Mặc kệ là cạm bẫy cũng tốt, hoặc là vị… Nhiếp Chính vương anh minh kia tự nhiên hóa thành ngớ ngẩn cũng được.
Dừ sao, chức vị viện trưởng của Đỗ Duy cũng đã được quyết định. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút cảnh giác: ban đầu, vị Nhiếp Chính vương này đã bắt tay an bài cục diện chính trị của đế quốc, bồi dưỡng ra Alpay tướng quân để hình thành thế cân bằng với mình. Vậy mà bây giờ… tự nhiên lại giao tương lai học viện quân sự của đế quốc cho mình… Hắn rốt cục muốn làm cái quỷ gì chứ?
Chính mình trải qua vô số gian khổ, trên lôi đài giả làm thần tình yêu, hôn 1 cái, làm bộ thối lui khỏi trận đấu. Chính là tỏ rõ lập trường bỏ qua kỵ sĩ hiệp hội và kỵ sĩ đoàn thanh kiếm Roland. Một bước lùi rất tốt, hơn nữa từ rất nhiều biểu hiện cho thấy, Nhiếp Chính vương rất cao hứng với sự
“thức thời”
của mình.
Bây giờ… cái quái đản đế quốc học viện quân sự, tính thế nào?
Nhưng 1 ngày sau, Đỗ Duy liền phát giác âm mưu của hoàng tử Thần.
Khi Camille Ciro tới bái phỏng Đỗ Duy, hơn nữa cười híp mắt, chỉ huy thị vệ đưa đến vài rương tài liệu, còn mang vể mặt cực kỳ vô hại, nói:
– Đây là lý lịch nhân viên huấn luyện, còn có ta dựa vào kỳ huấn luyện tiếp theo của quân đội mà chọn lựa 1 ít người có tư cách tiến hành huấn luyện… à, đương nhiên bây giờ hẳn gọi nó là đế quốc học viện quân sự.
Những nhóm danh sách đệ tử đầu tiên đều là người do quân đội tiến cử. Gia đình, tuổi tác, bối cảnh gia tộc, chức vụ quân đội, lý lịch…. Tất cả tư liệu về họ đều ở chỗ này. Đương nhiên, tối hậu nhất là rương về một vài kế hoạch kiến lập tại cái học viện này bao gồm thông cáo, kiến thiết… để ngài điều tra,
Camille Ciro còn chưa nói hết, Đỗ Duy đã trừng mắt.
Hắn chết điếng nhìn chằm chằm Camille Ciro, đột nhiên ngắt lời, than thở:
– Ta biết ngay mà, đúng là bị ngươi, không, đúng ra là các ngươi, ép buộc làm loạn rồi.
Camille Ciro cười, bộ dạng rất thân thiết:
– Đừng nói vậy, Đỗ Duy, chúng ta là bạn tốt. Bằng hữu gặp nan, ngươi không không giúp mà vội vàng bỏ đi sao được.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Đỗ Duy nhìn bộ dáng Camille Ciro cười, đột nhiên trong lòng trào lên một thứ cảm xúc, muốn nhảy lên đấm vào mũi hắn 1 quyền. Nhìn hắn sau khi mũi bị đập nát còn có thể cười khoái trá như vậy không.
– Giúp? Ngươi gọi… ngươi gọi thế nào là giúp!
Đỗ Duy mặc dù chưa thực sự vung tay với Camille Ciro, nhưng trông lại giống 1 con sư tử bị chọc tức, sắn tay áo, đạp 1 cước vào cái rương gần nhất. Sau đó xoay người nhìn thẳng vào Camille Ciro:
– Ngươi… ngươi nghĩ ta là thứ gì? Là con nhện 8 tay chắc? Ta rất bận. Thực sự. Các đại hội luận võ kia còn chưa kết thúc. Công tác chuẩn bị cho kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland còn chưa xong. Mới có 2 ngày trước, người của ngươi còn chạy tới xin ta phê chuẩn 1 nhóm quân dụng vật tư mới. Là để chuyển đến phòng tuyến Kaspersky. Ngoài ra tên Dransa còn nói với ta, nguyên liệu sản xuất nhiệt khí cầu không đủ, yêu cầu ta nhanh chóng giải quyết 1 lượng lớn da trâu… Ta…
– Hắc… hắc… hắc!!!
Camille Ciro cao giọng, giơ 2 tay lên giống như đầu hàng:
– Bằng hữu của ta. Chuyện ngươi vừa nói, cùng với ta không có nửa điểm quan hệ. Ta cũng ko biết người vừa bận rộn như thế.
– Ngươi ko biết … nhưng Nhiếp Chính vương biết.
Đỗ Duy thấp giọng nói thêm 1 câu:
– Hắn căn bản là cố ý.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa tung thêm 1 cước, lần này trực tiếp đập vỡ 1 cái rương gỗ, mảnh vụn bay tán loạn. Có vài miếng còn bay lên tận mặt Camille Ciro.
Nhìn Đỗ Duy bên cạnh Camille Ciro giương nanh múa vuốt, cận vệ bên cạnh hắn có chút khẩn trương! Dám động thủ với đại nhân của chúng ta!
Quân vụ đại thần của đế quốc đánh nhau! Đây là tội danh gì?
Nhưng vấn đề là… thân phận của đối phương so với đại nhân của mình vẫn còn cao hơn. Cái này bảo bọn cận vệ biết làm sao?
Nếu thật sự công tước đại nhân và đại nhân của chúng ta đánh nhau… Như vậy mấy người cận vệ chúng ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Camille Ciro đột nhiên thở dài, tiện tay phủi mấy miếng gỗ vụn trên mặt xuống. Ánh mắt hắn có chút phức tạp, liếc nhìn mấy cận vệ, thấp giọng nói:
– Các ngươi ra ngoài trước đi.
Mấy tên cận vệ như được đại xá, vội vàng chạy thoát.
Camille Ciro xoay người đóng cửa lại, rồi mới đi đến bên cạnh Đỗ Duy, vỗ vai hắn. Do dự 1 chút, nhỏ giọng nói:
– Đỗ Duy, có vài việc, có lẽ ta không thích hợp nói ra, nhưng chúng ta là bằng hữu … như vậy ta cho ngươi 1 đề nghị.
– Nói đi!
– Ngươi …
Thần sắc Camille Ciro có chút quái dị:
– Ta cảm giác được là ngươi sẽ phải bỏ bớt chút quyền hành mới thích hợp.
Mí mắt Đỗ Duy hơi nhấc lên, nhìn Camille Ciro. Trong ấn tượng của hắn, người kia, mặc dù bây giờ là 1 trong 3 trọng thần mới của đế quốc… mặc dù trước mắt xem ra là người có quyền lực yếu nhất. Nhưng chính Camille Ciro kia những năm gần đây, xử sự đều theo ảnh hưởng của lão tể tưởng Chelsea – che giấu năng lực bản thân, bo bo giữ mình.
Nhưng hôm nay, hắn thế nào mà lại nói ra 1 câu
“xuất phát từ nội tâm?”
– Như ngươi nói, Đỗ Duy, quyền lực trong tay ngươi bây giờ rất lớn.
Camille Ciro thấp giọng cười:
– Ngươi xem, chính quyền Tây Bắc do 1 tay ngươi nắm giữ. Đương nhiên, hành tỉnh Desa vốn là lãnh địa của ngươi. Điểm đó sẽ không ai nói gì. Nhưng…. Sư đoàn Tây Bắc độc lập kia… Hắc hắc, người ngoài không biết, chứ ta là phó quân vụ đại thần, chả lẽ không biết? Đó là không quân tương lai của đế quốc! Đế quốc xuất ra phần lãnh thổ lớn như thế, phái ra 1 số người lớn như thế, gây dựng 1 chi quân đội chuyên sản xuất nhiệt khí cầu, ngoài ra còn sản xuất vũ khí… Đây chính là quân đội đế quốc. Chi quân đội này đóng tại Tây Bắc, đã hơn 2 năm. Trong 2 năm này, chi quân đội đó hoàn toàn nằm trong tay ngươi. Cái quyền lực này còn chưa đủ sao? Ngoài ra, phòng tuyến Kaspersky, ngươi cũng chỉ ra hơn 1000…
– Giúp đế quốc kiến tạo 1 cái phòng tuyến như vậy. Ta lần trước đã nói 1 điểm: quân đội đế quốc rất giống quân đội của ngươi. Cơ hồ chẳng khác nào bảo ngươi chi tiền lương cả! Nhiều chuyện như vậy toàn bộ ở trong tay ngươi… ngươi còn nói, tình huống như thế là bình thường sao?
Đỗ Duy bình thản trở lại, mỉm cười lắc đầu:
– Không bình thường.
– Ta nói 1 câu rất đại nghịch bất đạo, Đỗ Duy, dựa vào quyền hành và thực lực của ngươi, ngươi muốn đất có đất. Muốn tiền có tiền, muốn quân có quân. Nếu ngươi muốn tạo phản… uy hiếp của ngươi đã sớm vượt xa tập đoàn quân Tây Bắc trước kia!
Thần sắc Camille Ciro có chút khẩn trương:
– Đừng quên, người ngoài không biết chuyện quân tình cực kỳ bí mật. Chúng ta đều biết, lúc diệt 7 vạn kỵ binh chủ lực của Tây Bắc, ngươi chỉ sai Barton mang chưa tới 1 vạn kỵ binh ra tận diệt toàn bộ thiết kỵ Tây Bắc! Thực lực như vậy, nếu người là “Đại lão bản” (ông chủ lớn) người làm sao có thể yên tâm được?
Camille Ciro nhìn biến hóa thần sắc của Đỗ Duy, sau đó chính mình tìm 1 cái ghế ngồi xuống:
– Ta thừa nhận, 2 năm trước tình trạng tài chính đế quốc rất kém, phải công khai hỏi vay tiền ngươi. Nhưng bây giờ đã 2 năm rồi. Thời kỳ khó khăn của tài chính đã qua, tài chính hiện nay cũng đã tiết kiệm được chút ít, đều theo đúng quỹ đạo. Phía nam không có nạn tuyết rơi, 2 năm sản xuất đều rất thuận lợi, thậm chí còn bội thu. Nhiếp Chính vương 2 năm trị vì thu được rất nhiều thành tựu tốt, tài chính đế quốc tiết kiệm được so với các năm trước rất nhiều. Ngươi nghĩ xem… dưới tình huống này, đế quốc không còn cần ngươi xuất tiền túi ra nuôi quân đội nữa! Ngươi hiểu ý ta không?
Đỗ Duy hừ hừ cười 2 tiếng:
– Ta hiểu, ban đầu Nhiếp Chính vương đưa quân đoàn độc lập Tây Bắc cho ta. Trước hết bởi vì chuyện không quân, cả đế quốc chắc chỉ có ta là hiểu việc, ngươi đặc biệt không làm nổi việc này. Hai là bởi ban đầu đế quốc không có tiền thành lập 1 chi quân đội mới, nên mới cần ta nuôi sống. Bây giờ… 2 cái điều kiện này đều không còn tồn tại. Đế quốc đã có tiền, hơn nữa qua 2 năm, bọn họ đã học được chút ít…
– Ta biết ngươi là 1 người thông minh!
Camille Ciro dựa vào ghế, mỉm cười nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy nhắm mắt suy nghĩ 1 lát.
Chuyện còn là như vậy…
Mặc dù ban đầu mình 1 chút cũng không mang kim tệ trợ giúp tài chính đế quốc, mấy ngàn vạn kim tệ đều như nước chảy ra ngoài – thực tế là nuôi sống quân đội đế quốc trong 2 năm. Như vậy xem ra tựa hồ hoàng thất thiếu mình 1 cái nhân tình rất lớn.
Nhưng đừng quên, hoàng tử Thần đã bỏ qua tội phản nghịch của gia tộc Rowling. Khôi phục gia tộc Rowling, chuyện này xem ra đã hoàn lại cho Đỗ Duy rồi! Hơn nữa về mặt địa vị, cũng cho Đỗ Duy vinh quang tột đỉnh.
Như vậy có thể xem như hòa với Đỗ Duy.
Nhưng hiện tại, qua chiến tranh đã chứng minh sức chiến đầu vô cùng cường đại của không quân. Một chi quân đội kiểu mới cường đại như vậy, hoàng thất không có khả năng tiếp tục để trong tay Đỗ Duy, mà cần mang về, quản trong tay mình mới là thượng sách!
Đây không phải qua cầu rút ván, cũng không phải vắt chanh bỏ vỏ, mà là thủ đoạn chính trị bình thường.
Nếu như nghĩ lại 1 bước.
Tương lai sắp phát sinh đại chiến! Mà trước đại chiến, hoàng tử Thần phải tăng quyền uy của hoàng tộc lên mức tối cao! Như vậy mới có thể bảo đảm địa vị thống trị của hoàng thất.
Mà bây giờ… tương lai một khi phát sinh đại chiến, khẳng định đế quốc sẽ xuất hiện rung chuyển, mà trong khi rung chuyển đó, nếu dưới có 1 quyền thần như Đỗ Duy mang quá nhiều quyền lực trong tay, ai dám đảm bảo hắn không nổi dị tâm?
Nói cách khác, chính xác là bây giờ muốn đoàn kết bên trong, nhưng với hoàng thất mà nói, mục đích hàng đầu của bọn họ là đảm bảo địa vị thống trị của hoàng thất. Chết sống của cả đại lục, đối với họ đó là mục đích thứ 2 chứ không phải hàng đầu.
Hoàng thất sẽ toàn lực bảo vệ đế quốc này, không để cho nhân tộc bị dị tộc tiêu diệt, nhưng với điều kiện tiên quyết: nhân loại phải dưới sự thống trị của hoàng thất Augustin.
Đỗ Duy rất rõ ràng, tình huống hiện tại của mình, có thể nói là 1
“quyền thần”
tiêu chuẩn. Nhưng lại là 1 quyền thần siêu cấp.
Như Camille Ciro nói, bản thân mình muốn đất có đất, muốn tiền có tiền, muốn binh có binh, muốn danh có danh, thậm chí tại 1 số địa phương, danh vọng của mình đã vượt quá hoàng thất.
Vấn đề chính là, trạng thái như vậy, nhìn cảnh tượng có vẻ vô hạn, nhưng thật sự rất nguy hiểm.
Đã thành thục đọc qua lịch sử tổng quát thế giới này, Đỗ Duy rất rõ ràng 1 điểm, mặc kệ là thế giới này hay kiếp trước của mình cũng thế. Tự cổ chí kim, mỗi
“Quyền thần”
nếu vào lúc tối hậu không chịu buông tay rời bỏ quyền lực, nhất định cố chết nắm nó trong tay. Như vậy, 10 phần thì chắc 9 là sẽ có kết quả thê thảm.
Tỷ như tổ tiên Rowling gia tộc, 200 năm trước trong chiến tranh vệ quốc. Công luân hiển hách, trong quân đội uy danh sâu nặng, được hoàng thất tín nhiệm, chiếm được cả bình nguyên Rowing làm phong thưởng cho mình, thậm chí còn cưới cả công chúa hoàng thất
Nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt. Vị… tổ tiên Rowling rất thông minh chủ động buông bỏ quân quyền, buông tha quyền trực tiếp chỉ huy quân đội. Như vậy mới đảm bảo gia tộc Rowling không bị có mới nới cũ.
Mà Đỗ Duy biết, trong thế giới ở kiếp trước của mình. Quyền thần nổi danh trong lịch sử, hoặc là rồi sẽ mưu phản thành công, hoặc là… kết quả thê thảm.
Hán triều Hoắc Quang. Minh triều Trương Cư Chánh. Một người bị quất roi vào xác, một người bị diệt cả nhà.
Đương nhiên, bản thân Đỗ Duy không sợ. Nếu như đến lúc tối hậu, hắn và hoàng thất trở mặt, thiên hạ rộng lớn có nơi nào hắn không thể đi? Chỉ là những bộ hạ của hắn, những gia thần trung thành trong gia tộc làm sao bây giờ?
Ron Barton, Al Qaeda, Philip, Dadanier….. những người này không phải là thánh giai cường giả. Bọn họ chỉ là người bình thường thôi.
Thần hoàng tử có thể xem như 1 vị quân chủ vô cùng anh minh. Chính vì hắn anh minh, hắn mới ủy quyền cho thần tử. Nhưng trước khi đối mặt với nguy cơ, hắn phải thu hồi rất nhiều quyền lực, ít nhất đảm bảo hoàng thất nắm trong tay quyền lực và binh lực mạnh nhất. Trong tương lai, trước thời đại biến động sắp tới, hắn phải chắc chắn trong tay mình có đủ lợi thế để bảo vệ địa vị thống trị của hoàng thất.
– Ta biết. Đỗ Duy… Ngươi có cống hiến lớn đối với đế quốc.
Camille Ciro thở dài. Ta hiểu được tâm tình ngươi, bởi nếu là ta, ta cũng không cảm lòng, cẩn thận tính toán.
Có thể nói ngươi chống đỡ một nửa giang sơn đế quốc a! Ban đầu công lớn sau chính biến, sau khi bình định thế cục Tây Bắc, ngăn trở sói thảo nguyên. Mưu đồ xảo diệu, tiêu trừ tai họa ngầm thảo nguyên của đế quốc, lại làm nhiều chuyện thần kỳ như vậy, tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc. Khi tài chính đế quốc gặp lúc khó khăn, ngươi lấy tài lực gia tộc để nuôi sống đế quốc. Ngươi bây giờ có thể nói là đại công thần số 1 của đế quốc. Bây giờ muốn ngươi chịu ủy khuất, chỉ cần là người, trong lòng nhất định có oán niệm.
Đỗ Duy nhìn Camille Ciro với bộ dạng chân thành, hắn đột nhiên cười, trừng mắt nói:
– Camille Ciro thân mến… những lời này, ta đoán không phải 1 mình ngươi nghĩ ra được rồi nói với ta.
Camille Ciro lập tức sửng sốt, có chút xấu hổ, nhưng hắn rất nhanh liền cười cười, sờ sờ càm dứt khoát thừa nhận:
– Cũng đúng, không thể gạt được ngươi… Không sai, đầu óc của ta, không nghĩ ra nhiều đạo lý như vậy. Bỏ qua những lời này, có rất nhiều là tể tướng đại nhân nói với ta, mời ta chuyển đạt cho ngươi, bảo ta khuyên ngươi thật tốt.
Đỗ Duy cười 2 tiếng:
– Đại nhân Chelsea? Hắc hắc, xem ra tể tướng đại nhân rất coi trọng ta.
– Đương nhiên!
Camille Ciro nghiêm túc nói:
– Đỗ Duy, nói rõ đi. Đại nhân Chelsea đã rất nhiều lần nói với ta… tương lai, vị trí đó, khẳng định là của ngươi. Hắn đối với ngươi kỳ vọng rất cao, hắn cho rằng ngươi trở thành trụ cột đế quốc. Cho nên, hắn không hy vọng ngươi đi lên con đường quyền thần. Đường này không có kết quả tốt. Chỉ cần khống chế tốt quyền lực trong tay mình, không nên quá ít, thiếu là không có cách thể hiện giá trị của ngươi. Cũng không nên quá nhiều, nhiều quá sẽ khiến quân vương sinh nghi. Bảo trì một bình hành kỳ diệu, như vậy cả đời này, ngươi sẽ trở thành một ngôi sao sáng nhất của đế quốc.
– Đa tạ!
Đỗ Duy nói 2 chữ rất chân thành:
– Cám ơn ngươi, cũng thay mặt ta cám ơn tốt lão tể tướng. Cám ơn sự coi trọng hắn dành cho ta… À! Ta hôm nào nhất định phải tới bái phỏng lão nhân gia này, biểu đạt lòng biết ơn.
– Nói như vậy… ngươi bị ta thuyết phục?
Camille Ciro chớp mắt, mỉm cười nhìn Đỗ Duy.