Trình Duyệt vốn định dẫn Diệp Kính Hy đi ăn món Hồ Nam.
Ông chủ và đầu bếp của quán ăn này đều là người Hồ Nam, món ăn rất thuần túy. Mỗi lần ký túc xá của Trình Duyệt liên hoan thường tới đây ăn, cho nên rất quen với chủ quán.
Chỉ là vị trí của quán ăn này tương đối hẻo lánh, cách trường học cũng có chút xa.
Không nghĩ tới mấy hôm nay khu vực gần trường đang thi công nên con đường đó đã bị chặn, bí quá, Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là dẫn Diệp Kính Hy đi đường tắt.
Mặt trời đã xuống núi, những tia sáng ảm đạm cũng nhạt dần, con ngõ nhỏ sâu thẳm không có lấy một bóng người, lộ ra một chút ánh sáng âm trầm lành lạnh.
Phía trước cách đó không xa có một ngân hàng, nếu như đi đường lớn thì phải đi đường vòng, có chút bất tiện, thế nên trực tiếp đi qua ngõ nhỏ này cho mau.
Có người nói con hẻm này đã xảy ra rất nhiều vụ cướp.
Trong trường thậm chí còn đồn đại, trước đây từng có một nữ sinh đi ngang qua hẻm này, bị người ta dùng dao dí vào sau lưng bức cô ấy nói ra mật mã ngân hàng. Còn có một nữ sinh khác bị chụp thuốc mê, lúc tỉnh lại thì tiền trên người đều đã bay mất hết.
Dần dần, không còn ai dám đi qua con hẻm này nữa.
Trình Duyệt đánh bạo đi tắt, thứ nhất là bởi vì có Diệp Kính Hy bên cạnh, hai người cùng đi nên cũng không thấy sợ. Thứ hai là trên người anh cũng chỉ có gần một trăm đồng thôi, cho dù là bị cướp, chắc cũng sẽ không đến nỗi quá bi thảm.
Sắc trời dần dần biến đen, trong con hẻm nhỏ hoang vắng, tiếng bước chân của hai người càng đặc biệt rõ ràng.
Ở chỗ quẹo phía trước có một gốc cây to, gió vừa thổi qua, lá cây xào xạc rung động, bóng cây đung đưa lộn xộn trên mặt đất, làm cho cả con hẻm càng thêm u ám đáng sợ.
Đột nhiên, cánh tay bị kéo lại.
Trình Duyệt có chút nghi hoặc nghiêng đầu qua, thấy Diệp Kính Hy bên cạnh đã dừng bước, ánh mắt thâm trầm.
Trong nháy mắt, có bốn người từ phía sau gốc cây nhanh chóng nhảy ra, bao vây hai người họ.
Trên tay bốn người kia đều cầm dao găm, trong ngõ hẻm âm u ánh lên ánh sáng bàng bạc chói mắt.
Ánh mắt Diệp Kính Hy nhàn nhạt lướt qua những người trước mặt, hạ giọng nói: “Muốn gì?”
Người nọ tủm tỉm cười quơ quơ con dao trong tay: “Mấy anh đây dạo này kinh tế eo hẹp, không thể làm gì khác hơn là ra mượn tụi bây ít tiền đó mà, thức thời thì để ví lại đây.”
“Tiền tôi cho mượn, lợi tức rất cao.” Diệp Kính Hy hơi nhếch môi, giống như đang cười, ánh mắt lại trở nên băng lãnh: “Tôi sợ anh không gánh nổi.”
Vừa dứt lời, chân phải của Diệp Kính Hy đột nhiên quét về phía sau, theo đó là hai tiếng leng keng dễ nghe vang lên, dao găm trong tay hai tên phía sau đã bị đá rơi xuống đất một cách chuẩn xác -“Đi.”
Thấp giọng ở bên tai Trình Duyệt nói một chữ, Diệp Kính Hy túm lấy Trình Duyệt, nhanh chóng xoay người ngược về phía bên trái, đột phá vòng vây.
Động tác của Diệp Kính Hy cực kỳ nhanh nhẹn, hai ba người đứng ở phía trước đã bị đánh ngã xuống đất.
Hai người nhanh chóng chạy trốn, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, hòa lẫn với tiếng thở gấp, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được rõ ràng.
Rất nhanh đã chạy tới đầu ngõ nhỏ, lại không ngờ, ngay lối vào đột nhiên xuất hiện thêm ba người, đứng chặn đường bọn họ.
Diệp Kính Hy dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người xuất hiện trước mặt.
Ngữ khí bình thản: “Thế nào, còn có tiếp viện sao?”
“Ha ha, nhãi ranh mày bản lĩnh cũng không tồi. Bất quá, nếu muốn chạy, cũng không dễ dàng vậy đâu.” Người nói chuyện thanh âm trầm thấp, nhìn thấy thái độ của những người vừa rồi đối với hắn rất cung kính, xem ra, hắn mới thật sự là lão đại.
“Lên.”
Ra lệnh một tiếng, hai nhóm người trước sau đồng loạt tiến về phía trước, kẹp hai người Diệp Trình lại ở giữa.
Diệp Kính Hy thấp giọng nói bên tai Trình Duyệt: “Theo sát tôi.”
Nói xong, tay trái kéo chặt Trình Duyệt, tay phải mạnh giơ lên, chặn một tên đánh lén bên tay phải, bắt lấy cánh tay kia, cổ tay người nọ rốp một tiếng gãy xương, dao găm rớt xuống đất. Tên bên cạnh hét lớn một tiếng rồi vọt lên, dao găm trong tay nhắm thẳng ngay cổ họng, Diệp Kính Hy hơi nghiêng đầu tránh ra, nắm lấy cánh tay người nọ, hất vai một cách đầy tiêu sái, quăng người nọ ngã xuống đất.
Động tác nhanh chóng, phán đoán chính xác, lại thanh thoát gọn gàng, đi cùng với ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
Diệp Kính Hy với hai bàn tay không, chẳng thèm đem những tên cầm dao trước mặt để vào mắt.
Cỗ ngạo khí trên người trong nháy mắt làm chấn động mấy tên côn đồ nọ.
Một đám người trong lúc nhất thời không dám tiến lên, cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hai mặt nhìn nhau.
Tên lão đại kia cười lạnh một tiếng, nháy mắt với người bên cạnh.
Tên thuộc hạ nọ hiểu ý, một đám người bên phải Diệp Kính Hy lại đột nhiên tấn công thêm một đợt nữa.
Bọn họ phối hợp rất khéo léo, một người đánh về phía bên phải, một người đồng thời đánh về phía bên trái, thân thủ của Diệp Kính Hy cho dù tốt, cũng không có khả năng tấn công một lúc bốn năm người.
Cho nên Diệp Kính Hy tạm thời thả Trình Duyệt ra.
Phán đoán cho chuẩn xác, chỉ cần hai giây, là có thể giải quyết cái tên đáng ghét bên trái này, sau đó tiếp tục bảo vệ tốt Trình Duyệt.
Thế nhưng trong khoảnh khắc Diệp Kính Hy buông tay ra, đám người vừa rồi làm bộ sợ không dám tiến về phía trước kia, đột nhiên cùng nhau hành động, cấp tốc bắt được Trình Duyệt đang không hề phòng bị.Trong ngõ hẻm hoang vắng vừa rồi còn vọng lên tiếng đánh nhau kịch liệt, thế nhưng mọi người lại không hẹn mà cùng ngừng động tác.
Lưỡi dao sáng loáng kề ngay yết hầu Trình Duyệt, còn có một cái nữa kề ở bên hông.
Diệp Kính Hy hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Mày muốn thế nào?”
Tên lão đại phá lên cười: “Tụi tao vốn chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi, thế nhưng hiện tại, tao đột nhiên đổi ý rồi. Tao muốn phiền mày theo anh em bọn tao tới ngân hàng phía trước, rút hết tiền trong ngân hàng ra mang tới đây. Mày tốt nhất là nghe lời, nếu không, trên người thằng bạn này của mày sẽ có vài vết sẹo đó.”
Trình Duyệt vẫn không nói gì, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Cảm giác làm con tin thật chẳng dễ chịu chút nào, xem ra chúng tôi chỉ có thể đồng ý rồi.”
Nói rồi liếc mắt nhìn Diệp Kính Hy, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào lưỡi dao sắc bén đang kề trước cổ.
Diệp Kính Hy nhìn Trình Duyệt, một lúc lâu sau, mới giống như đầu hàng mà thấp giọng nói: “Được rồi.”
Nói xong liền móc ví từ trong túi ra, làm như đang kiếm thẻ ngân hàng vậy.
Tên lão đại kia cười cười nói: “Sớm biết điều như thế thì tốt rồi.”
Gần như là cùng lúc đó, chân trái Diệp Kính Hy đột nhiên giơ lên, chuẩn xác đá vào cổ tay đang cầm dao kề vào cổ Trình Duyệt, mà vào lúc này, Trình Duyệt cũng đột nhiên xoay người một cái, nắm lấy cánh tay đang cầm dao kề hông mình, cố sức nhéo một cái…
“A…”
Hai người kèm hai bên Trình Duyệt đồng thời ôm tay kêu thảm thiết, mà Trình Duyệt cũng được Diệp Kính Hy nhanh chóng kéo trở về bên người.
“Đáng tiếc tao không mang theo thẻ.” Diệp Kính Hy mỉm cười nói, kết thúc đàm phán.
Một đám người vây quanh hai người họ, không dám tiến lên, cũng không thả người, trong lúc nhất thời giằng co một lúc lâu.
Trầm mặc một chốc, Diệp Kính Hy mới nói: “Tao có mấy câu, muốn nói riêng với mày.”
Người nọ nhíu nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho mấy tên bên cạnh mình nhường đường.
Diệp Kính Hy tiến lên một bước, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu gì đó.
Người nọ biến sắc, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Kính Hy một cái, một lát sau mới phất tay nói: “Thả người.”
***
Hai người rốt cuộc cũng an toàn rời khỏi con hẻm kia.
Trình Duyệt thở phào nhẹ nhõm, “Tốt quá, may là vừa rồi cậu hiểu ý tôi.”
“Anh dồn sức nhìn vào con dao đang kề cổ mình, không phải là ám chỉ tôi giải quyết hắn ta sao? Tôi nghĩ, anh tự có biện pháp xử lý tên còn lại.”
“Ha ha, không sai. Thân thủ của tôi tuy rằng không tốt bằng cậu, nhưng cũng không phải trái hồng mềm yếu ai nắm cũng được a.” Trình Duyệt mỉm cười nói, “Mà tôi cũng ghét nhất là làm con tin. Lại càng không muốn trở thành nhược điểm của cậu.””Anh không bị thương chứ?” Diệp Kính Hy đột nhiên hỏi.
“Không có.” Trình Duyệt sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói, “Hôm nay là lỗi của tôi, tôi có nghe nói qua trong hẻm này từng có người bị cướp, vậy mà còn dẫn cậu vào đó. Vốn tưởng rằng mình sẽ không xui xẻo đến vậy…”
“Không sao.” Diệp Kính Hy thấp giọng cắt lời anh, “Trước tiên đi ăn tối cái đã. Anh không phải đói bụng sao?”
“Giờ này chắc không còn quán nào mở cửa bán cơm tối rồi.” Trình Duyệt cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút, kim đồng hồ đã chỉ hướng bảy giờ rưỡi, “Nếu không thì vậy đi, chúng ta đến siêu thị phía trước mua một ít đồ, rồi về nhà tự làm. Thế nào?”
“Tự làm?” Ngữ khí Diệp Kính Hy có chút kinh ngạc, “Anh biết nấu ăn à?”
“Ừ, ai bảo nhà tôi có một thằng em trai ham ăn làm chi.” Trình Duyệt cười cười, “Vốn định mời cậu ăn, kết quả lại không được. Vừa đúng lúc, cho cậu nếm thử tay nghề của tôi vậy.”
Diệp Kính Hy nhìn anh một cái, gật đầu: “Được thôi.”
Hai người đi dạo một vòng siêu thị, mua nhiều loại rau củ còn tươi mới, thuận tiện ngay cả dầu và gia vị cũng chuẩn bị thật tốt.
Sau khi về đến nhà, Trình Duyệt liền vào nhà bếp.
Nhìn dáng dấp anh đang chăm chú nấu ăn trong bếp, Diệp Kính Hy không khỏi nở nụ cười, đi qua hỏi: “Có cần giúp gì không?”
Trình Duyệt quay đầu lại cười: “Không cần, cậu vào phòng đọc sách ngồi chờ ăn là được rồi. Rất nhanh sẽ xong a.”
Diệp Kính Hy cũng không nhiều lời nữa, đến phòng đọc sách một chút.
Từ trong bếp rất nhanh đã vang lên tiếng chiên xào đồ ăn, theo đó là một mùi hương thoang thoảng. Diệp Kính Hy đóng sách lại, xuyên qua song cửa sổ nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Trình Duyệt trong phòng bếp, ngay cả lúc nấu nướng cũng mang theo nụ cười nhẹ, càng khiến cho Diệp Kính Hy hiếm khi cảm thấy an tâm như thế này.
“Xong rồi.”
Rất nhanh, Trình Duyệt đã bưng một mâm đồ ăn vào phòng.
Rau xào thịt bò, đậu hũ ma bà, cá kho, cải thìa sốt dầu hào.
Đều là những món ăn đơn giản thường ngày, nhưng lại được làm rất khéo léo, mùi vị cũng đặc biệt thơm.
“Nếm thử xem.” Trình Duyệt xới một chén cơm đưa tới, cũng cầm đũa đưa cho Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Hy gắp một khối đậu hũ bỏ vào miệng, đậu hũ rất tươi, vừa vào miệng đã tan, mùi vị hơi cay cay kích thích vị giác, khiến người ta không thể quên được dư vị của nó.
“Ngon lắm.” Diệp Kính Hy mỉm cười bình luận.
Trình Duyệt cười vui vẻ: “Thích là tốt rồi, ăn nhiều thêm một chút đi.”
“Ừ.”
Hai người ngồi đối diện nhau an tĩnh ăn cơm. Bầu không khí như thế này lại vô cùng ấm áp.
Trong cuộc đời Diệp Kính Hy, thậm chí còn chưa từng có một bữa ăn như vậy.
Khi ở nhà, cha mẹ luôn luôn bề bộn nhiều việc, rất ít cùng Diệp Kính Hy ăn cơm. Cậu em trai lại đi học ở nơi khác, số lần gặp mặt nhau đều có hạn. Dần dần, chuyện ăn uống đối với Diệp Kính Hy mà nói đã biến thành công thức hóa rồi. Mỗi ngày tới giờ, quản gia sẽ đến nói hôm nay ăn cái gì, sau đó bưng tới mấy món ăn từ nhà bếp lên.
Các món ăn này đương nhiên là dựa theo khẩu vị của Diệp Kính Hy mà làm.
Nhưng Diệp Kính Hy lại cảm thấy, mấy món mình từng ăn qua chả để lại chút dư vị gì cả.
Vậy mà ngày hôm nay, khi Trình Duyệt tự mình xuống bếp làm vài món đơn giản, hai người mặt đối mặt an tĩnh ăn cơm như thế này, Diệp Kính Hy lại đột nhiên có một ý nghĩ rất kỳ quái.
Cha mẹ anh em, người nhà bằng hữu, cùng ở một chỗ, hẳn là phải cùng ăn như vậy mới đúng chứ.
Thậm chí còn hy vọng bữa ăn này có thể kéo dài thêm một chút, đừng kết thúc nhanh như vậy.
Cho nên, Diệp Kính Hy ăn rất chậm.
Mỗi một món ăn, đều dùng tâm cảm nhận nó, cũng nhớ kỹ vị đạo của nó.
Bởi vì, đã rất lâu rồi, Diệp Kính Hy chưa được trải qua cái loại ấm áp này.
“Trình Duyệt, rất hân hạnh được làm bạn với anh.”
Trình Duyệt là người bạn đầu tiên Diệp Kính Hy quen được sau khi về nước. Có thể nói, cũng là người bạn đơn thuần nhất, không quan hệ tới lợi ích thương nghiệp mà Diệp Kính Hy đã từng quen.
Trước đây các con của các cô dì chú bác có qua lại với công ty nhà mình, tuy rằng ngoài miệng nói là bạn bè, nhưng Diệp Kính Hy chưa bao giờ có hứng thú nói chuyện với những người đó.
Thế nhưng Trình Duyệt lại khác, anh không rõ bối cảnh nhà mình cho lắm, cũng chưa từng hỏi về thân thế của mình, chỉ là lấy thân phận đàn anh, đơn thuần quan tâm tới một đàn em vừa từ một nơi xa xôi tới mà thôi.
Cho nên Diệp Kính Hy rất quý trọng phần cảm tình thuần túy này.
Diệp Kính Hy cũng không phải là một người giỏi về biểu đạt tình cảm, chỉ có thể dùng câu đơn giản như “Rất hân hạnh được làm bạn với anh” để nói khái quát tâm tình của mình mà thôi.
Trình Duyệt ngồi ở đối diện lại giật mình, một lát sau mới khẽ cười nói: “Tôi cũng thế.”
Sau đó gắp một miếng cá kho bỏ vào bát Diệp Kính Hy, cúi đầu nói: “Nhanh ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Chẳng biết tại sao, Diệp Kính Hy đột nhiên nghĩ, khi mình nói ra câu nói kia, sắc mặt Trình Duyệt tựa hồ trở nên tái nhợt.
***
Suy nghĩ của tác giả: Phần đầu của bộ này chủ yếu nói về Diệp đại và đại Trình a, phần sau mới nói về tiểu Quy và tiểu Trình, dù sao cũng sẽ tới lượt thôi.
Đừng có gấp mà, đầu năm nay sinh con cũng phải xếp hàng chứ bộ ==!
–