Dưới thời
tiết cực nóng của đợt tập quân sự này, đối với một người hàng năm thiếu khuyết
vận động, lười đến trở thành hủ trạch mà nói là thời điểm mấu chốt khó có thể
vượt qua cỡ nào a.
Vì thế bạn học Tô Nhan cắn răng kiên trì qua hai ngày, hoa lệ ngã
xuống.
“Tỉnh rồi sao?” Tô Nhan mở to mắt, điều đầu tiên nhìn thấy chính
là vẻ mặt lo lắng của Tần Mộc Phong.
Kéo kéo khóe miệng, Tô Nhan nhẹ nhàng gật gật
đầu.
“Chính là bị cảm nắng, sau đó thân thể có điểm không khỏe, cũng
không có gì khác đâu.” Tay Tần Mộc Phong để ý đến tóc mái trên trán Tô Nhan, nhẹ
giọng nói “Nếu không ngày tập quân sự lần sau sẽ không đi nữa
sao?”
“Có thể chứ?” Tô Nhan có chút chờ mong.
Tần Mộc Phong hé miệng cười “Đương nhiên, nếu em không nghĩ đến
thôi.”
“Thật sự sao?” Ánh mắt Tô Nhan tỏa sáng, đây quả thực chính là
hạnh phúc từ trên trời giáng xuống a.
Vừa thấy bộ dạng của Tô Nhan thì đã biết cô tuyệt đối không muốn
tham gia đợt tập quân sự này.Vừa khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Nhan,
Tần Mộc Phong cười cười nói, “Anh buổi tối sẽ giúp em đi xin.”
“Vâng.” Tô Nhan nặng nề mà gật gật đầu, trên mặt nở nụ nụ cười
tươi sáng cực kỳ, “Học trưởng Mộc Phong tốt nhất.”
Thời điểm Hứa Triết Quân đẩy cửa vào nhìn đến một màn như thế này
: tay của Tần Mộc Phong thân mật đặt ở mép tóc của Tô Nhan, Tô Nhan lại còn cười
đến động lòng người, trên gương mặt lộ ra vẻ đáng yêu của một đứa trẻ, hai con
ngươi lóe sáng, cái kịch tình kia chỉ còn thiếu nước là bổ nhào trên người Tần
Mộc Phong mà thôi.
Đương nhiên câu Tô Nhan nói “Học trưởng Mộc Phong tốt nhất.” Hứa
Triết Quân cũng không thể nào bỏ sót.
Đợi cho đến khi Tô Nhan chú ý tới Hứa Triết Quân đang đứng cạnh
cửa, nét tươi cười trên mặt cô có chút cứng lại, theo bản năng hướng bên cạnh
giường cùng Tần Mộc Phong bảo trì khoảng cách, Không biết vì sao cô đột nhiên có
loại cảm giác mình làm sai… cảm giác chột dạ? Cùng cảm giác với thời điểm
trước khi thi vào cao đẳng đại học mà vụng trộm lên chơi trên máy tính bị ma
trảo của mẹ phát hiện được.
Tóm lại, đối mặt với chính khuôn mặt cười mà như không cười của
Hứa Triết Quân, Tô Nhan cảm thấy không có một chút từ trước đến nay nhưng lại có
cảm giác như có sự nguy hiểm, tuy rằng Tô Nhan không biết cảm giác nguy hiểm này
là sao đây. Khi đầu óc Tô Nhan còn không còn phản ứng kịp thì thân thể đã nhanh
có phản ứng rồi.
Nắm chăn trùm lên đầu, không có hố liền tạo ra cái ổ này nha, ở
trong chăn là an toàn nhất.
“Vẫn là vui vẻ nhỉ, tớ đang hoài nghi cậu có phải hay không là
giả bộ bất tỉnh.” Không quá lâu sau, Tô Nhan chợt nghe được thanh âm lạnh lẽo
của Hứa Triết Quân vang lên bên canh.
Tô Nhan ở trong chăn đuối lý, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng
trắng trước mặt, muốn định phản bác nhưng là cuối cùng ngẫm lại vẫn là quên
đi.
“Bạn học Hứa
là tới thăm A Nhan sao?” Động tác liên tiếp của Tô Nhan làm cho đáy mắt Tần Mộc
Phong buồn bã.
Hứa Triết Quân loan loan khóe miệng, nhìn Tần Mộc Phong còn không
có thu hồi tay bèn cười nói, “Vâng, cảm ơn học trưởng chiếu cố nha đầu kia, vất
vả cho anh rồi.”
“Không vất vả, hơn nữa đây là việc mà tôi phải làm.” Tần Mộc
Phong nhìn Hứa Triết Quân, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo vài phần khiêu
khích nói “Cha mẹ A Nhan đem cô ấy phó thác cho tôi,tôi đương nhiên phải chiếu
cố tốt cô ấy rồi.”
“Phải không?” Hứa Triết Quân từ chối cho ý kiến, chống lại ánh
mắt mỉm cười của Tần Mộc Phong, không có nửa phần nhượng bộ.
Tay nhẹ nhàng chụp lấy cái chăn, Hứa Triết Quân lôi chăn rớt ra
chống đỡ khuôn mặt ngơ ngác của Tô Nhan, ngữ khí mang theo vài phần giáo dục,
“Còn không mau đi ra sao? Cậu là đồ ngu ngốc, như thế nào không biết xấu hổ như
thế hả? Luôn làm phiền học trưởng như thế chứ? Còn không mau cùng học trưởng nói
tiếng cảm ơn đi.”
Tô Nhan chớp mắt to có chút đáng thương nhìn Hứa Triết Quân, đại
khái bình thường bị Hứa Triết Quân giáo dục quen rồi, nghe hắn nói như vậy thì
Tô Nhan lập tức nhu thuận hướng về phía Tần Mộc Phong nói lời cảm ơn, “Học
Trưởng Mộc Phong, cảm ơn anh. Lần này thật sự là phiền đến anh
rồi.”
Kết quả là sắc mặt Tần Mộc Phong cứng đờ, mà Hứa Triết Quân thì
vừa lòng nở nụ cười.
“Đứa ngốc, cùng anh nói cảm ơn gì chứ. Đây là việc anh nên làm
mà.” Tần Mộc Phong vỗ vỗ đầu Tô Nhan, cười nói.
Nhìn đến động tác của Tần Mộc Phong, ánh mắt Hứa Triết Quân xẹt
qua một tia u ám. Nhìn vật sở hữu của chính mình bị người khác nhúng chàm, khóe
mắt Hứa Triết Quân bị động tác kia làm cho cười đến đáng sợ, con ngươi thâm đen
nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tần Mộc Phong, làm như cảnh cáo mà Tần Mộc Phong cư
nhiên là không chút nào nhượng bộ đón nhận ánh mắt của hắn.
Nhìn hai người cứ mắt đối mắt một chỗ giống như hỏa tinh phát ra
ma sát “tách, tách” vậy.
Tô Nhan xê dịch thân mình về phía sau, ánh mắt di động trên hai
người kia, trên mặt có chút ngờ ngợ.
Đúng lúc này cửa phòng y tế lại một lần nửa bị mở ra, đầu tiên là
Lăng Sở Sở rồi sau đó làm Cố Vi Ngôn và cuối cùng là Trần Tuyền. Nhìn đến hai
người đàn ông đang ở bên giường Tô Nhan giằng co, ba người nhìn thoáng qua nhau
không biết là các cô đến tột cùng là có đến đúng lúc không nữa? Còn có phải hay
không là thời điểm không tốt?
“Khụ khụ… A Quân, học trưởng Mộc Phong, hai người đều ở đây
sao?” Lăng Sở Sở ho khan hai tiếng, di dời sự chú ý của hai người đàn
ông.
Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn ba người một cái, cười cười gật gật
đầu xem như chào hỏi qua.
“Sở Sở, các em cũng đến đây rồi.” Tần Mộc Pong hướng Lăng Sở Sở
gật gật đầu, đối với Trần Tuyền cùng Cố Ví Ngôn cười cười nói, “Các em là bạn
học cùng phòng của A Nhan sao, anh là Tần Mộc Phong.”
“Xin chào học trưởng, em là Cố Vi Ngôn.”
“Trần Tuyền.”
Thay cho Cố Vi Ngôn cười ho hớ mà trả lời thì Trấn Tuyền chính là
há miệng thở dốc một cái, không có biểu tình gì.
Lăng Sở Sở chạy tới bên giường Tô Nhan, cầm theo chiếc bánh trong
tay đưa cho cô, “Đói bụng lắm rồi phải không? Tớ mang bánh đến cho cậu ăn
đây.”
“Hihi, đúng là tri kỷ Lăng Sở Sở của tớ nha.” Tô Nhan lấy mặt cọ
cọ vào Sở Sở, cười hì hì nói.
“Được rồi.” Lăng Sở Sở cười cười, quay đầu đối với hai người đàn
ông nói, “Các anh đều còn có chưa ăn qua cơm chiều đi? A Nhan đã có chúng em
chiếu cố rồi, hai người đi ăn cơm đi.”
Trong ánh mắt Lăng Sở Sở rõ ràng viết, hai người các ngươi cho dù
quyết đầu cũng đi ra ngoài cho tôi, đừng quấy nhiễu A Nhan nhà tôi tĩnh
dưỡng.
Hứa Triết Quân cùng Tần Mộc Phong nhìn ánh mắt đối phương, đều
sáng suốt lựa chọn rời đi.
“Tốt lắm, đều đi rồi. Cậu có thể nói, vừa mới rồi cậu rút cuộc là
suy nghĩ cái gì đi.” Thấy hai người đều đi ra ngoài, Lăng Sở Sở nhìn vào Tô Nhan
đang vùi đầu ăn, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú.
“A…” Nhìn vẻ mặt hứng trí cao của Lăng Sở Sở, Cố Ví Ngôn hỏi,
“Chuyện thú vị nhỉ?”
“Hi hi…. dù sao tớ cảm thấy sẽ làm cho lòng tớ tích lũy thêm
chuyện tình thú vị này nữa.” Lăng Sở Sở lọ ra một hàm răng trắng noãn, cười gian
nói, “Nói đi… biểu tình của cậu tớ có thể đoán dược ba
phần.”
“Khụ khụ…” Tô Nhan ho khan hai tiếng, hé miệng nói, “Hai người
bọn họ, làm sao có thể như vậy đâu?”
Hai mắt Cố Vi Ngôn sáng lên, đi lên bên cạnh hỏi “Như thế
nào?”
Tô Nhan nhìn cô ấy nhíu mày một cái rồi nói, “Hứa Triết Quân đã
có Mộc Thiên rồi, một cái phúc hắc công một cái trung khuyển thụ, rất xứng đôi
a. Học trưởng Mộc Phong nói như thế nào cũng là anh trai của Mộ Thiên, như thế
nào lại cùng em trai của mình tranh chứ? Như vậy là không đúng… tuy rằng loại
chuyện này không có thứ tự trước sau nhưng là…”
“Hả?” Trần Tuyền có cảm giác hóa thạch nha.
“Các cậu vừa mới không thấy được sao? Tầm mắt hai người kia giằng
co cùng một chỗ, hoàn toàn đem một người đang sống lù lù như tớ đây đá sang một
bên.. tớ đều cảm giác được hai người bọn họ yêu ra hỏa ra hoa nha. Ai, việc
chuyện tình cảm này quả nhiên rối rắm a.” Tô Nhan hoàn toàn không nhìn đến ba
người bạn bên cạnh mìh đã muốn hóa đá từ lâu, cứ tự mình nói thì thầm như
thế.
Học trưởng Mộc Phong, A Quân… các ngươi hãy bảo trọng. Lăng Sở
Sở nhịn không được ngửa mặt 45 độ lên nhìn trần nhà, yên lặng cầu
nguyện.