“Bạch cô nương cho là như thế sao?” Trong lòng Lâu Ngọc Điệp cảm giác thật phức tạp.
“Hả?” Bạch Nguyệt phục hồi tinh thần , nhớ tới lời mình vừa nói, ngượng ngùng cười.“Ha ha, chỉ là thuận miệng nói. Mỗi người có cách nghĩ khác nhau.”
Lâu Ngọc Điệp giật mình, trầm ngâm hồi lâu không nói gì. Mỗi người đều có cách nghĩ riêng?
“Đêm đã khuya, Bạch cô nương nên sớm nghỉ ngơi.” Lâu Ngọc Điệp nho nhã, lễ phép cáo từ.
“Ân.” Bạch Nguyệt khách khí lên tiếng trả lời, nghe tiếng bước chân đã đi xa, Bạch Nguyệt vẫn bất động, ngắm nhìn hoa cỏ, dđlqđ đom đóm bay lập lòe
mà ngẩn người. Ở trong cảm nhận của nàng, cuộc sống là bóng đêm, mà ánh
sáng đom đóm chính là hi vọng, người phải có hi vọng thì mới sống, tiếp
tục sống, không phải đều như vậy sao?
“Muốn?” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo, dọa Bạch Nguyệt giật mình nhảy dựng.
Quay đầu nhìn thấy đôi mắt biếc, không biết tự khi nào đã đứng đó.
“Không muốn, cứ để chúng bay đi. Cuộc sống của chúng thật sự quá ngắn ngủi.”
Bạch Nguyệt khẽ dựa vào cây cột trong đình dđlqđ, mắt nhìn về một nơi xa xăm.
Lê Ngạo Nhiên không nói gì, phất tay áo, nắm tay, giơ
trước mặt Bạch Nguyệt, rồi mở ra. Trong đó, là mấy con đom đóm lấp lánh
đang cố bay, nhưng chẳng thể bay ra nổi.
Bạch Nguyệt tò mò nhìn
mấy con đom đóm trong tay Lê Ngạo Nhiên, không làm hại đến chúng, nhưng
cũng chẳng cho nó bay. Làm như thế nào đây ?
Lê Ngạo Nhiên nhẹ buông tay, chúng lập tức bay đi.”Cách xa Lâu Ngọc Điệp một chút.” Lê Ngạo Nhiên nghiêm mặt dặn dò.
“Hả? Biết rồi.” Bạch Nguyệt thản nhiên mỉm cười, cũng không hỏi tại sao, lập tức đồng ý mà thôi.
Nhìn Bạch Nguyệt lơ đễnh, Lê Ngạo Nhiên hơi nhíu mày, nói: “Nhớ lời ta dặn.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên biến mất, khó hiểu. Ý gì? Hắn ghen? Không thể, vậy là sao?
Bạch Nguyệt đứng dậy, phủi áo, trở về phòng.
Hôm sau, Bạch Nguyệt rời giường, chuẩn bị dùng cơm, vừa vặn nghe các hạ nhân nhỏ giọng nghị luận.
“Nghe chưa, đêm qua lại phát sinh án mạng ?”
“Nghe nói, tối qua đến lượt thiên kim nhà Chu viên ngoại. Chết thật thảm.”
“Táng tận thiên lương! Nội tạng bị moi hết.”
“Nhìn ghê người, nghe nói bị rửa sạch rồi đặt bên người.”
“……”
Bạch Nguyệt nghe mà dạ dày cuồn cuộn sôi trào, còn chưa ăn điểm tâm, giờ còn ăn nổi gì nữa? Đến phòng khách ,dđlqđ nhìn thấy Lê Ngạo Nhiên, Lăng
Ngôn đang dùng đồ ăn sáng.
“Đêm qua, tên sát nhân cuồng biến thái lại hạ thủ.” Bạch Nguyệt ngồi xuống nói.
Hai người ngẩng đầu, liếc Bạch Nguyệt, gật đầu.
“Các huynh đã biết?” Bạch Nguyệt nhăn lại.
“Buổi sáng.” Lăng Ngôn uống ngụm cháo.“Hiền Vương gia đã nói sẽ gia tăng tuần tra. Cũng hoài nghi là Tà giáo.”
Lê Ngạo Nhiên không phát biểu ý kiến.“Buổi tối Vương gia thiết yến khoản đãi chúng ta.” Lăng Ngôn hàm hồ nói.
Bạch Nguyệt nhìn Lăng Ngôn ăn ngon, bĩu môi, thầm nghĩ người này công lực
thật thâm hậu. Cả ngày, Bạch Nguyệt đều nằm lười trong phòng xem sách
lấy từ chỗ sư phụ.
Ban đêm, Bạch Nguyệt vẫn như cũ, mặc nam trang cùng Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn tiến vào đại sảnh,nhưng không đội đấu
lạp, dù sao thì với trường hợp như thế này, nếu đội thì có chút vô lễ
rồi . Đến đại sảnh, mọi người vừa ngồi xuống, Vương gia và Vương Phi
cũng tới nơi, đằng sau còn có một đám nữ tử mặc trang phục quý giá. Thật nhiều nha ! Phiền! Bạch Nguyệt líu lưỡi ,dđlqđ nhìn quần áo, vị trí
ngồi có thể đoán được địa vị cao thấp của từng vị. Ngồi cạnh Hiền Vương
đương nhiên là chính phi, kế tiếp là trắc phi, rồi thiếp.
Một luồng ánh mắt âm độc nhìn Lê Ngạo Nhiên. Đúng là từ bên cạnh Hiền Vương, Vương Phi, nhưng lập tức biến mất.
Lâu Ngọc Điệp đứng lên, vỗ tay, một đám ca cơ (vũ nữ) diễm lệ tiến vào,
oanh ca yến vũ. Bạch Nguyệt mỉm cười ,dđlqđ vui vẻ nhìn giai nhân nhảy
múa, đúng là có phong vị. Cảm giác có ánh mắt liếc mình, Bạch Nguyệt
quay đầu, nhìn Lâu Ngọc Điệp mỉm cười với nàng. Bạch Nguyệt hơi giật
mình, khẽ cười lại. Mọi thứ đều không tránh được tầm mắt Lê Ngạo Nhiên,
nhưng hắn chỉ im lặng, lặng lẽ uống rượu.
Bạch Nguyệt cũng bắt
chước , mếm thử ly rượu để trước mặt , rượu mùi hương thật thơm, nhưng
lại không nồng, uống vào cũng không quá cay, xem ra độ rượu không cao,
trong miệng vẫn thoảng thoảng mùi thơm của rượu ,dđlqđ Bạch Nguyệt thật thích uống liền mấy hớp. Ngẩng đầu lần nữa, đã không thấy bóng dáng Lâu Ngọc Điệp.
Mọi người uống rượu ngon, thưởng thức mỹ nhân ca múa. Bạch Nguyệt nhìn cả đám phi tử không ngừng cố gắng lấy lòng Hiền Vương, lại nhìn vẻ mặt Hiền Vương ẩn nhẫn bất đắc dĩ, có chút đồng tình với
hắn. Có lẽ người mà hắn mời Lê Ngạo Nhiên chữa trị mới là người hắn yêu
thật lòng, đáng tiếc, ngay cả người quan trọng nhất mà cũng không bảo vệ được.
“Ta muốn ra ngoài một chút.” Bạch Nguyệt cúi đầu, nói
thầm với Lê Ngạo Nhiên, Lê Ngạo Nhiên gật đầu. dđlqđ Bạch Nguyệt đứng
dậy, liền có nha hoàn dẫn Bạch Nguyệt đi.
“Công tử, nô tỳ ở bên ngoài chờ.” Nha hoàn đứng cạnh nhà xí.
Bạch Nguyệt gật đầu, vào nhà xí. Xử lý xong, Bạch Nguyệt đứng lên, duỗi
lưng, nơi đây đúng là chỗ làm người ta ‘thoải mái’ nhất ak~
Đột
nhiên, mùi máu tươi nồng phả vào, Bạch Nguyệt chưa kịp lên tiếng, đã bị
một bàn tay bưng kín miệng . dđlqđ Sau đó, thân thể cũng không cử động
được! Nguy, bị điểm huyệt! Bạch Nguyệt thầm than, không hay! Mùi máu
nồng như vậy, có người bị giết? Chẳng lẽ là nha hoàn kia? Ai, dám đột
nhập Hiền Vương Phủ.
Trong cái nhà xí tối om này, Bạch Nguyệt
không nhìn rõ được kẻ này, mà hắn giờ đây đang ngắm nhìn nàng. Mà bàn
tay lạnh lẽo kia, chậm rãi vuốt ve mặt Bạch Nguyệt, vô cùng trân trọng,
dđlqđ y như đó là một đồ vật dễ vỡ. Bàn tay dần rơi xuống cổ, rồi tay.
Kỳ quái là, hắn đột ngột sờ bụng Bạch Nguyệt, rồi dùng ngón tay nhẹ
nhàng vẽ gì đó trên bụng nàng.
Là tên sát nhân biến thái! Bạch
Nguyệt chợt hiểu ra! Vẽ trên bụng nàng, là để xem nên mổ như thế nào!
Aaaa!!!! Bạch Nguyệt kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ròng. Tuy ai cũng
phải chết, nhưng cái chết này nàng không chịu nổi,dđlqđ rất khó coi!
Nghĩ đến bụng bị mổ, bị moi móc, rửa sạch, trong lòng Bạch Nguyệt không
ngừng chảy mồ hôi lạnh .
Không cần, cứu mạng! Bạch Nguyệt gào
thét, Lê Ngạo Nhiên, đồ đáng chết, đừng uống rượu nữa, cứu mạng! Bạch
Nguyệt trong lòng thầm kêu to.