Ách Ba

Chương 12: Trời sáng



“Người nào lớn mật như thế, dám phá hồn âm, giết đệ tử ta?”

Bóng đỏ chợt lóe, Tây Vương Mẫu rốt cục từ trong kiệu đi ra, rõ ràng hẳn là
đã già bảy tám mươi tuổi, lại giống như trung niên mỹ phụ, mi mắt ẩn
tình, khóe môi mang cười, thanh âm cũng nũng nịu nghe không ra nửa điểm
tức giận.

Yến Thanh Hiệp chỉ liếc mắt một cái, liền tâm thần lay
động, sợ tới mức nhanh khép mí mắt, ổn định tâm thần. Mị công của lão
yêu bà này thật khó lường, khó trách năm đó nhiều cao thủ có năng lực
như vậy bao vây đuổi giết, đều ngăn không được bà ta.

Nhưng mà gặp
Cốc Thiếu Hoa, cũng coi như gặp khắc tinh, Cửu Chuyển Hóa Thần Công quả
thực có thể nói trời sinh chính là khắc tinh của hết thảy mị công trong
thiên hạ, cho dù bởi vì Ách Ba gặp chuyện không may, Cốc Thiếu Hoa tâm
thần đại loạn, ngũ tạng lục phủ đều bị trọng thương, gần như tẩu hỏa
nhập ma, nhưng sau khi hắn từ hôn mê tỉnh lại, đã đem nội lực tán loạn
dẫn đường quay về trong kinh mạch bình thường, một thân công lực còn đó, nửa điểm không thể bị Tây Vương Mẫu ảnh hưởng.

“Đi trước.”

Cốc Thiếu Hoa lạnh như băng khẽ quát một tiếng, che ở trước người Yến Thanh Hiệp.

Yến Thanh Hiệp sửng sốt một chút, nhìn Cốc Thiếu Hoa một thân bừa bãi, quần áo bẩn đến độ không biết bao nhiêu ngày không có đổi, trên tóc còn dính lá cây cỏ, chỉ biết vị Các chủ Trấn Long Các danh chấn thiên hạ này chỉ sợ đã liên tục mấy ngày mấy đêm không nghỉ, không biết nhiều vất vả mới tìm đến được nơi này. Xem bộ dạng lung lay sắp đổ của Cốc Thiếu Hoa,
hắn rất muốn nói để hắn cản phía sau, làm cho Cốc Thiếu Hoa mang Ách Ba
đi trước, nhưng mị công của Tây Vương Mẫu thật sự quá lợi hại, hắn tự
biết ngăn cản không được, chỉ phải cắn răng một cái, đem Ách Ba từ sơn
động kéo đi ra.

“Các chủ bảo trọng, chúng ta ở khách điếm huyện Đương Dương ngoài năm mươi dặm phía nam chờ ngươi.”

Ách Ba vừa ra động, nhìn đến Cốc Thiếu Hoa, cả người đều sửng sốt, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, hai ánh mắt mở thật to, như mê muội, tưởng đang chỉ
nằm mơ, lại cảm thấy được hết sức chân thật. Bờ môi của hắn mấp máy,
muốn nói cái gì, cố tình một chữ cũng không nói được, muốn tiến lên sờ
sờ mi của tiên nhân, mắt của tiên nhân, lại bị Yến Thanh Hiệp giữ chặt.

“Ách Ba, chúng ta đi.”

Yến Thanh Hiệp kéo Ách Ba phải đi, Ách Ba lại luyến tiếc, vừa đi vừa liên tiếp quay đầu lại nhìn về phía Cốc Thiếu Hoa.

Cốc Thiếu Hoa vốn đưa lưng về phía bọn họ, lúc này hình như có cảm giác, ánh mắt chuyển lại đây, thật sâu nhìn Ách Ba một cái.

Thân thể Ách Ba khẽ run lên, hình như nhìn ra trong mắt Cốc Thiếu Hoa có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với hắn, rồi lại không thể không tạm thời nén ở trong lòng. Không thể cho tiên nhân thiêm phiền toái, Ách Ba
trong lúc hoảng hốt nghĩ như vậy, vì thế quay đầu, không hề nhìn về phía Cốc Thiếu Hoa, thành thành thật thật theo sau bước chân của Yến Thanh
Hiệp.

Phía sau, tiếng cười mờ ảo giống nữ quỷ kia lại vang lên, mãi
cho đến đi ra rất xa rất xa, Ách Ba hình như còn có thể nghe được. Hắn
không biết tiên nhân thế nào, nhưng nếu là tiên nhân, nhất định……
Nhất định sẽ không có chuyện!

Ách Ba nhìn bầu trời, thầm tính, cách
hừng đông đã không xa, nhưng trời vẫn là thực đen thực đen, ánh sao đạm
đi, chỉ có một vòng trăng chìm ở phía tây.

Yến Thanh Hiệp đột nhiên
dừng bước, ánh mắt nhìn chung quanh bốn phía. Núi rừng tối như mực,
giống dã thú ẩn núp trong bóng đêm, ẩn ẩn lộ ra một cỗ sát khí như có
như không.

Có mai phục!

“Ách Ba, đi hướng nam, vẫn đi không cần quay đầu lại.” Giọng hắn bình tĩnh cúi đầu nói.

Ách Ba lắp bắp kinh hãi, nhìn Yến Thanh Hiệp một cái, chỉ thấy thần sắc hắn trịnh trọng, nắm chặt lấy kiếm, ngay cả gân xanh đều hình như phải lộ
ra.

Yến Thanh Hiệp hình như nhận thấy được mình khẩn trương mang đến
áp lực cho Ách Ba, hắn thật sâu hút một hơi, giọng điệu chậm lại nói:
“Yên tâm, không có chuyện. Ngươi hướng nam đi, tới khách điếm huyện
Đương Dương, nói cho chưởng quầy nơi đó, nói ngươi là bằng hữu của ta,
hắn sẽ bảo hộ ngươi.”

Ách Ba do dự một chút, đánh một cái thủ thế.

Yến Thanh Hiệp nhất thời trong lòng ấm áp, nói: “Không cần ngươi theo giúp
ta, một ít tiểu mao tặc chậm trễ không mất bao nhiêu thời gian. Ta đi
được nhanh hơn, nói không chừng ngươi còn chưa tới huyện Đương Dương, ta cũng đã đuổi theo ngươi.”

Ách Ba tuy rằng phản ứng có chút trì độn,
nhưng không có nghĩa là hắn ngốc, biết Yến Thanh Hiệp nói như vậy, là sợ không chiếu cố được mình, chính mình cũng không thể liên lụy Yến Thanh
Hiệp, vì thế lại giơ một cái thủ thế tỏ vẻ bảo trọng, sau đó liền cũng
không quay đầu lại đi về hướng nam.

Không có đi ra rất xa, Ách Ba
chợt nghe đến phía sau truyền đến tiếng đánh nhau, hắn sợ tới mức chân
mềm nhũn, cố nén trụ ý tưởng muốn quay đầu lại, dùng tốc độ nhanh hơn đi về phía trước.

Không có việc gì, nhất định không có việc gì, Yến Thanh Hiệp so với tiên nhân còn tin cậy hơn.

Nếu Cốc Thiếu Hoa biết ở trong lòng Ba, Yến Thanh Hiệp đáng tin cậy cư
nhiên so với hắn còn muốn cao hơn nhiều, không biết có thể hay không bị
tức đến lại tẩu hỏa nhập ma?

Trong bóng đêm không biết quăng ngã lăn
lộn mấy vòng, Ách Ba rốt cục nghiêng ngả lảo đảo đi ra cánh rừng này,
đồng thời trời cũng sáng, mặt trời ở phương đông, nhìn qua lại dễ thân
vừa đáng yêu, làm cho tim Ách Ba vẫn đeo nặng, rốt cục có thể hơi chút
thả xuống.

Trời đã sáng, thật tốt.

Ách Ba thích ban ngày, bởi vì
ban ngày có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều người, ban ngày khách hàng cũng nhiều, hắn có thể kiếm được tiền. Hắn chán ghét buổi tối, vừa đến
tối cũng chỉ còn lại hắn một người, ngoại trừ quán mì, hắn cái gì đều
không có.

Mặc kệ nói như thế nào, trời cuối cùng cũng sáng, tuy rằng
không biết đang ở chỗ nào, nhưng là Ách Ba biết mục đích ở phía nam, ở
chỗ đó có cái thị trấn, có khách điếm, chỉ cần có mục tiêu, hắn luôn có
thể đi đến.

Nhưng mà…… Hiển nhiên, hiện tại Ách Ba mệt mỏi, hai
cái đùi giống đeo gông, sắp đi không nổi, hơn nữa lại mệt lại khát. Đúng lúc phía trước có con sông, nước là từ trên núi một đường chảy xuống
dưới, dòng nước chảy nhanh, tiếng nước thoan thoan nghe giống tiếng
trời, Ách Ba nhất thời vui mừng, bổ nhào vào bờ sông uống một bụng nước, sau đó dùng lực rửa mặt, vẫy vẫy đầu, bọt nước văng khắp nơi, một thân
mỏi mệt giống như cũng bị văng rớt theo.

Nghỉ ngơi một lát, trong
lòng Ách Ba nhớ tới ước định cùng tiên nhân và Yến Thanh Hiệp, phân biệt một chút phương hướng, liền tiếp tục ra đi, không có đi ra rất xa, liền lại có một người xuất hiện ở chỗ hắn vừa mới nghỉ ngơi, quơ quơ thân
thể, bùm một tiếng rồi ngã xuống.

Ách Ba tuy rằng không thể nói
chuyện, nhưng nhĩ lực coi như sâu sắc, mạnh quay đầu lại, chỉ thấy một
người ngã ở nơi nào, làm hắn hoảng sợ. Do dự một hồi lâu, xem người nọ
thân thể ở hơi hơi rung động, vài lần muốn đứng lên đến cũng không thể
thành công, Ách Ba rốt cục kiềm chế không được lòng đồng tình tràn ra,
rón ra rón rén đến gần chút.

Hình như nhận thấy được có người tới
gần, người nọ tuy rằng không có khí lực đứng dậy, lại vẫn là ngẩng đầu
lên, nhìn Ách Ba một cái, vừa thấy, lại bỗng nhiên có tinh thần, hai tay không tự giác chống lên, ngồi dậy.

Ách Ba lại bị hoảng sợ, lui lại
sau này mấy bước, khoảng cách vừa mới kéo gần, lại dãn xa. Cho đến khi
người nọ vuốt tóc rũ xuống trước mặt ra, hắn mới rõ ràng, người này,
không phải tiên nhân thì là ai. Nhưng là tiên nhân giống như nghịch ở
trong vũng bùn, tóc tán loạn không nói, toàn thân cao thấp còn dính đầy
bùn, càng đáng sợ chính là dưới vạt áo thế nhưng bị máu tươi tẩm thấp
một mảng lớn, miệng vết thương còn có máu không ngừng chảy ra.

“Ta……”

Cốc Thiếu Hoa muốn phát ra âm thanh, mới phát giác tiếng vang giọng nói của mình vọng lại, so với một con muỗi bay qua không lớn hơn bao nhiêu. Hắn quýnh lên, vươn vươn tay, muốn bắt lấy Ách Ba, cũng không ngờ miệng Ách Ba há thành hình tròn, lúc hắn đưa tay, đột nhiên chạy đi rồi.

“Chớ đi…… Mạc…… Bạch…… Mạc…… Bạch……”

Quýnh lên, Cốc Thiếu Hoa nôn ra một búng máu, khi giương mắt lại, Ách Ba đã
chạy trốn ngay cả bóng người cũng không thấy. Hắn giật mình lăng nhìn
phương hướng Ách Ba biến mất, đôi mắt đỏ.

Không thấy, lại không thấy! Mỗi một lần, chỉ cần hắn sơ sẩy một chút, Mạc Bạch sẽ không thấy.

Vì sao? Vì sao luôn như vậy?

Cốc Thiếu Hoa một quyền đánh vào trên mặt đất, đất đá bay ra, bắn đầy đầu
và mặt hắn, khóe mắt cũng bị một tảng đá nhọn làm bị thương, máu đỏ tươi chậm rãi nhỏ, lại như là một hàng huyết lệ.

Một quyền này, lại chấn động tới rồi nội phủ của hắn, máu tươi lại một ngụm phun ra.

Trong lòng Cốc Thiếu Hoa, bắt đầu cuồng loạn, hắn nhìn không tới con sông cỏ
xanh trước mắt, nhìn không tới núi rừng cây trước mắt, đôi gắt gao nhìn
chằm chằm phương hướng Ách Ba biến mất.

Một quyền lại một quyền, mặt
đất bị hắn đập ra một cái hố, cho đến khi rốt cuộc không đập được nữa,
một đôi tay nhẹ nhàng mà đưa nắm tay của hắn từ trong hố rút ra.

Quen thuộc ấm áp, quen thuộc xúc cảm, còn có quen thuộc hơi thở.

Cốc Thiếu Hoa ánh mắt lập tức sáng ngời lên, trái tim cuồng loạn cũng chuyển thành kinh hỉ.

“Ngươi, ngươi không đi……”

Đối diện với hắn, là đôi mắt mê mang của Ách Ba, còn lộ ra vài phần bối rối do bị kinh hách.

Ách Ba sờ sờ tay Cốc Thiếu Hoa, lau hết nước bùn trên tay, sau đó từ trong
lòng lấy ra một nắm cỏ xanh, chỉ vết thương của Cốc Thiếu Hoa hoa tay
múa chân một phen.

“Ngươi giúp ta hái thuốc?”

Cốc Thiếu Hoa băng
bó ngực. Nơi đó không có thương tổn, nhưng là tim nhảy lên rất mạnh,
tầng tầng lớp lớp kinh hỉ làm cho hắn không thể đi tự hỏi, chỉ biết là
lúc này đây, hắn không có mất đi Mạc Bạch.

Mạc Bạch không có đi.

Mạc Bạch giúp hắn đi hái thuốc.

Nếu không phải trên mặt bị một tầng bùn che khuất, Ách Ba nhất định sẽ phát hiện, tiên nhân luôn luôn lạnh như khối băng, giờ phút này trên mặt
đang lộ ra một cái tươi cười có thể xưng là ngu đần.

Một cánh cửa bị
đóng thật lâu thật lâu, đột nhiên bị mở ra, tình cảm cùng trí nhớ từng
bị đóng băng, giống như thủy triều dâng, toàn bộ về tới trong thân thể
Cốc Thiếu Hoa, chính là tất cả hỉ nộ ái ố của hắn, tất cả suy nghĩ, lại
toàn bộ đều ký thác ở trên người Ách Ba.

Tâm thần buông lỏng, hắn rốt cục rốt cuộc kiên trì không được, trước mắt tối sầm, ngã xuống trong lòng Ách Ba.

Chỉ là vô duyên vô cớ đem Ách Ba dọa một lần nữa, còn tưởng rằng tiên nhân
trong lòng đã chết, lại là ấn nhân trung, lại là nghe tim đập, luống
cuống tay chân một hồi lâu, mới xác nhận tiên nhân chỉ là ngất đi.

Ách Ba lau lau mồ hôi lạnh trên trán bị dọa ra, xé một mảnh góc áo đến bờ
sông tẩm nước, giúp Cốc Thiếu Hoa lau mặt với tay, sau đó mới chuyên tâm bắt đầu xử lý miệng vết thương đổ máu trên bụng hắn.

Đã chảy không
biết bao nhiêu máu, nếu không cầm máu, tiên nhân liền thật muốn thành
tiên. Ách Ba vội vàng đem thảo dược hái tới đặt ở trong miệng một chút
một chút nhai, nước thuốc đắng đến Ách Ba cả mặt đều mặt nhăn thành một
đoàn.

Hắn biết loại cây cỏ này có thể cầm máu, là bởi vì con chó vàng trước kia Chu Mì Sợi nuôi mỗi lần cùng con chó khác đánh nhau, sau khi
bị cắn bị thương, sẽ đi đất hoang kiếm loại cây này ăn, nhưng là hắn
không biết, nước cây sẽ đắng như vậy.

Thảo dược nhai sau sẽ thành một lớp hồ, Ách Ba thật cẩn thận mà đem nó đắp trên miệng vết thương, lại
xé nội y thành dây, đem cả vết thương đều băng bó lại. Chuyện như vậy,
hắn làm rõ ràng còn thật thuận tay, tất cả đều là bởi vì trước kia giúp
con chó vàng già băng bó thiệt nhiều lần.

Gói kỹ lưỡng miệng vết
thương, Ách Ba không tự giác sờ soạng hai cái trên đỉnh đầu tiên nhân,
sờ xong rồi mới giựt mình phát giác không đúng, mình rõ ràng đem tiên
nhân trở thành chó vàng già, nếu như bị tiên nhân biết, vậy rất đáng sợ.

Trộm xem xét tiên nhân vài lần, thấy hắn hôn mê nhăn mày, trên mặt lau khô
một mảnh tuyết trắng, vết thương trên khóe mắt tuy rằng đã không đổ máu, nhưng là bị tảng đá trầy đi một mảnh da nhỏ, máu thịt đỏ đỏ thực dọa
người, Ách Ba liền đem tâm tư cẩn thận vừa rồi toàn bộ ném tới sau đầu,
trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Tiên nhân sẽ không thật sự chết chứ……

Nghĩ đến đây, trong lòng Ách Ba mạnh co rút, cảm thấy được cực đau cực đau, nước mắt đều nhanh phải đi ra.

Không khóc không khóc, Chu Mì Sợi nói qua, nam nhân không thể khóc, cho dù bị đánh cũng không có thể khóc, chỉ cần không khóc, người khác cũng không
dám quá mức khi dễ. Làm nam nhân, sẽ làm một nam nhân dám thả chó cắn
người. (>.

Ách Ba vỗ vỗ miệng mình, mạnh nghẹn tiếng khóc lại. Hắn tuy rằng không có chó, nhưng là hắn có tiên nhân.

Hắn nhớ tới hình dáng Hằng Nga trên trán tuôn ra máu, rùng mình một cái.
Tiên nhân không phải con chó, tiên nhân so với chó vàng già lợi hại hơn.

Nhưng mà nhìn tiên nhân bị thương thành cái dạng này, chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn tiên nhân?

Ách Ba ngồi ở bờ sông, nâng cằm dần dần suy nghĩ mông lung.

Người lợi hại hơn tiên nhân, lại là bộ dáng gì đây?

Còn có a, tiên nhân vì sao gọi hắn “Mạc Bạch” chứ? Mấy ngày nay, giọng nói
một mực kêu không ngừng bên tai hắn, hình như giống giọng nói của tiên
nhân a.

Mạc Bạch.

Mạc Bạch……

Mạc…… Bạch……

Tên
này ở Ách Ba trong óc đổi tới đổi lui, xoay chuyển hắn choáng váng đầu
hoa mắt, nhịn không được. Hắn ôm lấy đầu mình, đau đớn quen thuộc lại
một lần nảy lên.

Vì sao…… Vì sao hắn thật muốn khóc?

Lúc này
Ách Ba cũng không biết, Yến Thanh Hiệp đang ở chỗ bọn họ chia tay, không thể động đậy trừng mắt lên trời, chung quanh là thi thể của mấy chục
hắc y nhân, chảy ra máu tươi, gần như sắp đem hắn bao phủ. Những người
này, có người là bị Yến Thanh Hiệp bổ thành hai đoạn, mà cũng có người,
bị Cốc Thiếu Hoa dùng chưởng lực chấn vỡ ngũ tạng lục phủ mà chết.

Về phần Yến Thanh Hiệp, hắn thực thật xui thực thật xui, vốn hắn có thể dễ dàng xử lý đám hắc y sát thủ này, lại không ngờ được là, Cốc Thiếu Hoa
giải quyết Tây Vương Mẫu xong, nhưng lại đột nhiên lâm vào trạng thái
tẩu hỏa nhập ma, tại cái thời điểm quan trọng này, Cửu Chuyển Hóa Thần
Công không hề dự triệu tiến nhập quan ải lên tầng thứ chín, nội lực ở
trong cơ thể bạo loạn va chạm.

Nếu lúc này có thể khống chế nội lực
đem toàn thân trăm mạch xung mở, liền tự nhiên có thể đi vào tầng thứ
chín, nhưng là chưa từng có một người mở được, chưa từng có, mỗi một Các chủ Trấn Long Các đều là chết ở chỗ này. Bọn họ không khống chế được
nội lực bạo đi, lại không hướng ra toàn thân trăm mạch được, cuối cùng
nổ tan xác mà chết.

Kỳ thật, vấn đề này cũng không phải không có biện pháp giải quyết, chỉ cần đem nội lực tán loạn trong cơ thể phát tiết đi ra, là có thể tránh cho nổ tan xác mà chết, nhưng bởi vì Cửu Chuyển Hóa Thần Công có tác dụng phụ đoạn tình tuyệt dục, cho nên mỗi một vị Các
chủ Trấn Long Các lúc nội lực hướng đi trăm mạch, bọn họ căn bản là
không có dục vọng sống sót, thà rằng cứ để như thế, cứ để phá tan trăm
mạch, cứ để nổ tan xác mà chết, căn bản không có lo lắng phải bảo mệnh.

Nhưng Cốc Thiếu Hoa cùng bọn họ bất đồng, bởi vì hắn…… Có vướng bận. Cái
vướng bận này phải che chở, cho dù là tác dụng phụ của Cửu Chuyển Hóa
Thần Công cũng không thể chặt đứt.

Trùng hợp, đúng lúc này hắn nghe
được tiếng vang mà Yến Thanh Hiệp cùng Hắc y nhân đánh nhau phát ra, vì
muốn phát tiết ra nội lực trong cơ thể, Cốc Thiếu Hoa chẳng phân biệt
được địch ta triển khai công kích. Lúc ấy, hắn đã gần đến lâm vào trạng
thái thần trí không rõ, liền ngay cả chống lại Yến Thanh Hiệp cũng không có nương tay.

Vì thế, đám hắc y sát thủ kia một người cũng không
còn ngã xuống trên mặt đất, toàn bộ đương trường bị mất mạng. Yến Thanh
Hiệp tỉnh táo hơn, hơn nữa hắn từng cùng Cốc Thiếu Hoa giao thủ qua vài
lần, đối với chiêu thức của Cốc Thiếu Hoa có nhất định hiểu biết, hơn
nữa lẩn thật mau, lúc này mới thoát được một mạng. Cứ việc như thế, hắn
cũng không cẩn thận bị chấn xóa nội khí, toàn thân không thể nhúc nhích
té trên mặt đất, chỉ có thể nằm ở trong đống thi thể, một chút một chút
dẫn đường cho nội khí trở về đan điền.

Mà vết thương trên bụng Cốc
Thiếu Hoa kia, cũng là khi Yến Thanh Hiệp tự vệ sử dụng kiếm khí chém bị thương, may mà hắn không có ra tay nặng, bằng không Cốc Thiếu Hoa thần
trí không rõ ràng lắm đừng nói đuổi theo Ách Ba, chỉ sợ đương trường đã
bị một kiếm của Yến Thanh Hiệp cho thành hai đoạn.

Sau khi giết hết
đám hắc y nhân, Cốc Thiếu Hoa lại chạy như điên, đánh hủy vô số núi đá
cỏ cây, lúc này mới đem nội lực bạo loạn trong cơ thể phát tiết ra một
bộ phận, dần dần khôi phục thần trí thanh tỉnh, sau đó mạnh mẽ đem nội
lực áp quay về trong kinh mạch đan điền.

Có lẽ là chấp niệm quá nặng, tuy rằng thần trí không rõ bôn tẩu một trận, Cốc Thiếu Hoa lại thủy
chung đuổi theo phương hướng Ách Ba rời đi, lúc này sau hừng đông, mới
rốt cục đuổi theo hắn.

Không biết qua bao lâu, đầu dần dần không đau, Ách Ba cũng bị bụng thầm thì kêu hoàn hồn trở về. Vuốt bụng, hắn trong
lúc nhất thời có chút không biết làm sao, tại đây núi hoang đất hoang,
làm sao tìm được đồ ăn? Ngoại trừ làm mì, mấy món khác hắn toàn bộ không biết.

Không biết trong sông có cá để bắt hay không?

Ách Ba thăm
dò dòng sông chảy xiết, lại như thế nào cũng không dám xuống nước. Hắn
sợ nước, lúc trước Chu Mì Sợi chính là từ trong sông đem hắn cứu đi lên, khi đó thượng du vừa mới bùng nổ lũ bất ngờ, Chu Mì Sợi nói hắn tám
phần là bị lũ bất ngờ vọt vào trong sông, cũng không biết vận khí tốt
như thế nào, rõ ràng ôm một khúc gỗ trôi, vẫn bồng bềnh đến hạ du.

Kỳ thật, Ách Ba vẫn đều cho rằng, vận khí tốt nhất của hắn không phải ôm
khúc gỗ trôi kia, mà là gặp gỡ Chu Mì Sợi. Không có Chu Mì Sợi, hắn sớm
chết đuối.

Từ đó về sau, Ách Ba cũng không dám xuống nước, thậm chí
ngay cả bờ sông cũng không dám đi. Chu Mì Sợi nói, nam nhân không nên sợ một con sông, vì thế năm ba bữa kéo Ách Ba đi bờ sông câu cá, cá câu về vừa lúc dùng để hầm nước nấu mì. Hắn còn dạy Ách Ba bơi lội, lặn xuống
nước một cái ngừng thở, có thể lặn thời gian nửa nén hương.

Hiện tại, Ách Ba là không sợ nước sông, nhưng là không dám xuống nước. Bởi vì con sông trước mắt này cùng với sông mà Chu Mì Sợi dẫn hắn đi rất khác
biệt, con sông kia mặt nước êm đềm, không phải là thời điểm lũ định kỳ,
gần như nhìn không ra nước chảy, mà con sông trước mắt này, trên mặt
sông dòng nước chảy xiết thật sự, liền cái thân thể nhỏ bé này của hắn,
xuống một chút, đầu còn không có trồi lên, sợ sẽ vừa muốn bị trôi đi
rồi.

Nhưng là, hiện tại phải làm sao mới có thể tìm được đồ ăn?

Câu cá? Nước sông chảy xiết như vậy, làm sao có thể câu được, hơn nữa hắn
cũng không có cần câu. Xuống nước đi bắt, trong lòng Ách Ba lại ẩn ẩn có chút sợ hãi. Do dự hồi lâu, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như giấy của tiên nhân, trong lòng Ách Ba bắt đầu đau.

Xuống nước.

Không xuống nước.

Ách Ba giãy dụa, đầu vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn xoay
người, nhìn nhìn tiên nhân nằm ở nơi đó bất tỉnh nhân sự. Đêm qua bầu
trời tối đen, lúc này mới phát hiện, quần áo tiên nhân không chỉ có vừa
bẩn vừa rách nhưng lại có rất nhiều máu tươi, có đỏ thẫm, cũng có ám màu tím. Đỏ thẫm, là tối hôm qua vừa mới dính lên, ám tím, là thiệt nhiều
ngày trước kia liền dính.

Ách Ba cái mũi đau xót, hắn lại muốn rớt
nước mắt. Nhìn đến bộ dạng nghèo túng của tiên nhân như vậy, hắn không
chỉ có đau đầu, tim cũng đau.

Hút hút cái mũi, Ách Ba nhắm mắt lại, cắn môi, không quan tâm, xuống sông.

Bắt lên hai con cá, mỗi con đều nặng ba, bốn cân.

Ách Ba nhóm lửa, đem cá nướng, chính mình ăn một con, còn có một con để giành cho Cốc Thiếu Hoa.

Lúc này ngày dần dần chuyển qua ở giữa trưa, ánh mặt trời chiếu đến trên người, thực nóng.

Ách Ba lấy tay phe phẩy quạt hai cái, mới ý thức được tiên nhân đã bị mặt
trời chiếu thật lâu, rõ ràng sắc mặt trắng như tờ giấy, trên người lại
đổ mồ hôi, còn như vậy phơi nắng tiếp, không muốn thành cảm nắng. Phát
hiện phạm vào sai lầm, Ách Ba vội vàng cúi đầu nâng đỡ, đem tiên nhân
chuyển qua dưới tàng cây, lại tìm một mảnh lá cây rộng, đối với tiên
nhân dùng sức quạt.

Cũng không biết là bị quạt thư thái, vẫn là quạt
đến không thoải mái, chỉ chốc lát sau, Cốc Thiếu Hoa rên rỉ lên, lông
mày cũng càng cau lại. Ách Ba thấy trong lòng giật mình, nằm úp sấp qua
nghiêng cái lổ tai nghe xong một hồi lâu, mới nghe ra tiên nhân là đang
kêu: “Nước…… Nước……”

Muốn uống nước?

Lá cây vừa mới còn
dùng làm cây quạt, lập tức biến thành cái đựng nước, Ách Ba thật cẩn
thận cầm, nhắm ngay môi không có một chút huyết sắc của tiên nhân, hơi
hơi nhấc lên, một dòng nước nhỏ nháy mắt làm dịu môi của tiên nhân.

Nhưng mà môi tiên nhân vẫn như cũ nhắm chặt, nước rót xuống đều theo khóe môi chảy ra, tiến vào trong miệng tiên nhân chỉ có vài giọt, hiển nhiên là
không thể giải khát.

Nhìn thấy trên mặt tiên nhân toát ra thần sắc
càng ngày càng thống khổ, trong lòng Ách Ba cũng co rút co rút theo,
không nghĩ nhiều, đem nước còn lại trong lá cây toàn bộ cho vào miệng
mình, sau đó giống chim mớm mồi, một chút một chút cho tiên nhân uống.

Đút xong rồi còn sợ không đủ, lại đi múc nước, liên tục ba, bốn lần, thẳng
đến Cốc Thiếu Hoa không rên rỉ nữa, Ách Ba mới dừng lại, đem cá nướng
riêng chừa lại, cũng theo phương pháp chim mớm mồi, chính mình trước
cắn, sau đó miệng đối miệng mớm xuống. Cốc Thiếu Hoa đang hôn mê không
hề hay biết, được lợi Ách Ba mệt quá, bởi vì thịt cá dù sao không phải
nước, hắn dùng đầu lưỡi lại cong lại đảo, mất thật lớn khí lực mới làm
cho Cốc Thiếu Hoa nuốt xuống đi.

Không có ý thức được loại phương
pháp này thực thân mật cùng tối, Ách Ba ngồi ở một bên, đầy đầu óc nghĩ
đều là làm sao bây giờ. Hắn lúc đầu còn hy vọng Yến Thanh Hiệp có thể
mau chóng tới rồi, nhưng là mắt thấy ngày một chút một chút tối, Yến
Thanh Hiệp còn không có đến, mà tình huống tiên nhân cũng không có thể
kéo dài nữa, phải đi tìm đại phu.

Đầu Ách Ba óc không tốt, nghĩ tới
nghĩ lui nghĩ không ra biện pháp, càng thật không nghĩ là, Yến Thanh
Hiệp không đến, hắn có thể chính mình cõng tiên nhân đi, hắn chính là
nghĩ không thể làm cho tiên nhân biến thành quỷ tiên, nhìn thấy bộ dạng
tiên nhân tái nhợt suy yếu, hắn liền đau lòng, rốt cuộc nên làm cái gì
bây giờ mới tốt?

Hoàn hảo, không quá lâu sau, Cốc Thiếu Hoa tự mình
tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn đến Ách Ba hai tay ôm gối ngồi ở bên người
sững sờ, Cốc Thiếu Hoa cũng không gọi hắn, liền như vậy yên lặng nhìn
thấy hắn, nhìn thấy nhìn thấy, sẽ không tự giác toát ra một cái tươi
cười ngu đần, trong lồng ngực phát ra ha hả tiếng cười như có như không, không ngờ ngẫu nhiên chạm đến vết thương, tiếng cười như có như không
liền biến thành kêu rên, kinh động Ách Ba.

Sợ đem Ách Ba dọa chạy, Cốc Thiếu Hoa vội vàng đưa tay kéo lại góc áo Ách Ba.

Ách Ba thật là muốn lui ra phía sau vài bước, nhưng bị Cốc Thiếu Hoa lôi
kéo, hắn bỗng nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng giật nhẹ góc áo, không kéo về
được, vì thế cúi đầu, không xem Cốc Thiếu Hoa cũng không hoa chân múa
tay, chỉ nhìn chằm chằm xem chân mình.

“Mạc…… Bạch……” Cốc
Thiếu Hoa hô một tiếng, mới phát giác giọng mình vừa nhỏ vừa khàn khàn,
sợ Ách Ba nghe không rõ ràng lắm, hắn lại nhiều hô vài tiếng.

Ách Ba nghe là nghe rõ rồi.

Lại là Mạc Bạch, nhưng là Mạc Bạch rốt cuộc là ai?

Hắn trong lòng ê ẩm, trong óc lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Đáp án hình như ngay
tại bên miệng, nhưng là hắn há miệng thở dốc, lại cái gì cũng nói không
nên lời.

Không có được đến hưởng ứng, Cốc Thiếu Hoa có chút nóng nảy, muốn chống thân thể ngồi dậy, không ngờ vừa động, vết thương càng đau,
hắn nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, lại ngã xuống.

Nhưng
mà một cái ngã này, ngược lại khiến cho Ách Ba quan tâm, luống cuống tay chân đè ngực Cốc Thiếu Hoa, không cho hắn lộn xộn, vừa vội kiểm tra vết thương hắn. Phát hiện miệng vết thương không có bởi vì lần này ngã mà
vỡ ra, Ách Ba thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai tay giao nhau đối với Cốc
Thiếu Hoa thật mạnh một cái: 『 Không được nhúc nhích. 』

Cốc Thiếu Hoa chỉ cảm thấy trong lòng phình lên tràn đầy, giống như có cái gì đồ vật
này nọ phải phá xác mà ra, muốn ôm Ách Ba cười to một hồi, lại muốn ôm
Ách Ba khóc lớn, cũng có thiên ngôn vạn ngữ (ngàn vạn lời nói) trong
lòng bốc lên, cuối cùng lại chỉ toát ra một câu: “Ta đói……”

Ách Ba sửng sốt.

Cốc Thiếu Hoa nói tiếp: “Muốn ăn mì……”

Ách Ba trừng hắn, núi hoang đất hoang, lấy đâu ra mì?

Cốc Thiếu Hoa sờ sờ bụng, sau đó nhìn thấy Ách Ba, không nói lời nào, nhưng là cặp mắt kia, không còn lạnh như băng vô tình như ngày xưa nữa, mà ẩm ướt, giống tẩm nước, nhìn qua giống…… Ách Ba lắc lắc đầu, hắn lại
nghĩ tới chó vàng già của Chu Mì Sợi.

Cuối cùng, vẫn là Ách Ba bại
trận trước, xoa tay vào nhau ở tại chỗ xoay quanh, mặc kệ chính mình có
thể làm được hay không, hắn rõ ràng thật sự bắt đầu tự hỏi, tại đây núi
hoang đất hoang, phải làm sao làm ra một chén mì.

Cốc Thiếu Hoa không biết hắn suy nghĩ cái gì, nhưng là xem Ách Ba một bộ còn thật sự tự hỏi tại chỗ xoay quanh, như là con mèo nhỏ cắn cái đuôi, thấy thế nào như
thế nào đáng yêu, càng xem càng mê mẩn, càng mê mẩn trong lòng lại càng
là vui mừng.

“Khụ…… Ách Ba, ngươi đang làm cái gì?”

Giọng Yến
Thanh Hiệp thình lình vang lên, đánh vỡ cảnh tượng làm cho người ta cảm
thấy được vừa ấm áp vừa buồn cười này, cầm kiếm làm gậy chống, Yến đại
kiếm khách bất hạnh khập khiễng đi lại đây.

Ách Ba nhất thời mắt sáng lên, Cốc Thiếu Hoa nhưng thật ra thật sự mất hứng, lạnh lùng trừng Yến
Thanh Hiệp một cái, càng xem càng chướng mắt.

Yến Thanh Hiệp nhưng
thật sự kinh ngạc, lúc trước Cốc Thiếu Hoa giống như điên gặp người liền công kích, làm cho hắn cực thảm, nội lực mất hết đến bây giờ còn không
có toàn bộ trở về đan điền, nửa người cũng vẫn cứng ngắc như cũ, làm cho hắn phải chống kiếm mới có thể đi được, đi cả ngày mới đến.

Nhưng mà sau khi thấy Cốc Thiếu Hoa chỉ là trừng mắt nhìn hắn vài lần, lực chú ý lại trở lại trên người Ách Ba, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn qua
vị Các chủ Trấn Long Các này trạng thái hiện tại thực bình thường, chỉ
là bề ngoài chật vật chút.

“Ách Ba, ngươi không có chuyện chứ?”

Tuy rằng nhìn đến Ách Ba vui vẻ, nhưng Yến Thanh Hiệp vẫn là nhịn không được hỏi một câu, tỏ vẻ quan tâm.

Ách Ba giơ giơ cánh tay đá đá chân, tỏ vẻ chính mình thật sự khỏe.

Yến Thanh Hiệp nhịn không được cười rộ lên, nhìn xem sắc trời, nói: “Không
còn sớm, chúng ta cũng không thể qua đêm ở trong này, ngươi đi đỡ Cốc
Các chủ lên, chúng ta đi tìm chỗ có thể qua đêm.”

Đây chính là người
tâm phúc đến a, Ách Ba mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu, chạy tới muốn
đem Cốc Thiếu Hoa từ trên mặt đất đỡ đứng lên, nhưng liếc mắt một cái
nhìn đến vết thương trên bụng Cốc Thiếu Hoa, lại có chút khó xử. Vết
thương ở nơi đó không thích hợp cõng, sẽ cọ đến miệng vết thương, vỡ ra
có thể không tốt.

Cốc Thiếu Hoa trừng mắt nhìn Yến Thanh Hiệp một cái, quay lại đến trên người Ách Ba, rồi lại trở nên nhu hòa.

“Ôm.”

Ách Ba sợ hãi về phía Cốc Thiếu Hoa đánh cái thủ thế, tỏ vẻ hắn nhất định
sẽ cẩn thận không đụng tới vết thương, sau đó liền theo Cốc Thiếu Hoa
nói, đưa hắn ôm ở trong lòng.

Cốc Thiếu Hoa dáng người thiên gầy cũng không tính quá nặng, sau khi bị thương, càng hiển suy yếu, hơn nữa ngày thường còn tốt, bị Ách Ba ôm ở trong tay, thực sự có điểm ý tứ hàm xúc
nói không rõ ở trong đó. Dù sao Yến Thanh Hiệp thấy là vẻ mặt cổ quái,
chỉ sợ nói ra đi cũng chưa có người tin tưởng, đường đường Các chủ Trấn
Long Các cam tâm tình nguyện bị một người câm ôm vào trong ngực, còn một bộ dạng vui vẻ.

Để tránh tương lai bị Cốc Thiếu Hoa ghi hận trả thù, Yến Thanh Hiệp ho nhẹ một tiếng, làm bộ cái gì cũng không có nhìn đến,
chống kiếm, kéo bên thân thể còn không thể động, khập khiễng ở phía
trước mở đường. Ách Ba gắt gao đi theo phía sau hắn, lại sợ mất dấu, lại sợ không cẩn thận đụng tới vết thương của tiên nhân, một đầu nhìn chung quanh xem lên xem xuống, vội muốn chết.

Mà Cốc Thiếu Hoa, bị Ách Ba
ôm chỉ cảm thấy tâm an, hơn nữa mất máu quá nhiều thân thể suy yếu, bất
tri bất giác liền lại mê man.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.