Ngô lão gia tử dùng trọn một ngày mới nấu ra hết được toàn bộ dược tính của cây nhân sâm ngàn năm, bưng một chén thuốc nồng nặc đi lên lầu. Tào Phá Địch đứng lên đi theo sau Ngô lão gia tử, ngoan ngoãn như đứa trẻ vậy. Chu Bách Tước và y nói chuyện cả ngày, chiếm được rất nhiều thứ có lợi. Sau khi Tiêu Lôi xuống lầu gặp mặt Tào Phá Địch trở về đứng bên cạnh Cường Tử.
Hôm nay Bùi Nhược lại tới nữa, nghe nói có người mang đến cho Cường Tử một cây nhân sâm ngàn năm, trong con ngươi hiện ra vài phần vui mừng khó tả, sau đó liền lên lầu trông coi bên cạnh Cường Tử, cả ngày không có ra khỏi cửa. Thành tích của nàng vô cùng tốt, chương trình học của Nhất Trung thì đã sớm tự học hết, ngược lại cũng không lo thành tích tụt hạng, thêm nữa có Chu Lâm Nhã thay nàng bao che, cũng không lo lắng phiền toái bị kỷ luật.
Có lẽ là Chu Lâm Nhã có gì bất tiện, chỉ là ba ngày đến thăm một lần, sau đó không ở lại mà đi ngay.
Thấy Ngô lão gia tử đi lên, Bùi Nhược nhẹ nhàng nhận chén thuốc từ trong tay Ngô lão gia tử, mọi người thấy vẻ mặt của cô nàng tiều tụy nhưng không mất đi vẻ kiên nghị đều thở dài đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Bùi Nhược mớm từng ngụm thuốc nhỏ cho Cường Tử uống, động tác ôn nhu.
Một chén thuốc nhỏ đều đút hết vào trong người Cường Tử, Bùi Nhược giúp Cường Tử nằm lại lên giường, đắp chăn cho hắn. Sau đó lẳng lặng ngồi ở mép giường, cầm lấy một quyển sách giáo khoa ngồi bắt đầu đọc, cầm bút không ngừng tính toán trên giấy.
Thời gian trôi qua hơn một giờ, Bùi Nhược giơ tay lên nhìn đồng hồ màu trắng trên tay mình rồi cau mày, đã sắp tới năm giờ chiều, cô nàng phải về nhà rồi, nếu không người nhà của cô nàng sẽ lo lắng. Cô nàng là con ngoan, từ nhỏ tới lớn đều như thế, đối với chuyện giữa nàng và Cường Tử, người nhà của hắn ngược lại chẳng có phản cảm gì lắm, dù sao trước nay mình vẫn là đứa con ưu tú, cô nàng tin tưởng sự lựa chọn của mình trên đường đời cũng sẽ không đi nhầm.
Bùi Nhược dọn dẹp xong đồ đạc của mình rồi đứng lên, khi đứng bên cạnh Cường Tử cô nàng có thể cảm thấy an tâm, ở trong trường nàng không cách nào làm lòng mình yên ổn được, quay đầu nhìn lại cánh cửa đang đóng chặt, sắc mặt của Bùi Nhược ửng đỏ, nhắm mắt hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước trên mặt Cường Tử, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu, cả mặt liền đỏ như hoa đào.
Bùi Nhược xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng mở cửa ra. Cô nàng không để ý thấy ngay khoảnh khắc cô nàng xoay người thì thân thể của Cường Tử thoáng run rẩy trong giây lát.
Dược lực của nhân sâm ngàn năm như một trận lửa lớn, bên trong cơ thể của Cường Tử như đồng cỏ bị đốt cháy.
Kinh mạch đã được Hà Thủ Ô ngàn năm và công lực của Sở Khiếu Thiên tu sửa cải tạo không kém phần hoàn hảo, đang tiếp nhận sự rèn luyện của dược lực như liệt hỏa.
Dược lực màu đỏ thẫm đang chạy qua không những kỳ kinh bát mạch của Cường Tử mà còn cả nội tạng, dược lực mãnh liệt giống như thánh hóa trong khi rèn tuyệt thế thần binh, để kinh mạch của Cường Tử vừa mới được chữa trị càng thiêu đốt càng hoàn mỹ.
Thân thể là lò lửa, dược lực của nhân sâm ngàn năm là lửa, nội tạng là đan dược.
Thân thể của Cường Tử kịch liệt run rẩy như bị điện giật, thân thể của hắn không bị khống chế ở trên giường run rẩy, bất chi bất giác chăn đắp trên người hắn bị rơi xuống mặt đất, thân thể của Cường Tử trần truồng bởi vì hàng ngày bị Ngô lão gia tử thôi cung hoạt huyết, cho nên hắn không có mặc quần áo.
Trên thân thể trần truồng của hắn toàn bộ đều là những giọt mồ hôi to như hạt đậu, ga giường đều ướt đẫm, cơ thể toàn thân như sóng biển trên biển, rõ ràng tự mình cử động, cơ thể lồi lên rồi sau đó trở lại như cũ, rồi lại lồi lên.
Chỉ thấy tóc của Cường Tử điên cuồng dài ra, tóc húi cua ban đầu sau có vài phút ngắn ngủi mà dài thêm hai ba tấc, càng quỷ dị hơn là, cả đầu tóc đen của Cường Tử biến thành trắng bạc, giống như tác phẩm nghệ thuật đặc sắc, cực kỳ chói mắt. Tóc còn đang không ngừng dài thêm, những sợi tóc mềm mại trên cơ thể không gió mà tự bay, nhảy múa cuồng loạn.
Màu đỏ ửng trên mặt hắn càng ngày càng đậm, sắc mặt của Cường Tử dần dần như khối sắt nung đỏ, đỏ đến mức làm người khác sợ hãi. Liệt hỏa đốt nội tạng, đốt tứ chi bách hài, Cường Tử nhịn không được thống khổ rên rỉ ra tiếng.
Rầm một tiếng, cửa phòng ngủ bị mở ra, Chu Bách Tước và Chu Lôi người trước người sau vọt vào, chứng kiến Cường Tử ở trên giường khác thường thì hai người đều kinh ngạc há to miệng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ngô lão gia tử sau đó vào phóng, chứng kiến bộ dạng của Cường Tử cũng cực kỳ kinh ngạc. Lão chỉ xem xét một hồi đã kêu lên:
– Phá Địch, giúp hắn đả thông kinh mạch, dược hiệu quá mãnh liệt, lại không có người giúp hắn bảo hộ kinh mạch, chỉ sợ cơ thể hắn sẽ phát nổ mà chết.
Chu Bách Tước quá sợ hãi muốn tiến lên, một bàn tay to lớn từ phía sau giữ chặt anh ta lại.
– Để ta đến đi.
Tào Phá Địch khẽ nói. Sau đó nhảy lên trên giường, dùng tay vịn Cường Tử ngồi dậy. Bàn tay vừa mới tiếp xúc thân thể của Cường Tử, Tào Phá Địch không nhịn được khẽ thở nhẹ một tiếng, thật nóng. Y là tuyệt thế cao thủ đứng thứ tư của Địa Bảng mà khi y tiếp xúc thân thể của Cường Tử mà còn cảm giác được nóng vô cùng, vậy thì trong cơ thể Cường Tử còn nóng đến mức nào nữa.
Tào Phá Địch nhíu mày, đem nội lực của mình từ từ liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể của Cường Tử, dưới sự chỉ điểm của Ngô lão gia tử không ngừng giúp Cường Tử đả thông kinh mạch bị ngăn trở lại bởi dược hỏa, sắc mặt của Cường Tử càng ngày càng đỏ, mắt thấy có thể nhỏ ra huyết.
Tào Phá Địch không dám ép nội lực quá mạnh mẽ vào trong cơ thể của Cường Tử, như vậy chỉ làm áp lực trong cơ thể Cường Tử tăng thêm, thúc đẩy Cường Tử càng nhanh chết hơn mà thôi. Nội lực hùng hậu hóa thành từng dòng nhỏ, không ngừng dạo chơi trong kinh mạch của Cường Tử, làm dược hỏa thuận lợi vận hành trong kinh mạch.
Một giờ sau, thân thể Cường Tử run run rồi bình thường trở lại, mái tóc màu trắng bạc dài đến thắt lưng cũng đình chỉ không dài ra tiếp, nhưng nhiệt độ thân thể của Cường Tử không có hạ. Tiêu Lôi và Chu Bách Tước thực sợ nhiệt độ cứ duy trì cao như vậy thì nóng hỏng đầu óc của Cường Tử, nhưng đã đến thời khắc này, hai người đúng là bó tay vô dụng.
Ngô lão gia tử không ngừng ra lệnh, chỉ đạo hướng đi của nội lực Tào Phá Địch trong cơ thể Cường Tử, lấy tu vi của Tào Phá Địch, trải qua một giờ đưa vào nội lực không gián đoạn, trên trán cũng dần dần đầy mồ hôi.
Lại thêm một giờ nữa trôi qua, thân thể cực nóng của Cường Tử mới chậm rãi hạ xuống, sắc mặt đỏ như máu của hắn cũng dần khôi phục lại như bình thường, sau đó biến thành trắng như giấy, tương phản trước sauquá to lớn làm cho người ta líu lưỡi.
Đột nhiên!
Một luồng lực phản ngược lại cực lớn làm Tào Phá Địch bay ra ngoài, oanh một tiếng, lưng Tào Phá Địch đụng trên vách tường, vách tường kiên cố trong nháy mắt rạn nứt ra, người khác nhìn thấy mà giật mình.
Khóe miệng Tào Phá Địch chảy ra máu tươi, y đưa tay lau đi rồi đứng lên từ trong vách tường bị đổ, sắc mặt của y hết sức khó coi, như có gì đó không thể tưởng tượng nổi vậy.
Trong giây lát.
Toàn thân Cường Tử không ngừng phát ra tiếng nổ, từng đợt pháo giòn vang liên tiếp vang lên, cuối cùng liên tiếp với nhau thành một khối, âm thanh lép bép như pháo que vậy. Sau đó thân thể Cường Tử trước con mắt kinh ngạc của mọi người mà lớn lên.
Chiều cao của Cường Tử vốn khoảng một thuốc bảy, không nói là quá thấp nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng bây giờ tất cả xương toàn thân của hắn giống như sau khi bị gãy mà điên cuồng sinh trưởng, chỉ trong thoáng chốc thân thể của hắn dài ra khoảng một thước tám, mười tấc nói dài cũng không dài lắm, nhưng tình cảnh hiện tại lại quỷ dị khó nói là lời.
Sắc mặt của Ngô lão gia tử trắng bệch, ông nhíu chặt lông mày không ngừng thì thào rên rỉ.
– Đây là có chuyện gì? Dược hiệu quá mạnh mẽ rồi chăng? Trong cơ thể của hắn hỗn loạn muốn nổ tung ra rồi? Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Đến cả ông lão cũng không rõ rốt cục xảy ra chuyện gì, những người khác càng không hiểu ra sao, khi mọi người đang lo lắng, Bùi Nhược bỗng từ ngoài cửa chạy vào.
Cô nàng thở hồng hộc, cả đầu đều là mồ hôi dính đầy người, sắc mặt nàng ửng đỏ, hiển nhiên là vừa chạy vội vàng trở lại, cô nàng vừa vào cửa đã thấy sự biến hóa của Cường Tử ở trên giường, Bùi Nhược che miệng nhịn không được kêu lên, nàng khống chế không nổi muốn tiến lên xem Cường Tử thì bị Chu Bách Tước giữ chặt.
Nước mắt cứ rơi!
Tròn năm phút đồng hồ, tiếng giòn vang trong thân thể Cường Tử mới ngừng lại, thân thể Cường Tử bỗng tản mát ra một hồi hào quang màu trắng thánh khiết, dù không phải là rất mãnh liệt nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Sau đó một tiếng nổ điếc tai vang lên, thân thể Cường Tử bỗng run run, sau đó thẳng tắp nằm xuống, sau khi ngã sấp xuống thì hắn một lần nữa lâm vào hôn mê.
Tào Phá Địch từ từ đi tới, muốn kiểm tra qua xem Cường Tử rốt cục xảy ra chuyện gì, y vừa mới đi đến bên cạnh Cường Tử thì bỗng nhiên thân thể bị đánh bay.
– Không tốt! Mau tránh ra!
Khi Tào Phá Địch hét lên, Ngô lão gia tử bắt được Bùi Nhược đang từ cửa đang muốn tiến vào, sau đó Tào Phá Địch một cước đá Chu Bách Tước và Tiêu Lôi ra ngoài, chính y thì canh giữ ngoài cửa ra vào, một đôi mắt hổ gắt gao nhìn chăm chú Cường Tử đang ở trên giường chợt ngồi dậy.
Hào quang trên thân thể Cường Tử dần tán đi, hắn nhắm mắt lại rồi chậm rãi quay đầu lại, dùng mũi ngửi ngửi về phía Tào Phá Địch đang ở ngoài cửa, dường như đang tìm mùi gì đó, sau đó trên mặt thể hiện vẻ mặt mê mang như đẹp như kiên nghị, cứ nhắm mắt như vậy, cứ nhắm mắt như vậy, Cường Tử từ trên giường nhảy xuống, chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt Tào Phá Địch.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ.
Tào Phá Địch lại không phản ứng chút nào, Cường Tử đứng trước mặt y cơ hồ dán mặt vào nhau.
Thân pháp nhanh như thời gian trôi, nhanh hơn so với Chu Bách Tước không chỉ một lần, phải biết rằng dù thực lực của Chu Bách Tước không bằng Tào Phá Địch nhưng đến cả Tào Phá Địch cũng không ngăn được Chu Bách Tước đến gần y, có thể biết được tốc độ kinh người đến mức nào.
Cường Tử vẫn nhắm mắt như cũ, khuôn mặt của hắn vẫn giữ lại bộ dạng lúc trước, có hai phần thay đổi, khuôn mặt thanh tú trở nên gần như hoàn mỹ, bảy phần dương cương ba phần ôn nhu.
Bỗng nhiên Tào Phá Địch cảm thấy một tia cực kì nguy hiểm, đây là khí tức uy hiếp tính mạng chân chính, khi y tăng toàn bộ công lực lên, Cường Tử quát to một tiếng mạnh mẽ.
– Bát Cực Quyền, Phích Sơn Kháo.