Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 7: Đây đành chịu thiệt để cậu lấy thân báo đáp vậy



Ảo não
dùng sức ăn hết những thứ tròn tròn trong bát sau đó còn trứng và sủi cảo đang ở
trước mặt. Chiếc đũa của Tô Nhan đã tàn sát rất sớm hết tất cả mọi thứ vào trong
bụng, tra tấn tàn phá trong nồi nhưng rút cuộc lại không được gì, hoàn toàn bị
dập nát ở trong bát. Mà hung thủ Tô Nhan không có lấy nửa điểm cảm thấy áy náy,
cúi đầu tiếp tục ăn hết những gì có trong bát.

“Rút cuộc… ăn no?”

Tô Nhan vừa ngẩng đầu lên nhìn đến Hứa Triết Quân tựa tiếu phi
tiếu đang nhìn cô, nghĩ đến hắn cố ý lấy việc này để mà cười nhạo cô. Tô Nhan
lại tức giận bất bình, càng thêm dùng lực với những món đồ ăn ở trong
nồi.

Không phải là một người ăn hai phần lẩu dê thôi sao? Không phải
là hai người ăn phần của bốn người thôi sao? Không phải là đều là một mình cô ăn
thôi sao? Tô Nhan nghĩ đến mà oán hận, cười cười. Cười châm biếm người mặt than
trước mặt.

“Hử?” Hứa Triết Quân nhíu mày, đáy mắt có vài phần buồn cười tiếp
tục hỏi, “Chẳng lẽ còn không có ăn no sao? Lại thêm một phần nữa sao?” Gặp Tô
Nhan cứ nghiên răng nghiến lợi như cũ làm nát những thứ đã bất thành hình trong
bát, Hứa Triết Quân không chút nghi ngờ là những thứ đó đang hi sinh thay cho
mình. “Ăn nhiều thịt như vậy không được a, đã gầy như mắm thế này rồi lại cứ ăn
thịt mãi như vậy sau này sẽ còn ai dám muốn cậu nữa chứ?”

“Cạch..”Tô Nhan rút cuộc nghe không nổi nữa, ánh mắt không ngừng
trừng tên nam sinh trước mặt. Cô thật muốn bóp chết hắn, chết rồi cứu sống, lại
bóp chết. T_T

“Không cần, tớ ăn no rồi.” Tô Nhan cơ hồ đem toàn bộ oán niệm của
bản thân tập trung lên những lời nói này, từng chữ đều lộ ra sự lãnh lùng và
phẫn hận hướng về Hứa Triết Quân.

“Hả? Phải không?” Hứa Triết Quân nhẹ nhàng cười, miễn cưỡng tựa
người vào ghế, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Đang lúc Tô Nhan nghĩ đến rút cuộc
vì sao người này lại yên lặng như vậy thì một câu nói mang cảm giác lành lạnh
truyền tới, “Ai, tớ cho tới bây giờ không nghĩ tới một nữ sinh thế nhưng có thể
ăn nhiều như vậy. Hôm nay rút cuộc làm cho tớ gặp được cậu, cậu nói xe nhân sinh
của tớ có phải hay không cũng coi như là viên mãn rồi đi.”

Tô Nhan cho tới bây giờ không cảm thấy một người có thể đáng giận
đến nước này, nếu Tô Nhan hiện tại trên đỉnh đầu có một cây đao thì nhất định sẽ
đem thằng nhãi Hứa yêu nghiệt này chém thành trăm mảnh. Đương nhiên, Tô Nhan cô
nói như thế nào cũng không phải là một nhân vật nhỏ dễ dàng như vậy đi vào khuôn
khổ , như thế nào làm cho thằng nhãi này tùy ý mà giương oai chứ. “Bạn học Hứa,
cậu xác định là viên mãn sao? Tớ thấy thế nào cậu cũng giống như lập tức muốn
viên tịch vậy?”

“Viên tịch?” Khóe môi Hứa Triết Quân không tự giác được mà run
rẩy. Không sai nha, tư duy của nha đầu này coi như chuyển biến nhanh, “Ăn no rồi
thì chúng ta về thôi.” Hứa Triết Quân vẫy vẫy tay, gọi chủ quán tới tính
tiền.

Vừa rời khỏi quán ăn, Tô Nhan đã bị một trận gió lạnh thổi cho
lạnh thấu xương, đầu co rụt lại đem áo lông cùng mũ trùm kín người. Nhìn cả
người Tô Nhan đều bị một màu trắng của áo lông vây quanh, Hứa Triết Quân cười
nhạo nói, “Ăn nhiều như vậy còn sợ lạnh sao? Cậu như vậy làm sao mà mỡ bài tiết
đi được chứ?”

“Cậu mới là kẻ nhiều mỡ.” Dù sao đi nữa thì Tô Nhan đúng thật là
có béo chút, bị Hứa Triết Quân chạm đến chỗ đau, lập tức biến thành con mèo nhỏ,
bướng bỉnh đứng lên hung tợn kêu gào lên.

Làm cho Tô Nhan kỳ quái là lần này Hứa Triết Quân thế nhưng không
có cãi lại, chính là lẳng lặng nhìn Tô Nhan. Dáng người thẳng, Tô Nhan phải
ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng hắn, ánh mắt đối nghịch. Tô Nhan thấy không rõ
lắm mặt của hắn, lại có thể cảm giác được sự tươi cười của hắn, trông rất đẹp
mắt, làm cho Tô Nhan nhìn đến ngây người. Sau đó trong đầu Tô Nhan đột nhiên
hiện lên một câu: Tiến khả công, lui khả chịu. Đúng là cực
phẩm.

Hai người chậm rãi đi tới đầu đường, mượn khoảng thời gian này
tiêu hóa hết đồ ăn trong bụng, đương nhiên kỳ thật cũng chỉ là một mình Tô Nhan
tiêu thực mà thôi. “Tô Nhan, cậu muốn thi trường đại học nào?”

Tô Nhan lắc lắc đầu, nói “Chưa nghĩ ra, bất quá tớ muốn thi đại
học H.”

“Vì sao?”

Nghĩ tới vậy Tô Nhan cười trộm, “Không xa cũng không gần mà là
vừa vặn có thể không bị cha mẹ quản nhưng phải có phương tiện đi về
nhà.”

Hứa Triết Quân lộ ra nhiều biểu tình, xem ra cô nàng này là bị
cha mẹ cấp vòng giáo dưỡng lâu quá, muốn chạy ra thăng thiên rồi đây. Đáng tiếc
là lá gan lại nhỏ, không dám chạy quá xa, “Đại học H cậu nói không bằng thi đại
học Z đi.”

Tô Nhan liếc mắt nhìn Hứa Triết Quân một cái nói, “Cậu cho rằng
tớ là cậu sao? Cả năm đứng thứ nhất, vào đại học Z đương nhiên là nằm trong lòng
bàn tay. Đâu giống một nhân vật nhỏ nhoi như tớ, đã có thể không dễ dàng như
vậy.”

“Đúng vậy. Xem bộ dạng ngốc này của cậu, phỏng chừng cũng không
mấy hi vọng thành công rồi.” Hứa Triết Quân còn thật sự nghiên cứu Tô Nhan một
chút, thực không nể mặt gì kết luận ngay.

Kỳ thật Tô Nhan vốn là người vô ưu vô lo, cô thừa nhận mọi việc
đều thuận theo tự nhiên đặc biệt là cái chuyện thì vào trường cao đẳng, đại học
này, có thể thi được trường nào thì thi. Hơn nữa đừng nhìn cha Tô đem Tô Nhan
quản quá chặt, mỗi ngày đều khiến cho cô ngoan ngoãn học tập nhưng ở phương diện
này cũng có tâm tính giống cô. Đối với họ kết quả cuối cùng không quan trọng chỉ
cần Tô Nhan cố gắng hết sức là được rồi.

Nhưng mà chính là sự khinh miệt coi rẻ của Hứa Triết Quân làm cho
sự tự tôn nhỏ của Tô Nhan chưa bao giờ bùng nổ nay đã bốc cháy thành ngọn lửa
cao, đặc biệt mãnh liệt bùng nổ. Vì thế Tô Nhan liền chỉ vào mặt Hứa Triết Quân
giận dữ hét, “Hứa Triết Quân, cậu không cần xem thường tớ. Cậu cho là cậu có thể
thi được còn tớ thì không sao? Không phải chỉ là trường đại học Z thôi sao? Tô
Nhan tớ không thể thi vào đó sao?”

“Ha ha, phải không? Tớ đây liền mỏi mắt mong chờ.” Nhìn Tô Nhan
hổn hển, Hứa Triết Quân cũng không muốn nghĩ nhiều, giống như cũng chưa từng để
trong lòng vậy. Đáng tiếc Tô Nhan đang trong cơn nổi nóng, căn bản không thấy
được trong nụ cười xâu xa ý khinh miệt kia của Hứa Triết Quân lại có một gian kế
đang được bắt đầu thực hiện.

Tô Nhan chỉ cảm thấy một quyền của chính mình đánh vào không
trung, đã biết sớm bị hắn làm cho tức giận không nhẹ. Hắn lại giống như không
biết sự tình gì, cảm giác như vậy ngược lại làm cho Tô Nhan lửa giận hừng hừng,
không ngừng phía trước mà đi tới.

“Hừ! chờ coi.” Bất quá sau này, Tô Nhan tính toán nhỏ nhặt vẫn
phải thắng hắn ván pia mới được.

“Cậu nói, nếu tớ thì đậu thì sao?”

“Đậu thì đậu chứ sao, cậu đậu cũng đâu có phải là tớ thi đậu
đâu.”

Bộ dạng như không liên quan đến mình của Hứa Triết Quân làm cho
Tô Nhan thật muốn hung hăng chà đạp hắn một phen, người này nên chịu đày đọa vạn
năm đi. Tô Nhan ở trong lòng hung hăng nguyền rủa bất quá ngoài miệng cũng
nghiêm túc, “Ai ôi, tớ xem cậu là một cậu nhóc không giữ lời rồi, không dám thi
cùng tớ sao? Biết chị Tô lợi hại, thi đại học Z cũng giống như đi chơi thế nên
không dám thi sao? Cái kia tớ cũng biết, cậu phạm lỗi lầm chỉ cần nói lời xin
lỗi rồi sau đó cảm ơn thì tớ liền tha thứ cho cậu.”

Tô Nhan phe này nói cực kỳ có thứ tự, bày ra bộ dạng có thể bức
người, hai mắt sáng to hết sức nhìn hắn.

“Được. Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”. Hứa Triết Quân nói xong,
Tô Nhan lại đột nhiên thay đổi bộ dạng đối phó, đôi mắt phát ra ánh nhìn kỳ dị ,
bộ dạng giống như một con sói đang bị đói. Hứa Triết Quân không khỏi lui từng
bước, bảo trì khoảng cách an toàn.

“Mời tớ ăn cơm. Sau đó đối với tớ cung kính nói “Chị Tô, em sai
lầm rồi, là em ngu xuẩn không có nhìn ra trí tuệ vĩ đại của chị, xin chị tha thứ
cho em.””

Nghe được lời nói của Tô Nhan, Hứa Triết Quân không khỏi cảm thấy
huyệt thái dương một trận run rẩy đến đau cả đầu, chị Tô sao? Nha đầu kia đúng
thật là được voi đòi tiên, lập tức trở thành chị Tô sao? “Được, vậy cậu không
tham gia thi thì sẽ làm thế nào đây?” Hứa Triết Quân chậm rãi mở miệng hỏi
.

“Làm sao bây giờ? Cậu nói làm sao bây giờ?” Tô Nhân nâng khuôn
mặt hỏi lại.

Khóe miệng
Hứa Triết Quân xả ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn nói “Dễ thôi,nếu cậu không thi
thì tớ đây đành chịu thiệt để cậu lấy thân báo đáp vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.