Against The Rules

Chương 4



Khi cơn bão cảm xúc qua đi, anh không rời khỏi cô, không lăn đi để rơi vào giấc ngủ riêng; anh nắm lấy sự giam cầm tự nguyện của cô bên dưới anh, những ngón tay anh dài chải vào tóc cô hai bên đầu khi anh bắt đầu một cuộc vây hãm bởi những nụ hôn. Anh không nói. Môi anh trải những nụ hôn khắp mặt cô, chậm rãi, nhẹ nhàng, cảm nhận từng đường nét trên khuôn mặt cô, bởi miệng anh. Lưỡi anh đùa giỡn trên da cô, đoạt lấy những hương vị. Cô không phản đối, cô thậm chí còn không cố để chống lại sự khẩn khoản đầy khiêu gợi của miệng anh đang thám hiểm. Cô để mình mê mải trong ma thuật giới tính của anh, trong những chấn động lại vừa nhen lên, cảm nhận chúng lớn mạnh lên khi cô siết chặt cái ôm anh. Họ đều là những tù nhân, cô là tù nhân của sức nặng đầy cơ bắp của anh đang giam hãm cô, anh là tù nhân của gông cùm chắc chắn và mịn màng của tay và chân cô.

Khi anh thả lỏng cánh tay dài cơ bắp, duỗi dài nó ra và đập vào chiếc đèn cạnh giường, cô thì thầm một tiếng phản đối không rõ ràng vì sự xâm nhập của ánh đèn. Ma lực của ánh trăng bàng bạc đã bao phủ lên họ một làn hương tỏa êm đềm của sự không thực, nhưng sự bừng sáng nhẹ nhàng của ánh đèn tạo nên những bóng đổ mới, soi sáng những thứ trước đó đã được che đậy, và che giấu những biểu hiện đã được phô ra dưới ánh sáng vô sắc, trần trụi của ánh trăng. Một thứ không thể bị che giấu chính là niềm hân hoan mạnh mẽ, đầy nam tính được viết trên khuôn mặt sẫm màu phía trên cô. Cathryn bắt đầu nhận thức về một sự hối tiếc đang nở bùng ra khi cô bắt đầu thừa nhận sự điên rồ của những hành động đêm nay. Có nhiều thứ mà cô không hiểu, và chính Rule là điều bí ẩn lớn nhất, một người đàn ông phức tạp thu mình trong chính anh ta, nhưng cô cũng biết rõ rằng nhục cảm nóng bỏng giữa họ chỉ làm cho tình trạng của họ thêm phức tạp.

Anh giữ khuôn mặt cô giữa đôi bàn tay, ngón tay cái bên dưới cái cằm mảnh mai của cô khi anh nhẹ nhàng ép cô nhìn vào anh. “Sao?” anh lẩm bẩm, giọng anh khàn khàn chìm trong một tiếng sấm. Anh gần sát đến nỗi hơi thở ấm nóng của anh chạm lên môi cô, và cô vô thức hé mở chúng trong một nỗ lực nắm giữ lại mùi vị dễ say của anh. Một cơn rùng mình phản ứng khuấy động khắp người cô, khêu gợi lên một làn sóng đáp trả bên trong cơ thể mạnh mẽ đang ép lên cô.

Cô nuốt vào, cố để sắp xếp các suy nghĩ của mình cho mạch lạc, không chắc chắn anh đang hỏi cái gì, hay tại sao. Cô muốn trao anh sự đáp ứng được kiềm chế, dịu dàng, nhưng chẳng tìm thấy sự kiềm chế nào, chỉ có những xúc cảm trần trụi, không tô vẽ và những điều không chắc chắn. Cổ họng cô thắt lại vì lo lắng khi cô buột ra “Điều này có phải là một cố gắng để giữ công việc quản lý nông trại của anh không?”

Đôi mắt đầy bóng tối của anh nheo lại cho đến khi chỉ như hai khe hở lấp lánh; anh không trả lời. Ngón tay cái anh ấn vừa đủ mạnh để nâng cằm cô lên và anh đè mạnh hơn lên cô, khớp miệng anh lên miệng cô với sự chính xác đầy khoái lạc. Sự náo nức nóng bỏng kéo một luồng sinh khí dưới da cô và cô gia nhập vào nụ hôn, đáp lại anh bằng răng, lưỡi và môi mình. Tại sao không? Cô lý luận một cách mơ hồ. Đã quá muộn để thậm chí cố dập tắt những đáp ứng của cô với anh. Rule là một người tình đầy kích thích theo mức độ đơn giản và nguyên sơ đến nỗi đáp lại anh là sự hấp dẫn, là sự khẩn thiết như thể hít thở vậy.

Cuối cùng anh nâng miệng lên đủ để cho một tiếng thì thầm trả lời giữa họ “Điều này không liên quan gì đến nông trại” anh thì thầm, môi anh kề sát đến nỗi chúng quét lên môi cô nhẹ nhàng khi anh nói. “Điều này là giữa hai ta, và không có gì khác có ý nghĩa cả”. Đột nhiên giọng anh nặng nề và anh nói cay nghiệt, “quỷ tha ma bắt em đi, Cat, khi em cưới David Ashe anh đã điện giận đến mức anh có thể xé xác anh ta ra. Nhưng anh biết nó sẽ không ngăn cách chúng ta, vì vậy anh đã để em đi khi đó, và anh chờ. Anh ta chết, và anh chờ. Cuối cùng em đã về nhà, và lần này anh sẽ không để em ra đi nữa. Lần này em sẽ không chạy trốn tới người đàn ông khác.”

Trước cơn tức giận đầy chỉ trích trong giọng anh cô lập tức trả đũa, cào những ngón tay cô vào những sợi tóc dày của anh và giữ anh như anh đã giữ cô. “Anh làm như là có cam kết giữa chúng ta ấy!” cô cáu kỉnh. “Không có gì ngoài một cô gái tuổi teen với cơn nóng giận ngu ngốc và một người đàn ông không kiềm chế nổi bản thân. Không có gì khác cả!”

“Còn bây giờ?” Anh mỉa mai “Em viện cớ gì cho lúc này?”

“Em cần một cái cớ sao?”

“Có lẽ em cần thế, cho chính em. Có lẽ em vẫn chưa thể thừa nhận rằng, dù thích hay không, chúng ta là một đôi. Phải chăng em nghĩ là giấu đầu em dưới cát sẽ thay đổi được điều gì sao?”

Cathryn lắc đầu một cách mù quáng. Anh đang đòi hỏi nhiều hơn cô sẵn sàng trao đi. Cô không thể nói rằng cô yêu Rule; cô chỉ có thể thừa nhận với chính mình rằng sức mạnh của sự hấp dẫn giới tính cô cảm thấy với anh là không thể phủ nhận. Để thừa nhận nhiều hơn thì chính cô sẽ nhượng bộ với ảnh hưởng của anh, mà có quá nhiều câu hỏi và sự không chắn chắn còn đó với cô để cho phép điều đó xảy ra.

Đôi mắt anh ghim xuống cô, sau đó anh mỉm cười chậm rãi, một nụ cười nguy hiểm báo động cô “Hãy xem em có cảm thấy như thế vào buổi sáng không” anh lè nhè, bắt đầu chuyển dịch trên cô trong một sự mơn trớn hấp dẫn.

Chỉ vài giờ sau màu xám mờ nơi chân trời chỉ ra rằng sắp tới bình minh, căn phòng còn tối hơn trước bởi mây đã kéo đến che phủ mặt trăng. Một cơn mưa nhẹ bắt đầu gõ vào cửa sổ với một nhịp tí tách. Cathryn cựa quậy trong hơi ấm tạo nên bởi chăn và nhiệt nóng từ cơ thể của Rule, nhận thấy anh nâng đầu lên và lắng nghe tiếng mưa. Với một tiếng thở dài, anh ngả đầu lại gối “Trời sáng rồi” anh thầm thì, giọng nói mơ hồ của anh trôi phía trên cô. Cánh tay dưới đầu cô căng ra và anh trở thành một cái bóng tối sẫm hơn trong bóng đen của căn phòng, ngả lên cô, kéo cô xuống bên dưới anh. Hông anh ấn lên hông cô, khát khao dành cho cô của anh hiển nhiên đã bị khuấy động, và đôi chân mạnh mẽ của anh tách chân cô ra cho sự kết nối mật thiết.

Hơi thở cô nghẹn lại vì dấu hiệu phục hồi nơi vật nam tính của anh. “Lại nữa sao?” cô thì thầm vào cái hõm ấm áp nơi cổ họng anh. Họ đã ngủ rất ít đêm qua và cơ thể cô còn đau do những đòi hỏi anh đã làm với cô, mặc dù anh không làm gì hơn là dịu dàng. Thật đáng ngạc nhiên, cô thấy thư giãn và thoải mái về thể xác hơn là cô nghĩ mình có thể. Trong nhiều giờ dài của đêm qua, dường như không thể giữ một khoảng cách tinh thần. Họ đã là một, chuyển động cùng nhau như một, thăm dò, mơn trớn và trải nghiệm cùng sự đáp ứng của người kia, cho đến khi cô cũng tường tận cơ thể anh như cơ thể của chính cô. Cô hổn hển vô lực khi anh ôm cô, và tiếng cười lặng lẽ trầm thấp của anh thổi bay tóc bên thái dương cô.

“Ừ” anh nói rào rạo, thấp đến nỗi cô gần như không thể nghe thấy tiếng “Lần nữa”.

Sau đó cô chìm vào một giấc ngủ nặng trĩu, không tỉnh lại khi anh rời khỏi giường. Anh cúi xuống để kéo chăn che bờ vai đang lộ trần của cô; sau đó anh dịu dàng gạt lọn tóc đỏ sẫm khỏi khuôn mặt cô. Cô không hề cựa quậy. Anh mặc quần jean, sau đó gom nhặt những thứ quần áo còn lại để quay về phòng mình tắm và mặc quần áo chuẩn bị cho một ngày làm việc ẩm ướt và lầy lội.

Cathryn vẫn ngủ, và mặc dù Lorna thấy lo lắng khi nhiều giờ đã trôi qua, bà vẫn không đánh thức Cathryn.Gần trưa, Monica xuống gác và biến mất không nói một lời, lên chiếc xe trạm và phóng đi trong bụi nước. Ricky rầu rĩ một lúc, sau đó tươi tỉnh lên khi một trong những công nhân vào trong chiếc xe tải. Ricky lao qua khoảng sân lầy bùn và trèo vào trong cabin của chiếc xe tải với anh ta. Cô ta không quan tâm mình sẽ đi đâu.

Cơn mưa vẫn đều đều rơi, một cơn mưa được chào đón, nhưng vẫn gây nên tình trạng bẩn thỉu cho những người đang làm việc. Rule quay lại ăn trưa muộn, sự mệt mỏi chỉ thể hiện trên làn da căng ra phía trên gò má anh. Lorna nhìn và hiểu nụ cười thoả mãn mờ nhạt đang uốn cong cái miệng cứng rắn của anh khi bà ngẫu nhiên nhận ra Cathryn vẫn còn đang ngủ. Anh ném một cái nhìn suy đoán lên trần nhà, sau đó kéo giật khỏi sự cám dỗ và ăn bữa trưa trước khi quay lại đám công việc của mình.

Cơn mưa có tác dụng làm dịu Cathryn, xoa dịu cô chìm vào giấc ngủ dài và sâu. Cô thức dậy với cảm giác thư giãn tuyệt vời, lười biếng kéo giãn người và nhận thấy cơ thể cô không còn đau nữa. Cô nằm uể oải một lúc, nhớ khi Rule lật cô nằm sấp xuống trong đêm, giang hai chân cô và mát xa mạnh mẽ đùi và mông cô, thì thầm với cô một cách chỉ trích rằng nếu cô để anh làm thế ngay từ đầu thì cô đã sớm không bị đau thế rồi.

Những hồi tưởng khác lướt qua cô và một nụ cười nhỏ thoả mãn đọng lại trên môi cô khi cô cảm nhận sự quan tâm qua tấm chăn phủ trên thân hình để trần của cô. Cảm xúc của cô vẫn còn mạnh mẽ, làn da cô nhạy cảm hơn bình thường. Cô vẫn còn mỉm cười khi cô thận trọng ngồi dậy; sau đó mắt cô rơi lên chiếc đồng hồ cạnh giường và nụ cười biến mất ngay lập tức. Hai giờ rưỡi? Nhưng chuyến bay trở lại Chi ca gô của cô là vào lúc 3giờ!

Cô nhảy ra khỏi giường, lờ đi sự phản đối của các cơ bắp. Bàn chân cô vướng vào chiếc áo ngủ mà cuối cùng Rule đã ném sang một bên trong đêm qua và cô đá nó một cách thiếu kiên nhẫn khỏi đường đi. Sau khi giật lấy cái áo choàng vải bông và trùm nó lên người, cô rời khỏi phòng và chạy xuống gác, lao vào bếp nhanh đến nỗi Lorna đánh rơi cái thìa bà đang dùng. “Lorna! Rule ở đâu thế?”

Lorna hít một hơi thở sâu và nhặt cái thìa từ tô bột làm bánh. “Không thấy nói gì. Cậu ấy có thể ở đâu đó.”

“Nhưng chuyến bay của cháu sẽ cất cánh trong nửa giờ nữa!”

“Bây giờ cô chẳng có cách nào cả” Lorna nói bình tĩnh. “Điều tốt nhất cô có thể làm là gọi đến hãng bay và hỏi xem cô có thể lên một chuyến bay muộn hơn không”

Điều đó quá thực tế, và tình trạng khó khăn của cô cũng không thể thay đổi được, Cathryn thở dài và thư giãn. “Tại sao cháu không nghĩ về điều đó thay vì chạy nháo lên nhỉ?” cô phiền muộn hỏi, sau đó vào trong phòng làm việc để làm theo gợi ý của Lorna.

Phòng làm việc đã từng là lãnh địa của cha cô, nhưng từ lúc Rule chiếm lấy nó, ở một mức độ nào đó, mùi hương nam tính của anh dường như hiện diện khắp căn phòng. Những giấy tờ trên bàn đều là chữ viết tay của anh, những bức thư gửi cho anh. Cathryn ngồi vào chiếc ghế da và thấy không yên như thể đang ngồi vào lòng anh.Cô gạt ý nghĩ đó đi một cách khô khan và với lấy điện thoại.

Đúng như cô hy vọng. Chuyến bay muộn hơn trong ngày đó đã được đặt trước hết, nhưng còn vài chỗ trống trên chuyến bay giá rẻ. Biết rằng không còn lựa chọn nào khác, cô đặt trước một chỗ và sẵn sàng chấp nhận một đêm không ngủ. Ít nhất giấc ngủ muộn cũng đã giúp cô, cô nghĩ; sau đó nhớ ra tại sao cô lại dậy muộn thế, thế là miệng cô mím lại.

Cô không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Rule. Cô đã đáp lại anh mạnh mẽ đến mức cô cũng không thể phủ phận nó với chính cô hay với anh. Cô chưa bao giờ là một người đàn bà có khuynh hướng yêu đương ngẫu hứng, đó cũng là một lý do tại sao cô lại đau khổ như vậy nhiều năm trước, khi lần đầu tiên anh làm tình với cô, là một lý do tại sao cô lảng tránh anh lâu đến thế. Biết David, yêu anh, trở thành vợ anh và ở bên anh khi anh đi đến cái chết đã cho cô sự mạnh mẽ của tuổi trưởng thành và tinh thần. Cô đã nghĩ rằng bây giờ cô có thể giữ khoảng cách với Rule, nhưng đêm qua đã chứng minh một lần nữa và cho tất cả rằng cô không có sức kháng cự đối với anh. Nếu cô ở lại cô sẽ lại lên giường anh – hoặc anh lên giườngcô – bất cứ khi nào anh muốn. Đó là một tình huống rõ ràng; nếu cô muốn duy trì những tiêu chuẩn đạo đức của mình, cô cần phải tránh xa Rule Jackson. Quay lại Chicago là lựa chọn duy nhất của cô, không quan tâm đến lời hứa nửa vời là cô sẽ ở lại.

Dạ dày cô càu nhàu vì đói, nhưng cô không quan tâm đến nó trong việc vội vàng để rời khỏi nông trại của mình. Cô lên gác tắm, sau đó trang điểm kỹ và khuất phục mái tóc sẫm đỏ của mình bằng cách túm nó ra đằng sau với một cái gài đồi mồi. Cô mặc một chiếc quần lanh màu nâu tối mềm mại và một chiếc áo côttông trắng, trượt bàn chân vào đôi giày đế xốp, rồi nhanh nhẹn xách hành lý và chiếc giỏ của mình. Mang chúng xuống gác, cô vào bếp và nói với Lorna, “Cháu đã cố đặt chỗ trên chuyến bay giá rẻ. Bây giờ cháu phải tìm Rule và nói anh ấy đưa cháu bay tới Houston”.

“Nếu cô không thể thấy cậu ấy” Lorna sáng suốt nói, “có lẽ Lewis có thể đưa cô đi. Anh ta cũng có giấy phép lái máy bay”

Đó là tin đáng mừng nhất Cathryn nghe thấy trong ngày. Cô trùm cái áo mưa rộng quá khổ và ấn cái mũ lưỡi trai màu vàng cũng to tương tự lên đầu, những thứ này cô lấy từ giá treo trong căn phòng nhỏ để vật dụng gần gian bếp. Mưa không còn nặng hạt nhưng vẫn rơi đều đều, và mặt đất trông như một một đám đất nhão lớn khi cô lao xuống khu chuồng ngựa. Người công nhân nông trại cô tìm thấy không có tin gì tốt. Một nhóm gia súc đã xông qua hàng rào ở tít khu chăn thả phía tây, cả Rule và Lewis Stovall đều đang hỗ trợ để lùa đám gia súc và sửa chữa lại dãy hàng rào, công việc này có vẻ sẽ kéo dài. Cathryn thở dài, cô muốn rời đi ngay bây giờ. Đặc biệt là cô muốn rời đi trước khi cô lại phải đối mặt với Rule. Anh không muốn cô đi và cô nghi ngờ khả năng kháng cự của mình với anh nếu anh có cơ hội để tranh luận với cô, mặt đối mặt. Cũng có khả năng là Rule sẽ thẳng thừng từ chối đưa cô tới Houston. Lewis Stovall có thể giúp cô, trừ khi Rule ra lệnh cho anh ta không được làm thế, vì vậy cô muốn hỏi anh ta khi Rule không ở đó. Bây giờ thì có vẻ như cô sẽ không có cơ hội rồi.

Cô không tin tưởng vào ý tưởng đi một chuyến xe dài, nhưng hình như đó là khả năng lựa chọn duy nhất lúc này. Cô nhìn người công nhân. “Tôi cần phải đến Houston” cô nói bình tĩnh. “Anh có thể chở tôi đi không?”

Người công nhân có vẻ giật mình, và anh ta đẩy cái mũ ra sau đầu trong khi anh ta nghĩ, “Tôi rất vui lòng” cuối cùng anh ta nói, “nhưng bây giờ thì không có cách nào. Bà Donahue đã đi với chiếc xe trạm, còn Rule thì mang chìa khoá chiếc xe tải của anh ấy trong túi mình, anh ấy không để lại nó trên ổ khoá”.

Cathryn biết anh ta nói tới chiếc xe pickup màu xanh đen mà cô đã thấy trước đây, và cô thậm chí không định dung nó. Tim cô chùng xuống vì biết rằng Monica đã mang chiếc xe trạm đi. “Thế còn chiếc xe tải khác?” cô kích động hỏi. Chiếc xe đó đã cũ và không tiện nghi lắm nhưng nó cũng là một phương tiện.

Ngưòi công nhân lắc đầu. “Rule đã bảo Foster vào thị trấn để chở thêm hàng rào. Chúng ta sẽ phải chờ cho đến khi anh ta quay lại và bốc hàng rào xuống”

Cathryn gật đầu hiểu biết và để người công nhân tiếp tục công việc, nhưng cô muốn hét lên giận dữ khi quay lại nhà chính. Đến lúc Monica quay về thì đã quá muộn để lái xe đi, và cũng thế với cái xe pickup. Không chỉ có thế, vào lúc đó thì Rule cũng có thể đã quay lại.

Giả thiết của cô thật đáng đồng tiền. Vài giờ sau, khi ánh sáng cuối ngày đang phủ xuống, do những đám mây và cơn mưa nhẹ vẫn còn rơi, Rule bước vào cửa sau. Cathryn đang ngồi cạnh bàn bếp với Lorna, cảm thấy an toàn hơn khi có người bên cạnh, và cô quan sát khi anh cởi áo mưa và treo nó lên, sau đó giũ những giọt nước khỏi cái mũ sũng nước của mình. Những cử động của anh khi anh cúi xuống tháo đôi ủng lấm bùn thật chậm chạp vì mỏi mệt. Một cơn đau nhói kỳ quặc tông vào cô khi cô nhận thấy rằng anh đã không được ngủ dậy muộn. Trong hai đêm qua, anh đã ngủ rất ít và sự mệt mỏi đang hiển hiện trên người anh.

“Cho tôi nửa tiếng” anh thì thầm với Lorna khi anh đi qua bà trên đôi chân còn mang tất. Anh bắn một cái nhìn khô khốc vào Cathryn, tất cả điều đó tạo thêm ấn tượng cho vẻ mệt nhọc đang làm mặt anh nhăn lại. “Đi với anh” anh ra lệnh cộc lốc.

Tự khích lệ mình, Cathryn đứng lên và đi theo anh. Khi họ đi qua đám hành lý đang nằm trên sảnh của cô, Rule cúi xuống và hất nó lên, mang nó theo anh trên đường lên gác. Phía sau anh, Cathryn nói nhẹ nhàng “Anh đang lãng phí thời gian. Những chiếc túi sẽ lại được mang xuống thôi”.

Anh không trả lời, chỉ mở cửa phòng ngủ của cô và ném những chiếc túi vào trong mà không thèm quan tâm đến sự an toàn của chúng. Sau đó anh quấn những ngón tay dài của anh quanh vòng eo thanh mảnh của cô và kéo theo sau anh xuống hành lang tới phòng anh. Thậm chí khi anh mệt thế, cô vẫn không đấu lại nổi sức mạnh của anh, vì vậy cô không phí hơi để cố giật ra. Anh mở cửa và dẫn cô vào phòng anh, nơi vẫn gần như tối hoàn toàn vì những tia sáng ban ngày cuối cùng, yếu ớt cũng đã tắt. Không bật đèn, anh đóng cửa lại và với tới cô, kéo cô vào anh và hôn cô với sự khao khát giận dữ ngược hoàn toàn với nét mệt mỏi hiện giờ của anh.

Cathryn đặt tay quanh eo anh và hôn đáp lại anh, hầu như tan chảy với nhận thức rằng cô không dám ở lại với anh. Những xúc cảm của cô bị tràn ngập bởi anh, bởi mùi vị của miệng anh, cảm thấy cơ thể rắn chắc của anh tì vào cô, hương vị ẩm ướt của làn da và mái tóc và quần áo anh. Anh thả cô ra và bật bóng đèn phía trên đầu, dịch ra xa khi anh nói.

“Anh sẽ không đưa em tới Houston” anh nói khắc nghiệt.

“Dĩ nhiên là không. Anh quá mệt” cô nói với vẻ ngoài bình tĩnh. “Nhưng Lewis có thể …”

“Không, Lewis không thể. Sẽ không có ai đưa em tới Houston nếu họ muốn tiếp tục làm việc tại Bar D” anh cáu kỉnh. “Tôi đã nói rõ với tất cả bọn họ. Thật khốn kiếp, Cat, ngay cái ngày đầu tiên, khi anh đón em, em đã nói với anh em sẽ ở lại!” anh bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, giật nó khỏi bờ vai mạnh mẽ của mình và ném nó sang bên.

Cathryn ngồi xuống giường và đan chặt tay vào nhau khi cố gắng kiềm chế. Cuối cùng cô nói “Em chỉ nói có lẽ em sẽ ở lại. Và đừng lo đe doạ em hay bất kỳ công nhân nào, vì anh biết là ngày mai em có thể rời đi, nếu không đi hôm nay”

Anh gật đầu “Có lẽ thế, nếu Monica quay về tối nay. Nhưng bà ấy sợ lái xe trong đêm tối, và vì bây giờ bà ấy vẫn chưa có nhà, anh không hy vọng bà ấy sẽ quay về cho đến ngày mai. Sau đó em sẽ phải lấy cái xe trạm đó trước khi anh giao nhiệm vụ khác cho nó”

Sự kiềm chế bị bỏ quên và cô bật dây, mắt cô nheo lại giận dữ. “Em sẽ không để bị giữ lại đây như một tù nhân đâu!” cô hét lên

“Tôi cũng không muốn như thế!” anh hét lại, đi vòng qua cô “Nhưng tôi đã nói rằng tôi sẽ không để em chạy trốn tôi lần nữa, và tôi vẫn có ý thế. Chết tiệt, đàn bà, đêm qua không nói lên với em điều gì sao?”

“Nó nói với tôi rằng đã lâu rồi anh mới có một người đàn bà!” Cô nổi cáu. “Đừng lừa phỉnh mình!”

Im lặng bao trùm và Cathryn khó khăn thừa nhận rằng anh có thể có một người đàn bà bất cứ khi nào anh muốn có – một suy nghĩ đặc biệt khó chịu. Khi cô không nói gì nữa anh tháo thắt lưng cùng quần jean rồi đẩy chúng xuống, lột tất ra cùng lúc và bước khỏi đống quần áo, không để ý đến tình trạng khoả thân của mình như thể cô không có ở trong phòng. Nhưng mà, không phải là họ đã thân thuộc với nhau như là một người đàn ông và một người đàn bà có thể thế sao? Cathryn nhìn vào thân hình cao lớn, đầy sức sống với sự khao khát kín đáo, sau đó quay đi trước khi anh có thể đọc biểu hiện trong mắt cô.

Anh lấy quần áo sạch và vắt nó lên tay. Cô vô thức túm lấy nó, kéo quần áo của anh lại phía cô. Sau vài giây, anh thầm thì, “Hãy cho nó một cơ hội, Cat. Ở lại đây. Ngày mai, hãy gọi cho sếp của em và nói với ông ta em thôi việc”

“Tôi không thể làm thế” cô lặng lẽ nói.

“Chết tiệt, tại sao không? Cái gì cản em?”

“Chính là anh”

Anh nhắm mắt lại và cô có thể thề rằng anh đang gầm gừ dưới hơi thở. Một nụ cười không mong muốn cố nở trên môi cô, nhưng cô gạt nó đi. Wanda đã mô tả anh thế nào nhỉ? Vẫn còn nguy hiểm nhưng được kiềm chế? Thật là một sự đánh cuộc an toàn rằng không ai biết rõ như cô Rule thật sự nóng nảy như thế nào. Cuối cùng, anh mở mắt và nhìn cô chăm chăm, tròng mắt đen tối lập loè sự thất vọng giận dữ. “Ricky đã gạt được em. Em tin cô ta.”

“Không!” cô lớn tiếng, không thể kìm lại phản ứng của mình. Anh không hiểu và cô không thể nói với anh, không thể nói rằng cô sợ tin tưởng anh ở mức độ thân thiết như vậy. Anh đang đòi hỏi nhiều hơn sex … và cô cảm thấy không đủ khả năng để xử lý viễn cảnh tương lai khác. Cô sợ anh, sợ anh có thể làm tổn thương cô làm sao nếu cô để sự phòng vệ của mình bị phá vỡ. Rule có thể phá huỷ cô, vì anh có thể đến gần cô hơn bất kỳ ai khác đã hay sẽ có thể.

“Vậy thì cái gì?” anh rống lên “Nói với tôi đi! Hãy nói tôi phải làm gì để giữ em ở lại đây! Em đã chất tất cả chúng lên vai tôi, vậy hãy nói cho tôi biết chính xác em muốn tôi làm gì”

Cathryn ngắm nghía anh, đứng đó giận dữ, và khoả thân, và nam tính như một thỏi nam châm đến mức cô muốn thả chỗ quần áo cô đang ghì vào ngực mình xuống và chạy tới với anh, quấn tay mình quanh anh và vùi mặt cô vào đám lông loăn xoăn sẫm màu trên vồng ngực cơ bắp của anh. Cô muốn ở lại biết bao nhiêu! Đây là nhà cô, và cô muốn ở đây. Lúc này cô không thể quản lý Rule … trừ phi cô có sự hợp tác của anh. Một ý nghĩ loé lên, và cô không ngừng lại để xem xét nó. Cô chỉ đơn giản thốt ra, “Không sex”.

Anh có vẻ bị choáng váng, như thể cô đã gợi ý rằng anh cần phải thôi hít thở. Sau đó anh chửi thề thành tiếng, quắc mắt nhìn cô “em thật sự nghĩ điều đó là có thể sao?”

“Nó phải thế” cô khẳng định với anh “Ít nhất cho đến khi em quyết định rằng …”

“Rằng?” anh gặng hỏi.

“Rằng em có thể tạm thời ở lại không” cô kết thúc, mạnh mẽ nghĩ rằng cần phải có cách gì đó để cô có thể dẫn dắt anh hứa cư xử cho phải phép. “Em không tìm kiếm một cuộc yêu đương. Em không phải là một người đàn bà tùy tiện và em chưa bao giờ như thế cả”.

“Chúng ta không thể “chỉ là bạn” anh tức giận nói “Anh muốn em, và anh chưa bao giờ giỏi tiết dục. Đã là đủ tồi tệ khi em lấy chồng rồi, nhưng bây giờ điều đó chết tiệt là gần như không thể. Khi nào em sẽ nhận thấy tình huống thực tế này là cái gì?”

Cathryn lờ anh đi, quyết định nhấn mạnh quan điểm của cô. Cô cảm thấy rằng anh mất bình tĩnh, và nó là một tình huống khác thường đến nỗi cô thật bất đắc dĩ mới để cho cơ hội trôi qua. “Em không đòi hỏi một lời hứa hẹn giữ độc thân từ anh” cô vặn vẹo “Chỉ là anh hãy để em được yên cho đến khi em quyết định”. Thậm chí ngay khi cô nói những lời đó cô cảm thấy giận dữ chỉ với suy nghĩ rằng anh sẽ đến với người phụ nữ khác. Cứ để anh dám!

Quai hàm anh như một phiến đá “Và nếu em quyết định ở lại?”

Đôi mắt đen của cô mở to khi cô nhận ra một quyết định như vậy có nghĩa gì. Nếu cô ở lại, cô sẽ trở thành người đàn bà của Rule Jackson. Cô không thể ngăn anh lại với tấm lá chắn là cô vẫn “đang cố quyết định”. Anh sẽ muốn có một câu trả lời xác định trước khi quá lâu, và bây giờ cô thật sự hiểu rằng điều mà cô vin vào như một chiến thuật trì hoãn đã trở thành một cái bẫy. Cô nhìn anh, đứng đó khoả thân và mạnh mẽ như một vị chúa cổ xưa và nỗi đau vặn xoắn trong cô. Cô có thể thật sự rời anh đi sao?

Cô hất cằm lên và trả lời anh đều đều, sử dụng tất cả dũng khí nữ tính của cô trong cố gắng. “Nếu em ở lại, sau đó em chấp nhận điều kiện của anh.”

Anh không thoải mái “Anh muốn em gọi điện sáng mai và xin thôi việc”.

“Nhưng nếu em quyết định đi …”

“Em không cần một công việc. Nông trại này có thể chu cấp cho em.”

“Em không muốn bòn rút nông trại”

“Khốn kiếp thật, Cat, anh đã nói anh sẽ chu cấp cho em!” anh cằn nhằn. “Chỉ là để yên nó lúc này. Em sẽ thôi việc hay không?”

“Hãy có lý …” cô bắt đầu cãi, biết rằng đó là một đòi hỏi vô vọng. Anh cắt lời cô cộc lốc với một cái phẩy tay.

“Hãy … thôi … việc” anh ra lệnh giữa hàm răng nghiến chặt. “đó là thỏa thuận. Em sẽ ở lại nếu tôi giữ tay mình lại. Được thôi, tôi sẽ làm theo điều đó nếu em xin thôi việc. Cả hai chúng ta đều phải nhượng bộ”.

Cô nhìn các cơ bắp rung rung của anh và hiểu rằng nếu cô nói không, sự kiềm chế của anh sẽ mất. Rule đã thỏa hiệp về phía anh và anh sẽ không nhượng bộ hơn nữa. Hoặc là cô thôi việc hoặc là anh sẽ giữ cô lại nông trại bằng cách đặt các phương tiện trong sự tùy ý sử dụng của mình. Với cô, có vẻ như là cô có thể hoặc là một tù nhân tự nguyện hoặc là một tù nhân không tự nguyện, nhưng cô nhượng bộ việc thôi việc để giữ các lợi thế của mình ở các khía cạnh khác. “Được thôi. Em sẽ thôi việc.” Ngay khi cô hứa, cô đã cảm thấy thua cuộc, như thể cô đã cắt đứt sợi dây cuối cùng nối cô với Chicago và quãng đời gắn bó với David của mình, như thể cô đã quay lưng lại với kỷ niệm về anh ấy.

Anh thở dài và mạnh mẽ chạy tay qua mái tóc sẫm màu. “Lorna đang chờ ăn tối” anh thì thầm, lấy lại quần áo của mình từ cô, “Anh sẽ tắm nhanh một cái và xuống ngay”.

Khi anh mở cửa Cathryn lao qua phòng và sập cửa lại, giật nó khỏi tay anh. Anh trao cô một cái nhìn bối rối, và cô rít lên với anh, “Anh đang trần truồng đó!”

Anh cho cô một nụ cười nửa miệng mệt mỏi “Anh biết, anh thường tắm thế mà”

“Nhưng ai đó sẽ nhìn thấy anh!”

“Em yêu, Monica không ở đây, Lorna thì ở dưới gác, và Ricky chưa từ khu chuồng ngựa vào. Em là người duy nhất có thể thấy anh, mà anh thì chẳng còn gì phải giấu giếm em nữa, phải không?” Nụ cười chuyển từ mệt mỏi sang chế giễu khi anh mở cửa lại và thong dong đi xuôi hành lang. Cathryn theo sau anh, cáu tiết đến mức cô muốn đấm anh, nhưng cô đâu có ngốc thế.

Sau bữa tối, Rule ngay lập tức lên giường và Cathryn thấy mình còn lại một mình với Ricky, còn xa mới là một sự bầu bạn thoải mái. Đầu tiên cô ấy bật tivi và chuyển từ kênh này sang kênh khác, sau đó cô tắt điều khiển và quăng nó xuống đi văng. Cathryn cố gắng hết sức để tiếp tục đọc bài báo cô đang đọc dở, nhưng cô hoàn toàn mất yên ổn khi Ricky nói một cách kinh tởm “Chị không nên rúc vào anh ta chứ?”

Cathryn nhảy dựng lên, sau đó nhìn lảng đi khi cô cảm thấy mặt mình đang nóng lên “Ai?” cô cố nói, nhưng giọng cô không chắc chắn cho lắm.

Ricky mỉm cười và duỗi dài chân ra, bắt chéo chân nơi mắt cá. “Ai” cô ngọt xớt bắt chước. “Khó mà tin là chị lại thật sự ngu xuẩn như thế. Chị nghĩ là em không biết anh ta ngủ ở đâu đêm qua sao? Nhưng chị phải tin Rule thôi. Khi anh ta muốn gì, anh ta sẽ theo ngay sau nó. Anh ta muốn nông trại này và anh ta dùng chị để có được nó, nhưng anh ta giỏi giang trên giường đến nỗi chị không thể thấy gì phía sau đó, phải không?”

“Chị thấy nhiều thứ, gồm cả sự ghen tuông của em nữa” Cathryn cáu kỉnh. Cơn giận sống dậy trong cô, và cô không quan tâm phủ nhận việc Rule đã làm tình, với cô, nếu đó là điều Ricky đang khiêu khích ép cô nói ra.

Ricky cười “Đúng rồi, cứ giữ đầu chị trong mây mù đi. Chị không thể nghĩ chân thực từ cái bữa anh ta cho chị nếm vị sex lần đầu tiên khi chị 16 tuổi nữa. Chị nghĩ là em không biết hả? Em đã cưỡi ngựa đến đúng lúc để thấy anh ta giúp chị mặc lại quần áo. Chị đã sợ hãi chạy trốn kể từ đó, nhưng giờ chị đã đủ lớn nên chị không còn sợ nữa, và chị vẫn còn nhớ, phải không? Có Chúa, Cathryn, anh ta có tiếng là dùng những con ngựa giống đó của anh ta để làm ô danh người ta.Chị không phiền để trở thành một cái tên trong danh sách dài đó chứ?”

Nheo mắt lại, Cathryn nói “Chị không thể xác định được là em ghét anh ấy hay là em đang ghen vì anh ấy không hề để ý đến em”

Trước sự ngạc nhiên của Cathryn, màu hồng bừng lên má Ricky, và đây là lúc cô nên quay đi. Sau đó một lúc, Ricky nói nặng nề “Không tin em, em cũng không quan tâm.Cứ để anh ta sử dụng chị theo cách anh ta đã sử dụng Mẹ suốt những năm rồi. Chỉ nhớ là, không có gì, không có ai quan trọng với anh ta bằng nông trại này, và anh ta sẽ làm bất cứ điều gì cần làm để giữ nó. Hỏi anh ta đi.” Cô thách thức và chế nhạo “Xem xem chị có thể bắt anh ta nói về nó không. Hỏi anh ta Việt nam đã làm gì với anh ta và tại sao anh ta sống chết giữ lấy cái nông trại này. Hỏi anh ta về những cơn ác mộng, tại sao anh ta có nhiều đêm chỉ đi lòng vòng quanh nông trại thôi.”

Cathryn bối rối. Cô không nghĩ rằng anh vẫn còn bị phiền toái bởi những hồi ức về cuộc chiến. Ricky lại cười, lấy lại sự tự chủ. “Chị không biết anh ta chút nào. Chị đã đi xa nhiều năm. Chị không biết tí gì về những gì diễn ra ở đây khi chị đi xa. ngốc thật. Nó chẳng can hệ gì đến em!” Cô đứng lên và rời khỏi phòng, và Cathryn nghe tiếng cô chạy lên gác.

Cô đứng đó, bị phân tán bởi những điều Ricky đã nói. Cô tự nghĩ về chúng, một phần nào, tự hỏi động cơ của Rule là gì. Cô mệt mỏi nghĩ rằng cô có lẽ sẽ phát điên nếu tự hỏi cái gì đang diễn ra trong đầu Rule. Anh thật sự muốn cô hay là vì nông trại này? Và thậm chí nếu cô hỏi thẳng anh, cô có thể tin tưởng điều anh nói với cô không? Cô chỉ có thể làm thông suốt đầu óc chính mình, sử dụng bản năng của cô. Ít nhất cô đã đạt được thời gian cho chính cô, khoảng thời gian tự do để chống đỡ trước áp lực giới tính anh có thể dễ dàng mang đến. Tất cả điều cô cần làm là không để Ricky thúc cô vào vài hành động thiếu thận trọng.

Cathryn thức dậy trước bình minh, nằm thức mà không thể ngủ lại, những tia nắng hồng sớm mai bắt đầu xuyên qua đám mây màu tía vẫn còn sót lại từ ngày hôm qua. Ngôi nhà bắt đầu vang lên những thanh âm quen thuộc, tiếng động dễ chịu từ Lorna đang chuẩn bị bữa sáng, và ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân làm tim ngừng đập của Rule khi anh bước qua phòng cô và đi xuống gác. Cô tung chăn ra và vội vàng mặc quần jean cùng một cái áo sợi chui đầu màu xanh ngọc lục bảo, sau đó chạy chân trần xuống gác.Vì những lý do mà cô không muốn xem xét kỹ càng, cô cần thấy Rule trước khi anh rời nhà cả ngày, chỉ thấy anh … để chắc chắn là anh không còn mệt mỏi như ngày hôm qua nữa.

Anh đã ngồi uể oải bên bàn bếp với một cốc cà phê nghi ngút khói trước mặt khi cô vào, và cả anh và Lorna nhìn lên ngạc nhiên. “Cháu nghĩ là cháu sẽ ăn sáng sớm” cô nói bình thản, đặt một cái đĩa lên bàn và rót một cốc cà phê.

Sau cái nhìn ngạc nhiên ban đầu, Lorna điềm tĩnh quay lại việc bếp núc của bà “Trứng hay bánh quế đây?” Bà hỏi.

“Một trứng bác”Cathryn trả lời khi cô xem xét những chiếc bánh quy to nhà làm trong lò nướng. Chúng có màu nâu vàng tuyệt hảo và cô lấy chúng ra, khéo léo chuyển chúng sang một cái giỏ rơm lót khăn ăn và đặt núi bánh thơm phưng phức trước mặt Rule. Trong khi Lorna đang kết thúc món trứng bác, Cathryn cũng chuyển một đĩa thịt xông khói và xúc xích lên bàn rồi ngồi vào cái ghế cạnh Rule, lợi dụng lúc Lorna quay đi để nghiêng sang và đặt một cái hôn chóng vánh dưới tai anh. Cô cũng không thể nói tại sao cô làm thế, nhưng sự ảnh hưởng thật là vui. Rule rùng mình dữ dội và Cathryn cười toe toét, thấy thích thú một cách vô lý vì anh có máu buồn ở đúng chỗ đó. Nó làm anh dường như dễ bị tấn công hơn … và, như anh nói, anh không có gì để che dấu cô cả.

Với cái liếc mắt xì khói, anh phóng cho cô lời cảnh báo về sự trả thù đầy hứa hẹn, nhưng vẻ thích thú vẫn nán lại trên khuôn mặt tươi cười của cô, và từ từ làm biến mất biểu hiện đó của anh.

Lorna đặt những đĩa thức ăn xuống trước mặt họ và ngồi vào phía bên kia bàn. Không ai nói gì trong vài phút khi họ trải qua trình tự thêm muối, tiêu và sắp đặt đồ ăn của mình theo ý thích. Sau đó Lorna hỏi một câu về việc bán ngựa, và mặc dù những câu trả lời của Rule đều ngắn gọn, Cathryn cố hiểu rằng anh lên lịch bán ngựa trong ba tuần tới và đó thành ra là một sự kiện lớn. Qua nhiều năm, anh đã phát triển một danh tiếng đáng tin cậy như một người nuôi ngựa và số người đến với đợt bán ngựa này nhiều hơn anh dự tính ban đầu. Lorna rạng rỡ vì tự hào – một niềm tự hào mà Rule không cho phép anh để lộ.

“Có gì em có thể giúp không?”Cathryn hỏi “chải lông ngựa, quét dọn chuồng ngựa, bất cứ việc gì?”

“Em đã gọi điện thoại chưa?” Rule gầm gừ.

“Chưa. Tổng đài điện thoại chưa hoạt động cho đến 9h” cô mỉm cười với anh với sự ngọt ngào chế giễu, hăng hái trong niềm vui thấy cơ hội của cô có anh dưới sự kiểm soát.

Lorna có vẻ bối rối, và Cathryn giải thích, “Cháu sẽ thôi việc và ở lại đây, ít nhất là một thời gian nữa. Cháu vẫn chưa có quyết định lâu dài” Cô thêm vào câu cuối cho Rule nghe, chỉ phòng trường hợp anh nghĩ anh đã chiến thắng trong trận chiến.

“Chúa tôi, điều đó sẽ vui lắm, có cô ở nhà thật tốt” Lorna nói.

Sau bữa sáng Cathryn nhận thấy rằng Rule không trả lời câu đề nghị giúp đỡ của cô và cô theo anh ra ngoài, đuổi theo bước anh như một chú chó bun nhỏ quả quyết và cũng nhanh gần bằng anh. Anh quay lại cô và đặt nắm tay lên hông, vẻ nam tính vượt trội đến từng inch. “Thế nào?” anh quát.

“Có việc gì em có thể giúp không?” cô kiên nhẫn nhắc lại, cũng đặt nắm tay lên hông cô, sao chép y xì dáng đứng của anh và vênh hàm lên với anh.

Trong một giây anh trông như thể sẽ bùng nổ vì giận dữ; sau đó sự kiềm chế sắt đá cô vẫn thường thấy trên mặt anh trở lại và anh thậm chí còn trao cho cô một nụ cười gian tà “Ừ, có đấy. Sau khi em gọi cú điện đó, hãy đánh xe tải vào thị trấn và lấy những phụ liệu chăn nuôi mà chúng ta đã đặt hàng. Và chúng ta cần thêm hàng rào. Ngày hôm qua, Foster không lấy đủ .” Anh nói với cô cần lấy bao nhiêu hàng rào và thọc tay vào túi áo để lấy chìa khoá chiếc xe tải của anh.

Khi cô cầm chùm chìa khoá, anh giữ cằm cô trong tay anh và quay mặt cô nhìn lên anh “anh tin là em sẽ ở đây khi anh quay lại” anh nói, có một sự cảnh cáo trong giọng anh.

Phát cáu vì anh không tin tưởng cô, Cathryn nhìn anh chằm chằm “Em biết. Em sẽ ở đây” cô trả lời kiên quyết. “em không phải kẻ nói dối”

Anh gật đầu và thả cằm cô ra. Không một từ nào khác nữa, anh bước đi, và cô nhìn dáng người cao lớn của anh trong một phút trước khi cô quay lại ngôi nhà, cáu kỉnh rằng anh thậm chí còn không hôn cô. Đó là điều cô muốn mà, thật là ngốc khi bây giờ lại bị thất vọng vì anh đã theo điều kiện của cô. Lấy đó như một biểu hiện của việc cô đã sa ngã thế nào dưới sức quyến rũ của anh, cô nhanh chóng gạt sang bên sự thất vọng của mình.

Ngay lúc 9h cô ngồi trước điện thoại và nhấm môi mình, không chắc chắn về bước đi cô đang làm. Theo một mặt, Rule đang yêu cầu cô lựa chọn giữa anh và David – một lựa chọn không công bằng, vì David đã chết. Mà anh ấy lại là một người rất đặc biệt. Cathryn biết rằng một phần của cô sẽ luôn là của David … nhưng anh đã đi xa rồi, và Rule vẫn còn sống. Anh đang đòi hỏi cô xa rời ngôi nhà cô đã xẻ chia với chồng cô, để lại sau lưng mọi thứ. Vì cô đã hứa, và nếu cô phá bỏ lời hứa đó cô sẽ phải rời nông trại ngay hôm nay, trước khi Rule quay lại. Cô không thể làm điều đó. Không phải bây giờ, không phải sau cái đêm đã trải qua trong tay anh. Cô cần phải biết chắc chắn cô cảm thấy thế nào – và anh cảm thấy thế nào – hay cô sẽ hối tiếc điều đó trong suốt quãng đời còn lại của cô.Nhấc ống nghe lên, cô quay số.

Mười phút sau, cô đã thất nghiệp. Bây giờ, sau khi cô đã làm xong nó, cô gần như hoảng hốt. Không phải vì tiền; cô thật sự khong lo lắng về tiền. Trong khi nói chuyện với người quản lý của mình cô đột nhiên có ý nghĩ rằng chỉ người đang yêu mới có sự hy sinh như thế. Cô không muốn yêu Rule Jackson, không muốn để mình vướng vào sự yếu đuối đó cho đến khi cô chắc chắn với chính mình rằng cô có thể tin tưởng anh. Cô không nghĩ là Rule đã từng dính líu gì với Monica, mặc cho câu chuyện của Ricky nói ngược lại. Không hề có cảm xúc yêu đương gì giữa Rule và Monica, không có gì trong cách xử sự của họ thậm chí cho thấy môt mối quan hệ trong thời gian qua. Điều đó rõ ràng là một phần trong mục đích gây bất hoà của Richky, một điều mà cô ta rất giỏi.

Không, cái Cathryn chưa chắc chắn là động cơ của Rule trong việc thuyết phục cô. Cô muốn liều mạng tin rằng anh muốn cô chỉ đơn giản vì chính cô, nhưng thực tế còn đó rằng anh muốn sở hữu nông trại vô cùng. Anh đã nắm quyền quản lý nó, và cô không nghi ngờ rằng anh sẽ đấu tranh với bất kỳ vũ khí nào anh có để giữ nông trại. Anh kiểm soát nông trại, nhưng cô là chủ nhân hợp pháp của nó, mà có lẽ đã liên tục ở trong tâm trí của anh việc cô có thể bán nó bất cứ lúc nào và sự kiểm soát của anh sẽ chấm hết. Anh đã phủ nhận việc quan tâm đến trang trại rồi, nhưng sự nghi ngờ vẫn còn trong tâm trí cô.

Khi cô lái chiếc xe tải của anh vào thị trấn, vấn đề đó vẫn phiền nhiễu cô. Quyết định hoàn toàn của cô xoay quanh một vấn đề. Nếu cô tin anh, nếu cô tin rằng anh muốn cô như một người đàn ông muốn một người đàn bà, không quan tâm đến điều gì khác, vậy thì cô sẽ ở lại với anh bất kể anh muốn có cái gì. Mặt khác, cô từ chối để anh lôi cuốn cô với sex. Anh là một người đàn ông sung sức và hoàn toàn chiếm ưu thế. Sex là một trong những vũ khí anh có thể sử dụng để chống lại cô, làm cảm xúc cô mù quáng với sự cần thiết nhục dục anh dễ dàng khêu gợi lên bằng việc chạm vào cô. Cô biết không có cách nào để có thể đạt được quyết định của mình trừ cách đơn giản là ở bên anh, hy vọng hiểu anh đầy đủ, bất chấp sự kiểm soát cứng rắn của anh, để có thể nói rằng cô tin tưởng anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.