Đến phòng khách được
chuẩn bị sẵn,người của Vô Ưu cung chỉ nói cung chủ sáng mai sẽ đến gặp
họ sau đó liền rời đi. Dùng xong cơm tối, Bạch Nguyệt liền trở về phòng. Đi đường hai ngày quả thật rất mệt mỏi. Nằm trên giường, Bạch Nguyệt
lại ngủ không yên. Đầu óc chỉ một mực nghĩ tới Bát quái tuyền ki trận.
Tử môn (Cửa chết) nhiều như vậy, mà chỉ có một sinh môn (Cửa sống), nếu
như biến sinh môn duy nhất cũng trở thành tử môn thì uy lực sẽ lợi hại
như thế nào đây nhỉ? Không lâu sau Bạch Nguyệt cũng chìm vào giấc ngủ .
” Chậc chậc~ Bát quái tuyền ki trận của Lê đại Cung chủ chúng ta dễ dàng
bị phá giải như vậy, thực không đáng tiền nha” Lăng Ngôn cầm ly rượu
trong tay, âm dương quái khí nói.
” Chưa bao giờ thất thủ, hôm
nay Lăng Đại công tử cũng chịu thua một nữ nhân, thật đáng kinh ngạc
nha.” Lê Ngạo Nhiên nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói. Nhưng từng chữ sắc bén như đao chém vào lòng Lăng Ngôn.
Lăng Ngôn run rẩy khóe miệng, sau nửa ngày mới nói được một câu, chuyển khai đề tài:” Vũ Sơn phái lần này tìm ngươi làm gì?”
Lê Ngạo Nhiên vui vẻ nhìn bằng hữu trước mặt đang buồn bực, chậm rãi nói:” Không có gì, Tà giáo gần đây có hành động. Lão hồ ly muốn ta đi xem
xét.”
Lăng Ngôn rùng mìnhh, cười rộ lên:” Lần này có việc làm.”
Lê Ngạo Nhiên không nói gì, trong đầu đột nhiên hiện lên nụ cười khiêu
khích của nữ tử hồng y xấu xí ban ngày. Rõ ràng xấu xí như vậy, vì sao
trong nháy mắt có thể khiến cho người ta có cảm giác không thể dời mắt
được. Cũng trong nháy mắt, xung quanh nàng như bao bọc một tầng ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Lắc đầu, cố xóa bỏ hình ảnh ra khỏi não, khi nhìn
lên liền đón nhận ánh mắt không hảo ý, đầy hoài nghi của Lăng Ngôn.
” Nhìn cái gì?” Lê Ngạo Nhiên nhíu mày, nhìn nụ cười đáng khinh của Lăng Ngôn.
” Không có gì, không có gì. Hắc hắc.” Lăng Ngôn cười ý vị thâm trường, cực kỳ giảo hoạt.
Lê Ngạo Nhiên hừ nhẹ một tiếng, cầm ly rượu trong tay, dùng sức ném ra.
Lần này không có vẻ ôn hòa như lúc ném ly trà nữa, Lăng Ngôn cả kinh,
lắc mình né tránh. Ly rượu rớt xuống đất, vỡ nát, phát ra âm thanh thanh thúy.
” Một trăm lượng. Ngươi phải trả.” Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt nói ra mấy từ, rồi giơ đũa tiếp tục gắp đồ ăn. Giọng nói nhẹ nhàng,
gương mặt tinh sảo, cử chỉ nhàn nhã. Tất cả mọi thứ đều khiến Lăng Ngôn
càng thêm buồn bực, cơ hồ muốn nổi giận.
Lăng Ngôn kích động trợn to hai mắt, người này thật quá đáng! Rõ ràng chính hắn làm vỡ, nhưng
lại đổ lên đầu mình. Đã vậy, mỗi lần đều đưa ra những lý do vô cùng hợp
lý:’ Ai bảo ngươi không đỡ?’ Nói giỡn! Bằng công lực của hắn, nếu đưa
tay ra đỡ, không bị nội thương mới là lạ!
” Cái ly quái quỷ này mà đáng giá một trăm lượng?” Lăng Ngôn tức giận nói.
” Ta nói trị giá một trăm lượng.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên nói, không thèm để ý Lăng Ngôn tức giận.
Lăng Ngôn đang muốn nói thêm cái gì, ở cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
” Đi vào” Giờ phút này, gương mặt Lê Ngạo Nhiên lại trở nên lạnh lẽo .
” Cung chủ.” Người vào cúi đầu, đưa qua một phong thư rồi lập tức lui ra.
” Là cái gì?” Lăng Ngôn vừa ôm đồ ăn vừa hỏi.
Lê Ngạo Nhiên mở thư, nói:” Gần đây Tà giáo vơ vét của cải khắp nơi. Giả mạo sơn tặc cướp bóc không ít kẻ có tiền.”
” Nga……” Lăng Ngôn có chút đăm chiêu:” Vậy ngươi định làm như thế nào?”
” Đáp ứng lão hồ ly giúp hắn làm ba việc, đây là việc đầu tiên. Ngày mai xuất cung.” Lê Ngạo Nhiên đặt thư lên bàn.
” Thật không?” Lăng Ngôn bĩu miệng. Sợ là thấy gần nhất không có gì để
làm nên mới kiếm chuyện để xuất cung đây. Lăng Ngôn giơ đũa lên, rồi lại buông xuống, quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, nghiêm mặt nói:” Đúng rồi,
Ngạo Nhiên, vị hồng y nữ tử, đệ tử củaVũ Sơn phái nói muội muội của cô
nương kia không phải mắc bệnh, vậy đó là cái gì?”
Lê Ngạo Nhiên
nhíu mi lúc này mới nói:” Đích xác không phải bệnh. Nếu đúng như lời
hồng y nữ tử đã nói, trên cánh tay có vệt màu đen thì chỉ sợ là vu
thuật.”
” Vu thuật?!” Lăng Ngôn giật mình.
” Nên ngày mai
xuất cốc, trước đi theo nàng ta xem sao.” Lê Ngạo Nhiên nhỏ giọng:” Khi
nào thì Vũ Sơn phái có một người tài giỏi như vậy?”
” Ha ha, Lê đại Cung chủ còn đang giận vì cô nương nhà người ta tùy tiện phá trận của ngươi à?” Lăng Ngôn cười vô tâm vô phế.
Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng đảo mắt, nắm chặt đũa trong tay. Tiếng cười của
Lăng Ngôn im bặt, lập tức giơ đũa chăm chú gắp đồ ăn, nghiễm nhiên trở
thành bảo bảo nghe lời .
Hôm sau, Lê Ngạo Nhiên an bài tốt mọi
việc trong cung, liền cùng Lăng Ngôn, Lục Du xuất cốc. Vừa đến cốc khẩu, phát hiện Nạp Song đang đứng đợi. Nạp Song nhìn Lê Ngạo Nhiên lắp bắp
kinh hãi, không nghĩ tới hắn sẽ rời cốc cứu người. Mọi người đều biết Vô Ưu Cung chủ cho tới nay sẽ không bao giờ ra cốc cứu người, hắn luôn chờ người bệnh tự đến sấm trận, cầu y. Chưa từng có ngoại lệ.
” Bạch cô nương” Nạp Song bước lên.
Bạch Nguyệt nhìn hai cỗ xe ngựa hào hoa phía sau Nạp Song, cùng một đám
người tùy tùng. Nàng nheo mắt, hình như Nạp Song này không phải là một
người đơn giản. Bạch Nguyệt lại quan sát y phục Nạp Song. Bộ dạng chật
vật hôm qua hoàn toàn biến mất, hiện tại là một người tỏa sáng hào
quang, tuy nhiên vẻ mặt vẫn là lo lắng. Rốt cuộc thì Nạp Song có thân
phận gì? Nếu là người giàu có, tại sao hôm qua lại phải tự mình sấm
trận? Một nữ tử xuất thân danh môn sao lại biết võ công? Nhất thời, Bạch Nguyệt lại cảm thấy rất hứng thú với Nạp Song.
” Lục sư huynh?” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lục Du.
Lục Du gật đầu nói:” Nếu ngươi có thể cứu người ta thì hãy cùng đi xem
sao.” Trong lòng lại thấy tò mò, nàng thực sự có khả năng cứu người? Rồi lại quay đầu hỏi ý kiến Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên chỉ nhàn nhạt
nói:” Vô phương”, rồi lại đi về phía trước.
Mọi người lên xe ngựa, đi về phía trước.
Dọc đường đi, Nạp Song hầu hạ Bạch Nguyệt vô cùng chu đáo. Bạch Nguyệt muốn ăn cái gì, muốn uống gì là lập tức đưa lên. Bạch Nguyệt cũng tự nhiên
mà hưởng thụ.
Nghỉ chân tại một trấn nhỏ trên đường, Nạp Song lập tức sai người tìm tửu lâu tốt nhất trấn. Bạch Nguyệt nhảy xuống ngựa
xe, nhìn người đến người đi trên ngã tư đường, có chút cảm khái. Kiếp
trước, nàng quá nghèo túng, mỗi lần đi dạo phố thì cũng chỉ đơn thuần là đi dạo, còn đi mua sắm thật sự là rất hiếm hoi. Lục Du nhìn ánh mắt
Bạch Nguyệt, có chút nghi ngờ, tại sao ánh mắt nàng lại bi thương như
vậy?
” Tỷ tỷ, đệ muốn ăn mứt đường hồ lô~” Một giọng nói non nớt
truyền đến tai Bạch Nguyệt. Theo hướng âm thanh phát ra, Bạch Nguyệt
nhìn lại, chỉ thấy một đứa bé khoảng tám tuổi đang làm nũng với một cô
gái.
” Được.” Cô gái mỉm cười, sờ đầu đứa nhỏ, lấy tiền đưa đứa bé.
Tay vừa đưa ra thì bị một cái tay to béo nắm lấy:” Tiểu nương tử, cứ đi theo ta sẽ được ăn sung mặc sướng.”
Bạch Nguyệt nhìn cảnh trước mắt. Một nam nhân to béo đang nắm lấy cánh tay
cô gái nhỏ khá xinh đẹp, phía sau hắn có một đám người ăn mặc trang phục gia đinh. Bạch Nguyệt ôm kiếm, đứng yên một chỗ xem diễn.
” Ban ngày ban mặt, cư nhiên dám trêu chọc con gái nhà lành!” Nạp Song nghiến răng, rút kiếm xông lên.
” Không cần đi, nếu ngươi không muốn hại chết tỷ đệ nhà họ.” Bạch Nguyệt
nói một câu. Nạp Song ngẩn người, chỉ hơi dừng lại một chút, nhưng lại
lập tức đi lên.
Bạch Nguyệt bất đắc dĩ phất tay, xoay người, đứng dựa vào thành xe ngựa, quan sát mọi việc trước mặt. Lục Du hơi nhíu mi, liếc nhìn Bạch Nguyệt, rồi cũng đi theo Nạp Song.
Lê Ngạo Nhiên
và Lăng Ngôn chỉ lẳng lặng đứng bên xe ngựa, nhìn mọi chuyện. Nhưng
không ai để ý, ánh mắt thâm thúy của Lê Ngạo Nhiên chỉ một mực quan sát
Bạch Nguyệt.
” Ngu ngốc.” Bạch Nguyệt nói thầm. Đây có lẽ là lòng nghĩa hiệp của danh môn chính phái? Xem như đây là bài học cho bọn họ.