Trình Duyệt mặc bộ đồ tắm màu trắng chỉnh lại giường chiếu một chút, vừa thấy Diệp Kính Hy vào phòng liền vội vã cúi đầu, tháo tấm ga giường bị dính đầy dấu vết mờ ám kia cuộn thành một cục bỏ vào toilet. Từ toilet đi ra thuận tiện cầm chiếc khăn mặt ngồi trên giường lau tóc, nhẹ giọng hỏi: “Anh với em trai nói gì thế? Sao lại trò chuyện lâu như vậy?”
Diệp Kính Hy khẽ cười cười: “Thay em dạy dỗ nó một chút, sau này nó sẽ không nói bậy trước mặt em nữa.” Diệp Kính Hy đi tới bên cạnh Trình Duyệt ngồi xuống, vươn tay tính lấy khăn mặt trong tay Trình Duyệt, Trình Duyệt không cho, anh lại kiên quyết đoạt lấy, cố chấp nói: “Tới đây, anh giúp em lau tóc.”
Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, mặc cho ngón tay của anh mang theo độ mạnh yếu dịu dàng lau tóc cho mình, trong căn phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng sột soạt nho nhỏ, bầu không khí cũng dần trở nên ái muội hơn.
Diệp Kính Hy cẩn thận lau tóc Trình Duyệt cho khô, sau đó dùng ngón tay vuốt nó cho chỉnh tề. Mái tóc đen mềm mại dán ở bên tai khiến toàn bộ đường nét gương mặt của Trình Duyệt trông càng điềm đạm hơn. Diệp Kính Hy càng nhìn càng thích, hai mắt ở trên mặt Trình Duyệt như bị đông lại mà không nỡ rời đi.
Trình Duyệt nhìn anh có chút xấu hổ, nhẹ giọng đánh vỡ trầm mặc: “Anh tối hôm qua, cũng trùng hợp vậy sao, tới đây à?”
Diệp Kính Hy hơi nở nụ cười, đem khăn mặt vắt lên đầu giường, nói: “Kính Huy ngày hôm qua đụng phải một người, trùng hợp tên cũng là Trình Duyệt, anh lo đó là em nên mới đi tra xét một chút, kết quả lại là em thật. Nó cho em thẻ thành viên của quán bar, anh sợ em tò mò tới đây xảy ra chuyện nên mới chạy lại quán xem.”
Hoá ra người này ở trong quán ôm cây đợi thỏ a. Cũng thật là trùng hợp, Ngụy Thánh Hiên hôm qua lại cứ khăng khăng muốn đưa mình tới đây chơi, kết quả thật sự gặp được anh. Nếu không phải là Ngụy Thánh Hiên rủ đi, Trình Duyệt khẳng định sẽ không chủ động tới những chỗ thế này.
Diệp Kính Hy tựa hồ cũng nghĩ tới điểm này, thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua em bảo Ngụy Thánh Hiên mang em tới đây, hắn muốn làm gì em biết không?”
Trình Duyệt lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm.”
Diệp Kính Hy khẽ nhíu mày: “Theo anh biết thì Giang Tử Đông và Ngụy Thánh Hiên là bạn bè, có thể đây là ý tứ của anh ta.”
“Ừm…”
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, anh nghĩ Giang Tử Đông không có ác ý gì đâu. Bất quá sau này em nên ít tới mấy chỗ như thế này đi, ở đây rất loạn, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì em không có biện pháp ứng phó đâu.”
Trình Duyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm… Biết rồi.”
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng ôm lấy vai Trình Duyệt, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn: “Đói bụng không? Anh đi lấy bữa sáng.”
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng Trình Duyệt thật sự là ngũ vị tạp trần.
Thật không hiểu làm thế nào anh có thể xem như không có việc gì mà đối mặt với mình như vậy được, nói gì thì nói chính mình chẳng phải đã từng nhẫn tâm chia tay với anh sao?Hơn nữa, xa nhau nhiều năm như thế, vốn dĩ phải có chút xa lạ mới đúng, đằng này vừa thấy mặt đã phát triển thành như vầy, Trình Duyệt cảm thấy rất xấu hổ. Nếu gặp nhau ở nơi khác, mình còn có thể điều chỉnh tâm tình cho thật tốt, làm bộ như người qua đường mà coi như không có gì, hoặc là bình tĩnh xem anh như là bạn bè thôi, kết quả… Tối hôm qua ngay cả giường cũng lên luôn rồi, Trình Duyệt muốn giả bộ giả tịch cũng không được nữa…
Có thể đây chính là thủ đoạn bỉ ổi của Diệp Kính Hy chăng?
Anh thật là xấu xa mà, thừa dịp mình uống say nên quyết tâm làm tới cùng. Khiến cho mình căn bản không có chỗ để trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn đối mặt với hiện thực…
Diệp Kính Hy rất nhanh đã đem bữa sáng tới, tay trái còn cầm một cái túi đựng bộ đồ vừa nhờ A Tề đi mua.
Tối hôm qua vì lao lực quá độ mà Trình Duyệt quả thật thấy rất đói, tiếp nhận bữa sáng xong là vùi đầu vào ăn ngay. Đem tất cả mấy món trên bàn càn quét sạch sẽ xong xuôi Trình Duyệt liền vào toilet thay đồ, Diệp Kính Hy cầm chìa khóa xe ở trên bàn, nói: “Trường em sắp khai giảng rồi, em chắc còn bận nhiều chuyện lắm. Thế này đi, hôm nay anh chở em về trước, cuối tuần chúng ta lại gặp nhau.”
“A… Không sao đâu, em kêu xe cũng được mà. Anh còn phải đi làm…”
“Anh đưa em đi.” Thái độ của Diệp Kính Hy cực kỳ kiên quyết. Trình Duyệt không có cách nào khác hơn là thở dài nói: “Được rồi.”
Diệp Kính Hy chạy chiếc xe riêng của mình ra khỏi bãi đỗ xe, chiếc xe đen bóng, đường nét cứng rắn lạnh lẽo quả thật đúng là phong cách của anh. Trình Duyệt muốn mở cửa xe ngồi ở phía sau lại bị anh nhẹ nhàng đè tay lại —
“Ngồi phía trước đi.”
Diệp Kính Hy đưa tay mở cửa chỗ phó lái cho Trình Duyệt, khẽ cười cười, “Vị trí này, chỉ để dành cho em đấy.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt đành miễn cưỡng ngồi ở ghế phó lái, câu nói vừa rồi giống như là đang tuyên bố điều gì đó, khiến cho trái tim Trình Duyệt thình thịch đập không ngừng.
Đóng cửa xe lại, trong không gian kín mít chỉ có hai người ngồi song song, khoảng cách gần như vậy làm cho tâm tình Trình Duyệt cực kỳ khẩn trương. Từ trong gương còn có thể nhìn thấy dấu hôn trên cổ mình, Trình Duyệt xấu hổ mà khép khép áo sơ mi lại, che đi vết tích ái muội này.
Diệp Kính Hy thuần thục khởi động xe, tiện tay mở một chút nhạc.
Khúc nhạc chậm rãi vang lên, là một ca khúc mà Trình Duyệt vô cùng quen thuộc, “Ánh Trăng Bạc” của Trương Tín Triết.
Còn nhớ năm đó Diệp Kính Hy đã từng dùng máy chơi game để thu phục Trình Nhạc, bảo nó khai ra hết những thứ mà mình yêu thích, còn tặng một CD tuyển tập của Trương Tín Triết nữa, không nghĩ tới anh bây giờ vẫn còn nhớ rõ mình thích Trương Tín Triết như vậy.
Trong lòng Trình Duyệt hết sức cảm động, nhắm mắt lại chăm chú nghe ca khúc này.
Khúc nhạc dạo đầu đầy bi thương vừa kết thúc, ca từ đầu tiên vừa vang lên, Trình Duyệt bỗng dưng mở to hai mắt.— Ca khúc này, cư nhiên là…
Giống như đang xác nhận những gì Trình Duyệt nghĩ tới là thật, giọng hát dịu dàng ôn nhu quen thuộc vang lên, âm thanh trong không gian chật hẹp của xe đạt hiệu quả cực tốt, nghe được rõ rõ ràng ràng ở bên tai.
“Ánh trăng bạc, ở nơi nào đó thẳm sâu trong lòng, toả sáng như thế, nhưng cũng lạnh lẽo biết bao. Mỗi một người, đều có một thuở bi thương, muốn giấu nó đi, nhưng nó lại càng thêm rõ ràng. Ánh trăng bạc, chiếu sáng hai đầu thiên nhai, giữ ở trong lòng, nhưng lại chẳng ở cạnh bên. Lau không hết, nước mắt của em khi đó, đường quá dài, cũng không tìm được sự thứ tha…”
Người đang hát ca khúc ấy giống như là đang nghẹn ngào vậy, giọng hát ôn nhu có chút khàn khàn, âm cuối còn có phần run rẩy, khiến cho người nghe phải đau xót thương tâm.
Ngón tay của Trình Duyệt hệt như bị điện giật mà cấp tốc tắt nhạc đi.
Bên trong xe đột nhiên an tĩnh lại, đầu ngón tay của Trình Duyệt hãy còn run rẩy, nhưng mà Diệp Kính Hy lại bình tĩnh cực kỳ, đánh nhẹ tay lái sang đường Đông Hoa, thấp giọng hỏi: “Bài hát này, em hẳn là rất quen thuộc đúng không?”
Trình Duyệt không trả lời, chỉ gục đầu xuống nhẹ nhàng siết chặt nắm tay mình.
Ánh mắt của Diệp Kính Hy vẫn nhìn thẳng về phía trước, chạy xe vô cùng bình ổn, mà ngữ khí cũng rất thản nhiên, “Lúc hát bài hát này, trong lòng em đang nhớ tới anh sao? Trình Duyệt?”
Trình Duyệt không trả lời, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Anh làm sao có được bài hát này?”
Diệp Kính Hy nhàn nhạt đáp: “Anh muốn biết chuyện gì thì tự nhiên sẽ có biện pháp tìm ra được.”
Trình Duyệt giật mình, “Anh điều tra em?”
Diệp Kính Hy thản nhiên thừa nhận, “Không sai, về tin tức của em, anh có một đoạn thời gian tra xét rất lâu. Anh chỉ thích dùng phương thức mau lẹ mà đơn giản nhất để làm rõ chân tướng một vài chuyện thôi.” Dừng một chút, lại thấp giọng nhẹ nhàng nói, “Em đừng để bụng, anh chỉ là… Rất muốn biết mấy năm nay em sống như thế nào, cho nên mới kêu Phan Lâm đi điều tra em một chút.”
“Phan Lâm?” Trình Duyệt còn nhớ rõ, cô gái đó lúc học đại học cũng có quan hệ khá tốt với Diệp Kính Hy.
“Cô ấy bây giờ là trợ lý của anh. Kết quả điều tra về em, cô ấy cũng không biết đâu, tư liệu đều được niêm phong kín, chỉ có mình anh xem qua.” Diệp Kính Hy trầm mặc một chút lại ôn nhu nói, “Anh đảm bảo với em, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng, sau này anh sẽ tôn trọng việc riêng tư của em, em không cần phải lo lắng.”
Nói xong lại vươn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Trình Duyệt, “Đừng giận, được không?”
Trình Duyệt xấu hổ tới nỗi không nói nên lời.
Cũng không phải là giận anh vì đã điều tra mình, dù sao anh ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên có cách làm của riêng anh, cũng không thể yêu cầu anh tự chạy tới trước mặt mình để hỏi mấy cái vấn đề ngốc nghếch này…Anh muốn biết chuyện gì, sẽ tự mình đi tìm hiểu thăm dò, điều này cũng không có gì đáng trách.
Nhưng mà khoa trương nhất chính là, ngay cả cái bài này mà anh cũng tìm ra được nữa!
Bài hát này cũng lâu lắm rồi, lúc đó Trình Duyệt vì nhớ tới anh nên mới thu âm nó. Khi ấy còn được truyền lên trên mạng xã hội, nhận được khá nhiều đánh giá cao, nhiều người còn phản hồi nói mình hát quá bi thảm, dường như có thể nghe ra được trong lòng người hát có loại tình tự nào đó đang bị kiềm nén.
Không ngờ bây giờ còn bị Diệp Kính Hy tìm ra nghe nữa chứ! Giọng hát thảm thiết ấy, mang theo tiếng ca đầy uất ức thống khổ, bị anh mò ra nghe được khiến Trình Duyệt cảm thấy cực kỳ mất mặt cùng xấu hổ, còn có loại cảm giác nhục nhã giống như là tất cả tâm sự của mình đều bị anh nhìn trộm hết thảy vậy.
Diệp Kính Hy tựa hồ đã xem thấu tâm tư Trình Duyệt, khóe miệng hơi giương lên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của đối phương, nói: “Em hát hay lắm.”
“Vậy… Vậy sao.” Hai tai Trình Duyệt hơi đỏ lên, có chút thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em… Tùy tiện thu vậy thôi…”
“Ừm, còn có cái kịch truyền thanh gì nữa đó, anh cũng nghe qua rồi.”
“Hả??” Trình Duyệt kinh hoàng quay mặt lại, đầu lưỡi bắt đầu xoắn cả lên, “Anh… Anh… Anh nghe cái gì?”
Diệp Kính Hy bình tĩnh nói: “Cái kịch truyền thanh em tham gia lồng tiếng ấy, tên là “Mộng cảnh”, đúng không?”
Thần linh ơi! Thật sự quăng hết mặt mũi xuống Thái Bình Dương luôn là vừa!!
Cái kịch truyền thanh kia, nếu mình nhớ không lầm thì mình lồng tiếng cho vai tiểu thụ đi? Nhớ không lầm thì… Còn có H đi?!!
Diệp Kính Hy cư nhiên cũng nghe luôn rồi sao?
Trình Duyệt xấu hổ tới mức siết chặt tay lại, chỉ hận không thể đâm đầu vào xe, cho bánh xe nghiền mình thành bột phấn luôn cho rồi.
Mấy năm nay, cuộc sống của Trình Duyệt kỳ thực vẫn luôn đơn điệu, không có vui chơi giải trí gì nhiều, đồng nghiệp xung quanh thường hay tới KTV (một dạng karaoke) chè chén vui chơi, tới sân vận động đá bóng, Trình Duyệt lại chỉ thích an an tĩnh tĩnh, đương nhiên rất ít đi tới mấy chỗ đông người như thế. Trò vui duy nhất của anh chính là lên mạng nghe nhạc và xem phim điện ảnh, có một không gian riêng của mình khiến anh cảm thấy an tâm thoải mái hơn.
Sau lại ngẫu nhiên nghe được một vài người quen trên mạng tự hát tự thu âm, thấy cũng khá hay, liền có chút hứng thú mà tò mò làm thử xem sao, tải chương trình thu âm cool edit về nghiên cứu, rồi lại đi mua một chiếc micro, tự mình thu âm bài hát, xem như là để giết thời gian những lúc rảnh rỗi buồn chán.
Sau này Trình Duyệt mở một trang cá nhân tên là “Góc nhỏ của một người”, ID của mình tên “Vô Song”, bởi vì Trình Duyệt nghĩ rằng, người ngu ngốc giống anh trên thế giới này chắc là tuyệt chủng gần hết rồi, giống một thằng ngốc vô song thiên hạ không hơn không kém a, cho nên cái ID “Vô Song” này có ý tự giễu thì đúng hơn.Mở trang cá nhân xong, lại tỉ mỉ trang trí nó, Trình Duyệt đổi hình nền thành một màu trắng thuần đơn giản, sau đó chậm rãi đăng lên một vài ca khúc mình tự thu. Âm vực của anh vốn không cao lắm, tính cách cũng không thích hợp hát mấy bài vui vẻ rộn ràng, vì vậy những bài hát anh thu đa phần là các bản tình ca đầy thương cảm, cực kỳ giống với phong cách của mình. Giai điệu chậm rãi trầm thấp, như là đang kể một câu chuyện cũ đã lâu bị phủ đầy bụi, tiếng ca dịu dàng mềm mại, phối với hình nền màu trắng thuần và cái tên “Góc nhỏ của một người” này, quả thật rất hợp với những người thích thời gian yên tĩnh về đêm, chăm chú nghe hát.
Trình Duyệt mở trang cá nhân vốn chỉ là để giải trí cho bản thân, thế mà không biết tại sao bài hát “Ánh Trăng Bạc” này lại được đề cử trên trang chủ, trang cá nhân của anh thoáng chốc đã có một đống cư dân mạng muốn kết bạn làm quen, rất nhiều người còn tặng hoa* cho anh, bình luận nói anh hát thật dễ nghe, thật cảm động, còn có người bình luận, Vô Song thu âm thêm nữa đi, tôi rất thích giọng của anh…
(*) Ảo thôi nha, ở trên trang cá nhân ý.
Trình Duyệt thấy mình nổi tiếng mà có chút khiếp sợ.
Anh là một người luôn thích an tĩnh, cũng ít khi giao lưu cùng bạn bè trên mạng, nhưng nhiều người yêu cầu anh thu âm như vậy, anh cũng không thể làm gì khác hơn là thu thêm vài bài nữa, đăng lên cho mọi người nghe.
Về sau, Trình Duyệt bị lòng nhiệt tâm mê ca hát của mình kéo vào một diễn đàn xướng ca, cũng vào lúc đó mà quen được với đám người Ác Ma, Duy Nhất, và Vũ Mao. Bọn họ bình thường chỉ giao lưu thu âm mấy ca khúc mình tâm đắc nhất, dần dần trở thành bạn bè tốt không giấu nhau chuyện gì.
“Duy nhất độc quyền” là một diễn đàn khá nổi tiếng của giới xướng ca, đa số mọi người đều thông qua diễn đàn này để theo dõi tình hình trong giới. Khi đó diễn đàn vừa mới thành lập, rất nhiều thứ vẫn còn chưa được hoàn thiện, CV đăng ký lồng tiếng cũng chẳng có bao nhiêu. Thế nên cả đám chỉ có thể dựa vào nhiệt tâm của mình, sáng lập ra một nhóm chuyên lồng tiếng và xướng ca, gọi là “Ma âm xã.”
Trình Duyệt ở trong nhóm này làm người quản lý.
Những người khác lúc đó còn đang là học sinh, bận rộn lo thi cử, chỉ có Trình Duyệt là nhàn nhã nhất, tuổi cũng lớn nhất trong đám, đương nhiên là bị mọi người giao cho chức vụ quản lý rồi.
Trình Duyệt vốn không tính tham dự vào nhóm lồng tiếng cho kịch truyền thanh, chỉ trốn trốn tránh tránh mà lẳng lặng thu âm bài hát của mình, quậy trên trang cá nhân nho nhỏ kia. Thế nhưng vào lúc Ma âm xã được một tuổi, nhóm muốn làm một vở kịch để kỷ niệm, sau khi viết kịch bản hậu kỳ xong xuôi rồi thì tìm khắp nơi cũng không tìm được ai thích hợp cho vai ôn nhu thụ cả, vì vậy Trình Duyệt liền bị Ác Ma kiên quyết lôi vào cho đông đủ…
Tính cách Trình Duyệt trầm tĩnh, không quen với những đoạn đối thoại bông đùa trên mạng như thế này, lúc lồng tiếng cho kịch truyền thanh, mọi người ai cũng nói cười vui vẻ, hi hi ha ha liên tục, chỉ có một mình anh là im lặng không nói lời nào. Bởi vì là lần đầu tiên lồng tiếng cho nên thái độ của anh cực kỳ nghiêm túc chăm chú, luôn luôn khiêm tốn tiếp thu sự chỉ đạo của mọi người, chăm chỉ học lời thoại của mình, ghi âm hết lần này tới lần khác. Lúc đầu do khẩn trương mà giọng của Trình Duyệt rất cứng nhắc, vừa nộp phần thu âm của mình xong liền bị đạo diễn nghiêm khắc bắt làm đi làm lại vô số lần, tính tình Trình Duyệt vẫn ôn hòa như trước nên tự động luyện tập chỉnh sửa lại, về sau còn khiến cho cả đạo diễn phải xấu hổ nữa là…Đoạn H kia là lợi hại nhất, tình tiết thì chỉ diễn ra trong vòng nửa phút, vậy mà phải làm tới hơn một tháng, cả tổ kịch ai cũng mặc sức kêu gào. Mắt thấy sinh nhật của nhóm càng ngày càng gần, Trình Duyệt không còn cách nào khác, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm, nghĩ tới anh Diệp nào đó mà rên rỉ ra tiếng… =))))
Đoạn ghi âm vừa nộp xong, cả tổ kịch đều kinh ngạc đến ngây người, kịch vừa phát ra, người nghe cũng kinh ngạc đến ngây người, các phản hồi bình luận ùn ùn kéo tới, đều là nói Vô Song diễn H quá tuyệt vời, tiếng thở dốc run nhè nhẹ khiến người ta phải chảy cả nước miếng a… =))))
Trình Duyệt đọc mấy câu bình luận này mà xấu hổ muốn chết, thề từ nay về sau không bao giờ lồng tiếng cho đam mỹ kịch nữa.
Phong ba này rất nhanh đã lắng xuống, Trình Duyệt cũng không lồng tiếng thêm cho vở kịch nào, cứ như vậy mà sống chết mặc bây. Không ngờ hôm nay, Diệp Kính Hy chẳng biết tra được tin tức ở nơi nào, đã biết người sở hữu ID Vô Song kia là Trình Duyệt, ngay cả kịch truyền thanh cũng tải xuống nghe hết.
Không biết… Anh nghe tới cái khúc lên giường trong vở kịch kia, có cảm tưởng gì đây…
Trình Duyệt len lén liếc mắt nhìn Diệp Kính Hy một cái.
Diệp Kính Hy tựa hồ lại xem thấu tâm tư của đối phương, khẽ cười cười nói: “Em xướng rất hay.”
Hay… Hay cái gì chứ?!
Trình Duyệt xấu hổ trừng mắt liếc anh, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khóe miệng của Diệp Kính Hy vẫn mang theo ý cười như trước, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng anh không rõ lắm mấy cái kịch truyền thanh này là như thế nào, bất quá, sở thích của em anh sẽ không can thiệp. Em cứ làm những gì mình thích, lồng tiếng cho mấy thứ kịch này, anh cũng không ngại đâu.”
— Đó là bí quá mới bị kéo vào cho đông đủ, em mới không thèm làm tiểu thụ gì gì đó! Nhìn kịch bản lẩm nhẩm một mình đã là kỳ quặc rồi, lại còn phải thở dốc rên rỉ trước cái microphone, còn phải thu tiếng thở dốc rên rỉ này cho nhiều người nghe như vậy, thật sự là mất mặt muốn chết.
Trình Duyệt rất sợ nhìn thấy cái nụ cười ý vị thâm trường đó của Diệp Kính Hy, vừa thẹn vừa giận mà quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh, không thèm để ý tới ai đó nữa.
Một lúc lâu không nói chuyện, xe chậm rãi chạy tới khu buôn bán sầm uất giữa quảng trường Thời Đại. Trình Duyệt trong lòng cảm thấy kỳ quái, sao anh lại chuyển sang tuyến đường này, muốn về trường có thể trực tiếp qua cầu vượt để đi đường cao tốc mà?
Diệp Kính Hy đột nhiên chạy xe chậm lại, nói: “Em thấy tòa cao ốc ở phía trước không?”
Trình Duyệt theo ánh mắt của anh nhìn qua, tòa cao ốc nổi bật nhất trong các tòa kiến trúc ở đây, đường nét lãnh ngạnh lưu loát, bên ngoài được phủ một màu xám bạc, xung quanh là những tấm cửa sổ lớn thiệt lớn, đây quả thật là một công trình kiến trúc hoàn toàn mới mang đầy vẻ giàu có hiện đại.
Cao ốc Long Hoa? Đây là vương quốc thương nghiệp do chính tay Diệp Kính Hy thành lập sao?
Trình Duyệt có chút ngạc nhiên quan sát tòa nhà kia, từ dưới nhìn lên, thậm chí còn có cảm giác như nó đã chạm được tới mây trời, dưới ánh nắng, những tấm cửa sổ bằng thủy tinh phản chiếu ra những tia sáng chói mắt, bề ngoài máy móc băng lãnh, quả thật chẳng khác gì với cái người đang ngồi bên cạnh mình đây.
Trình Duyệt quay đầu lại hỏi: “Anh làm việc ở đây à?”
Diệp Kính Hy cười nói: “Ừm, sau này khi nào rảnh em cứ vào đây dạo một chút. Phòng làm việc của anh ở trên tầng cao nhất, bố trí trong phòng có hơi đơn điệu, đến lúc đó em giúp anh chỉnh lại đi, về phương diện này em luôn là người am hiểu nhất mà.”
“A…” Trình Duyệt có chút kinh ngạc, lập tức vỡ lẽ. Cái loại ngữ khí ôn nhu tự nhiên này của anh, giống như là đang nói với vợ anh vậy. Còn không chút khách khí bảo mình giúp anh chỉnh sửa phòng làm việc nữa, anh rốt cuộc xem mình là gì chứ, dám tùy tiện sai bảo như vậy…
Trình Duyệt hơi quay đầu đi chỗ khác, hai tai dần dần ửng hồng.
***