Na Na bảo: Ừm, sau đó thì sao, anh đi rồi chuyện tình cảm cũng qua đi phải không?
Tôi nói: Anh đi học xa cảm thấy đau khổ vô cùng, đôi thi còn nghĩ chẳng
thèm học hành gì nữa, cứ thế về quê mà buôn bán sống cho qua ngày đoạn
tháng, chí ít còn duy trì được tình cảm.
Na Na nói: Ừm, lẽ thường thôi mà, đa phần những kẻ lần đầu biết yêu đều điên cuồng như thế.
Tôi nói: Em không hiểu cảm giác của anh đâu, để tìm được người con gái ấy
anh đã mất biết bao nhiêu công sức và thời gian, trong lòng anh, cô ấy
không chỉ đơn thuần là một cô gái.
Na Na hỏi lại: Vậy thì là cái gì?
Tôi nói: Là một biểu tượng.
Na Na nói: Nghiêm trọng vậy.
Tôi đáp: Ừ, rất quan trọng.
Na Na hỏi tôi tiếp: Sau này thì sao?
Tôi nói: Sau này, anh vẫn đi học xa nhà, vậy là đến cái biệt danh Phản Cách Mạng của anh cũng không còn nữa, thực ra anh cũng thích cái biệt hiệu
này, bởi nó là của Lưu Nhân Nhân đặt cho. Lưu Nhân Nhân nói gì, anh sẽ
nói cái đó, khi đó anh còn hoàn toàn không biết tính cách của mình như
thế nào nữa, mỗi khi ở bên cô ấy anh đều trở nên rối bời. Lưu Nhân Nhân
bảo anh: Anh biết không, anh rất giống một người em trai của em, nhưng
em lại cần một người anh trai.
Na Na cười khẩy một cái: Ha.
Tôi bảo: Sau lần ấy, mỗi khi gặp và yêu ai anh đều phải diễn, nhưng lại
thấy rằng bạn diễn của mình không giống nhau, diễn một người anh trai
thì cô bạn gái nói: Anh biết không, anh quá già dặn, em thích anh giống
như một đứa em trai cơ, ở bên nhau phải luôn thấy thoải mái vui vẻ. Khi
gặp người tiếp theo, anh diễn em trai, kết quả lại diễn hơi quá, thế
quái nào lại diễn thành con trai cô ấy, cô ấy lại nói: Anh biết không,
anh giống như con trai của em vậy, đừng giả bộ đáng yêu, đừng nói như
thế nữa, anh khiến em không tìm được cảm giác an toàn, em thích được
chăm sóc, thích một người giống bố mình, thế là đến cô tiếp theo, anh đã cố gắng trở thành một ông bố tốt, kết quả lại nhận được một câu: Em
không thích tính cách của đàn ông trung niên, nhưng cũng chẳng ưa mấy
chàng trai trẻ nhí nhố, em muốn một người giống như anh trai của em ấy.
Anh đầu hàng rồi, em xem mấy cô nàng đó lúc muốn anh trai, lúc muốn em
trai, lúc lại muốn một ông bố, còn anh thật ra vẫn cứ giả làm Tôn Tử,
các cô ấy thích bố hay anh em trai như thế, thì tốt nhất lấy luôn người
nhà mình cho xong.
Na Na bảo: Chuyện này cũng là do anh, không thể nghĩ như thế được. Anh có thể là chính mình.
Đến lượt tôi nhếch miệng cười khẩy, nói: Là chính mình ư, một từ thật quê
mùa, muốn sinh tồn phải biết quan sát sắc mặt của người khác, dựa vào
những hỉ nộ ái ố đó mà diễn theo.
Na Na nói: Vậy thì anh là một
diễn viên tồi, không biết cách phối hợp với bạn diễn của mình, về phương diện này anh phải học hỏi kinh nghiệm của em nhiều, sau này em sẽ dạy
anh từng tí một, rất có ích, đảm bảo anh không bao giờ diễn sai vai nào.
Tôi nói: Sau này, anh cũng chẳng diễn nữa, nhưng anh không hiểu nổi rốt
cuộc mình là ai, anh bắt đầu có cảm giác đề phòng từ khi đến với Mạnh
Mạnh. Anh không còn đào bới hết cả tim gan ra mà yêu nữa, vậy mà sao vẫn đắm chìm trong men say, khi bình rượu của người ta còn chưa kịp mở.
Na Na phá lên cười rồi hỏi tôi: Manh Manh là ai?
Tôi đáp ngay: Không phải Manh Manh, mà là Mạnh Mạnh.
Na Na tò mò hỏi: Mạnh Mạnh trông thế nào?
Tôi bảo: Đợi chút anh cho em xem ảnh, anh có ảnh của cô ấy đây.
Na Na lại hỏi tôi: Vậy cuối cùng anh với Lưu Nhân Nhân thế nào?
Tôi nói: Bọn anh không đến được với nhau. Lần cuối cùng dạo bước bên nhau
trên một con đường, là khi anh sắp phải đi, cô ấy nói: Bọn mình hẹn nhau ngày này của mười năm sau, chúng ta sẽ gặp nhau nơi cuối con đường này. Anh nói với cô ấy: Con đường này dài như thế, hơn nữa lại là đường quốc lộ, phía cuối chắc là biên giới phía Đông Nam Tây Bắc nào đó rồi. Lưu
Nhân Nhân nói: Lúc đó chắc chắn anh đã quên rồi. Anh nói giọng chắc
nịch: Em yên tâm, anh sẽ nhớ mãi.
Na Na ngây người nhìn tôi, tôi
vốn nghĩ cô gái nào cũng sẽ cảm động trước cuộc tình sướt mướt của mình. Na Na nói với tôi: Hai người, đúng là ngốc nghếch.
Tôi ngập
ngừng vài giây, nhớ ra Na Na đã tiếp xúc với đủ loại người trên thế
gian, cô ấy đọc vị người khác cứ như duyệt binh vậy nên chắc chắn sẽ cảm thấy chuyện này là viển vông. Trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi dường như
quên mất những điều này, giống như một người bạn cũ tình cờ gặp lại. Tôi thực sự yêu Nhân Nhân, nếu chỉ được phép kể một câu chuyện trong đời,
tôi sẽ kể ra câu chuyện này, chỉ là một chuyện đời thường bình dị, những lời trần thuật mộc mạc không hề có khúc quanh co, lại chẳng một chút
cao trào, chỉ đơn giản là việc kiếm tìm, quen biết, chia tay, nhẹ nhàng
như gặp một cây đèn giao thông bên đường, nhưng nếu đã lỡ dừng chân, bạn sẽ phát hiện ra rằng, nó cứ mãi nhấp nháy đèn vàng. Mắt tôi không rời
chiếc đèn tín hiệu, đứng chờ rất lâu dưới cột đèn, không biết sau khi
kết thúc màu vàng đó, đèn sẽ sáng lên màu xanh hay màu đỏ, tôi cứ thế
đợi đến mức mù màu đỏ – xanh.
Trong quãng thời gian ấy, tôi luôn
tự nhiên nảy sinh những mối quan hệ yêu đương với nhiều cô gái, ngủ với
đủ loại gái nhà lành và nhà không lành, thế nhưng thứ tình cảm đó tựa hồ đã trở thành mô thức, để mỗi lần tôi yêu một ai khác, cho dù đang diễn
vai nào, thành công hay thất bại, tự tin hay mặc cảm, cũng đều rơi vào
hư không. Lưu Nhân Nhân bảo tôi: Chúng ta vẫn có thể nói chuyện điện
thoại, anh cũng có thể đến thăm em thường xuyên.
Tôi nói: Thôi khỏi.
Lưu Nhân Nhân hỏi tôi: Tại sao?
Tôi trả lời: Chuyện này giống việc muốn cứu một người bệnh khỏi bệnh nan y, em cố gắng khiến anh ta đóng băng cho đến khi y học tiến bộ có cách cữu chữa, sẽ lại rã đông cho anh ta. Hãy coi như anh ta chết rồi, đến một
ngày kia nếu có thể hồi sinh trở lại thì sẽ sống rất tốt, còn nếu cứ duy trì việc nay truyền dịch mai tiêm thuốc, anh ta rốt cuộc vẫn sẽ chết mà thôi.
Lưu Nhân Nhân nói: Em không hiểu, hai người yêu nhau trong xa cách chẳng phải đều như thế sao?
Tôi không biết liệu có một thứ tình cảm kỳ lạ nào sâu sắc đến mức bạn muốn
kết thúc, hoặc đóng băng nó, chỉ bởi nó đã phát sinh vào sai thời điểm,
và bạn sẽ chờ đến khi nó sống dậy, chứ không muốn khoảng thời gian lầm
lỡ ăn mòn nó. Chóng thì một ngày, lâu hơn cũng một đời người. Tôi nói
với Lưu Nhân Nhân: Mười năm sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở cuối con đường
này. Trong suốt khoảng thời gian đó, em đừng tìm anh nữa, trừ khi xảy ra chuyện động trời.
Lưu Nhân Nhân hỏi tôi: Như thế nào mới là chuyện động trời?
Nói thực lòng, tôi cũng chẳng biết chuyện thế nào mới là chuyện động trời,
tôi nhớ khoảng thời gian đầu hẹn hò, Lưu Nhân Nhân hỏi tôi: Bạn anh đều
đi đá bóng rồi, sao anh không đi. Tôi bảo nàng: Gặp em còn quan trọng
hơn những chuyện động trời. Tôi nghĩ: Trời cao đất rộng, cùng lắm cũng
chỉ như thế này thôi.
Nhưng 510 triệu km2 diện tích địa cầu, Lưu Nhân Nhân đã không còn tìm tôi nữa.
Tuy nhiên, đó chỉ mới là một nửa câu chuyện.
Còn một nửa, tôi cũng không định kể cho Na Na.
Sau khi rời quê hương, mỗi lần nhìn thấy những loại cây lạ tôi lại nghĩ,
nếu Nhân Nhân ở bên tôi lúc này, tôi nên giới thiệu với cô ấy về cây này thế nào nhỉ. Đối với tôi khi đó mà nói, một kẻ từ trước đến nay chưa
hiểu rõ mình đang theo đuổi điều gì, thì phụ nữ chính là thứ duy nhất mà tôi theo đuổi. Một sự theo đuổi đầy đau khổ, nó khiến tôi hiểu được tầm quan trọng của việc xác định rõ ràng mục đích theo đuổi. Bất kể là xe
đẹp, nhà to, du thuyền sang trọng, hay phi cơ hoành tráng, đều quan
trọng hơn việc theo đuổi phụ nữ, bởi những mục tiêu đó không bao giờ lựa chọn khách hàng của mình, chỉ cần bạn đáp ứng được những tiêu chí mua
sắm là hoàn toàn có thể có được chúng, đồng thời được ghi tên mình trong quyền sở hữu tài sản, nếu có kẻ nào dám tranh giành, bạn có thể ngay
lập tức tống hắn vào tù. Thế nhưng phụ nữ không giống thế, đặt họ làm
mục tiêu theo đuổi, chả khác nào đặt của quý của mình trong tay một kẻ
khác, bất kể tay có thon nhỏ thế nào, các cô ấy cũng có thể vặn cho nó
đau đến chết, ngay cả khi cô ấy buông lỏng tay, bạn cũng không dám nhúc
nhích, chỉ cần bạn ngọ nguậy, cô ấy sẽ càng nắm chặt hơn, tàn nhẫn hơn
cả là, trước khi lao vào vòng tay kẻ khác, cô ấy vẫn siết chặt cho đến
khi nó nổ bung. Như thế còn tàn nhẫn hơn cả gông cùm, nó khiến bạn bị ám ảnh với nỗi đau âm ỉ dày vò. Đã nếm trải đủ nỗi thống khổ trong cuộc
đời, tôi nhận ra đây lại là một trong những cơn đau sâu kín nhất trong
tim, nó khiến tôi đau tức lồng ngực, không thốt nên lời, cả người co
rúm, ép những giọt nước mắt chảy ra. Đây rõ ràng là một cuộc yêu đương
không bình đẳng, khi những ngón tay bạn lả lướt trên vùng kín của họ, là mong muốn họ được tận hưởng được phút giây hoan lạc, còn họ lại mang
đến cho bạn một nỗi đau rát buốt. Tôi thường thấy những cậu bạn mình đau khổ vì tình, nhưng tôi quả thật không có cách nào cắt nghĩa với họ tình yêu rốt cuộc là gì, bởi tôi cũng đang phải vùng vẫy trong bể trầm luân
này, tự giam mình và đề phòng mọi thứ thường không phải là cách giải
quyết vấn đề.