Ác Hán

Chương 94: Một ngữ đánh thức người trong mộng



Khí trời thật đẹp, ít nhất là sau khi hết mùa hạ, thời tiết kiểu như thế này cũng thật hiếm .

Thời tiết tốt cùng mang đến cho con người một tâm trạng tốt. Đổng Phi lại càng như thế, bởi vì hắn đã gặp được con người kiếp trước hắn sung bái nhất.

Tuy rằng người kia bây giờ vẫn là một tiểu tử ốc sên thong lòng nước mũi, nhưng Đổng Phi biết được thành tựu tương lai của con ốc sên này sẽ kinh người như thế nào, đương nhiên cũng cực kỳ thê lương.

“Ra quân chưa thắng thân đã thác. Khiến lệ anh hùng chan chứa rơi.”

Không biết được tiểu ốc sên này có kết cuộc giống với lịch sử không? Đổng Phi ngồi trên lưng ngựa, hứng thú nhìn về phía trước.

Chiếc xe phía trước hiện ra một cặp mắt đen như mực, nhấp nháy nhìn hắn.

Đổng Phi không khỏi hướng tới tiểu ốc sên trong xe cười, tiểu ốc sên bĩu môi một cái, oa oa khóc.

Xa xa phía trước chính là Từ Châu , đoàn xe đột nhiên ngừng lại.

Chỉ lát sau, Gia Cát khuê phái người đi lại, Đổng Phi nhảy xuống ngựa theo tên gia nhân kia tiến vào trung tâm của đoàn xe.

“Quân Cống tiên sinh, tại sao không đi tiếp ?”

Gia Cát khuê thấp giọng: “Phi công tử, vừa rồi ta phái người đi do thám phát hiện phía trước có rất nhiều quân Khăn Vàng. Xem bộ dạng của bọn chúng nhất định là đang tìm ngươi, chỉ sợ chúng ta không thể tiến vào Từ Châu .”

Không ngờ Thái bình đạo đã phát triển tới mức này?

Đổng Phi chau mày, lâm vào trầm tư.

Khăn vàng buộc trán, đây vốn là đặc thù trong tương lai khi khởi nghĩa Khăn Vàng của giáo đồ Thái Bình đạo . Không nghĩ bây giờ lại xuất hiện lúc này , hoặc có thể trong lịch sử bọn họ chính là xuất hiện như thề này . Không quản như thế nào, sự tình có lẽ càng ngày càng có ý tứ .

“Quân Cống tiên sinh, một khi đã như vậy. Chúng ta nên chia tay tại đây đi.”

“Phi công tử, ngươi nói gì vậy? Ngươi có thể vi quốc gia không tiếc sinh tử, Khuê mỗ mặc dù bất tài, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Gia Cát khuê đột nhiên cả giận: “Chẳng lẽ trong mắt Phi công tử, Khuê mỗ là một người ham sống sợ chết sao?”

Đổng Phi vội vàng nói: “Quân Cống tiên sinh đừng hiểu lầm. Phi mỗ không có ý này. Nhưng quân cống tiên sinh phải hiểu được, Phi đây cả người đều là máu tanh, hơn nữa độc thân không có chỗ vướng bận. Nhưng Quân Cống tiên sinh lại không giống ta, bên người toàn là thân thích…… Đặc biệt Đại công tử cùng với tiểu công tử trong tương lai đều có tiền đồ, vạn nhất xảy ra chuyện, chẳng phải thật đáng tiếc?”

Sắc mặt Gia Cát Khuê hơi trầm lại, trong lòng cũng hiện lên sự phức tạp.

Hắn không phải là người sợ chết, nhưng người trong nhà tính như thế nào bây giờ? Đặc biệt là hai đứa con trai không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.

Thấy Gia Cát khuê có điểm do dự, Đổng Phi lại mỉm cười.

“Quân cống tiên sinh không cần do dự . ta chính là một thân một mình. Nếu lưu lại sẽ liên luỵ đến một nhà của Quân Cống tiên sinh. Chắc chắn sẽ khiến Phi mỗ cảm thấy có lỗi trong những ngày sau này. Đa tạ tiên sinh đã giúp đỡ những ngày qua, bất quá thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn,xin cáo từ!”

Nói xong, Đổng Phi liền quay vó ngựa, phát ra mệnh lệnh, đám người Điển Vi liền theo sát phía sau.

Nhìn đoàn người trên quan đạo từ từ biến mất. Gia Cát khuê thở dài một tiếng, nói với hai nhi tử bên cạnh:“Phi công tử đích thực là một anh hùng…… Cẩn nhi, Lượng nhi, bọn ngươi phải nhớ kỹ, làm người phải như Phi công tử , đó mới là anh hùng thật sự.”

“Phụ thân, bọn người Phi công tử sẽ gặp nguy hiểm gì sao?”

Gia Cát khuê sắc mặt tối sầm lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Việc này, chỉ mong ông trời phù hộ…… Đi, chúng ta tiến vào thành Từ Châu.”

Chập tối. Đổng Phi quyết định xuất động, tập kích vào giáo đường phía ngoài thành Từ Châu.

Nhưng không ngờ bọn họ không gặp phải sự kháng cự đáng kể nào. Giết hơn ba mươi tín đồ của Thái Bìn đạo, đoàn người liền nghênh ngang rời đi.

Bất quá trong lòng Đổng Phi xuất hiện nỗi bất an, vào đêm hôm sau hắn tìm được một nơi tránh gió và nghỉ ngơi lý tưởng ở trong một cái từ đường bị hỏng .

Châm lửa trại, mọi người cùng ngồi vây quanh đống lửa. Điển Vi mang theo hai gã cự ma sĩ ra bên ngoài từ đường làm nhiệm vụ canh gác.

Đường Chu nhịn không được mở miệng hỏi: “Chủ công, ngài dọc đường đều mang theo tên khốn kia, cuối cùng ngài muốn sử lý thế nào a.”

Đổng Phi ngẩng đầu, nhìn vào Chu Thương tại góc tường.

Kỳ thật hắn rất do dự, không biết xử lý gã này như thế nào. Trên đường đi hắn không phải không nghĩ qua cách xử lý tên kia. Nhưng tên Chu Thương này quả thật rất cứng đầu, không hề có ý định đầu hàng bọn họ, nếu dùng biện pháp mạnh hắn lại chửi ầm lên, có khi còn dùng cái chết để uy hiếp. Đến khi Đổng Phi nhắc đến cái tên Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương mới dịu đi chút ít. Nhưng thủy chung vẫn không hé ra nữa lời.

Đổng Phi không có nghị lực cùng hắn khua môi mua mép, nhưng lại không đành lòng giết hắn.

Mặc kệ như thế nào, gã Chu Thương này cũng là người có tiếng tăm. Giết rất đáng tiếc, nhưng nếu như nói không giết thì thực sự là cái phiền toái.

Đứng lên đi đến trước mặt Chu Thương, nhìn thấy nam tử mặt đen này quả thật đã rất mỏi mệt.

Trên đường đi đã rất xóc nảy, hơn nữa còn chứng kiến vô số cuộc tàn sát, Chu Thương đã chết lặng , đồng thời cũng vô lực phản kháng.

Trong lòng minh bạch, Thái Bình đạo chỉ sợ là không còn hy vọng !

Thử nghĩ, họ đã thu hút sự chú ý của quan phủ, đồng thời bị Đổng Phi chém giết tơi bời, lòng tin của các tín đồ vào đại hiền lương sư đã giảm đi rất nhiều. Bọn họ muốn khởi sự, muốn triệu tập tín đồ, chính là dựa vào những lời nói giả thần giả quỷ của đại hiền lương sư. Nếu không thể giết chết đổng Phi, danh vọng của đại hiền lương sư sẽ giảm xuống cực thấp; Nếu có thể bị giết, thì năng lực sẽ như thế nào?

Đánh!

Đổng Phi, Chu Thương nói: “Phi công tử, ngươi không cần khuyên ta nữa,ta không hàng ngươi.”

Đổng Phi rất kỳ quái. Lúc trước Bùi Nguyên Thiệu đã không chịu nổi thống khổ nên đầu hàng, xương cốt tên Chu Thương này thế nào lại cứng như thế?

“Chu Thương, ngươi nói đi, tai sao không muốn hàng ta?”

“Phi công tử, theo tính toán của ta…… Mục đích của ngươi ta rốt cuộc hiểu rõ, là muốn che dấu hành tung để đi Lạc Dương, có đúng hay không? Bất quá, ngươi tuy rằng thành công , nhưng đại hiền lương sư chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta theo ngươi cũng chỉ là đi vào đường chết…… Bá Hầu quy thuận ngươi, là vận số của hắn. Nhưng ta thì khác, ta chịu ơn cứu mạng của đại hiền lương sư, nếu theo ngươi, chẳng phải là vong ân phụ nghĩa? Ngươi không giết ta, muốn ta theo ngươi đối phó đại hiền lương sư, ta làm không được.”

Đổng Phi đứng lên, quay đầu nhìn nhìn Đường Chu và Hoàng Thiệu, thấy hai người đều lắc đầu.

Đường Chu phát ra ám hiệu giết, Đổng Phi thở dài một tiếng,“Nếu ta giết ngươi sau này có thể ăn nói như thế nào với Bá Hầu? Nhưng nếu thả ngươi ra, vạn nhất ngươi lại chạy về đi làm ác, chẳng phải là ta đã phụ sự kì vọng của triều đình cùng sự phân phó của sự phụ sao? Chu Thương a Chu Thương, ngươi thật sự làm khó ta. Ngươi đúng là một nam tử hán. Giết ngươi…… quả thật có chút đáng tiêc.”

Đúng lúc này, bên ngoài từ đường truyền tới một giọng nói lớn: “Phi công tử, nếu ngươi thấy khó xử, không bằng đem hắn giao cho ta.”

Huân Phi quay đầu nhìn, thấy Gia Cát Khuê và Điển Vi phía sau bước đến.

“Chủ công, vừa rồi bên ngoài ta gặp phải Quân Cống tiên sinh cùng gia tộc, hắn nói chuyện đặc biệt khẩn cấp muốn nói với người.”

Đổng Phi vội vàng chắp tay, “Quân cống tiên sinh……”

“Phi công tử, lời khách sáo không cần nói nữa. Khi ta vào bên trong Từ Châu, nghe được ngươi lại tập kích giáo tràng, trong lòng đặc biệt thống khoái. Bất quá, ta gặp một bằng hữu họ Trần, cũng là một danh gia vọng tộc tại địa phương. Thái Bình đạo thế mạnh, vì bảo toàn gia tộc, hắn cùng gia tộc phải gia nhập Thái Bình đạo, vì thế có được một tin tức trọng yếu.”

“Tin gì?”

“Đệ đệ của hắn cho biết, đệ tử thân tryền của Trương Giác đang tụ tập binh mã của Thanh, Dự, Duyện tam châu, quân số khoảng hai ngàn. Đang hướng Từ Châu đi tới, khoảng sang mai sẽ đến nơi. Mà phía Từ Châu, cũng có đệ tử thân truyền của Trương Giác là Đào Bình Hán mang một ngàn người khi chạng vạng đã chạy ra khỏi thành. Hình như là muốn hội họp cùng một chỗ với Trương Trượng Bát để đối phó với các ngươi.”

Hai ngàn, thêm một ngàn……

Đám người Đổng Phi hít một hơi lạnh. Ba nghìn Hoàng Cân lực sĩ, hơn nữa lại toả rộng ra tất cả các nơi, thế lực của Thái Bình đạo thật sự đáng sợ. Đổng Phi cũng không nghĩ sẽ hấp dẫn một số lượng lớn binh lưc từ Thái Bình đạo như thế. Ba nghìn Hoàng Cân lực sĩ. Hơn nữa trước kia tại Xương Ấp đã xử lý tám trăm Hoàng Cân lực sĩ, đây chính là 1/5 quân tinh nhuệ của Thái Bình đạo.

Xem ra, Trương Giác thật sự muốn động thủ !

Chu Thương nở nụ cười, “Phi công tử, ngươi nghe rồi đấy, ta nói đâu có sai. Các ngươi đích xác là rất lợi hại, ngươi cùng với những tên xấu xí kia thật sự dũng mãnh. Nhưng dù sao các ngươi cũng chỉ có mấy người, muốn đối phó với ba nghìn Hoàng Cân lực sĩ sao, mơ tưởng.”

Điển Vi giận tím mặt, tiến lên cho Chu Thương một cái tát.

“Tên khốn. Câm miệng!”

“Ha ha ha, không phải các ngươi đang sợ chứ?” Chu Thương phun ra một ngụm máu. Không thấy chút đau đớn.

Đổng Phi ngăn Điển Vi lại, hắn không có tâm tình cùng Chu Thương đấu khẩu, xoay người quát khẽ:“Hoàng Thiệu, đem bản đồ qua đây.”

Hoàng Thiệu lấy bản đồ Từ Châu từ bọc hành lý ra, Đổng Phi châm lửa nhìn kỹ.

Xem trên bản đồ, đường lui đã bị chặn …… Từ Từ Châu đi chỉ có ba hướng, một là xui theo sông Hoài đi phía tây, đến Nhữ Nam. Bất quá tại Nhữ Nam nghe nói đạo Thái Bình cực kỳ hưng thịnh, thành phía nam còn có đại soái Trương Mạn trấn thủ. Đổng Phi không có ấn tượng gì đặc biệt đối với người này. Nhưng Hoàng Thiệu và Đường Chu đều nói, trong Thái Bình đạo Trương Mạn là một người cực kỳ quan trọng, cùng với Trương Ngư Giác tọa tại Dực châu, được xưng là nhị tướng, tinh thông binh pháp, đích thị là một người có tài.

Cho nên, Nhữ Nam không thể đi.

Chỉ còn lại hai nơi là Quảng Lăng và Cửu Giang . Cửu Giang thủy tặc tung hoành, Quảng Lăng có đồi núi hiểm trở.

Hai nơi chỉ có thể chọn một, Đổng Phi muốn chọn Quảng Lăng. Nhưng khi ngón tay của hắn hạ đến vị trí đồi núi xung quanh lại sinh ra chần chừ .

“Chủ công, chúng ta luôn trốn chạy như thế này cũng không phải là một giải pháp .”

“Đương nhiên ta biết. Chuyện bây giờ đã làm lớn, Trương Giác không giết được chúng ta, khẳng định sẽ không bỏ qua…… Ta là suy nghĩ, nều đã như thế này, thì muốn Trương Giác mất mặt một lần, thì phải đem ba ngàn Hoàng Cân lực sĩ này tiêu diệt luôn.”

“A?”

Hoàng thiệu và Đường Chu trường mắt nhìn Đổng Phi giống như kẻ điên, mà ngay cả Gia Cát Khuê và Chu Thương bên cạnh định khuyên giải cũng lâm vào choáng váng.

“Phi công tử, điều đó không có khả năng!”

Đổng Phi còn chưa kịp trả lời, bên ngoài từ đường lại đi vào bốn người. Một trung niên nhân đang ôm Gia Cát Lượng, phía sau có Gia Cát cẩn , cùng với một thiếu niên nhìn qua cũng không khác tuổi của Đổng Phi là bao, rất có phong phạm của một thân văn sĩ……

Trung niên nhân kia thân cao thất thước, mặt như ngọc , toát ra một cỗ anh khí.

Gia Cát khuê vừa thấy người này, vội vàng tiến lên trước.

“Phi công tử, xin giới thiệu qua. Đây chính là hảo bằng hữu ta vừa nói qua, họ Trần tên Khuê, tự Hán du, là danh sĩ Từ Châu. Đây là công tử của hắn, Trần Đăng Trần Nguyên long, tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, là người rất nổi tiếng ở nơi này.

Hán du, đây là Phi công tử.”

Trần Khuê hừ một tiếng, xem như là đáp lễ.

Mà vẻ mặt của thiếu niên kia lại rất kiêu ngạo, phớt mắt nhìn Đổng Phi một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.

Gia Cát khuê cảm giác có chút xấu hổ, vội vàng nói: “Hán Du, Phi công tử chính là đệ tử của Bá Dê tiên sinh.”

Trần khuê và Trần đăng tựa hồ rất ngạc nhiên, sắc mặt tựa hồ tốt hơn đôi chút. Bất quá Trần khuê sau khi đánh giá trên dưới một phen, cười lạnh một tiếng nói: “Bá tiên sinh là đại nho sĩ đương thời, Khuê xưa nay luôn kính nể. Chỉ là nhãn lực của hắn…… Hắc hắc. Hắc hắc.”

Ngụ ý vẫn còn xem thường Đổng Phi, bất quá so với vừa rồi đã khá hơn nhiều.

Đổng Phi thật ra không tức giận, hắn đã quá quen với thái độ của các văn sĩ phái đoàn. Nhưng về Phương diện khác hắn lại bị thiếu niên kia làm chấn kinh.

Trần Đăng, Trần Nguyên Long?

Lão thiên ơi, đó cũng là một nhân vật “trâu bò” thời tam quốc a!

Đổng Phi vội vàng hành lễ, trong lòng lại âm thầm nói: Lần này đến Trung Nguyên vận khí quả thật không tệ, có thể nhìn thấy những nhân vật đỉnh đỉnh đại danh như thế…… Chậc chậc, hết người này đến người khác, đúng là đã được mở rộng tầm mắt.

Trần khuê buông Gia Cát Lượng xuống, đối đổng Phi nói:“Hành động vĩ đại của Phi Công tử, mỗ đã nghe Quân Cống nói qua, cảm thấy rất bội phục. Chỉ là, với thanh thế của Thái Bình đạo, Phi công tử chọc vào đúng là đã gặp phải họa sát thân. Vừa rồi lúc tiến vào, ta nghe Phi công tử muốn tiêu diệt ba ngàn binh mã kia? Không biết Phi công tử có bao nhiêu người ngựa, và kế hoạch cụ thể như thế nào?”

Đổng Phi có chút xấu hổ, lắc đầu nói: “Kế hoạch chính là trong buổi sáng Phi đưa ra quyết định này. Về phần nhân mã…… Ngoại trừ Phi ra, thủ hạ dưới trướng có mười sáu người. Ngựa bốn mươi ba thất, ngoài những thứ đó ra, cái gì cũng không có .”

“Ha, quả thực quá khoác lác, chỉ bằng bấy nhiêu người mà muốn tiêu diệt ba ngàn Thái Bình đạo tặc?”

Gia Cát khuê đột nhiên nói: “Hán du, Phi công tử tính sai rồi. Không phải chỉ là mười sáu người, tính thêm một nhà già trẻ của Gia Cát Khuê nữa thì phải là năm mươi bảy người.”

“Quân cống tiên sinh……”

“Phi công tử, lúc chúng ta chia tay, Khuê luôn suy nghĩ. Việc này liên quan đến sự an toàn của xã tắc Đại Hán, lại phải nhờ đến một thiếu niên còn chưa trưởng thành đứng ra chống đỡ. Ta đây tự xưng danh sĩ, thân chịu hoàng ân. Nay triều đình đang lúc nguy cấp tồn vong, tự nhiên phải liều mình báo đáp xã tắc. Một nhà già trẻ bốn mươi mốt người hiện giờ của ta đều nghe ngươi chỉ huy, tùy ý điều khiển.”

Đổng Phi vô cùng cảm kích, cúi người hành lễ: “Quân cống tiên sinh, Phi vô cùng cảm kích.”

“Quân cống. Đừng tưởng chỉ có nhà Gia Cát các người mới biết báo đáp triều đình, ngươi nói lời này. Khiến Trần thị của ta phải giải quyết sao cho thích hợp…… hừ hừ, đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi. Phi công tử, Trần gia ta tại Đan Dương cung cấp cho ngươi ba trăm binh sĩ. Còn tặng thêm ba trăm bộ khôi giáp và vũ khí, về phần ngươi thể tiêu diệt Thái Bình đạo tặc hay không, Trần mỗ tại Từ Châu xin giương mắt đợi tin.”

Nói xong, hắn xoay người mang theo Trần đăng bước đi.

Lúc bước ra cửa Trần Hán Du đột nhiên quay lại, liếc Đổng Phi một cái rất thâm ý, nói: “Phi công tử, nếu ngươi có thể thành công, thì sẽ có công đối với xã tắc, ngươi cùng Đổng gia, đối với triều đình cùng lê dân bá tánh, phải nó là công đức vô lượng a.”

Đổng Phi còn chưa hiểu được ý tứ của phụ tử Trần Nguyên Long, thì hai người đã đi ra khỏi trướng bồng. Đổng Phi không dám chậm trễ, vội vàng mang theo Đường Chu cùng Hoàng Thiệu bước theo. Nhưng vừa ra tới nơi hắn lại lâm vào ngây dại. Chỉ thấy cách năm mươi bước có ba trăm binh sĩ dũng mãnh đứng yên tại chỗ. Thấy phụ tử Trần khuê đi ra, một thanh niên có vẻ là tướng lĩnh đến hành lễ.

“Đây Vu Mĩ gia tướng của ta, hôm nay cũng ta đem giao hết cho Phi công tử. Vu Mĩ, từ hôm nay trở đi, ngươi không phải là người của Trần gia nữa. Phi công tử là con của Hà Đông Thái Thú, ti đãi hầu giáo úy Đổng đại nhân, ngươi hãy trợ giúp cho tốt, mưu cầu tiền đồ.”

“Vu Mĩ nhất định không phụ công bồi dưỡng của chủ nhân!”

“Tốt lắm, việc ta làm được chỉ có bấy nhiêu . Quân cống, ngươi tham gia vào mớ hỗn độn này, ta cũng không ngăn ngươi. Tiền đồ của Phi công tử sau này còn nhiều nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận. Chiếu cố tốt cả nhà của Quân Cống, Trần mỗ xin nhờ ngươi việc này .”

Trần khuê chắp tay, sau đó mang theo Trần đăng rời đi.

Gia Cát cẩn nhẹ giọng nói:“Phi công tử không cần trách cứ Hán Du. Sự nghiệp nhà hắn lớn, tính tình lại cẩn thận, không thể không như thế. Lần này có thể xuất ra ba trăm dũng sĩ cũng là kinh ngạc ngoài dự định của ta. Đây chính là một nữa gia sản của Trần gia.”

Đổng Phi cười,“Quân cống tiên sinh không cần hiểu lầm, ta làm sao có thể trách cứ Hán Du tiên sinh? Vu Mĩ tướng quân đúng không, xin ra lệnh cho mọi người tại chỗ đợi lệnh, theo ta vào trong.”

Vu Mĩ lập tức hạ lệnh xuống, cho binh sĩ vậy quanh từ đường hình thành một khoảng đất trống ba mươi thước.

Gia nhân của Gia Cát Khuê bên ngoài từ đường đốt lửa, phụ nữ và trẻ em ngồi xung quanh đống lử khe khẽ thảo luận. Cự Ma sĩ thì canh gác bên ngoài doanh trại, đám người Đổng Phi vây quanh lửa trại, nhìn bản đồ, trầm tư suy nghĩ đối sách, thật lâu không nói lời nào.

Ba nghìn người, làm thế nào mới có thể tiêu diệt được ba ngìn người đây?

Đang lúc tất cả mọi người dâng lên cảm giác buồn rầu, Gia Cát Lượng cầm lấy một thanh củi khô.

“Hỏa, hỏa……”

Tiểu ốc sên nhìn lửa trại sắp dập tắt, muốn tiến lên mồi lửa.

Đổng Phi nhìn cành củi khô trong tay hắn, linh quang trong đầu chợt lóe, “Quân cống tiên sinh, các vị…… Ta có chủ ý !”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.