìn
thấy anh từ từ tiến về phía mình, thầm nghĩ thôi xong rồi, không lẽ anh
ấy yêu quá hóa hận, tới xử lý cô chăng?
Nhưng thực tế quả thực vượt ra ngoài những gì cô nghĩ… Lê Cận Thần không xử lý cô, anh hôn cô.
“Á!” Diệp Mộc bị anh dùng một tay ôm chặt lấy, một tay vòng ra sau
gáy giữ chặt, không thể cựa quậy, lúc đầu cô còn ú ớ gọi được, hai tay
đẩy vai anh ra phản kháng, nhưng thân hình anh quá cao lớn, khiến cô
không thể làm gì hơn. Toàn thân cô càng lúc càng nóng bừng, lý trí càng
lúc càng mơ hồ, chiếc lưỡi mềm mại nhưng mạnh mẽ của anh nhân cơ hội này tách hai hàm răng cô ra, tiến thẳng vào trong.
Thời đại học, Diệp Mộc cũng đã trải qua một vài mối tình không quá
sâu đậm, cũng có vài lần môi chạm môi không quá nồng nhiệt, nhưng chiếc
lưỡi nóng bỏng, mềm mại, uyển chuyển và kịch liệt như thế này thì đây là lần đầu tiên cô trải qua. Lê Cận Thần có vẻ rất có kỹ thuật, không
những không làm đau cô, mà còn khiến cô cảm nhận được khí chất đàn ông
mạnh mẽ. Diệp Mộc đã bị sức hút trời sinh giữa nam và nữ chinh phục hoàn toàn, mềm oặt trong vòng tay anh, mùi nước hoa S. T. Dupont tỏa ra từ
người anh thoang thoảng làm cho cô như chẳng còn chút sức lực nào, để
mặc anh như vậy.
Lê Cận Thần hôn sâu, bàn tay ôm lấy hai cánh tay Diệp Mộc, hít một
hơi thật sâu, cúi đầu nhìn đôi mắt cô, vẻ bối rối trong cái nhìn của anh làm Diệp Mộc chẳng hiểu gì.
“Mộc Mộc!” Anh ngừng vài giây lấy lại bình tĩnh, nhưng sự bối rối
trong đôi mắt càng rõ rệt. “Mộc Mộc… hãy làm bạn gái anh nhé?” Giọng
nói của anh nhẹ nhàng như những lời thì thầm phát ra từ tận đáy lòng.
Thân hình anh cao lớn, Diệp Mộc được bao gọn trong chiếc bóng của
anh, ngẩng lên, nhìn thấy đôi lông mày anh ẩn dưới chiếc bóng do ngọn
đèn đường chiếu vào, là một câu đố chưa có lời giải như thiêu đốt tâm
can người nhìn vào nó. Lý trí như bay biến đi đâu hết, Diệp Mộc ngẩn
ngơ, khẽ gật đầu: “Vâng…”
Cô lảo đảo đi lên tầng, những gì vừa diễn ra dường như không phải sự
thật. Bước vào cửa, Diệp Mộc ngồi phịch xuống trước chiếc tủ giày một
lúc rất lâu. Mãi đến khi chiếc điện thoại trong túi rung lên cô mới giật mình trở về thực tại.
“Sao?” Cô lập tức rút điện thoại ra, đến tên người gọi cũng chẳng buồn nhìn.
“Gửi cho mẹ địa chỉ của con!” Giọng nói của Tề Úc Mỹ Diễm vẫn sắc như vậy.
“Để làm gì cơ ạ?” Diệp Mộc cứ ngỡ bà định lao ra từ điện thoại.
“Thuốc bắc! Trước khi trời trở nóng phải bồi bổ cho con, trời mà nóng rồi con chẳng chịu vận động gì thì có mà nguy!” Tề Úc Mỹ Diễm gắt lên,
nhưng trong giọng nói không giấu được sự quan tâm. “Mẹ cắt thuốc xong sẽ gửi cho con, con tìm một tiệm nào đấy bảo người ra sắc giúp được chứ
hả?”
Diệp Mộc phì cười: “Con xin mẹ, mẹ đừng làm như xa lạ với chỗ này lắm có được không? Nơi này là cố địa của mẹ đấy, Tề phu nhân.”