1988 bò từng bước trong đêm tối, Na Na hỏi tôi: Anh vừa mất 100 tệ à?
Tôi bảo: Anh mất 200 tệ rồi.
Na Na nói: Em cho anh biết nhé, em mà đã cãi nhau thì là cao thủ số một.
Cuối cùng tôi cũng đã bắt được một kênh âm nhạc. Chương trình đang phát bài
Tương lai của anh không phải giấc mơ do Trương Vũ Sinh thể hiện. Tôi thở dài, nói: Na Na, thôi bỏ đi, không cần phải đôi co như thế, chỉ là 100
đồng thôi, dẫu sao người ta cũng già rồi, em đi cãi nhau với người già,
dù thế nào em cũng chỉ thiệt thân thôi.
Na Na ngồi trên ghế xắn tay áo nói: Còn em là phụ nữ mang thai.
Tôi bật cười: Em và người ta dẫu sao cũng cùng cấp bậc. Nói cho anh nghe, trước khi làm nghề này, em làm gì?
Na Na bóc một túi khoai tây chiên, thản nhiên trả lời: Học sinh.
Tôi bảo: Ừ, chỉ tiếc là em làm xong nghề này mới chuyển sang nghề kia, nếu
kiêm cả hai cùng lúc, thì có khi là em kiếm được nhiều hơn nữa đấy.
Na Na rõ ràng không hiểu ý tôi lắm, cô ấy cầm một miếng khoai nhét vào miệng tôi, hỏi: Vậy anh làm nghề gì?
Tôi im lặng không nói, nhìn về phía trước.
Na Na đột nhiên vén áo tôi lên. Tôi hơi thu người về phía sau, nói: Em bắt đầu nổi hứng à?
Na Na nói: Em xem có phải anh mặc thường phục hay không?
Tôi hỏi: Sao em biết được?
Na Na đáp: Nhìn thắt lưng thì biết thôi, bọn em thường kháo nhau, cảnh sát khi mặc thường phục, thông thường vẫn phải dùng thắt lưng của ngành.
Tôi nói: Vậy em nhìn cho kỹ xem anh có mặc thường phục không?
Na Na bảo: Anh thì không, nhưng lỡ anh có mặc thường phục thật, thì em
cũng chẳng còn gì cả, chẳng có lý do gì để anh theo dõi em. Em đói rồi.
Tôi hỏi: Sao lại đã đói rồi?
Na Na đáp: Phụ nữ có thai đều thế cả, đều rất nhanh đói, anh không biết à?
Tôi bảo: Anh không biết.
Dọc đường quốc lộ thấp thoáng một con hẻm, Na Na nhìn thấy tiệm mỳ Lan
Châu. Tấm biển hiệu còn khá mới, khách khứa ra vào tấp nập, từ đằng xa
đã có thể trông thấy, cả quán có bốn cái bàn đều đã chật kín, mấy chiếc
bàn được kê thêm có vẻ cũng sắp lấn vạch ngăn cách. Na Na gọi một bát
mỳ, thêm hai tệ thịt bò, đặc biệt còn yêu cầu phục vụ bàn mang đến một
chai coca-cola. Nhưng chưa được mấy miếng, cô nàng quay sang nhìn tôi
một cách đáng thương, nói: Em no rồi. Lúc này bát bún bò của tôi còn
chưa được bưng lên, tôi trách móc: Em sao thế, bảo đói lắm cơ mà.
Cô ấy lôi từ trong túi ra một cuốn sách, bên trong toàn là những ký hiệu
hình tam giác, rồi thành thạo giở đến một trang, đọc: Phụ nữ mang thai
nên ăn thành nhiều bữa.
Tôi giật lấy cuốn sách của cô ấy, tiêu đề là Cẩm nang mang thai, nhưng chỉ mỏng dính bằng một cuốn sổ tay tuyên
truyền sinh đẻ có kế hoạch, tôi hỏi: Sao có mấy trang thế này, trước anh nhìn thấy ở nhà bạn anh, toàn dày cộp như quyển từ điển ấy.
Na Na giải thích: À, có loại dày như thế, nhưng đây là bản tóm tắt, em mua ở vỉa hè đấy.
Tôi trả lại cô ấy, hỏi: Sách lậu hả?
Na Na gật đầu, phân trần: Nhưng nội dung rất đáng tin cậy, em còn mang đến tận hiệu sách để đối chiếu cơ. Nó lược bớt phần nguồn gốc của thai nhi, quá trình hình thành thai nhi, và sinh mệnh…
Tôi cắt ngang lời cô ấy, hỏi lại: Thế trong sách của em nói những gì?
Na Na bảo: Quyển sách này khá hữu ích, nó dạy người mẹ khi mang thai cần chú ý những điều gì, ví dụ như…
Na Na tiện tay lật đến một trang, đọc to: Thời kỳ mang thai thực ra vẫn có thể sinh hoạt tình dục được, nhưng phải chú ý tư thế… Thật ngại quá…
giở một cái lại đến trang này luôn, thực ra em không có ý đó, em còn
chưa đọc đến trang ấy, đấy là nói đến tháng thứ Tư, em mới ở tháng thứ
hai…
Tôi nói: Ồ, em đọc được hết cuốn này sao? Thuộc tất cả các mặt chữ chứ?
Nói xong, cả hai chúng tôi đều im lặng một hồi lâu.
Bát bún bò của tôi xuất hiện rất đúng lúc. Tôi chẳng bận tâm nóng nguội thế nào, cắm đầu ăn lấy ăn để.
Na Na thấp giọng nói: Thực ra thì em cũng biết, cũng… đọc được hết, cơ bản thì đều biết.
Tôi giả bộ thản nhiên đáp: Ừ, không sao, Na Na, anh chỉ đùa thôi, đừng bận
tâm nhé. Cái gì ấy nhỉ, à, em mau liên lạc với ông khách thứ hai của em
đi, nếu không sẽ không đủ tiền sinh con đâu.
Na Na rút từ trong
túi ra chiếc điện thoại, cảm ứng nhấp nháy sáng liên hồi, tìm phần danh
bạ, trước khi chuẩn bị gọi còn liếc nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng động viên:
Không sao đâu, em gọi đi, nếu không xa anh đưa em đi tìm hắn.
Na Na nhìn cái điện thoại hồi lâu rồi lại nhét vào túi.
Tôi bảo: Em sợ gì chứ.
Na Na bảo: Không phải em sợ.
Tôi nói: Anh bị phạt hết tiền rồi, em mau đi tìm một ai có thể dựa dẫm được, mau gọi đi.
Na Na bảo: Không, không, em không thể gọi.
Tôi sốt ruột hỏi: Tại sao em không thể gọi? Na Na trả lời: Người đàn ông
này không được, em không thể biến hắn ta trở thành cha của đứa trẻ, hắn
sẽ dạy con những điều xấu xa.
Tôi đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn,
nói: Em nghĩ xa xôi như thế làm gì, tìm một nơi nào để mình gửi thân đã
rồi hãy tính, mau gọi đi.
Na Na càng trở nên cố chấp, nắm chặt điện thoại trong tay, quả quyết: Không được.
Tôi đẩy bát bún bò ra xa, đổi sang chỗ ngồi đối diện với Na Na, nhìn thẳng
vào cô ấy và nói một cách nghiêm túc: Na Na, em phải nghĩ như thế này,
nếu em không có tiền, ngay đến chỗ trọ cũng không có mà ở đâu, em có
quay về khu Tam giác vàng, thì cũng là bước ra từ đồn cảnh sát, hồ sơ vụ án của em vẫn còn ở đó, má mì cũng chẳng cần em nữa. Em sẽ đi làm thuê, nhưng việc gì em cũng chả biết làm, hơn nữa…
Tôi vớ lấy cuốn Cẩm nang mang thai, giở đến mục những điều cần chú ý vào tháng thứ ba, câu
đầu tiên là: ‘Trong tháng này thai phụ rất dễ sảy thai, hơn nữa sẽ cảm
thấy mệt mỏi và buồn ngủ.’ Tôi cứ ngâm nga đọc đúng những gì viết trong
sách, rồi tiếp tục tấn công: Em cũng không thể tìm được công việc gì cả. Cách đơn giản nhất bây giờ là kiếm một người đàn ông. Anh không thể
chịu trách nhiệm về em, vì anh còn phải đi tiếp con đường của mình.
Người đàn ông bình thường cũng sẽ không chịu trách nhiệm với em đâu, vì
em đang mang thai, tốt nhất là em nên đi tìm bố của đứa trẻ, dù gì chăng nữa người ta cũng phải có trách nhiệm với em, em cũng cần một chút
tiền, nếu không em có thể nói với hắn ta, nếu cần thiết có thể xông
thẳng đến cơ quan của hắn, hoặc nói với vợ của hắn, miễn sao có tiền
nuôi con là được rồi. Mặc cho gã đó có là cầm thú, không muốn chu cấp
hoặc muốn rũ sạch mối quan hệ với em, em vẫn có thể giả vờ nhượng bộ nói với gã rằng, vậy anh định vứt bỏ đứa con này sao, nhưng anh cũng phải
chu cấp cho em tiền để sinh đứa bé này ra chứ, em sẽ…
Na Na cắt ngang lời tôi, nói: Chưa đủ.
Tôi bảo: Dù là chưa đủ, nhưng cũng đỡ được phần nào. Na Na, em nghe lời anh đi, nhìn anh này, em hãy nghe…
Trong khi tôi đang hùng hồn diễn thuyết, thì bà chủ quán từ đâu chạy đến ngắt lời tôi: Ăn xong thì trả tiền rồi đi, vẫn còn khách đang đợi đấy.
Tôi lấy ra mười lăm tệ đặt lên bàn, sau đó đỡ Na Na dậy tiến về phía 1988.
Bên cạnh đó có hai hiệu giày rất lớn, một hiệu thì treo biển: Giảm giá
hết cỡ, 29 tệ một đôi giày da bò, hiệu bên kia treo: Hàng xuất dư xịn,
hai đôi tông năm tệ, cả hai hiệu giày này nhìn là biết có quan hệ mật
thiết với nhau, ngay cửa chính dựng một bộ loa rởm, một bên đang phát
bài hát của Trương Quốc Vinh[7], bên kia thì mở nhạc của Đàm Vịnh
Lân[8]. Chúng tôi chui vào 1988, đóng cửa xe lại, nhưng chẳng cách âm
được gì. Na Na nói: Lùi xe lại đi anh.
[7] Trương Quốc Vinh
(12/9/1956 – 1/4/2003) là một diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng của
Hồng Kông. Không chỉ sở hữu một sự nghiệp âm nhạc và điện ảnh thành công rực rỡ, Trương Quốc Vinh còn được biết đến như một trong những ngôi sao được yêu thích và có ảnh hưởng nhất tại châu Á.
[8] Đàm Vịnh
Lân, khán thính giả Việt Nam quen gọi là Đàm Vịnh Luân, là một diễn
viên, ca sĩ, nhà phát hành nhạc của Hồng Kông. Trong thập niên 1980, Đàm Vịnh Lân nổi tiếng với những bản ballad tình ca lãng mạn với thể loại
đương đại.