Ác Bá

Chương 41: Tào phá địch



Cường Tử cứ nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt của hắn hồng hào, hoàn toàn không giống như người bệnh không còn năng lực hoạt động, thậm chí là đã mất đi ý thức. Hô hấp của hắn vững vàng, mạch đập bình thường, tim đập trong lồng ngực cũng không có gì dị thường, nhìn qua là người bình thường, nhưng nằm tới mười ngày, không ăn không uống, dựa vào truyền dịch để duy trì tính mạng làm người ta lo lắng.

Rạng sáng bốn giờ ngày thứ mười, một đại hán lưng hùm vai gấu từ trên trời rơi xuống như thiên thần, oanh một tiếng rơi xuống sân của biệt thự Ly Hồ, đá cẩm thạch ở trong sân phát ra những tiếng răng rắc không ngớt, trong nháy mắt xuất hiện những vết rạn chằn chịt như mạng nhện.

Đại hán này cao gần hai mét, tầm vóc dũng mãnh, cực kỳ hùng tráng, mái tóc dài bay bay sau gáy, có một cảm giác phóng khoáng, kích động nói không lên lời.

Y vừa tiếp đất thì con chó Caucacus của Ngô lão gia tử phẫn nộ sủa to rồi nhào tới. Con chó Caucacus tên là Phá Lỗ sủa to rồi nhe răng cắn vào cổ của gã đàn ông cao to. Gã đàn ông cao to nhăn mày nói:

– Súc sinh sao mà hung hãn thế!

Cánh tay của y khẽ vung lên, cũng không thấy rõ tốc độ nhanh ra sao, tuy nhiên bàn tay cũng đúng lúc nắm lấy cổ họng của con chó Caucacus đang mở to mồm muốn cắn mình. Đại hán này rất cao, sau khi nắm được cổ của Phá Lỗ thì giơ tay ra, Phá Lỗ to như mãnh hổ kêu lên thảm thiết, bốn chân đá loạn xạ nhưng không chạm được vào thân thể của tráng hán, dần dần tiếng kêu của con chó càng ngày càng nhỏ, rõ ràng là hít thở không được.

Lúc này một tiếng quát vang lên, một bóng người từ lầu ba nhảy xuống, theo đó một cỗ sát khí lạnh lùng bổ xuống.

– Ác nhân từ đâu đến, dừng tay!

Người này vừa đáp xuống đất, dựa thế lao về phía tráng hán, động tác liên tục. Tráng hán ném Phá Lỗ ra bên cạnh, con chó sửa to vài tiếng chạy núp vào trong góc lạnh run, cũng không dám nhúc nhích gì nữa. Tráng hán thấy người tới động tác gọn gàng, không chút dư thừa, dùng tư thế tiếp đất chính xác nhất động tác ra quyền nhanh gọn nhất, ánh mắt vụt sáng.

Người từ trên lầu nhảy xuống chính là Chu Bách Tước, khi trong sân có âm thanh náo động thì anh ta cũng chạy ra, đầu tiên là thông báo cho Tiêu Lôi biết chạy đến phòng Cường Tử thủ hộ, lúc này mới nhảy từ lầu ba xuống.

Chu Bách Tước khi đáp xuống đất đã biết được tráng hán này tuyệt đối là cao thủ, bởi vì anh ta cảm thấy trên người tráng hán có khí thế như thủy triều tỏa ra. Anh ta không dám khinh thường, khi ra tay dùng ngay tuyệt chiêu, một quyền đánh vào ngực tráng hán.

Tráng hán hơi nghiêng người, vừa thò tay ra là đã nắm được bả vai của Chu Bách Tước. Chu Bách Tước không những không lùi lại mà còn tiến lên, xoay mình rồi đánh vào khuỷu tay của tráng hán, chỉ nghe một quát to từ miệng của Chu Bách Tước phát ra, một cỗ kình khí cường đại như vỡ đê Hoàng Hà đột nhiên bộc phát.

– Phích Sơn Kháo!

Một chiêu này của Chu Bách Tước dồn lực đợi thế rồi đánh ra, không để lại chỗ trống nào cả. Anh ta không hiểu ra làm sao mà trong sân lại xuất hiện tráng hán, cảm giác được một khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Tráng hán thấy Chu Bách Tước định đánh vào ngực mình, lông mày nhíu lại, quát nhẹ một tiếng tới tốt lắm! Thân hình lùi lại một bước, sau đó nghiêng người, rõ ràng muốn cứng đối cứng đụng vào Chu Bách Tước.

Oanh một tiếng vang lớn! Giống như tiếng sấm rền nổ vang giữa không trung vậy!

Chu Bách Tước lấy làm kiêu ngạo Bát cực quyền với tuyệt chiêu Phích sơn kháo, dùng hết toàn lực đánh vào bả vai của tráng hán, không khí đều bị nội kình của hai người chấn động, dồn nén, cuối cùng nổ mạnh! Dùng mắt thường cũng có thể thấy khí xoáy tụ từ nơi hai người giao thủ thoát ra ngoài, không khí cuồn cuộn như sóng biển mà làm người khác thấy giật mình.

Chu Bách Tước mạnh mẽ phun ra một miệng đầy máu tươi, sau khi kêu rên một tiếng thì bị một lực từ vai tráng hán đẩy ra xa bảy tám mét, uỳnh một tiếng rơi xuống đất, lăn một vòng lớn trên mặt đất rồi phun ra một ngụm to toàn máu tươi. Nhưng tráng hán nọ lại lùi lại hai ba bước, lắc vai ổn định cơ thể.

Tráng hán bước một bước dài đến bên cạnh Chu Bách Tước, tự tay điểm vài huyệt đạo của Chu Bách Tước.

Chu Bách Tước lạnh lùng nhìn tráng hán, xương cốt toàn thân đều như bị gãy nát, đau nhức tận xương tủy. Thực lực của tráng hán này rất mạnh, thật sự là bình sinh anh ta hiếm thấy, Phích Sơn Kháo của mình có thể làm gãy một cây to một người ôm nhưng lại chỉ làm tráng hán này lui có hai bước, ngược lại chính mình bị thương không nhẹ.

Sau khi tráng hán điểm vài huyệt đạo của Chu Bách Tước thì khẽ cười nói:

– Bát cực quyền, Phích sơn kháo, kình lực dây cung kéo căng, phát ra như sấm sét, quả nhiên là danh bất hư truyền. Tôi điểm huyệt đạo của anh, bằng không khí huyết của anh sẽ sôi trào, chỉ sợ nội tạng khó giữ được, một chiêu này của anh uy lực không nhỏ, tôi không thể không chú ý ứng phó, thật sự xin lỗi anh!

Chu Bách Tước ngây ra một lúc, ông nghĩ tới mấy huyệt mà tráng hán đã điểm, xác thực là có tác dụng thuận nội khí, có công hiệu thôi cung hoạt huyết, điều này làm Chu Bách Tước không khỏi kinh ngạc, tráng hán này rốt cục là địch hay bạn?

Tráng hán thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Chu Bách Tước, lập tức cười ha ha nói:

– Người như anh sao lại lỗ mãng như thế, không hỏi địch hay bạn đã xông lên hạ sát chiêu, lỗ mãng!

Chu Bách Tước vừa muốn hỏi thêm thì đã nhìn thấy Ngô lão gia tử ngồi cạnh con chó Caucacus đang bị dọa, nhẹ nhàng vuốt ve đầu chú chó, làm như vậy dường như là đang trấn an nó. Lão gia tử run rẩy đứng lên, đi từ từ đến bên cạnh Chu Bách Tước, cười cười vỗ vỗ đất trên người nói:

– Công phu của anh tăng lên không ít, tôi dám đánh cuộc một năm trước anh chỉ có thể đánh hắn lui được có nửa bước.

Chu Bách Tước hoảng sợ, tu vi của mình đúng là nửa năm trước có chỗ đột phá, công lực tăng ít nhất gấp đôi.

Tráng hán bỗng bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, chân thành dập đầu lạy ba cái.

– Sư phụ.

Ngô lão gia tử híp mắt khẽ hừ nhẹ một tiếng, coi như trả lời. Chu Bách Tước biến sắc, sư phụ? Chu Bách Tước biết rõ Ngô lão gia tử nhất định không phải người thường, cũng đoán lão gia tử chắc chắn đã từng có thời gian huy hoàng, lại không thể tưởng tượng được lão lại có một đồ đệ biến thái như vậy.

Thực lực của tráng hán này thực sự quá cường hãn, Chu Bách Tước đối với tu vi của mình cực kì hiểu rõ, anh ta biết mình vừa nãy đem hết toàn lực đánh ra, ngay cả sư phụ của anh ta cao thủ ở trên Nhân Bảng Lý Diệu Tử cũng không dám xem thường, cho dù xuất toàn lực cũng sẽ không dễ dàng làm mình lùi lại bảy tám mét.

Ngô lão gia tử nói khẽ bên tai Chu Bách Tước:

– Anh rất không tồi, sau này rảnh thì theo tôi luyện công phu hai tay, còn có thể tăng cao thêm một chút.

Thấy sắc mặt của Chu Bách Tước lộ vẻ sầu thảm, Ngô lão gia tử khẽ cười:

– Tào Phá Địch đứng thứ tư Địa Bảng bị anh một chiêu lùi hai bước, anh còn cảm thấy khả năng của mình không tốt chỗ nào?

Chu Bách Tước cực kỳ hoảng sợ.

– Tào Phá Địch! Trong truyền thuyết không phải, không phải là đã….

Ngô lão gia tử ra hiệu Tào Phá Địch đứng lên, sau đó nói với Chu Bách Tước:

– Truyền thuyết bình thường đều không đáng tin, ha ha.

Lão xoay người nhìn về phía Tào Phá Địch, dáng người thấp bé còng xuống so với Tào Phá Địch thân hình như Thiết Tháp cao hai mét tạo lên sự đối lập rõ nét.

– Đồ mang đến rồi chưa?

Tào Phá Địch nhẹ gật đầu:

– Thưa sư phụ, đã mang đến rồi.

Nói xong thì cẩn thận nâng một vật từ trong chiếc túi đằng sau ra, hết sức trịnh trọng giao vào tay Ngô lão gia tử. Ngô lão gia tử tiện tay nhận lấy, kẹp vào dưới nách rồi xoay người rời đi.

– Trước tiên con vào nhà đợi một lát, ta đi nấu thuốc đã, Ái chà…thằng nhóc kia đã lãng phí một cây hà thủ ô ngàn năm, không biết cây nhân sâm ngàn năm này có bị hắn lãng phí không nữa.

Nhìn theo bóng lưng của lão già đang còng xuống, sắc mặt của Tào Phá Địch cung kính, chỉ là đứng trong sân nhưng không có đi vào.

Chu Bách Tước ổn định tâm trạng một chút, tay run rẩy, cử động nửa thân thể không được thoải mái, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Đột nhiên nhớ ra gì đó, chạy đi tìm hai cái ghế nhỏ, đưa cho Tào Phá Địch một cái, sau đó chính mình ngồi xuống, Tào Phá Địch cười cười, nhận ghế rồi ngồi xuống theo Chu Bách Tước.

– Anh…

Tào Phá Địch cười nói:

– Tôi là Tào Phá Địch, cực kì chính xác đấy.

Sắc mặt của Chu Bách Tước đỏ lên, lại có chút nhăn nhó.

– Trong truyền thuyết…

Tào Phá Địch:

– Tôi không chết.

– À…

Tào Phá Địch cười ha ha nói:

– Bát Cực Quyền của anh là Lý Diệu Tử dạy?

Chu Bách Tước nhẹ gật đầu nói:

– Đúng vậy.

Tào Phá Địch:

– Mười năm trước ở Nhật Bản, tôi và ông ta từng gặp mặt một lần, là một hán tử có tâm huyết.

Chu Bách Tước nghĩ lại những chuyện cũ theo như lời của sư phụ mình, đối với người trong truyền thuyết này càng kính ngưỡng. Nhìn sang Tào Phá Địch đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, có một loại ảo giác về núi cao không dám nhìn.

Chu Bách Tước:

– Anh mang đến chính là nhân sâm ngàn năm?

Nhịn nửa ngày, Chu Bách Tước mới thốt ra được một câu như vậy.

Tào Phá Địch nhẹ gật đầu.

Chu Bách Tước:

– Anh không muốn biết là cứu ai sao? Dù sao đó cũng là trân bảo giá trị liên thành mà.

Tào Phá Địch khẽ cười nói:

– Mặc kệ cứu ai, chỉ cần là lấy để cứu mạng, đây mới là chỗ có cần dùng của nhân sâm ngàn năm.

Chu Bách Tước hỏi thêm:

– Nếu là người xấu thì sao?

Tào Phá Địch hỏi lại:

– Người xấu là gì?

Chu Bách Tước nhất thời nghẹn lời.

Tào Phá Địch:

– Một cây thảo dược mà thôi, cũng không quý bằng mạng người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.