Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Hách Sa Sa dừng động tác , cô không thể tin được anh thật tâm muốn giúp đỡ mình , nhưng cô cũng không lập tức hành động mà lại lộ ra sự do dự .
Thấy Hách Sa Sa chậm chạp bất động , Lâm Khả Tâm đoán được là Hách Sa Sa khônng yên tâm nên mới mở miệng nói: ” Sa Sa , lấy nước để cho chị , em ở đây cùng Cố Ca Ca đi.”
“Vâng , cám ơn Khả Tâm Tỷ.” Thời điểm nói câu này , Hách Sa Sa khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Thiếu Kiệt , ánh mắt thuỷ chung không rời .
Sau đó , Lâm Khả Tâm đi tìm người phục vụ lấy nước cà chua , mà Hách Sa Sa đi theo Tư Đồ Viêm tới phòng nghỉ .
Tới phòng rồi , Tư Đồ Viêm nhẹ nhàng để Cố Thiếu Kiệt trên ghế , sau đó chuyển hướng sang Hách Sa Sa nói: “Anh ấy đã ngủ rồi đừng gọi anh ấy , để cho anh ấy nghỉ ngơi một chút.”
Hách Sa Sa lên tiếng nhưng rồi chính là một tảng lớn trầm mặc , một lát sau , không biết Tư Đồ Viêm nghĩ gì , chỉ thấy anh bỗng nhiên mở miệng ,nhẹ nhàng nói: ” Thực xin lỗi.”
Tư Đồ Viêm nhìn Hách Sa Sa , thái độ vô cùng chân thành nói . Mang theo vài phần kinh ngạc , Hách Sa Sa trừng to mắt nhìn Tư Đồ Viêm
Kỳ quái? Vừa rồi người ép bức Thiếu Kiệt Ca Ca uống rượu không phải anh sao? Cớ gì hiện tại chẳng những giúp cô đỡ Cố Thiếu Kiệt vào phòng , lại còn chân thành nói xin lỗi? Nhất là bộ dáng áy náy kia tuyệt đối không thể giả vờ , nhưng nếu là áy náy thì sao còn ép buộc Thiếu Kiệt Ca Ca uống rượu? Chẳng lẽ. . . . . .
“Chẳng lẽ anh thật sự không biết Thiếu Kiệt Ca Ca không thể uống nhiều rượu?”
Mà điều làm cho Hách Sa Sa ngoài ý muốn chính là Tư Đồ Viêm cư nhiên phủ nhận: ” Không , anh có thể nhìn ra , người khí chất ôn nhu giống Cố Thiếu Kiệt chắc canh không có khiếu uống rượu.”
Bởi vì không có ai trước mặt nên Tư Đồ Viêm cũng không giả vờ khách khí nữa , trực tiếp đem cách xưng hô từ 「cố huynh 」 thành 「 Cố Thiếu Kiệt 」
Không nghĩ tới Tư Đồ Viêm lại thành thật trả lời , Hách Sa Sa càng lúc càng nghi hoặc: ” Nếu như anh cố ý ép anh ấy uống , vậy tại sao còn áy náy nói lời xin lỗi? Anh không phải nên cao hứng sao?”
Đối với câu hỏi của Hách Sa Sa , Tư Đồ Viêm chỉ trầm mặc , không nói gì , thấy anh như vậy , Hách Sa Sa biết anh không muốn nói nên cũng không hỏi thêm gì , cô liền đổi chủ đề: ” Anh không trả lời cũng không sao , bất quá tôi còn cái vấn đề.” Hít một hơi , Hách Sa Sa nhìn Tư Đồ Viêm hỏi: ” Anh ép bức Thiếu Kiệt Ca Ca uống rượu là vì Khả Tâm Tỷ sao? Bởi vì cô ấy từng thích Thiếu Kiệt ……..A?”
Nói một nửa , Hách Sa Sa liền bịt miệng , như vậy rõ ràn glà lộ ra hết sự ảo não của cô , ai ngờ Tư Đồ Viêm phản ứng kịch liệt hơn.
“Không phải ! Này . . . . . .” Chữ 「Thật 」 còn chưa nói ra , anh liền dừng lại .
Ý thức được chính mình nói ra chân tướng , Tư Đồ Viêm bật người khôi phục biểu tình bình tĩnh , thay đổi nói tiếp: ” Thật ra chuyện Khả Tâm thích Cố Thiếu Kiệt , cô ấy đã nói cho anh biết , bất quá chuyện đó chỉ là quá khứ , hiện tại Khả Tâm đã bên cạnh anh , thì anh còn so đo cái gì?”
Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy , trong lòng Hách Sa Sa cũng nhẹ hơn nhiều , thật ra lúc trước cô còn để ý chuyện Lâm Khả Tâm thích Cố Thiếu Kiệt nhưng hiện tại nghĩ lại Tư Đồ Viêm nói rất đúng , Khả Tâm Tỷ đã cùng một chổ với Tư Đồ Viêm
, mà chính cô cũng đã đính hôn với Thiếu Kiệt Ca Ca , thì còn lo gì nữa?
Nghĩ thông suốt điểm đó , sự tức giận của Hách Sa Sa giảm đi nhiều , kia lại bị nghi hoặc thay thế . Tư Đồ Viêm , rốt cuộc anh là người thế nào?
Ngay tại lúc Hách Sa Sa nghi ngờ , biểu tình của cô bỗng nhiên thay đổi , tiếp giây theo , Hách Sa Sa giả vờ khờ dại hỏi: ” Tư Đồ Ca Ca , anh đẹp trai như vậy , chắc nhiều người thích anh lắm?”
“Tàm tạm. . . . . .”
“Quả nhiên Khả Tâm Tỷ thật hạnh phúc nha , cư nhiên tìm được một bạn trai như anh , em thật hâm mộ ! Bất quá , Khả Tâm Tỷ xinh đẹp như vậy , con người cũng thiện lương , tay nghề lại tốt . . . . . .đúng rồi , anh đã từng ăn đồ ăn của Khả Tâm Tỷ nấu chưa? Chị ấy nấu được lắm nha”
“Ừ”
“Kia. . . . . .”
Hách Sa Sa còn không hỏi Tư Đồ Viêm , kia bộ dáng chờ mong giống tiểu cô nương hâm mộ tình yêu trong truyện , mà dù sao anh cũng không có gì làm nên liền trả lời , bì những câu hỏi của Hách Sa Sa là những câu nhỏ , không vấn đề , đến lúc sau anh bất động đầu óc , không nghĩ nhiều liên tiếp trả lời .
Nhưng rõ ràng Tư Đồ Viêm coi thường con người của Hách Sa Sa , nên khi anh từ bỏ sự phòng bị , Hách Sa Sa nắm chặt thời cơ ném một quả bom hẹn giờ ” Tư Đồ Ca Ca , nói vậy anh thực rất yêu Khả Tâm Tỷ đi?”
Vì câu hỏi này quá đột nhiên , theo bản năng Tư Đồ Viêm định mở miệng nhưng ngay tại lúc sắp nói đáp án , anh bỗng dừng lại , anh nhếch môi , sắc mặt cũng trở nên khó xem , Hách Sa Sa còn tưởng anh tức giận nên nói: ” thực xin lỗi , có phải em đã hỏi chuyện không nên hỏi?”
Nhưng Tư Đồ Viêm còn không có trả lời Hách Sa Sa mà dùng âm thanh hờn giận nói ra phía sau: ” em ra đây cho anh.”
Theo ánh mắt Tư Đồ Viêm , Hách Sa Sa quay đầu , liền thấy Lâm Khả Tâm từ sau cửa bước ra