1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

Chương 34



Dẫu vậy mùa hè năm đó tôi vẫn trở về quê. Trong khoảng thời gian ấy, số 10
là thằng duy nhất còn liên lạc với tôi. Thực ra tôi chưa từng coi số 10
bạo ngược này là bạn mình, thế nhưng thật kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy nó
như một phần chưa được bộc phát trong cơ thể. Gần như tất cả mọi người
đều đã rời quê hương, trừ số 10. Có lẽ mảnh đất nơi đây là nguồn cơn
mang lại cảm giác an toàn cho số 10. Không chút thấp thỏm lo âu, số 10
đã thống trị thị trấn này và có được một thế lực rộng lớn. Nó cực kì
thông minh, lại không hề lỗ mãng, từ trước đến nay nó chưa từng đặt tên
cho bang phái của mình, khi một thằng đệ đặt tên cho nhóm, số 10 lập tức bảo: Mày ngu như lợn thế, mày muốn tao chết hả, chúng ta chỉ là những
người bạn cùng chung chí hướng, mày có hiểu không? Mùa hè tiếp theo tôi
trở về số 10 lại vì tôi mà tổ chức một bữa đại tiệc thịnh soạn, nó bao
cả một quán tôm hùm, dường như bọn tôi đã ăn sạch cả đám tôm hùm dưới
sông. Số 10 nói: Người này, chính là anh em tốt của tao, khi bọn tao còn nhỏ, nó chính là thánh đấu sĩ, ha ha ha ha ha. Giờ đây, nó vẫn là anh
em của tao, ở cái phố huyện này, nó chính là lão nhị.

Tuy chỉ là
những lời khách khí, nhưng tôi vẫn thấy sự kính cẩn của số 10 sao mà kỳ
lạ đến vậy. Lúc nào tôi cũng muốn bảo số 10, nơi tao đến học không phải
là học viện quân sự, nên chẳng thể giúp mày chế tạo vũ khí đâu, tôi
chẳng thể giúp được gì cho nhóm của nó cả. Nhưng tôi ngay lập tức xóa đi cái ý nghĩ này, trong đêm mùa hè ướt đẫm sương, số 10 lôi ra một khẩu
súng lục, nói: Người anh em, cho mày chơi.

Tôi vội xua tay, hỏi nó: Thật hay giả đấy?

Số 10 bảo: Đương nhiên là thật rồi cha nội, đồ giả mà mang theo bên người để các anh em cười chết tao à.

Tôi nói: Mày lấy ở đâu ra vậy?

Số 10 đáp: Mày không biết à, cái phân xưởng gần trường tiểu học hồi bé ấy, nó vốn là nơi sản xuất súng lục. Chết tiệt, mãi sau này tao mới biết
đấy chứ, mày xem, tao cần loại này, kiểu 64, loại bắn tỉa phát một.

Tôi nhìn một cái, hỏi: Bắn thử chưa?

Số 10 nâng súng lên, bắn một phát đoàng lên trời, tiếng súng nổ còn vọng
lại ba bốn lần trong bầu không gian nhỏ hẹp của thị trấn, tôi ngẩng đầu
lên nhìn, ánh trăng chói mắt qua kẽ lá lay động lúc ẩn lúc hiện. Số 10
vui mừng khôn tả, nhìn tôi nói: Bắn rồi đấy.

Số 10 khoác vai tôi, hai đứa ngồi ở trạm dừng xe buýt, nó bảo: Mẹ nó, cái đám đàn bà. Dạo
gần đây tao đang tán một con bé. À, kể với mày chuyện này trước đã, hai
hôm trước tao có xem một đĩa phim, là phim điện ảnh, kể về một thằng
chuyên giết người, nhưng tao bị lừa, đấy vốn chả phải thể loại hành
động, bắn nhau gì, phim đấy hôi thối bỏ mẹ, xem phát buồn ngủ, nhưng tao cứ nghĩ, nếu không xem tiếp, tao sẽ thấy có lỗi với khoảng thời gian
lãng phí vừa rồi, nên cố xem cho hết trong hơn ba tiếng đồng hồ, kết quả là buồn rũ người. Nhưng trong phim ấy tao học được một câu tán gái, tao liền gửi câu thoại ấy cho cô em tao đang tán tỉnh: Anh cũng giống như
thế giới này, không bao giờ thay đổi, hãy thích ứng với thế giới này đi, ha ha ha ha ha.

Tôi nói: Ừm, nghe cũng văn vẻ, tán tỉnh mấy đứa con gái thích ca hát, viết lách được đấy.

Số 10 bảo: Không ngờ em ý gửi lại cho tao một tin, mày đoán xem cô ấy nhắn gì?

Tôi bảo: Cô ấy nói vâng à.

Số 10 bảo: Không phải. Với đám con gái mọi khi thì tao cứ phải bảo sao nghe vậy, còn cô em này có cá tính phết.

Tôi nói: Ha ha, tức là cô ấy từ chối mày rồi hả, có phải cô ấy bảo, anh quá bá đạo, còn em chỉ thích được âm thầm quan tâm chiều chuộng.

Số 10 nói: Đại ý thế, nhưng mày đoán xem, em ấy trả lời tin nhắn của tao thế nào?

Tôi đáp: Cô ấy… không trả lời à?

Số 10 bảo: Cũng không phải, em ấy gửi lại đúng tin nhắn mà tao đã gửi.

Tôi phá lên cười. Số 10 mặt mày ủ dột nói: Tao muốn cưỡng hiếp nó, khi sự đã rồi nó sẽ thuộc về tao.

Tôi liền kích nó: Vậy trước tiên mày cần sửa soạn phòng ốc tươm tất, chuốc
say bí tỉ người ta. Số 10 bảo: Không cần, khắp gầm trời này đâu chả là
giường.

Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục. Số 10 trước mặt tôi lúc
này không còn là số 10 của trước đây nữa. Số 10 trước kia chỉ biết ức
hiếp đám bạn xung quanh, tôi cũng từng chịu đựng vô số lần, còn hiện giờ nó đã hiểu được yêu hận tình thù một cách thỏa đáng. Tôi thường nghĩ,
tại sao những người thông minh, thù và hận có thể nắm chắc được như thế, lại luôn rơi vào lưới tình.

Tôi nhắc nhở nó: Số 10 à, mày hãy cẩn thận không lại trượt chân vào đó.

Số 10 bảo: Không đâu, tao biết con gái thích cái gì, tao hiểu quá rõ chúng nó. Một vài đứa giả bộ thanh nhã, mày biết chúng nó là gì không?

Tôi hỏi lại: Là gì?

Số 10 chỉ tay về phía dòng chữ được viết rất lớn trên tiệm sửa xe phía đối diện, nói: Chính là những tòa nhà xây trái phép, tao phải phá hủy
chúng.

Tôi mỉm cười không nói gì. Từ bé tính cách của số 10 đã
như thế rồi, hồi nhỏ, có rất nhiều người xung quanh ganh ghét nó, nhưng
đó chính là lý do tôi không ghét nó, tôi thấy nó giống một anh Đinh Đinh cẩu thả bừa bãi không có văn hóa, họ là hai mặt của một cá thể, nhưng
suy cho cùng vẫn chỉ là một cá thể. Số 10 bừa bãi như thế, nhưng cũng có lúc lại lấp lánh tỏa sáng. Anh Đinh Đinh tuy ngập tràn hào quang, nhưng cũng có một mảng tối loang lổ phía sau lưng mọi người.

Thực ra
chiếc xe máy khiến cho anh Tiêu Hoa bị tống giam mấy năm trời, chính là
do anh Đinh Đinh ăn trộm, bởi anh ấy đã luôn ao ước có một chiếc xe máy. Tôi ngồi trên chiếc xe đó theo anh Đinh Đinh đi hơn hai trăm cây số,
chúng tôi mê tít, chạy đến mức hết sạch xăng. Rồi anh Đinh Đinh rẽ vào
nội thành bán đi chiếc xe. Sau đó chúng tôi lại ngồi trên xe lửa đường
dài chạy thẳng về nhà. Về đến nơi đã quá nửa đêm, người nhà tôi đang
chạy tán loạn đi tìm, nhưng khi trông thấy tôi và anh Đinh Đinh về cùng
nhau thì mọi người cũng an tâm hơn nhiều, anh Đinh Đinh bảo: Cháu đưa em đi trải nghiệm cuộc sống, đến cung thiếu nhi trong thành phố, ở đó đang có các hoạt động dành cho thiếu nhi, còn được chụp chung một bức ảnh
với diễn viên Lưu Tiểu Mao đang diễn trò hoạt kê nữa.

Khi trông
thấy anh Đinh Đinh đưa tôi về nhà, tất cả mọi người lập tức chuyển giận
thành mừng, tâm trạng thoải mái vui vẻ nói: Đinh Đinh à, lần sau cháu
đưa thằng nhóc này đi cũng nên nói với người lớn một tiếng nhé, biết
cháu đưa nó đi thì bác yên tâm rồi. Nào đến đây, mau cảm ơn anh Đinh
Đinh đã đưa con đi mở rộng tầm mắt.

Tôi đứng bên cạnh nghịch ngón tay im lặng không nói.

Khi anh Đinh Đinh cắt khóa, tôi đứng bên cạnh nghe ngóng, đến lúc anh ấy mở được hộp số và chẳng cần dùng chìa khóa cũng có thể khởi động được xe,
trong lòng tôi thầm ngưỡng mộ, rồi đến lúc hai anh em ngồi trên xe phi
giữa đường, tôi chỉ còn biết đắm mình trong làn gió mát mùa xuân. Khi
chạy qua một chiếc xe cảnh sát, anh Đinh Đinh nói với tôi: Lộ Tử Dã, em
phải nhớ không được kể chuyện này với bất kỳ ai khác, cả đời không được
nói ra, em nhớ chưa, em mà nói ra, cả hai anh em đều xong đời, em sẽ là
tòng phạm của anh, em biết chưa?

Còn tôi đang mải mê ngắm cảnh
bên đường, lần đầu tiên được ngồi trên phương tiện giao thông đi nhanh
thế này, lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí tự do thế này, chỉ sợ
anh Đinh Đinh đi quá nhanh, tôi sẽ rơi bộp từ trên xe xuống đất, còn
những thứ khác chẳng có gì đáng sợ. Tuy hành trình chỉ dài hơn hai trăm
cây số, nhưng tôi lại thấy như cả quãng đời còn lại của mình sẽ ngồi
trên chiếc xe máy này, anh Đinh Đinh lái xe, tôi dựa sát vào lưng anh,
nơi đi qua đã biết nhưng lại chẳng rõ phía trước ra sao.

Số 10
cắt ngang dòng ký ức của tôi, nói: Tao đã mua một chiếc xe máy được lắm, đầu tiên tao đưa em ấy đi đua xe, rồi chạy thẳng đến bờ biển, tao sẽ xử lý em ấy ở một nơi nào đó gần biển.

Tôi hỏi: Hai người đến bước nào rồi?

Số 10 bảo: Đã hôn nhau rồi, tao đã từng sờ vào ngực em ấy, đang định sờ
soạng xuống dưới thì sống chết em ấy đếch cho sờ. Nhưng ngày mai, em ấy
sẽ là người của tao, sống là người của tao, chết là ma của tao. Hôm nay
ngày bao nhiêu nhỉ, 15 tháng 7, ngày mai tao sẽ cho mày biết kết quả.

Ba giờ chiều ngày 16 tháng 7 mùa hè năm 2006, số 10 và Lưu Nhân Nhân bị
tai nạn giao thông. Lưu Nhân Nhân chết tại chỗ, số 10 được đưa vào bệnh
viện sau ba tiếng đồng hồ cấp cứu thì chết, phát hiện ở hiện trường còn
có một khẩu súng lục, từng là vật chứng trong một vụ án hình sự chưa
điều tra được kết quả. Hầu hết đám thanh niên thị trấn đều mặc quần áo
đen đến dự lễ tang, tôi cũng đến đưa tiễn hai người bạn này. Suốt buổi
lễ tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì, lão đại và người phụ nữ của lão đại đã chết rồi, còn tôi là cái gì?

Na Na đang dựa vào cửa kính xe
ngủ say sưa, chỉ còn tôi thức. Cô ấy bảo: Phụ nữ mang thai rất dễ ngủ,
hơn nữa lại hay buồn ngủ. Tôi nhìn thấy một cái chợ bên đường quốc lộ
nên dừng lại mua cho cô ấy một cái gối, trên mặt gối có thêu hình đôi
uyên ương, tôi quay mặt kia cho cô ấy gối, cô ấy liền mở mắt, thoáng
nhìn tôi, còn chưa nói lời cảm ơn, đã lập tức hỏi: Chúng ta còn bao xa
nữa?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.