Một ngày bình thường như mọi ngày, bầu trời xanh, mây trắng, ông mắt trời vẫn đưa cái mặt sáng chói ra ngoài. Nhược Hy lay lay con bạn đang ngủ say như chết trên giường, cô bực dọc kêu lên:
– Dậy ngay đi Nguyên, đã sắp trễ rồi đấy.
– Ưm…. chả sao đâu, ra cho ta ngủ.
Triệt Nguyên quơ tay đẩy Hy ra, cô kéo chăn lên che luôn đầu và tiếp tục ngủ say. Nhược Hy bên cạnh hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô giật cái chăn ra một cách mạnh bạo rồi không ngần ngại nắm tay Nguyên, kéo con bé tội nghiệp lăn xuống giường. Triệt Nguyên vì đau đớn nên cũng tỉnh ngủ, cô ôm đầu đau đớn, nói như muốn khóc thét lên với Hy:
“Aaaa, đau quá, mi làm gì thế con kia?”
Nhược Hy phủi tay, cười đểu giả:
“Là do mi, kêu thì nghe đi, bị như vầy cũng là lỗi của mi thôi”
Triệt Nguyên ấm ức đứng dậy, cô vơ lấy bộ đồng phục được máng trên móc, vào nhà vệ sinh mà cái miệng lầm bầm mãi không thôi. Hy đứng ngoài cười thích thú. Sau khi xong hết, Nguyên cùng Hy xuống nhà. Mẹ Triệt Nguyên đang dọn bữa sáng, vui vẻ cười với con gái và bạn nó.
“Hai con mau ăn sáng đi, nhanh kẻo trễ. Nhược Hy, cảm ơn con đã đánh thức nó”
“Chẳng sao đâu bác”
Nhược Hy cười tỉnh bơ mà không chú ý đến cái mặt đã đen của Nguyên cạnh bên. Triệt Nguyên thở dài, tốt nhất gạt chuyện này qua một bên. Bây giờ đã là 7h15, cô biết chắc là sẽ trễ học nếu còn nhởn nhơ ngồi ăn. Triệt Nguyên lại gần bàn ăn, lấy hai miếng bánh sandwich, ngậm vào miệng một cái, cái còn lại đưa cho Hy, cô cầm chai nước cạnh đó rồi kéo Hy chạy ra ngoài cửa, miệng nói vọng lại:
“Đã trễ rồi, cảm ơn vì bữa sáng”
“Ế, khoan, AN TRIỆT NGUYÊN”
Mẹ cô hét lên nhưng có vẻ cả hai đã mất bóng rồi.
*Tại trường
Học sinh rất đông, toàn sân trường được trang trí rất đẹp. Triệt Nguyên hiện giờ cùng Nhược Hy đứng ở bảng xếp lớp. Họ được sắp vào lớp E.
“Ế, sao chỉ có 20 học sinh thôi”
Nhược Hy thắc mắc, mấy lớp khác đều từ 30 học sinh trở lên thôi, không phải là cô bị sắp vào lớp cá biệt hay gì chứ. Triệt Nguyên cũng ngạc nhiên, cô chuyển mắt đọc tên những thành viên còn lại của lớp E. Triệu Dương Hàn, Trương Nhã Kỳ, Bạch Đăng Đăng,…. là những cái tên đập vào mắt cô đầu tiên, đơn giản vì cả ba người họ đều là những tiểu thư tiểu tử của những tập đoàn nổi tiếng.
“Òa, lớp A cơ đấy”
Người bên cạnh Triệt Nguyên bất ngờ nói lớn, cô giật mình quay sang. Và mặt Nguyên hoàn toàn đơ, quá sức là đẹp trai, mái tóc màu đen óng được nhuộm vài phần bạc phía sau. Khuôn mặt với làn da trắng và đôi mắt sắc sảo đã thu hút được Triệt Nguyên. Người kia vì ánh mắt của cô nhìn chằm chằm thì quay lại càng khiến tim Nguyên lỡ một nhịp.
“Chuyện gì?”
Người con trai cất tiế
ng hỏi cô, Triệt Nguyên nhận ra hành động của mình, cô lùi lại một bước, lắc đầu, quay sang Nhược Hy đang bấm điện thoại, kéo cô chạy đi khiến người kia nheo mày.
“Khang Thần, mau đi thôi, cậu lại muốn Lưu Vỹ trách mắng à?”
Cậu con trai khác với mái tóc vàng óng cùng khuôn mặt lãng tử với đám con gái khác đang bu quanh cất tiếng gọi người kia. Khang Thần gật đầu, việc ban nãy để lại cho anh ấn tượng gì rồi.
“Đi thôi Thiên Vũ”
Khang Thần ngoắc tay, Thiên Vũ nheo mày, thằng bạn anh ra sao ấy. Lúc này về phía Nhược Hy và Triệt Nguyên.
“Con ngốc này, mi bị gì đấy?”
Hai đứa thở hồng hộc, Nhược Hy nắm chặt cái điện thoại, khi nãy khi bị Nguyên kéo đi, mém nữa là cái điện thoại cô bay theo gió rồi. Triệt Nguyên im lặng, mặt cô thoáng đỏ, khi nãy cô bị gì vậy chứ. Bất giác Triệt Nguyên nắm vai Nhược Hy, khuôn mặt đầy cảm xúc, hét toáng lên:
“Hy Hy, ta… ta biết yêu rồi, còn là tình yêu sét đánh”
“Hả”
Khuôn mặt đần độn của Hy thộn ra. Triệt Nguyên bặm môi một cách chắc chắn như thế, là thật sao? Hy lắc đầu.
“Đừng đùa chứ, haizzzz”