Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 40: Có cho lại lần nữa cũng không cần



Tô Nhan
tối hôm qua thực sự là rất hưng phấn, tuy rằng từ lúc 10h tối Hứa Triết Quân đã
thúc giục lên giường đi ngủ nhưng là cứ thế lăn qua lăn lại ép buộc đến rạng
sáng tầm 1 hay 2h gì đó mới chính thức ngủ được. Cho nên dù hẹn nhiều cái đồng
hồ để rời giường nhưng buổi sáng đó đúng là gian nan vạn phần, đợi xe đến khi
lên xe thì Tô Nhan rút cuộc là chịu không được nữa, nắm mặt lại liền ngủ
ngay.

Đợi cho đến thời điểm Tô Nhan bị Hứa Triết Quân đánh thức, xe đã
đến bến xe của trấn. Sau khi xuống xe, Hứa Triết Quân kêu hai xe ba bánh, trực
tiếp đi đến phía tây hàng rào cảnh khu. Tô Nhan cúi đầu, dùng tay nghiên cứu tòi
để không lâu sau có thể đơn độc phản kháng lại yêu nghiệt này. Đợi cho Hứa Triết
Quân lấy được hai phiếu, hai người liền vào cảnh khu.

“Oa, thế nhưng là đi thuyền sao?” Tô Nhan nhìn thuyền gỗ đang
chậm rãi lướt trên mặt hồ, tay không ngừng nghỉ chụp ảnh chút
nào.

Hứa Triết Quân nhìn vẻ mặt hưng phấn, hai mắt lóe sáng của Tô
Nhan mà mỉm cười. Tính tình nha đầu kia khẳng định lười đến cái gì cũng chưa lên
mạng tìm hiểu qua. Lần này Hứa Triết Quân nghĩ oan uổng Tô Nhan rồi, nói như thế
nào tốt xấu gì cô cũng ngó qua một chút chứ, lên mạng tìm hiểu qua về Ô Trấn xem
một chút. Đương nhiên cũng không cần ghi nhớ cái gì.

Tô Nhan đưa tay kéo kéo một hồi lâu đã rất hưng phấn không thể
khống chế được mình nữa rồi, Hứa Triết Quân nhéo nhéo cái mũi của cô, khẽ cười
nói, “Chúng ta đến nơi nghỉ ngơi trước, đem đồ đạc cất đi rồi hãy đi dạo. Vẫn
còn thời gian mà, đừng nóng vội.”

Mắt nhìn thấy hành lý trên tay Hứa Triết Quân, Tô Nhan cũng biết
là mình đã rất kích động, gật gật đầu, ưng thuận theo “Uh, chúng trước đi đến
nơi nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?”

“Nếu ở Cổ Trấn thì đương nhiên là nghỉ ngơi ở nhà trọ của người
dân ở đây rồi.” Nắm tay Tô Nhan, Hứa Triết Quân mang theo cô hướng tới bên trong
cảnh khu bên cạnh mà đi tới.

Buông mọi thứ trong tay ra, Tô Nhan tùy tiện đi một vòng. Đúng,
rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khái, phương tiện đều đầy đủ hết, Tô Nhan đối với
nơi nghỉ ngơi này rất vừa lòng. Thuận tiện, trong bụng Tô Nhan còn đang phỉ
báng ba người trong phòng ngủ của mình một chút.

Từ khi biết Tô Nhan cùng Hứa Triết Quân, hai người muốn đi Ô Trấn
qua Noel, hơn nửa chỉ có hai người thì ba người trong phòng ngủ của cô đã không
còn bình tĩnh đượ nữa. Các cô theo thứ tự thay phiên nhau không ngừng nhắc nhở
Tô Nhan phải cẩn thận, nói cái gì hai người ở thì rất nguy hiểm, trăm ngàn lần
đừng để bị hắn ăn cho mạt hết.

Nhưng là Hứa Triết Quân thuê phòng hai người, hai giường, cũng sẽ
không xảy ra chuyện gì đi chứ. Đứa nhỏ này vẫn là thực chính trực, ba người
trong phòng ngủ của mình thật rất đáng khinh, nghĩ loạn thất bát tao nhiều như
vậy, Tô Nhan nghĩ như vậy.

“Như thế nào lại ngẩn người? Vừa rồi còn không phải là la hét
muốn đi ra ngoài dạo sao?” Phát hiện Tô Nhan ngồi một mình ngẩn người, Hứa Triết
Quân đi đến bên người cô, đưa tay bắn nhẹ lên trán cô một
chút.

Tô Nhan phục hồi lại tinh thần, cười hì hì, “Chúng ta đi ra ngoài
đi.”

Nói xong, trên lưng mang balo nhỏ, đưa tay lên kéo Hứa Triết Quân
ra cửa.

“Thật xinh đẹp.” Ngồi ở trên chiếc ghế đu, Tô Nhan nhịn không
được mà tán thưởng. Cô thật sự rất thích Ô Trấn, xinh đẹp im lặng, tràn ngập ý
nhị, làm cho người khác không thể rung động. Đi ở Ô Trấn, Tô Nhan cảm nhận được
sự thoải mái trước nay chưa từng có. Giờ khắc này, cô cái đều không cần nghĩ,
chỉ cần dụng tâm lẳng lặng cảm thụ hết tất cả mọi thứ chung quanh là được
rồi.

Trên mặt Hứa Triết Quan hiện lên nụ cười thản nhiên mà yếu ớt,
“Uh, mệt sao?”

“Không sao.” Tô Nhan lắc đầu, sờ sờ bụng có chút khô quắt, nhìn
nhìn sắc trời đã hơi tối, quyệt miệng, đôi mắt liền sáng ngời làm nũng nói
“Nhưng là em đói bụng. Anh xem, bụng cũng đã bắt đầu kêu rồi
nè.”

“Bên trong bụng em ẩn dấu hình cầu gì sao? Như thế nào lại kêu
như vậy? Sẽ không phải là quả bóng đá đi?’ Hứa Triết Quân nhìn cô vuốt bụng của
mình, nhìn bộ dạng đáng yêu của đôi mắt tròn to của cô, nhịn không được muốn đùa
giỡn cô.

“Nào có?” Tô Nhan cả giận nói, trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một
cái, “Rõ ràng là đã đói khô quắt thành như vậy, ngực với lưng dính với nhau rồi
nè. Hứa Triết Quân, anh muốn để em chết đói sao?”

Rõ ràng là khẩu khí bắt đầu phẫn nộ, đến cuối cùng thế nhưng lại
biến thành giọng làm nũng thế này.. Cánh môi hồng quyệt thật cao, như là mời
người hái. Đôi mắt đen như mực của Hứa Triết Quân chùm xuống, khóe mắt thoáng
nhìn tới đám người, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

“Đi thôi. Anh mang em đi ăn nào.”

Tô Nhan không tự giác khi nghe đến ăn cơm mà lập tức đứng lên,
cười cười “uh.”

Ăn uống no đủ, Tô Nhan vỗ vỗ bụng tròn vo, thế này mới biến thành
quả bóng thật. Vụng trộm liếc mắt ngắm nhìn Hứa Triết Quân bên cạnh một cái, Tô
Nhan nhẹ nhàng thở ra. Hoàn hảo, người này không chú ý, bằng không còn không
biết hắn sẽ cười thành cái dạng gì đâu.

“Ăn nữa sao?” Hứa Triết Quân có chút buồn cười
hỏi.

Tô Nhan xấu hổ nhìn sang một bên, quả quyết phủ nhận, “Không
có.”

Khóe môi Hứa Triết Quân nhếch lên, cũng không mở miệng bóc trần
cô, chính là nắm tay cô rồi cười “Đi thôi, đi tới hàng rào phía Tây kia, nơi địa
danh nổi tiếng du ngoạn buổi tối nào.”

Thấy hắn khó có khi không nói lời ác độc, Tô Nhan có chút kinh
ngạc nhưng vẫn là gật gật đầu, đáp “uh.”

Hai người bước đi chậm, xuyên qua những ngõ hẹp dài ở Ô Trấn, đôi
lúc dừng lại chụp ảnh lưu niệm.

“Anh xem qua ‘Kiếm Vũ’ chưa?” Vuốt tảng đá lạnh lẽo nơi tay, đứng
ở trên cầu đá, nhìn dòng nước cùng những con thuyền đang ở phía dưới, Tô Nhan
nghiêng đầu mở miệng hỏi.

“Ta nguyện hóa thân thành cấu đá, chịu năm trăm năm gió thôi, năm
trăm năm phơi nắng, năm trăm năm mưa đánh nhưng cây cầu ấy chỉ cho cô gái trẻ đi
qua trên đó.” Hứa Triết Quân xoay người nhìn Tô Nhan, ánh mắt trầm thấp, đôi môi
mỏng phun ra những lời này.

Tô Nhan kinh ngạc nhìn Hứa Triết Quân giống như bị ánh mắt kia
ghim tại chỗ, không thể nhúc nhích. Khéo môi Hứa Triết Quân hiện lên nụ cười
nhạt, ánh mắt đầy ôn nghu kia muốn đem Tô Nhan hòa tan vào trong người mình. Hắn
cúi đầu ở bên tai Tô Nhan nhẹ giọng nói, “Tô Nhan, anh nguyện
ý.”

Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, làm khuôn mặt Tô Nhan hồng tới
tai. Lời nói của hắn rất nhẹ, dừng lại trong lòng Tô Nhan, nổi lên một gợn sóng,
không thể đình chỉ rung động.. Thời khắc như vậy, Tô Nhan không thể nói cũng
không thể suy nghĩ được gì. Những lời này của Hứa Triết Quân giống như một câu
chú ngữ, đem linh hồn của Tô Nhan đi mất.

Màn đêm đã sớm buông xuống, đối mặt với người trước mắt đang thất
thần có chút ngốc, Hơn nữa khuôn mặt của Tô Nhan đỏ rần lên còn không hề nhúc
nhích khiến Hứa Triết Quân không còn nhẫn nại được nữa, cúi đầu thưởng thức đôi
môi đỏ mọng ngọc ngào kia, trằn trọc mút lấy, nhấp nhám lấy vị ngọt làm cho hắn
khó có thể quên kia.

“Em tính đứng như vậy tới khi nào?” Cúi đầu nhìn Tô Nhan đang
chôn ở trong lòng mình không chịu đi ra, Hứa Triết Quân cười nói. Nha đầu kia từ
sau khi phục hồi lại tinh thần, liền hoàn toàn như thế.

Nghe được tiếng cười của Hứa Triết Quân, Tô Nhan cảm thấy bực
tức, đưa tay hung hăng đánh hắn một phen. Khi nghe được tiếng hắn đau mà kêu rên
thì cô mới có chút bớt giận. Tên này đúng là không làm được gì tốt thế nhưng lại
đứng ở đây mà hôn cô. Cũng không phải không có người khác đi ngàng qua. Cái này
khẳng định bị người khác nhìn thấy…. Tô Nhan khóc không ra nước mắt, tâm như
muốn nhảy sông.

Hứa Triết Quân sờ sờ lên đầu của cô, nghe được tiếng hát từ dưới
cầu truyền tới, mới nói, “Anh mang em đi quán bar chơi nhé?”

Quán bar? Tô Nhan sửng sốt, lớn như vậy nhưng cô cho tới bây giờ
không có đi qua quán bar chơi lần nào. Tô Nhan cũng nghe được tiếng hát từ dưới
cầu truyền tới, nhưng là nghĩ đến chuyện vừa rồi lại nhất thời rối rắm. Cô không
biết nên làm như thế nào mới tốt.

“Nếu em nghĩ muốn tiếp tục làm phong cảnh cho người ta ngắm nhìn
thì anh cũng không ngại đâu.”

“Đi. Hiện tại phải đi.” Nghe nói như thế, Tô Nhan lập tức liền
đưa ra quyết định.

Đợi cho đến cửa quán bar, nhìn đến tên quán bar Tô Nhan lập tức
nghĩ đến câu nói vừa rồi của Hứa Triết Quân với cô khi ở trên cầu. Gọi tên là gì
cũng không được, cố tình gọi là trở về năm trăm năm. Tô Nhan có chút buồn bực,
cô hôm nay thật sự cùng năm trăm năm có nghiệt duyên.

Nhìn đến người sai vặt của quán bar, Hứa Triết Quân cũng không
nhịn được bật cười. Phát hiện khuôn mặt rối rắm của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cũng
không tính nói thêm cái gì kích thích cô nữa, trực tiếp mang cô vào trong quán
bar.

Múc một ly kem, Tô Nhan khá khinh bỉ trừng mắt nhìn Hứa Triết
Quân một cái. Người này gọi cho chính mình một ly whisky nhưng đến phiên cô thì
chỉ có ly kem cùng nước chanh. Cô vừa định kháng nghị hai câu thì đã bị cái nhìn
ôn nhu như nước kia kìm hãm lại, trên thực tế làm cho cô sợ hãi, tươi cười mà
đem lời đến cửa miệng nuốt về. Trong lòng Tô Nhan rất tức
giận.

“Làm sao vậy?” Cảm nhận được ánh mắt của Tô Nhan như muốn ăn tươi
nuốt sống mình, Hứa Triết Quân nghiêng đầu hỏi.

“Hừ.” Tô Nhan hừ lạnh một tiếng, mất hứng quan tâm
hắn.

Hứa Triết Quân nhíu mày, “Anh vì muốn tốt cho em, tửu lượng của
em mới một ly đã gục mà còn muốn uống rượu sao? Anh cũng không nghĩ em sau khi
uống rượu…”

“Còn anh? Có cho em cũng không cần?” Tô Nhan bùng nổ, lời nói
này làm cho người ta oán giận. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, một ánh mắt lạnh lẽo
liền làm cho Tô Nhan đông cứng. Hứa Triết Quân nhếch môi, cười đến rất chi là ôn
nhu, chính là ánh mắt kia lại làm cho tiểu tâm can của Tô Nhan cảm thấy lanh,
rất lạnh, đáng sợ…

Tô Nhan nhịn không được rụt đầu, cô cảm thấy sự an toàn của cô
hiện tại không có đảm bảo.

Không ngờ được Hứa Triết Quân đưa tay gõ lên trán của cô, thản
nhiên nói một câu, “Đừng suy nghĩ miên man nữa, hãy nghe hát đi. Ngồi chơi, nghỉ
ngơi một lát. Chờ tối nay chúng ta lại trở về.

“Uh.” Tô
Nhan như được đại xá, dùng sức gật gật đầu, có điểm kích động nhưng cũng cảm
thấy may mắn cho nên cô hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt của Hứa Triết Quân, còn có
khéo miệng nhếch lên nhưng lại như không cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.