Against The Rules

Chương 5



Cửa hàng thức ăn chăn nuôi nhà Franklin là cái duy nhất trong thị trấn, vì vậy Cathryn không nghi ngờ là mình đã đến đúng nơi khi cô lùi xe đến nơi bốc hàng. Cô đã đi học cùng Alva Franklin, con gái ông chủ, và cô cười nhăn nhở khi nhớ cái ngày Alva đẩy chị cô ấy, Regina vào vũng nước lầy lội. Alva là một con quỷ nhỏ. Cô vẫn còn cười khi lên tới bậc thang cuối để bước vào bầu không khí có mùi ẩm mốc của toà nhà.

Cô không nhận ra người đàn ông đến để lấy đơn hàng của cô, nhưng đã tám năm rồi cô không hề ở nông trại, và anh ta hiển nhiên là một người đã chuyển đến địa phương sau này. Tuy nhiên, người đàn ông nhìn cô đầy nghi ngờ khi cô nói với anh ta những thứ cô muốn. “Đặt hàng của Bar D?” anh ta cảnh giác hỏi “Tôi không tin là tôi biết bà, thưa bà. Bà nói tên bà là gì nhỉ?”

Cathryn kìm một tiếng cười. “Tên tôi là Cathryn Donahue … Ashe” cô thêm vào như một suy nghĩ đến muộn, cảm thấy tội lỗi khi cô nhận thấy gần như đã quên tên kết hôn của mình. Nó giống như là David đang bị đẩy xa như thể anh chưa bao giờ tồn tại, và cô không muốn điều đó xảy ra. Cô thậm chí đã phản đối khi Rule giới thiệu cô với Lewis Stovall bằng tên thời con gái, để tránh rơi vào việc đồng nhất với Cathryn Donahue cùng việc chịu sự chi phối của người quản lý nông trại của cô.

Cô giải thích xong, nhưng người đàn ông vẫn đứng lưỡng lự.

“Tôi là chủ Bar D”

“Ông Jackson …” người đàn ông mở đầu.

“Là quản lý nông trại của tôi” cô nhẹ nhàng kết thúc giúp anh ta “Tôi hiểu là anh không nhận ra tôi, và tôi cảm ơn vì anh đã cẩn thận thế với các đơn hàng. Tuy nhiên, Ông Franklin biết tôi, nếu anh muốn xác nhận lại nhân thân của tôi với ông ấy”.

Anh ta làm thế, và đi vào trong tìm người chủ cửa hàng. Cathryn kiên nhẫn chờ, không hề bối rối vì sự cẩn thận của anh ta. Sẽ thành một vụ lộn xộn nếu để bất cứ ai được phép ký một đơn hàng và để một lượng hàng lớn chuyển hú họa đến bất kỳ nông trại nào.Chỉ mất vài phút trước khi người đàn ông quay lại với Ormond Franklin theo sát bên cạnh. Ông Franklin săm soi Cathryn qua cặp kính, sau đó cái nhìn của ông dừng lại trên tóc cô và ông nói “Oh, chào cháu, Cathryn. Ta đã nghe nói cháu quay về thị trấn” ông gật đầu với anh nhân viên “Đi đi và xuất hàng theo đơn đi, Todd”

“Rất vui được gặp lại bác, bác Franklin” Cathryn vui vẻ nói “Cháu về hôm thứ 7. Cháu chỉ định ở đây hết kỳ nghỉ, nhưng bây giờ có vẻ là cháu sẽ ở đây một thời gian nữa”

Ông cười toe toét đến nỗi cô tự hỏi tại sao thông tin của cô lại đáng mừng đến thế. “Oh, bây giờ, đó là tin tốt lành. Ta mừng khi nghe thấy rằng cháu đang nắm quyền điều hành nông trại. Chưa bao giờ thích gã Rule Jackson đó. Tống khứ gã đi, phải không? Tốt, tốt. Anh ta không là gì khác ngoài phiền toái. Ta luôn nghĩ cha cháu đã sai lầm và vướng vào phiền phức ở cách ông ấy cư xử với Jackson. Anh ta đã đủ hoang dã trước khi tới Việt nam nhưng sau khi anh ta trở lại thì anh ta hoàn toàn điên rồ.”

Cảathrn cảm thấy miệng miệng rơi xuống khi cô nhìn chằm chằm vào ông, bối rối. Ông kiêu ngạo lạ lùng nhiều đến nỗi cô không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng tại sao Ông Franklin lại giữ một mối phẫn uất với Rule như thế? Sau đó ký ức cựa quậy và cô nhớ lại rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp, hay dỗi hờn của Regina Franklin, cũng nhớ rằng cô gái đó đã có tiếng hay đeo đuổi những người đàn ông lẽ ra cô ta nên tránh. Một trong số đó là Rule Jackson, và, đúng kiểu của anh, anh không cố giấu điều đó.

Cô cố lý giải. Sự phẫn uất đầy mình của ông Franklin với Rule – thậm chí nếu con gái ông cũng có trách nhiệm tương đương – cô nói hoà nhã “Cháu không thể bắt đầu quản lý nông trại một mình được, bác Franklin. Rule đã làm một việc thần kỳ; bây giờ nông trại tốt hơn hẳn trước đây thậm chí cả khi Bố cháu còn sống.Cháu không có lý do gì để sa thải anh ấy cả”

“Không lý do?” ông hỏi ngờ vực, lông mày ông chụm lại nơi cầu kính, “Đạo đức của anh ta đã đủ lý do đối với nhiều người đứng đắn quanh đây. Có nhiều người chưa quên cách anh ta xử sự khi anh ta từ nước ngoài trở về. Tại sao, ngay trong nhà cháu, cháu phải theo dõi anh ta như một con diều hâu hoặc là em kế cháu …”

“Bác Franklin, cháu có thể hiểu tại sao bác không thích Rule, bởi vài sự việc” Cathryn ngắt lời, bất ngờ và sôi sục giận dữ với sự cố chấp chống lại Rule của ông, và cách ông gán ghép Rule với Ricky. Cô khước từ nghe thêm về điều đó. Cô đi thẳng tới trung tâm của vấn để với sự phản công của mình “Nhưng Rule và con gái bác đều còn trẻ và chưa rõ ràng, mà tất cả những điều đó thì đã qua lâu lắm rồi. Rule không cách gì chịu trách nhiệm một mình trong vụ rắc rối đó”

Ông Franklin đỏ sậm mặt vì giận, và ông thốt ra giữa hàm răng nghiến chặt, “Không có trách nhiệm? Làm thế nào mà cháu có thể đứng đây và nói thế? Anh ta đã ép buộc con gái ta, sau đó từ chối giữ lời hứa với nó. Nó đã phải ra đi, mà anh ta thì vẫn loanh quanh đây như thể anh ta chưa hề làm gì sai trái trong đời!”

Cô phân vân, tự hỏi có phải ông đang buộc tội vòng quanh để đổ lỗi lên Rule bởi vì ông không thể đối mặt với khả năng là chính sự nghiêm khắc của ông mới đẩy con gái ông ra đi. Cô không muốn làm tổn thương ông, nhưng có một điều mà cô không thể bỏ qua, và cô nói lạnh lùng “Rule Jackson chưa bao giờ ép buộc một người phụ nữ nào trong đời anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ phải làm thế. Cháu còn trẻ, nhưng cháu có thể nhớ cách các cô gái đeo đuổi anh ấy từ lúc anh ấy có thể mới nghĩ đến để râu. Sau khi anh ấy xuất ngũ điều đó còn tệ hơn. Bác có thể nghĩ cái bác không thích, nhưng cháu khuyên bác đừng nói to những điều đó trừ khi bác muốn cái tiếng là một người vu khống bị gán cho bác”.

Sự cao giọng của họ thu hút sự chú ý của mọi người trong cửa hàng, nhưng điều đó không ngăn ông Franklin. Mái tóc bạc của ông gần như dựng đứng khi ông hét, “Nếu đó là cách cháu cảm nhận, Cô Donahue, vậy thì ta khuyên cháu nên mua hàng ở nơi khác! Bố cháu cũng chưa bao giờ nói như thế với ta!”

“Tên cháu là Bà Ashe, và cháu nghĩ bố cháu sẽ tự hào về cháu! Ông ấy đã tin Rule khi ông ai làm thế, và đó là 1 điều tốt ông đã làm, vì nông trại sẽ mất hết nhiều năm trước nếu không có Rule Jackson!” Lúc này cô đang sôi sục, và cô bước nặng nề đến nơi Todd đang chờ, mắt trố ra, với một biên lai chờ cô ký. Cô ngoáy tên mình ở cuối tờ giấy và lê bước dưới vết lốp của chiếc xe tải. Chân cô nặng trịch vì giận và chiếc xe vọt ra khỏi nơi bốc xếp hàng, gấp rút dưới đòi hỏi của cô.

Run rẩy vì giận, Cathryn phóng qua một khu nhà và lái về phía đường để lấy lại bình tĩnh. Hàng rào … cô không thể quên hàng rào, cô nhắc nhở mình, hít vào một hơi thật sâu. Tay cô còn run dữ dội, và tim cô đang giộng thình thình, người cô túa mồ hôi vì giận. Cô cảm thấy như thể cô đã ở trong một vụ loạn đả đầy bạo lực hơn là một cuộc tranh cãi. Bắt gặp một cái liếc nhìn thoáng qua mái tóc của cô trong gương, cô giật mình với tiếng cười khúc khích run run. Có phải màu tóc người ta thật sự có gì đó liên quan đến sự giận dữ?

Bây giờ cô hối tiếc vì sự việc với ông Franklin. Nó đã là đủ tồi tệ nếu không có nhân chứng nào, nhưng với nhiều người ở đó đến thế, cuộc tranh cãi sẽ được nhắc lại đúng nguyên văn với cả thị trấn trước khi trời tối. Nhưng cô không thể để ai nói về Rule như thế!

“Chúa ơi, mình thật sự vướng vào một vụ tồi tệ rồi” cô rền rĩ với chính mình. Rule đã có sự bảo vệ mình nhiều như một con báo đi kiếm mồi cần, nhưng cô đã nhảy tới giúp anh phòng thủ như thể anh không là gì hơn một con thú con không được bảo vệ. Điều cũng thêm một đánh giá nữa về ảnh hưởng của anh lên cô. Anh dường như luôn lớn hơn cô trong cuộc sống, quá lớn cả trong tiếng tăm và sự vượt trội với cô. Anh làm cô sợ hãi và kính sợ, như một đứa trẻ; khi còn tuổi teen, cô phẫn nộ một cách chua chát và hoang dại với uy quyền của anh, nhưng, bây giờ, là một người đàn bà, cô bị cuốn vào sự nam tính không bị kiềm chế của anh đến nỗi cô cảm thấy như là cô đang chiến đầu vì sự tồn tại của chính mình.

Sau vài phút, cô quay xe một vòng chữ U và lái xuống phố tới cửa hàng vật liệu xây dựng. Cô không gặp rắc rối gì ở đó. Không chỉ vì cô đã biết tất cả người làm ở đó suốt cuộc đời cô, mà còn vì Rule đã gọi đến bổ sung đơn hàng anh đã đưa cho cô. Khi mọi thứ đã được xếp lên sàn, chiếc xe tải đang lún xuống trên giảm xóc, vì vậy cô cẩn thận lái về nông trại, đặt cả tâm trí vào số hàng nặng cô đang chở.

Hôm đó là một ngày tươi đẹp, với cảnh vật tươi mới, ngọt ngào và xanh mát sau trận mưa được trông đợi ngày hôm qua, và Cathryn tận dụng thời gian để cố làm mình bình tĩnh hoàn toàn trước khi về đến nông trại. Cô không thành công lắm. Rule đang chờ cô trong sân khi cô về tới, và cô nhớ ra là anh không hoàn toàn tin là cô sẽ quay lại. Khi cô nghĩ đến trận chiến cô đã tranh đấu nhân danh anh, sự oán giận lại tuôn trào trong cô và cơn giận lại ào ào quay về. Cô ra khỏi xe tải, đóng rầm cửa lại và hét lên với anh “Em đã nói là em sẽ quay lại!”

Anh thong thả đến bên cô và nắm tay cô, kéo cô vào nhà cùng anh. “Anh cần những phụ liệu đó ngay mà” anh nghiến răng “đó là lý do anh ở đây. Bây giờ thì hãy hạ cơn giận của em xuống trước khi anh đặt em lên đầu gối anh ngay tại đây, trước mặt những người công nhân”

Lúc đó cô không cần gì hơn một cơ hội để đẩy cơn nóng giận của mình lên cao hơn, và cô vui mừng túm lấy viễn cảnh của một trận chiến “Bất cứ lúc nào anh thấy sắn sàng, anh chàng to xác” cô thách thức giữa hai hàm răng. “Sau điều tôi đã trải qua sáng nay, tôi có thể nhận được 5 cái đánh của anh đó!”

Anh kéo cô lên những bậc thềm, và cô trì kéo lại, chỉ để thoát khỏi cái kìm kẹp cứng rắn của anh trên cánh tay cô. “Au!” cô cáu kỉnh “Anh đang kéo trật tay em rồi đấy!”

Anh bắt đầu chửi thề dưới hơi thở khi anh mở cửa bếp và dẫn cô vào trong. Lorna nhìn lên từ chỗ đứng hiện tại trước cửa sổ, một ánh thích thú bừng trong đôi mắt trầm lặng của bà khi bà tiếp tục mà không hề dừng lại việc chuẩn bị món bò hầm mà Rule thích.

Rule ép Cathryn ngồi xuống một chiếc ghế bằng vũ lực, nhưng cô tuồn ra khỏi nó như một quả bóng cao su, đôi tay nắm chặt. Với một bàn tay to lớn đặt lên ngực cô, anh ép cô quay lại ghế và giữ cô ở đó. “Cái quái gì không đúng với em vậy?” anh gầm gừ nho nhỏ trong một tông giọng gần như là ngâm nga mà anh vẫn thường dùng khi anh sắp mất bình tĩnh.

Dù sao anh cũng sẽ nghe được chuyện đó, vì thế Cathryn hất cằm với anh một cách tham chiến và tự nói với anh “Em vừa vướng vào một cuộc tranh cãi! Từ giờ chúng ta phải mua thức ăn chăn nuôi ở nơi khác thôi”

Bàn tay anh rơi khỏi ngực cô và anh nhìn cô chằm chằm nghi ngờ “Em có ý là” anh thì thầm “anh đã cố gắng xác lập việc mua bán với Ormond Franklin chừng đấy năm mà không hề có xung đột gì, và chỉ một chuyến đi tới đó, em đã phá hỏng nó sao?”

Môi cô cong lên, nhưng cô không nói với anh chi tiết cuộc cãi vã. “Vậy thì chúng ta sẽ tới Wisdom để mua hàng”, cô nói, nêu tên thị trấn gần nhất.

“Nó xa hơn những 20 dặm, thêm một chuyến cả đi về là 40 dặm. Chết tiệt, Cat!”

“Vậy thì chúng ta sẽ lái xe đi 40 dặm đó!” cô hét “Để tôi nhắc anh nhớ đây vẫn là nông trại của tôi, Rule Jackson, và sau những gì Ông Franklin nói, tôi sẽ không mua một bao thức ăn chăn nuôi nào ở chỗ ông ta nữa kể cả cửa hàng gần nhất có cách xa hàng trăm dặm! Thế đã rõ chưa?”

Ánh lửa bừng lên trong đôi mắt đen tuyền của anh và anh với tới cô, chỉ ngừng lại trước khi anh thực sự chạm vào cô. Sau đó anh quay gót và lao ra khỏi nhà, đôi chân dài ngốn lấy những bước đi theo cách mà cô sẽ phải chạy theo mới đuổi kịp.

Sau khi đứng lên khỏi ghế, Cathryn đến bên cửa sổ và nhìn anh leo lên chiếc xe tải, sau đó phóng nó đến chỗ cần sửa hàng rào. Cô nói to “Đường còn ướt sau cơn mưa hôm qua, cháu hy vọng anh ấy sẽ không bị sa lầy”

“Nếu cậu ấy bị thế, sẽ có đủ những đôi tay giúp cậu ấy” Lorna nói. Bà tặc lưỡi trầm ngâm “Cô biết chính xác phải làm gì để chọc tức cậu ấy nhỉ? Có nhiều sinh khí trên mặt cậu ấy trong mấy ngày cô ở đây hơn hẳn tất cả những năm tôi biết cậu ấy đấy.”

“Mọi người cần đối đầu với anh ấy thường xuyên hơn” Cathryn thầm thì “anh ấy đã áp chế cháu từ khi cháu còn là một đứa trẻ, nhưng bây giờ cháu sẽ không chịu để như thế nữa”

“Cậu ấy sẽ gặp khó khăn để điều hành mọi người trong công việc của nông trại” Lorna khuyên “Tất cả mọi thứ đã chất lên vai cậu ấy lâu đến nỗi cậu ấy sẽ không biết làm thế nào để người khác chia sẻ trách nhiệm với mình nữa”

“Vậy thì anh ấy sẽ phải học” Cathryn ngoan cố nói, đôi mắt cô vẫn dõi theo chiếc xe giờ chỉ còn là một cái chấm xa xa khi nó biến thành một bóng mờ. Đột nhiên nó đi vào một đoạn dốc và biến mất khỏi tầm mắt, và cô quay lại từ cửa sổ.

“Cô có biết hai người gợi tôi nhớ đến gì không?” Lorna đột nhiên hỏi, lại cười.

“Liệu cháu có nên biết không nhỉ?” Cathryn hài hước trả lời.

“Tôi không nghĩ nó sẽ mang lại điều gì ngạc nhiên lắm. Cô gợi tôi nhớ đến một con mèo nhỏ lông mượt bên lò sưởi và cậu ta là con mèo đực lượn lờ quanh, biết rằng nó sẽ phải đấu tranh với cả tính mạng mình nếu cố để đạt được điều nó muốn”

Cathryn phá lên cười với hình ảnh đó và thừa nhận rằng họ chiến đấu với nhau như hai con mèo đang giương nanh múa vuốt và phun phì phì. “Bà có năng khiếu với các từ ngữ đó ạ” cô nghẹn lại, và cuối cùng, hai người đứng trong bếp cười phá lên như người điên, vì một lời nhận xét rất thích đáng.

Với sự thất vọng của Cathryn, Rule không quay lại ăn trưa. Lorna kể với cô rằng bà đã gói một giỏ bánh và café để gửi cho những người đang làm việc, và vì Ricky cũng ăn ở đó với họ nên Cathryn ăn một bữa trưa lặng lẽ với Monica, người vừa quay lại lúc nào đó trong buổi sáng trong khi Cathryn vào thị trấn. Hai người phụ nữ không có sở thích gì chung. Monica chìm đắm vào suy nghĩ của bà và thậm chí không hỏi Ricky ở đâu, mặc dù có lẽ bà cũng đã biết.

Họ kết thúc bữa trưa khi Monic ngả người và bật một điếu thuốc, một dấu hiệu rõ ràng là bà đang căng thẳng, vì bà ít hút thuốc. Cathryn nhìn bà và bất ngờ Monica nói đều đều “Ta nghĩ ta sẽ rời đi”

Ban đầu Cathryn ngạc nhiên nhưng khi cô nghĩ về điều đó, cô ngạc nhiên hơn vì Monica đã ở lại lâu như vậy. Cuộc sống nông trại chưa bao giờ phù hợp với bà. “Tại sao lại là bây giờ?” cô hỏi “Và dì định đi đâu?”

Monica nhún vai, “Ta chưa chắc lắm. Nó không phải là vấn đề, có lẽ sẽ là một thành phố và ta không bao giờ phải ngửi thấy mùi ngựa và bò nữa. Không có gì là bí mật rằng ta chưa bao giờ thích sống ở một nông trại. Khi đã đến lúc, tại sao không? Bây giờ, con đã ở đây, và đây là nông trại của con, xét cho cùng, chứ không phải của ta. Ta đã ở lại sau khi Ward chết vì con còn nhỏ, nhưng thật ra cũng không phải thế. Ta đã trì hoãn thời gian, và bây giờ ta thấy mệt mỏi vì tất cả những điều này”.

“Dì đã nói với Ricky chưa?”

Monica trao cho cô cái nhìn sắc bén từ đôi mắt như mắt mèo đầy thiên kiến. “Bọn ta không phải là một mớ xô bồ. Ricky đã là một người phụ nữ trưởng thành; con bé có thể làm điều nó muốn”

Cathryn không trả lời ngay. Cuối cùng cô thì thầm “Con còn chưa quyết định dứt khoát về việc ở lại”

“Đó không phải là vấn đề” Monica điềm tĩnh trả lời. “Nông trại bây giờ là trách nhiệm của con, không phải của ta, Con có thể làm điều con muốn, và ta cũng sẽ làm thế. Đừng giả vờ là chúng ta đã từng thân thiết. Chỉ có một điểm chung giữa chúng ta là cha con, và ông ấy đã chết 12 năm rồi. Đã đến lúc ta bắt đầu cuộc sống của chính ta rồi”

Cathryn nhận thấy rằng dù sao sự hiện diện của Monica không cần thiết đã nhiều năm rồi, đã không, kể từ khi Rule lên nắm quyền. Thậm chí nếu bà có không ở lại, nông trại vẫn tiếp tục duy trì tốt như luôn thế. Nếu Monica rời đi, nó cũng không ảnh hưởng đến tình hình hiện tại của cô; cô vẫn chưa quyết định đi hay ở. Ý nghĩ bán nông trại đã nảy lên trong đầu cô nhưng nó nhanh chóng bị gạt đi. Đây là nhà cô và cô không bao giờ muốn bán nó. Cô không thể cảm thấy rằng cô có thể sống ở đây, nhưng nó sẽ là cơ hội để cô quay về với di sản của mình.

“Dì biết là dì được mong chờ ở lại đây mãi mãi” cô nhẹ nhàng nói với Monica, mang suy nghĩ của mình quay lại vấn đề đang trao đổi.

“Cảm ơn, nhưng đã đến lúc ta phủi bụi cho những đôi giày khiêu vũ của ta và lấy lại khoảng thời gian ta đã bỏ qua. Ta đã để tang Ward đủ lâu rồi” bà nói với giọng là lạ, chăm chú nhìn xuống tay mình. “Ta cảm thấy ở đây thì được gần ông ấy hơn, vì vậy ta ở lại thậm chí khi chẳng có lý do gì để ở cả. Ta chưa bao giờ thích hợp với kiểu sống này, và cả hai ta đều biết thế. Ta chưa thực sự tìm một căn hộ, hay thậm chí quyết định sẽ đi đến thành phố nào, nhưng ta nghĩ trong vài tháng nữa ta sẽ ổn định tất cả”.

Phân vân không biết Monica có thích ý tưởng này không, Cathryn đề nghị, “Có căn hộ của con ở Chicago. Tiền thuê nhà đã được thanh toán đến hết năm. Nếu con ở lại đây, nó vẫn có hiệu lực, nếu như dì thích Chicago”

Monica mỉm cười hài hước “ta đang nghĩ một nơi xa hơn như New Orleans, nhưng … Chicago, ta sẽ nghĩ về điều đó”.

“Không có gì phải vội cả. Nó sẽ không chạy đi đâu cả mà” Cathryn nói.

Có nói ra điều ở trong tâm trí mình, Monica không có khuynh hướng để bộc lộ và trao đổi; bà dập điếu thuốc hút dở và cáo lui, để lại Cathryn đờ đẫn với cốc chè đã nguội ngắt.

Đến chiều, sau vài giờ cố gắng để qua thời giờ bằng việc lau chùi thang gác – một quá trình không nhanh như nên thế vì cô vẫn ở gần cửa sổ để xem Rule đã quay về chưa – cuối cùng Cathryn nghe thấy tiếng xe tải và chạy lại chỗ cửa sổ để xem anh lùi nó lại cạnh kho chứa hàng. Trái tim cô đập loạn đến nỗi cô cảm thấy da mình nóng bừng, và trong một giây cô ép mình hít một hơi chậm, sâu trước khi cô bước xuống chỗ anh. Cô đã quên cuộc tranh cãi của họ lúc sáng. Cô chỉ biết rằng anh đã ra ngoài nhiều giờ rồi và giờ cô đói khát được nhìn thấy anh, một cơn đói khát bí ẩn cần được thỏa mãn.

Cô vẫn còn ở tầm nghe của kho hàng khi cô đột ngột dừng lại, tái nhợt khi cô thấy hai bóng người đang bốc dỡ số hàng rào còn lại. Ricky đang giúp Rule, và mặc dù Cathryn không thể nghe thấy họ đang nói gì, cô có thể thấy khuôn mặt Ricky, thấy nó bừng sáng khi người phụ nữ trẻ cười phá lên với anh. Đột nhiên, Ricky thả rơi chiếc hộp dụng cụ cô đang cầm và ôm anh, khuôn mặt xinh đẹp hướng lên anh khi cô cười thoải mái. Cô nhón lên đầu ngón chân và hôn anh thật nhanh, sau đó lùi lại khi bàn tay Rule với tới vai cô và xoay cô quay lại anh. Anh chắc không quở trách gì vì Ricky lại cười, sau đó cả hai quay lại công việc của mình.

Cathryn quay đi, đi khuất vào góc để họ sẽ không nhìn lên và thấy cô. Khi cô làm thế, cô thấy một bóng người khác và cô sững lại, đầu cô giật lên nhìn quanh. Lewis Stovall đang ngả vào lũy toa xe[1] khuôn mặt cứng rắn của anh ta không biểu hiện gì khi anh ta quan sát Rule và Ricky bốc dỡ hàng từ xe tải. Có một vẻ căng thẳng trong thế đứng của anh ta tác động đến cô, nhưng cô đang quá buồn để mà lo lắng đến anh ta ngay lúc đó.

Cathryn nhanh chóng quay lại nhà, run rẩy đến nỗi cô về phòng mình và ngồi lên giường, đôi mắt cô mở rộng vì sốc. Ricky đã ôm Rule, đã hôn anh! Anh đã không đáp lại cái ôm đó, và nó chắc chắn không phải là cái cô sẽ gọi là một sự đam mê bất thình lình, lúc này cô cảm thấy phát ốm khi cô nhớ lại đôi tay mảnh dẻ của Ricky đã ôm lấy eo của Rule thế nào. Lorna đã nói rằng Ricky đã yêu Rule, nhưng khi đó Cathryn không tin điều đó và thấy đó là một điều thật khó nuốt trôi. Lúc này nếu nó là sự thật … không nghi ngờ Ricky quá cay đắng, cố gắng dữ dội để tổn thương Cathryn thậm chí nếu cô ấy cần phải sử dụng Rule như là vũ khí của mình. Không biết Rule đã ngủ với cô ấy chưa? Sau tất cả, phải chăng lời buộc tội của ông Frankilin cũng không quá mạnh bạo?

Không, nó không phải là thật. Cô không thể cho phép mình nghĩ thế, bởi cô không thể chịu nổi ý nghĩ đó. Khe khẽ rên rỉ, cô áp đôi tay lạnh giá lên mặt, Ricky không có quyền gì để chạm vào anh ấy! Đó là cơ sở của tất cả những thứ này. Nhận ra sự ghen tuông bệnh hoạn của mình với chuyện này, Cathryn cố để khiển trách mình sao nhãng khỏi nó. Sau tất cả, không phải chính cô đã cho phép anh ta đến với những người đàn bà khác sao? Anh ta không phải là một thầy tu – còn xa mới phải. Anh ta là một người đàn ông khoẻ mạnh, nóng bỏng nam tính. Nhưng cô không có ý đó! Cô không thể chịu nổi suy nghĩ có người đàn bà khác tan chảy dưới đòi hỏi của anh.

Đó là một cảnh hoàn toàn trong sáng. Cô cần phải tin thế, hoặc cô sẽ không thể chịu nổi nó. Nó chỉ là một cái ôm và cái hôn chóng vánh thôi, và anh ấy đã không đáp lại cả hai. Cô không có lý gì để ghen, không hề có lý gì hết. Đến lúc hơn một tiếng trôi qua trước khi cô cảm thấy đã đủ kiềm chế để xuống gác và ngồi suốt bữa tối, cẩn thận giữ mặt mình trống rỗng và cố không nhìn trực tiếp vào cả Rule và Ricky. Cô không muốn làm gì quá khích, và cô sợ rằng nếu cô thấy vẻ giả tạo của họ cô sẽ mất bình tĩnh. Rule sẽ thích thế; anh có khuynh hướng sử dụng sự mất kiểm soát của cô để chống lại cô.

Cô lờ phờ vầy miếng thịt bò hầm, gần như xẻ nó thành bốn miếng bằng nhau trên đĩa cô và lại tiếp tục cắt nhỏ từng miếng đó. Ngày hôm nay là một thảm hoạ. Như một con ngốc cô để Rule đẩy cô đến chỗ thôi việc. Giờ đây cô nhận ra rằng cô đã hy sinh hơn một phần của sự độc lập cá nhân mình, mang cô đến chỗ chịu ảnh hưởng nhiều hơn dưới sự chi phối của Rule. Cuộc tranh cãi với Ông Franklin, cuộc cãi vã với Rule, cú sốc nhìn thấy Ricky hôn anh ta … tất cả chúng là quá đủ. Cô bắt đầu ước anh ta nói gì đó thô lỗ để cô có thể ném đĩa của mình vào anh ta (haha nàng này máu chiến phết :D).

Nhưng bữa ăn kết thúc lặng lẽ, cho đến khi một lúc lâu sau Rule cáo từ và vào phòng làm việc, nhốt mình ở trong dó. Cảm thấy như thể cô có thể hét lên, Cathryn sẵn sàng lên giường. Còn gì khác để làm? Cô trút giận lên gối, sau đó cố ngồi đọc.

Thật lâu sau cô thành công trong việc làm mình buồn ngủ và cô tắt đèn, trượt xuống giữa những cái chăn. Nhiều giây sau khi cô nhắm mắt lại, cô nghe thấy một tiếng động nhẹ và mắt cô bừng mở, tim cô đập nhanh gấp đôi khi cô tự hỏi phải chăng Rule dù sao cũng đã quyết định phá vỡ thoả thuận của họ và đến với cô. Nhưng không có ai cả, và những giọt nước mắt buồn bã trào lên mắt cô. Cô nhanh chóng chịu thua cơn bốc đồng để nức nở như một đứa trẻ.

Anh ta đã hạ thấp cô đến thế này sao? Sau một đêm ân ái của anh ta, cô đã nghiện anh ta đến mức cô đã khao khát anh ta như một con nghiện vô phương thế này ư?

Quỷ tha ma bắt anh ta đi, anh ta không thấy hôm nay là ngày thất bại thế nào đối với cô sao?

Không, anh ta không nhận ra, và cô may mắn vì anh ta đã thế. Nếu anh ta có chút nào nhận ra cô đang cảm thấy yếu đuối và thiếu chắn chắn về bản thân như vậy, anh ta sẽ di chuyển như một con báo đói mồi mà anh ta đã gợi cho cô liên tưởng đến, sẵn sàng cho cú nhảy giết người.

Giá như David vẫn còn sống! Anh là một bến ẩn náu ấm cúng, một người đàn ông thầm lặng, mạnh mẽ đã yêu cô và để cô được tự do là chính cô, thay vì đòi hỏi cô phải cho anh nhiều hơn. Rule đòi hỏi nhiều hơn. Anh ta muốn tất cả con người cô dưới sự kiểm soát của anh ta, và điều kinh khủng với nó là cô sẽ hãnh diện để là của anh hoàn toàn, nếu như cô có thể chắc chắn về anh, chắc chắn về tình yêu của anh. Nhưng làm sao cô có thể? Anh ta sẽ lấy mọi thứ cô phải đưa ra nhưng lại giữ mình kín đáo, tách khỏi sự dò xét của trái tim cô.

Cô sẽ không thể chịu nổi điều đó, mỗi ngày trải qua việc giải đố tính cách của Rule là gì, càng trở nên điên cuồng hơn khi cô giải nó thất bại. Tại sao cô lại đồng ý ở lại? Cô đang cố đẩy mình vào sự điên rồ sao?

[1] Toa xe sắp thành vòng tròn để bảo vệ trại.

Nghĩ về Chicago là cả thiên đường. Cô vẫn có thể quay lại; cô vẫn phải dọn dẹp căn hộ của mình, và cô dứt khoát cần có quần áo của cô. Cô đang xoay sở với số ít ỏi cô đã mang theo, vì cô đã nghĩ rằng cô chỉ ở lại một kỳ cuối tuần. Đó sẽ là một cái cớ chắc chắn để rời đi, vì một khi cô đã ở Chicago, ngoài tầm với anh, cô sẽ không quay về nữa. Vẫn có nhiều công việc khác.

Bám lấy suy nghĩ về căn hộ yên tĩnh của cô, cô chìm vào giấc ngủ. Đó chắc đã là một giấc ngủ sâu, vì cô không thức dậy khi cửa phòng cô mở ra vào sáng hôm sau. Cô cũng không thức dậy cho đến khi một bàn tay cứng cáp chạm lên mông cô nhẹ nhàng đến nỗi cô bật dậy trên giường, gạt tóc ra khỏi mắt để nhìn chằm chặp vào người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh giường. “Anh đang làm gì ở đây thế?” cô cáu kỉnh.

“Đánh thức em” anh trả lời với giọng giống hệt. “Dậy đi. Em sẽ đi với anh hôm nay”

“Em sẽ? Quyết định thế khi nào vậy?”

“Tối qua, khi anh quan sát em hờn dỗi suốt bữa tối”

“Em không hề hờn dỗi!”

“Em không à? Anh đã quan sát em hờn dỗi và buồn bã trong khá nhiều năm rồi, và anh biết mọi dấu hiệu. Vì vậy hãy kéo bản thân ra khỏi giường và mặc quần áo vào, cưng, vì anh sẽ giữ em bận rộn đến mức em không có thời gian mà trề môi ra nữa”.

Cathryn định chiến đấu với anh, nhưng cô nhanh chóng nhận ra là cô đang ở thế lép vế và nhượng bộ với một sự duyên dáng thảm thương “Được thôi. Ra ngoài đi để em thay đồ”

“Tại sao anh lại phải thế? Anh đã nhìn thấy em khoả thân trước đây rồi”

“Hôm nay thì không!” cô bực tức hét lên “Ra ngoài! Ra ngoài!”

Anh cúi xuống và lật chăn lên, sau đó khoá những ngón tay mình quanh cổ tay cô và kéo cô dậy. Đặt cô đứng trước anh như thể cô là một đứa trẻ ngỗ nghịch, anh kéo áo ngủ của cô qua đầu với một cử chỉ mau lẹ và ném nó sang bên. Đôi mắt đen huyền lướt dọc người cô, bắt lấy mỗi chi tiết và chạm vào cô với hơi nóng. “Giờ thì anh đã thấy” anh làu bàu, sau đó quay sang mở ngăn kéo quần áo cho đến khi tìm thấy đồ lót của cô. Sau khi ném một bộ quần xi lip và áo ngực vào cô, anh đến tủ quần áo và lôi ra một áo sơ mi, một cái quần jean mềm, đã bạc. Cũng ném những thứ đó vào tay cô, anh nói “Em sẽ mặc quần áo hay chúng ta sẽ chiến đấu tiếp? Anh nghĩ anh thích chiến đấu. Anh nhớ điều đã xảy ra vào cái lần cuối em cố gắng vật lộn khi đang khoả thân”.

Cơn giận nóng bừng lên má cô, Cathryn quay lưng lại và hấp tấp tròng đồ lót lên người. Quỷ tha ma bắt anh ta, dù cô làm gì, anh ta đã thắng. Nếu cô mặc đồ, đó là cô làm theo như anh ta bảo. Nếu cô không mặc, cô biết rằng họ sẽ lên giường chỉ trong vài phút nữa. Thừa nhận với chính mình rằng cô không có năng lực ý chí để kháng cự anh ta lưu lại một dư vị cay đắng trong miệng cô. Bất cứ sự kiêng khem nào cũng hoàn toàn là do năng lực ý chí của anh ta, mà Rule thì thừa mứa thứ đó. Anh ta vẫn bắt mọi người theo ý mình nhiều năm rồi.

Khi cô luồn tay vào cánh tay áo sơ mi, bàn tay anh đặt lên vai cô và nhẹ nhàng quay cô lại đối diện anh. Cô nhanh chóng ngước lên nhìn anh và không ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt hoàn toàn khép kín, khuôn mặt lạnh lùng. Anh kéo tay cô xuống và tự mình cài khuy áo, ngón tay anh trượt trên bờ ngực mềm mại của cô. Cathryn hít một hơi thật sâu và cố nén lại sự khao khát đang dâng lên trong cô, làm nụ hoa cô đau nhói và se cứng lại dưới lần áo ngực.

“Anh có vi phạm thoả thuận không nếu anh hôn em?” anh thì thầm khàn khàn.

Với sự ngạc nhiên choáng váng, Cathryn nhận ra là anh vô cùng tức giận với những giới hạn cô đặt ra cho anh. Rule là một người đàn ông đã quen có một người đàn bà bất cứ khi nào anh cần, và tình trạng độc thân là lợi thế của anh. Hiểu ra rằng cô đang gây khó chịu cho anh làm cô mỉm cười. Nhìn lên anh, cô rào đón “Chỉ một nụ hôn thôi?”

Trong một giây anh có vẻ như sắp nổ tung vì giận. Cái nhìn của anh hung tợn đến nỗi cô bước lùi lại một bước, chuẩn bị để hét đến vỡ phổi nếu anh bước về phía cô. Sau đó anh tự kiềm chế, đè nén xuống cơn giận của mình và rõ ràng cố ép mình thư giãn “Anh sẽ có em lần nữa” anh hứa nhẹ nhàng, khoá mắt cô vào mắt anh, “Và khi anh có được, anh sẽ đền bù cho điều này, vì vậy em hãy chuẩn bị đi”

“Thề chứ?” cô hỏi nhẹ nhàng, giọng cô châm chọc.

“Thề” anh cam đoan với cô.

“Thật là lạ, em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ bị khó khăn với một người đàn bà”

Một nụ cười đột nhiên loé lên trên khuôn mặt sẫm màu của anh, “Anh không nói về khó khăn, cưng à. Anh đang nói về việc thoả mãn nhiều đòi hỏi”

Anh đang làm tình với cô bằng từ ngữ, quyến rũ cô bằng những kỷ niệm. Cơ thể cô trở nên kích thích khi cô nhớ đến đêm họ đã cùng chia sẻ. Cô nuốt nước bọt và hé miệng để chấp nhận nụ hôn của anh … nhiều bao nhiêu nụ hôn anh muốn … nhưng anh đã chặn trước cô bằng việc nhanh chóng quay đi “Mặc quần áo đi Cat. Nhanh lên. Anh xuống gác đây”.

Run rẩy, cô đứng một khắc nhìn cái cửa anh để mở khi đi ra. Cô đau đớn vì anh, ước chi anh quay lại. Sau đó cô kéo mình ra khỏi làn xương mù nhục cảm và mặc quần jean, đi bốt vào, tay cô run lên vì cả hối tiếc và tin tưởng. Không giống Rule lắm khi từ chối chính sự hài lòng nhục dục của mình! Anh cần phải biết rằng cô đang run bên bờ vực của sự đầu hàng, nhưng anh đã đẩy cô lại. Bởi vì cô đe doạ sẽ rời đi? Anh muốn cô ở lại nhiều thế sao?

Sau khi đánh răng và chải mái tóc rối, cô chạy xuống gác và lao vào bếp, tự nhiên sợ là anh sẽ không chờ cô. Anh đã uể oải cạnh bàn, thổi một cốc cà phê. Có gì đó nhá lên ngắn ngủi trong mắt anh khi cô bước vào, sau đó được giấu đi nhanh chóng trước khi cô có thể đọc nó. Dạ dày cô cuộn lên khó chịu khi cô thấy Ricky đang ngồi ngay cạnh anh. Thì thầm một lời chào buổi sáng, cô ngồi xuống và với cốc cà phê Lorna vừa đặt trước cô.

Ricky nhướn một bên mày với cô “Tại sao chị dậy sớm thế?” cô ta cạnh khóe hỏi.

“Tôi đánh thức cô ấy” Rule nói cộc lốc. “Cô ấy sẽ đi với tôi hôm nay”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ricky cau lại “Nhưng tôi đã lên kế hoạch đi cùng anh nữa mà!”

“Cô có thể đi đâu cô muốn” Rule nói mà không rời mắt khỏi cốc cà phê. “Cat sẽ đi với tôi”

Cathryn chăm chăm nhìn anh, khó chịu với cách anh tuỳ tiện gạt Ricky sang bên, khi chỉ một ngày trước họ còn cười đùa cùng nhau lúc cùng bốc dỡ hàng từ xe tải. Liếc nhanh sang Ricky để thấy môi dưới run run của cô đang bị cắn và kìm nén lại.

Lorna đặt các đĩa đầy thức ăn trước họ, kéo sự chú ý của họ lại bữa ăn, và Cathryn thấy biết ơn điều đó. Rule ăn với bản tính phàm ăn thường lệ của mình, mặc dù Cathryn và Ricky chỉ ăn đồ ăn của mình hơn mức nhỏ nhẻ một tí, ít nhất cho đến khi Rule nhìn lên và cứng người khi thấy đĩa của Cathryn còn đầy “Em đã không ăn tối qua” anh nói thẳng thừng. “Em sẽ ăn nó hoặc là tôi sẽ phải tự xúc cho em.”

Hình ảnh thú vị về một quả trứng đang chảy ròng ròng xuống mặt anh nhảy múa trong tâm trí Cathryn với cơn giận phừng phừng, nhưng cô miễn cưỡng gạt nó đi. Vội vàng, cô nuốt nhồm nhoàm bữa sáng của mình, uống cạn cốc cà phê và bật dậy. Đá vào mắt cá chân anh, cô cáu kỉnh, “Nhanh lên đi! Anh còn định mất bao lâu đây?”

Bên cạnh mình, cô nghe thấy Lorna vội vàng kìm lại một tiếng cười thầm. Rule bật dậy và quấn những ngón tay mình quanh cổ tay cô, kéo cô theo anh. Anh dừng lại ở cửa để ấn cái mũ đen mòn vẹt của anh lên đầu, sau đó với lấy một cái khác ấn lên đầu Cathryn. Cô hất nó ra và nói sưng sỉa “Đó không phải là mũ của em”

“Lộn xộn” anh thì thầm khi kéo cô qua sân tới chuồng ngựa.

Cathryn trì gót chân trên từng inch của đoạn đường, kéo giật cổ tay và cố vặn tay thoát khỏi cái nắm chặt của anh. Khi điều đó thất bại cô cố ngáng chân anh, cố một lần làm anh vấp ngã, nhưng cô chẳng làm được gì nhiều, khi anh vẫn giữ chặt cô và cô lại phải sấp ngửa theo sau anh. Ý nghĩ thoáng lướt qua rằng việc anh kéo cô qua sân này đang trở nên quen thuộc, và cô tự hỏi những công nhân nông trại nghĩ gì về nó. Hình ảnh phát điên về những khuôn mặt đàn ông đang cười toe toét cho cô sức mạnh để giải phóng cổ tay cô với một cú vặn điên cuồng. “Đừng có lôi tôi đi thế!” cô cáu kỉnh khi anh quay lại đối mặt với cô, vẻ mặt anh đầy sấm sét. “Tôi không phải là một con cún để bị kéo đi loanh quanh sau một sợi xích đâu!”

“Đúng rồi, tôi nghĩ một sợi xích sẽ làm em tử tế hơn” anh nhẹ nhàng nạt lại. “Em là nhóc tóc đỏ chết tiệt, con mèo hoang! Em từ chối cho tôi chạm vào em, nhưng mọi việc em làm lại là thách thức tôi. Tôi chưa bao giờ thấy em là một cô nàng ưa chòng ghẹo, nhưng em có thể đã thay đổi khi đi xa”

Thất kinh, Cathryn nhìn chằm chặp anh “Tôi không chòng ghẹo anh!”

“Em có ý nghiêm túc khi em cho tôi sự quyến rũ đó à?”

“Tôi chẳng cho anh cái gì thế cả!” cô nóng nẩy phủ nhận “Chỉ nhìn vào cách anh cư xử sáng nay, và cả hôm qua nữa! Thế mà anh lại mong mọi thứ sẽ là hoa hồng. Tôi tức giận với anh … không, phải là điên tiết. Nổi khùng. Tôi sẽ chịu đựng anh hả?”

Anh có vẻ sửng sốt “Thế tôi đã làm gì vậy?” Khoé mắt cô thấy Lewis Stovll đang lơ đễnh ngả người lên cửa chuồng ngựa và gần như cười toe toét, có vẻ như là anh ta thấy việc này cực kỳ thú vị. Cô hít vào và tránh trả lời Rule bằng cách nói “Đến lúc ta đi thôi” và bước vòng qua anh đến chỗ chuồng ngựa.

Chỉ sự hiện diện của Lewis và vài công nhân khác mới giữ Rule dưới sự kiềm chế, cô chắc thế. Cô ngồi lên yên con ngựa của mình, chọn chính con ngựa thiến lông xám cô đã cưỡi hôm đầu tiên về nhà. Khi Rule đã leo lên con ngựa hạt dẻ to lớn của mình, anh dẫn đường băng qua bãi cỏ, và nhìn vào sự căng thẳng của đôi vai rộng, Cathryn biết rằng anh không quên chủ đề câu chuyện vừa rồi của họ. Cứ để anh mang theo nó! Cô dữ dội nghĩ. Cô có vài điều để nói với Ngài Rule Jackson đây!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.