“Chu Tước đại ca, có thực là ta thành công rồi?” – Giang Thu Ảnh nhìn tay rồi lại nhìn chân.
“Nói nhảm! Ta đây còn muốn lừa ngươi?” – Chu Tước thủ hộ giả liếc mắt khinh thường.
“Ách, ta không có ý đó nha. Chỉ là… ừm… một chút cũng không thấy khác lạ.”
“Khác lạ? Ngươi muốn như thế nào khác lạ?”
“A? Đương nhiên phải khác lạ! Không phải nói truyền thừa sao? Còn là cái gì Thần môn sao? Nếu ta đã là truyền nhân rồi, không phải giơ tay nhấc chân đều là lực lượng sao? Lực lượng đâu? Lực lượng đâu?”
“Ngươi…” – Chu Tước thủ hộ giả hai mắt trợn trắng. “Ngươi nghĩ lực lượng là cái gì? Củ cải?”
“Không có lực lượng, vậy truyền cái gì thừa? Gạt người!” – Giang Thu Ảnh bĩu môi.
“Ngươi…” – Chu Tước thủ hộ giả hai tay ôm trán. Nếu nói thêm một hồi, không chừng hắn sẽ thực sự bị nha đầu này khí chết. “Ngươi trong đầu có pháp quyết, thân thể đã trải qua tẩy lễ, là tối phù hợp để tu luyện, còn muốn ngồi không hưởng thành tựu a?”
“Chỉ như vậy?” – Giang Thu Ảnh thở ra. Thất vọng, thất vọng nha! Còn tưởng là có bánh ngon đấy, hóa ra thứ nhận được chỉ là bột mỳ tốt cùng trứng gà sạch. Muốn ăn, vẫn là phải lăn vào bếp a!
Tức chết hắn! Chu Tước thủ hộ giả nghiến răng nghiến lợi. Cái gì kêu là “chỉ như vậy”? Một chút tẩy lễ đó, dẫu đặt ở tu chân giới, cũng khiến người đỏ mắt đấy!
Tiểu quỷ này, xem ra, vẫn nên khiến nàng lăn nhanh một chút, miễn cho hắn bị khí đến tẩu hỏa nhập ma.
“Chỉ như vậy. Bất quá, tốc độ tu luyện của ngươi so với thường nhân sẽ được rút ngắn rất nhiều. Thành tựu, cũng là làm ít hưởng nhiều!”
“Thực có chuyện tốt như vậy?”
“Hừ! Tại cái vị diện rách nát này, chỉ cần ngươi không quá ngu ngốc, tu luyện Chu Tước thánh điển tuyệt đối là ngày đi vạn dặm. Đây gọi là chênh lệch về công pháp, tựa như trời với đất, hiểu chưa hả?”
Giang Thu Ảnh bĩu môi, cũng không nói thêm cái gì. Thực ra nàng cũng hiểu, đây nhất định là đồ tốt. Có điều, không phải xuyên không giả nếu gặp được vận khí đều là một bước lên trời sao? Nàng còn tưởng bản thân cũng nằm trong quy luật đó đấy. Thì ra, vẫn cứ là phải tự vận động.
Tiểu thuyết và thực tế, quả nhiên cách xa vạn dặm mà.
“Vậy… giờ ta phải làm như thế nào để ra khỏi đây?” – Giang Thu Ảnh nhìn quanh.
“Chu Tước Tâm đã kích hoạt, truyền tống trận theo đó cũng đã khai mở. Nếu ngươi muốn, hiện tại có thể lập tức ly khai. Có điều, sau này không thể quay lại. Nơi đây rất thích hợp để tu luyện Chu Tước thánh điển…”
“Không cần! Bản cô nương tư chất trác tuyệt, tu luyện ở chỗ nào cũng như cá gặp nước, cái này không là vấn đề.” – mỗ tiểu nha đầu dương dương tự kỷ.
Ặc… Chu Tước thủ hộ giả trợn trắng mắt, thiếu một chút nghẹn thở vì sặc nước miếng.
“Ngươi xác định muốn rời khỏi?”
“Đúng. Lập tức.”
“Hảo. Nhắm mắt, ta đưa ngươi về.” Chu Tước thủ hộ giả khoát khoát tay, dừng một chút rồi ngập ngừng nói tiếp. “Ngươi vốn là thân thể thuần âm, lẽ ra không thể nhận Chu Tước truyền thừa. Thế nhưng, trong cơ thể ngươi lại tồn tại hai mươi năm công lực thuần dương, quả thực khó hiểu. Cũng nhờ nó mà ngươi có thể tu luyện thánh điển…”
“Hả? Trong cơ thể ta có sẵn nội lực? Này là thế nào? Uy…”
Giang Thu Ảnh vốn muốn hỏi đến cùng, nhưng truyền tống trận đã khai mở. Nàng cảm thấy trước mắt mờ mịt, thân thể như bị một cỗ lực vô hình kéo căng ra đau nhức, tích tắc sau, rơi “bịch” một tiếng.
……
“Ui da…”
Giang Thu Ảnh rất rõ ràng, bản thân vừa mới rơi trúng một vật không cứng không mềm, rồi theo đó tiếp tục lăn một vòng, đụng trúng tường. Chống tay ngồi dậy, nàng mới phát hiện, nàng thế nhưng đang ở… trên giường.
Còn cái “vật gì đó” kia, dĩ nhiên lại là một con người. Hơn nữa, nhìn kỹ lại, còn là một nam nhân.
Này con mẹ nó lại là cái tình huống cẩu huyết gì?
Từ truyền tống trận đi ra, lại rơi trúng giường một gã nam tử? Mà… ừm… cái dáng người này, nhìn thế nào cũng rất quen mắt.
Giang Thu Ảnh từ từ bò lại gần, kéo cánh tay đang che mặt của gã ra.
“Hửm? Lý… Lý Tầm Hoan?”
Giang Thu Ảnh dở khóc dở cười, không sao hiểu nổi. Lý Tầm Hoan cùng A Phi, là nàng và A Bạc đã gặp qua tại Đông Lăng trấn, cũng đã hai tháng thời gian, như thế nào lúc này nàng lại rơi trúng giường của gã?
Hơn nữa, điệu bộ ngủ say mê man này, hình như không đúng lắm nha. Không phải nói, người tập võ đều rất cảnh giác sao? Nàng rơi trúng gã như vậy, thế nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có.
“Lý đại ca… Lý đại ca…” – Giang Thu Ảnh lay lay.
Hoàn toàn không có tác dụng.
Được! Nhẹ không xong, vậy nàng dùng mạnh!
Đầu tiên là đấm. Lý Tầm Hoan vai u thịt bắp, nàng đấm đến hai tay nhức mỏi, hắn mới khẽ “ưm” một tiếng.
Mạnh quả nhiên có tác dụng!
Tiếp theo là đá. Lý Tầm Hoan da cứng gân dày, nàng đá đến hai chân sưng vù, hắn mới khẽ mở mắt.
“Tỉnh?” Giang Thu Ảnh mừng rỡ. Còn may, nếu là thêm một lát nữa, rất có khả năng nàng sẽ trở thành trọng thương vì muốn cứu tỉnh người. “Từ từ một chút, ta đỡ ngươi dậy.”
“Ngươi… ngươi là… Ảnh muội muội? Ta… ta sao lại…”
Giang Thu Ảnh còn chưa kịp giải thích, đã nghe một trận xôn xao. Tiếng cửa phòng bật mở, tiếng bước chân vội vã tiến vào, theo sau đó là rèm giường bị giật ra. Tất cả diễn biến rất nhanh, Giang Thu Ảnh còn đang ngơ ngác, đã thấy rất nhiều người xuất hiện trước mặt.
“A… tiện nhân!”
“Không ngờ dám quyến rũ Lý công tử, thực không biết xấu hổ!”
“Còn không nhìn lại xem, bản thân là cái loại thân phận gì?”
……
Giang Thu Ảnh ngốc trệ.
Những người này nàng biết, đều là phu nhân, di nương tại Lăng phủ. Thì ra, nàng vẫn đang ở Lăng gia.
Nhưng mà, tình huống trước mắt…
Thực tế: nàng đang đỡ Lý Tầm Hoan ngồi dậy, quần áo của nàng phần bị xé để băng bó vết thương, phần bị nhăn nhúm khi nàng đau đớn vật lộn nơi mật thất.
Trong mắt ngoại nhân: khách quý Lý thiếu hiệp cùng một a hoàn Lăng phủ có hành vi đồi phong bại tục, khi bị bắt gặp, cả hai vẫn còn gắt gao ôm tại chỗ.
Cái này, chính là trong truyền thuyết, bắt gian tại trận !