Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ

Chương 30



Tôi nhắm mắt , tựa đầu vào ghế ~ Cái ngày mà tôi mong đợi cũng đã đến . Hí hí , tôi đang trên đường từ Hà Nội vào Hồ Chí Minh đây =]] Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới được ngồi máy bay và đi tới thành phố Hồ Chí Minh đấy =]] xúc động quá =]] lại còn ghế hạng sang nữa chứ ~

Chuyến đi 2 ngày thôi hà ~ Nên phải quẩy nhiệt tình . Tôi thỏa mãn cười 1 cái rồi chìm vào giấc ngủ .

Rất lâu sau đó , có một tiếp viên vỗ vai tôi tỉnh dậy , nói rằng đưa đồ ăn lên . Tôi vương vai một cái , gật gật đầu . Chị tiếp viên mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay người bước đi . Lúc bấy giờ tôi mới lờ mờ tỉnh ngủ .

Mấy giờ rồi nhỉ ? Tôi lôi điện thoại ra , ồ , đã 8 giờ tối , cũng khá muộn rồi nhỉ ~ Sao tôi lại có thể quên tôi và hắn bay chuyến tối cơ chứ ~ Chép miệng một cái , tôi nhìn quanh khoang máy bay . Đúng là hạng sang , điều hòa mát rượi , nội thất hiện đại , ghế vô cùng thoải mái và có hẳn bàn trước mỗi cái ghế :”> Bên cạnh có TV , có đèn bàn , ánh điện sáng choang :”> Trên đầu là giá treo hành lí nhiều vô kể .

Đối diện tôi , còn ai ngoài hắn . Vấn đề là hắn có vẻ đang rất tập trung vào cái điện thoại , không một chút chú ý tới tôi :’> vậy cũng tốt .

Tất nhiên là tôi vô cùng phấn khích . Vội vàng giơ máy lên tự sướng :33 Hí hí , từ ngày có điện thoại mới , tôi chăm chỉ tự sướng hơn hẳn :3 chụp nét quá mà ~ Và cũng từ ngày chuyển nơi ở , có ô tô đưa đón , tôi tự thấy mình có chút xinh ra :3 suốt ngày ngồi phòng điều hòa nên da trắng hơn hẳn :3 Ăn ngon , mặc đẹp , khiến tôi đầy đặn hơn chút :3 chưa kể cũng rủng rỉnh túi , cũng biết cách tự làm đẹp hơn :3

Tôi hướng mặt về phía cửa sổ đầy mây và sương mù , vừa cười vừa chụp . Sau đó , lập tức post lên facebook với dòng trạng thái ” Đang ngồi trên máy bay nè ~ Mây mây ~ muốn được thò tay ra chạm vào mây quá ~ ”

Vừa up lên , sau 1 phút đã 20like :’))) Ok , từ hồi trở thành quản lý của hắn nên nổi tiếng hơn hẳn . Con An cũng lập tức nhảy vào cmt :

An xinh : [ Đi đâu :”3 đi đâu sao không rủ chế ~ ]

Nga Thanh Nguyễn : [ Người ta đi công tác mà :’x ]

An xinh : [ Đi công tác với Lâm Lâm ? ]

Nga Thanh Nguyễn : [ Ừm ~ ]

Anh xinh : [ Sướng vl ~ Mày ăn gì mà sướng vậy Nga :’x à đừng quên 1 chuyện … ]

Nga Thanh Nguyễn : [ cái chữ kí chứ j :’x rồi rồi ]

An xinh : [ Tốt . Chế đi bar đây . Tạm biệt cưng . ]

Nga Thanh Nguyễn : [ Ok . ]

Tôi chăm chú nhìn màn hình , lướt facebook 1 hồi thì nhận thông báo [ Lâm Vũ vừa like ảnh của bạn ] -.-

Hóa ra anh ta cũng lướt facebook -.- tỷ năm mới like người ta được cái ảnh ~ chậc . Tôi không thèm để ý nữa , tiếp tục lướt và lướt .

1 lát sau , có một cô tiếp viên mang đồ ăn vào , lần lượt đặt trước mặt tôi và hắn . Mắt tôi thì vẫn dán vào màn hình nên gật đầu cái rụp . Mãi đến khi chị tiếp viên đi xa rồi tôi mới tắt mày và nhìn xuống .

Cánh gà rán , khoai tây chiên , 1 miếng pizza , 1 cái hăm-bơ-gơ và 1 … que kẹo bông o_o

Tôi cầm que kẹo lên , vô cùng thích thú ~^^~ Xoay tới xoay lui ngắm cho kĩ . Kẹo làm từ dường , phồng phồng , mềm mềm nằm trong 1 que được bọc bằng túi trắng trong suốt ~ Bao năm rồi chưa ăn cái kẹo này nhỉ ~ Chộ ôi , nhìn nó cứ na ná giống mây sao á :3

Tôi vui vẻ ăn hết suốt cơm rồi từ từ bóc túi bóng ra và thưởng thức kẹo =]] Chộ ôi , ngọt quá trời ~ Vừa cắn miếng nào nó lập tức tan ra . Ai mà hiểu ý tôi thế ~

Ớ mà khoan =.= Tôi quay sang nhìn Vũ Lâm rồi nhìn vào suất ăn của anh ta , hoàn toàn không có que kẹo nào cả . Vậy sao tôi lại có ? Nghĩ một hồi rồi tôi đánh bạo hỏi :

” Này , anh ăn hết que kẹo bông của anh rồi hả ? ”

” Kẹo bông đó … là tôi đặt riêng cho cô . ” Khuôn mặt không thèm nhìn người ta lấy một lần , đáp hờ hững nhưng gây sốc quá =.=

” Hả ? ” @@ Chém gió đi =.= Anh ta mà lại có thể tốt bụng như vậy cơ á ???

” Chẳng phải cô nói muốn được chạm vào mây sao ? ”

” … ” Tự tát xem mình tỉnh hay mơ nào . Sao tự dưng anh dễ thương quá vậy ~ =w=

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Máy bay vừa đáp . Tôi và hắn bí mật xuống máy bay , bí mật lên ô tô đã chuẩn bị sẵn của công ty GM , bí mật vô khách sạn =]] nói chung cái gì cũng bí mật hết ~

Chúng tôi thuê 2 phòng đối diện nhau , mỗi người ở 1 phòng . Tôi kéo vali vào phòng , đóng cửa lại . Một căn phòng toàn màu tím =w= lãng mạn ghê . Ánh đèn tím , giường cũng tím , bàn ghế cũng tím =w= có cảm giác như vừa vào phòng tân hôn vậy .

Tôi nhún vai . Lấy quần áo ra đi tắm .

Sau khi tắm xong , tôi lấy điện thoại ra gọi cho bên trụ sở GM tại Hồ Chí Minh .

” Alô ”

” Xin chào ! Tôi là Nguyễn Thanh Nga , quản lý của ca sĩ Vũ Lâm . ”

” À vâng , chào cô ! ”

” Xin hỏi , poster và đĩa cd dành cho buổi kí tặng ngày mai đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ ? ”

” À , đã chuẩn bị xong . Có việc gì không ? ”

” Anh mang tới cho tôi mỗi thứ 11 cái ngay bây giờ được chứ ? ”

” Vâng . Địa chỉ khách sạn là ? ”

” khách sạn HUNDER , đường vvv , phố bbbb , phòng 295 ”

” Được rồi . ”

” Cảm ơn ” Tôi cúp máy , cắn môi .

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

1 lát sau , có nhân viên khách sạn mang lên cho tôi và nói có người gửi . Tôi kiểm tra lại số poster và cd . Xong xuôi , tôi ôm tất cả sang phòng Vũ Lâm .

” Ping Pong ” Chuông cửa vang lên . Một lát sau , anh ta mở cửa , thò đầu ra : ” Có chuyện j ? ”

” Đây là 10 poster và 10 cd , phiền anh ký trước . ”

” Sao lại phải ký trước ? ”

” À , đây là chỉ thị từ cấp trên , dùng để kí cho nhanh và phục vụ quảng cáo . ”

” Ừm ” Anh ta gật đầu , lấy đồ trong tay tôi . Tôi thở phào một cái , lập tức trở về phòng . Nhưng ….

” Khoan đã . ” Anh ta gọi lại . Tôi giật thót tim , run run :

” Sao vậy ? ”

” Cô đi mua cho tôi ít bánh tráng trộn nhé ! ” Anh ta rút ví ra , đưa tôi tờ 100 nghìn .

Tôi hờ hững ” Thích thì anh kêu nhân viên khách sạn được mà . ”

Anh ta nheo mắt lại đầy nguy hiểm ” Tôi bảo cô đi . ”

” Tôi không đi . ” >”

” Được ! Không đi cũng được . ” Anh ta dịu giọng lại , cười khẩy ” Tháng này cô bị trừ 2 triệu . ”

” Cái gì ? Anh … anh … ” Tôi tức điên , suy cho cùng thì ca sĩ vẫn có quyền đuổi và trừ lương quản lý =.= Thôi vậy , đằng nào tôi cũng vừa lừa anh ta xong …

” Hừ ! Thôi được . ” Tôi bặm môi , nhận tiền rồi quay đi . Tên thần kinh , 10h tối còn ăn bánh tráng trộn =”=

Tôi ra khỏi khách sạn , đi lòng vòng quanh đấy rồi hỏi đại một người đi đường chỗ mua bánh tráng trộn , cũng may gặp được người tốt bụng chỉ đường cho :

” Cháu đi tới đầu phố vvv , có con đường ẩm thực nổi tiếng đấy , bánh tráng trộn ở đó ngon lắm ! ”

” Dạ vâng ! Còn xa không chú ? ”

” Tầm 200m thôi ! ”

” Dạ ! Cháu cảm ơn . ” Tôi cúi đầu rồi chạy liền 1 mạch , 200m đi taxi làm gì cho phí tiền cơ chứ ~

Tôi chạy . Thời gian đâu mà ngắm với nghía ~ Trời tối thui hà ~ Tôi sợ nhất là đi đường buổi tối , nhiều tệ nạn =.=

Tất nhiên , chẳng bao lâu đã ra tới đầu phố , mọi thứ huyên nào hẳn lên ~=w=~ Nhiều hàng rong , quán xá quá đê ~ Thơm quá chừng luôn ý . Tôi mê man đi từng bước vào , hít hà mùi thơm đồ ăn . Chẹp ~ thòm them ~

Hay là tôi ăn một ít nhỉ :”> Có sao đâu , còn sớm mà . Nghĩ vậy , tôi tạt ngay vào một quán , nếm món sữa ngô Sài Gòn coi . Rồi cả món bánh mì chảo , nộm , trà sữa , xoài , cóc , me , …. Ngon quá !

Tôi chìm trong đồ ăn cho đến khi no căng bụng thì cũng đã gần 11h o_o Vội vã mua bánh tráng trộn cho hắn rồi về . Cũng may là khách sạn này nằm ở mặt phố đáy :”) Cơ mà vỉa hè cứ tối tối , rồi ánh đèn đường chập chờn , tiếng mô tô phân phối lớn , tiếng rú rít của những tên xăm trổ đầy mình trên phố làm tôi hơi sợ , vội vã chạy đi .

” Á … ưm ưm … ” Vừa đi xẹt qua một con ngõ , có một bàn tay thô ráp nắm lấy tóc tôi , bịp chặt miệng tôi lại rồi từ từ kéo vào trong con ngõ tối hun hút ấy . Tôi giãy mấy cũng không thoát được sức đàn ông to khỏe .

Làm sao bây giờ ‘~~’ Tôi sợ quá ! Tôi rất sợ . Hic … hic … Nước mắt rơi lã chã , thần inh tôi yếu lắm T^T Đừng hù tôi mà … huhu .

Tên đó thấy tôi khóc dữ quá liền ném tôi vào tường , chĩa dao về phía tôi , giọng khàn khàn :

” Khóc cái gì . Đưa tiền mau ! Không tao cắt cổ mày . ”

Tôi mở to mắt . Mọi thứ đều tối om , tôi không thể nhìn rõ mặt gã , chỉ biết trông gã vô cùng to lớn với cái đầu trọc lọc và con mắt hung hăn . Trong bóng tối , con dao lóe lên một tia sáng , lòng tôi rung lên một cỗ sợ hãi .

Tôi moi hết chỗ tiền lẻ trong người ra đưa cho gã . Gã hí hứng nhận lấy vì trông có vẻ nhiều , sờ vào rồi thì như bò điên , vò nát chỗ tiền lẻ , rống lên :

” Mày đùa tao à , con ranh !!!! ”

Gã điên cuồng lao vào bóp cổ tôi . Tôi nấc lên , càng ngày càng cảm thấy khó thở , đến nỗi nước mắt cũng phải ngưng lại , đến nỗi tôi có cảm tưởng lồng ngực mình sớm vỡ , đến nỗi , đến nỗi …….

” KHOAN ĐÃ . ”

1 tiếng hét vang lên . Gã buông lỏng tay , tôi hít lấy hít để không khí , vừa rồi , tôi đã ở ranh giới giữa sống và chết . QUÁ KINH HOÀNG !

” Mày là thằng nào ? ” Gã đứng dậy . Chỉ tay về phía đầu ngõ . Tôi trấn tĩnh lại , quay đầu nhìn theo .

Là Vũ Lâm , anh ta đứng đó , mướt mải mồ hôi , đeo một cái kinh râm bự chảng . Và trên môi vẫn là nụ cười gian tà không thể gian tà hơn . Anh ta dựa vào tường , khoanh tay nói :

” Tôi là anh trai cô ấy . Thả em tôi ra . ”

” Tao muốn tiền . ” Gã gằn giọng , nắm lấy cổ áo tôi , nhấc bổng tôi lên ” Đưa tao tiền không tao giết ả . ”

” Ông muốn tiền ? Được thôi ! ” Anh ta gật đầu , tiến thêm 3 bước , từ từ rút ví ra , cầm 1 xấp tờ 500 nghìn đồng , tung ra .

Oa ! Qúa nhiều tiền , màu xanh chói lóa phất phơ bay . Ôi mẹ ơi ! Thật đã con mắt mà .

Gã buông tay tôi , vồ lấy đống tiền một cách thỏa mãn . Đúng lúc đấy , hắn kéo tay tôi , hô to ” Chạy mau . ” Tôi và hắn dùng hết sức bình sinh chạy một mạch khỏi đó . Gã mải mê nhặt tiền nên cũng chả buồn để ý .

Tôi vắt chân lên cô mà chạy với niền hân hoan như vừa thắng trận ~ THOÁT RỒI ~

Đúng là khi con người vừa thoát khỏi cái chết một cách kì diệu , người ta cảm thấy còn hạnh phúc hơn cả nhặt được tiền T^T Happy ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.