Để quên đi cái ngày chết tiệt hôm qua, cô ngủ nướng, tắt điện thoại, không muốn bị ai đánh thức. Ngủ dậy đã thì đã trưa, cô nấu nướng, ăn uống xong, lại lôi mấy bức tranh dở dang ra vẽ tiếp, quên cả giờ giấc, quên cả bật điện thoại. Cô không biết rằng, anh đang lo lắng gọi cho cô muốn hỏi tình hình ở đó như thế nào, nhưng không thể liên lạc được. Từ sáng tới trưa đều như vậy. Anh sợ cô xảy ra chuyện gì mà không nghe máy, vì bình thường cô đâu có hay tắt máy, cô cũng hay cầm điện thoại theo bên mình, nên muốn đến nhà tìm cô. Nhưng khổ một nỗi, hôm nay bố mẹ anh về nhà rồi, họ không cho anh đi đâu cả. Ăn cơm trưa xong, bố anh lôi anh vào phòng ngồi nói chuyện làm ăn kinh doanh hết cả một buổi chiều. Dù anh chẳng muốn nghe chút nào, vì anh không hứng thú với mấy chuyện kinh doanh, nhưng nghĩ lại, anh cũng không nên chống đối bố mẹ quá, nên đành ngồi nghe bố nói chuyện. Lòng anh như lửa đốt, sợ bà dì quái ác của cô về làm khó cô, lại đánh đập chửi bới cô. Đến tối, anh quyết định dù có thế nào cũng phải đến nhà tìm cô, mặc cho bố mẹ anh có nói gì. Trớ trêu thay, đúng lúc anh đến, cô lại chạy ra ngoài chợ mua thức ăn, vẫn để quên điện thoại không bật. Nhìn cửa khóa, anh thất vọng. Cô đi đâu, làm gì, gọi mãi tại sao không nghe, đến nhà lại khóa cửa. Chẳng nhẽ, vì chuyện hôm qua, cô đã bỏ đi?
Anh điên cuồng gọi cô, lặp lại hàng chục lần. Vẫn không liên lạc được. Trong lòng anh từ lo lắng lại chuyển sang sợ hãi. Anh sợ mất cô, sợ cô bỏ đi khỏi nơi này, anh sẽ không được gặp lại cô nữa. Đúng lúc ấy, điện thoại anh vang lên. Anh vui mừng nghĩ cô gọi cho anh, nhưng hóa ra, là mẹ anh đang gọi.
– Con về ngay đi, bố đang giận lắm! – Giọng mẹ anh khẩn trương
– Con đang bận, chưa về được, mẹ bảo bố hộ con!
Bỗng nhiên đầu dây bên kia có tiếng quát lớn:
– Mày về ngay, tao đốt hết tranh của mày! – Bố anh hét vào trong điện thoại.
Anh sững người. Tranh anh cất rất kỹ, sao bố anh có thể tìm ra được? Nhưng anh có linh cảm xấu, bố anh nói được làm được, anh đành gác chuyện của cô qua một bên, về nhà xem tình hình thế nào.
Về đến nhà, anh chạy vội vào trong, tim như thắt lại khi thấy bố mẹ anh đứng cạnh một đống lửa đang cháy. Anh lao tới, không quan tâm có bị bỏng hay không, lôi những bức tranh cháy dở ra khỏi đống lửa. Có những bức bị cháy một mảng, còn có những bức đã không thể cứu vãn.
Anh xót xa nhìn những tác phẩm của mình, khóe mắt loang loáng nước. Trong đó, bức tranh anh quý nhất là vẽ cô, đã bị xém mất một góc. Anh hết nhìn những bức tranh lại nhìn lên ông bố của anh, lúc này đang tím mặt vì giận.
– Bố hài lòng chưa? – Anh nói trong uất ức
– Mày được lắm! Tao không cho mày ra khỏi nhà, mày vẫn cứ đi! Mày lại đi vẽ mấy cái vớ vẩn của mày! Đã thế tao đốt, đốt hết! – Bố anh quát.
– Con xin lỗi bố đi! – Mẹ anh nói.
Thực ra mẹ anh cũng là người rất nghiêm khắc, nhưng bố anh đã quá gay gắt, nên mẹ anh sợ, nếu mình cũng gây sức ép lên anh, anh sẽ không kiểm soát mà làm liều. Nhưng anh đã bị đả kích quá nặng, những bức tranh này là đam mê, là ước mơ, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, bây giờ trở thành một đống lửa, anh không thể giữ được bình tĩnh nữa. Anh cười trong nước mắt:
– Bố mẹ thích đốt đúng không? ĐÂY, BỐ MẸ ĐỐT HẾT ĐI!
Anh hét lên, ném đống tranh xuống đất, trong lòng có hàng trăm nghìn tảng đá đè nặng. Anh quay đầu lao ra ngoài, cứ thế chạy trong vô định. Chạy một lúc, anh đến một nơi và dừng lại.
Còn cô, điện thoại vẫn đang nằm đầu giường, im lìm một màu đen từ sáng. Kể ra thì cũng vô lý, cô có thể đãng trí đến mức này sao? Nhưng sự thật là vậy, cô say sưa vẽ, rồi lại say sưa nấu ăn, vui vẻ thư giãn, nên chẳng nhớ đến bất cứ điều gì, kể cả nhớ đến việc gọi cho anh. Phải đến tận chín giờ tối, khi cô làm xong mọi việc, lên mạng mới thấy cả đống tin nhắn của Linh gửi cho cô. Nội dung chính của đống tin nhắn ấy là, cô làm gì cả ngày mà không bật điện thoại. Cô giật mình nhớ ra, vội vàng tìm điện thoại bật lên, càng giật mình khi thấy hơn 30 cuộc gọi nhỡ từ anh. Tin nhắn của anh và của Linh cũng rất nhiều. Cô lập tức gọi lại cho anh, nhưng đầu dây bên kia là những tiếng tút dài bất tận. Cô nghĩ anh giận cô rồi, mà cô cũng đáng giận thật. Cô nhắn tin xin lỗi anh, chờ đợi hồi âm, nhưng không có bất kì một tin nhắn hay cuộc gọi nào đến cả. Cô thất vọng, tự trách bản thân, thôi thì đành để ngày mai lên lớp cô sẽ xin lỗi anh. Cô quay sang nhắn tin với Linh, cô bạn này đúng là, cái gì cũng đoán ra được, biết anh gọi đến nhiều mà cô không nghe máy. Tán gẫu một lúc lâu, nhìn đồng hồ đã mười một giờ, cô chào Linh rồi lên giường đi ngủ, trong lòng vẫn áy náy chuyện của anh.
Mười một rưỡi. Cô đang thiu thiu ngủ, bất chợt chuông điện thoại reo. Nhìn vào màn hình đang hiện lên số của anh, cô vừa mừng vừa lo. Nhấc máy, đầu dây bên kia có một giọng đàn ông, nhưng không phải của anh.
– Người nhà của thằng này à? Đến quán bar X mà hốt xác nó về đi, uống rượu say khướt rồi gây sự, bị người ta đập cho một trận lên bờ xuống ruộng đây này! Nhanh lên!
Dứt lời, tất cả chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng tút dài.
Cô sững sờ. Anh uống rượu? Bị người ta đánh? Tại sao chứ?
Cô lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ, việc cấp bách hiện giờ là đến đón anh về. Cô vội vàng thay đồ qua loa, chạy nhanh ra ngoài gọi taxi, lập tức đi đến quán bar X.
Xuống xe, cô hốt hoảng khi thấy anh đang nằm ngay ngoài cửa, mắt nhắm nghiền, trên mặt có vài vết tím bầm. Cô vừa dựng anh dậy, đôi mắt ầng ậc nước, vừa gọi:
– Anh Vũ! Sao lại thành ra thế này cơ chứ! Anh dậy đi!
Anh vừa say rượu vừa bị đánh đến thâm tím mặt mày, trông thật xót xa. Cô cố gắng dìu anh đứng lên nhưng anh nặng quá, cô không làm được. Anh tài xế taxi thấy vậy, có lòng tốt chạy ra giúp cô, sau khi xem qua tình hình của anh mới cõng anh lên vai, vừa đi về phía xe vừa nói:
– Cô đừng lo quá, cứ đưa anh ấy về nhà trước đã!
– Vâng, cảm ơn anh!
Xe chạy đến đầu hẻm quen thuộc, anh tài xế một lần nữa giúp cô cõng anh vào nhà, sau đó mới ra về.
Cô nhanh chóng lấy khăn rửa mặt, rồi lau qua vết thương cho anh. Lúc này, anh bỗng nửa tỉnh nửa mê, nói lẩm nhẩm:
– Đốt đi, đốt hết đi! Lâm, em đi đâu, về với anh… Lâm… Lâm…
Cảm giác có lỗi ngập tràn trong cô. Chắc hẳn đã có chuyện rất kinh khủng xảy ra với anh, nhưng cô lại không thể ở bên anh để chia sẻ. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ phải bình tĩnh lại, tiếp tục việc đang làm, cố kìm những giọt nước mắt lại.
Xong xuôi, cô lấy điện thoại của anh, tìm số mẹ anh, gọi thông báo cho bà biết. Lúc này đã hơn mười hai giờ. Điện thoại vừa đổ chuông, lập tức có người bắt máy:
– Alo, Vũ à con! Con ở đâu mà giờ này chưa về thế hả? – Mẹ anh sốt sắng
– Dạ, cháu chào bác! Cháu là bạn của anh Vũ… Dạ… Anh Vũ đang ở nhà cháu…
Cô còn chưa nói hết câu, mẹ anh đã cắt lời:
– Thế thằng Vũ đâu? Cho tôi gặp nó!
– Dạ, chả là… Anh Vũ… Anh ấy uống say… xong bị người ta đánh…
– Sao? Nhà cô ở đâu mau nói địa chỉ, tôi đến ngay! – Bà lại cắt lời cô, giọng nói lộ rõ vẻ hốt hoảng.
Cô vừa nói địa chỉ xong, điện thoại lập tức bị ngắt. Bây giờ chỉ còn việc chờ mẹ anh đến đón anh về.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay anh. Bỗng tay cô được nắm chặt lại, anh lại mê man: “Lâm… Lâm… Em đâu rồi…”. Một giọt nước mắt lăn trên má cô. Cô thật đáng giận. Sao cô lại có thể quên bật điện thoại cả ngày, trong khi hôm qua vừa xảy ra việc như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với anh, để anh ra nông nỗi này? Cô ghé vào tai anh, thì thầm: “Em xin lỗi… Em vẫn ở đây!”. Anh như thể nghe thấy tiếng cô, khuôn mặt đang căng thẳng giãn ra, lại chìm vào giấc ngủ. Cô vẫn ngồi cạnh anh, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi cửa. Mẹ anh đã đến.
Cô vội vàng chạy ra mở cửa. Một người đàn bà ăn mặc tuy giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, quý phái, khuôn mặt toát lên nỗi lo lắng của một người mẹ. Đi cùng với bà còn một người đàn ông nữa, ông ấy xách một cái vali có dấu thập đỏ, đây chắc hẳn là bác sĩ riêng của anh.
– Cháu chào bác! Mời bác vào nhà ạ! – Cô lễ phép chào hỏi
– Chào cháu! Thằng Vũ đâu?
– Dạ anh ấy đang nằm trong phòng, để cháu đưa bác vào!
Cô đưa mẹ anh và ông bác sĩ vào trong phòng. Thấy anh nằm đó, bà chạy vội tới, ngồi bên cạnh anh, nói:
– Sao lại ra nông nỗi này cơ chứ! Anh xem xem nó thế nào rồi!
Bà quay sang bảo ông bác sĩ đang đứng cạnh đó, đứng lên, nhường chỗ cho bác sĩ tới xem vết thương của anh. Giọng bà tuy lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng vẫn không giấu nổi sự đau lòng, xót xa.
Lúc này bà mới để ý xung quanh nhà cô. Nhìn quanh một vòng, bà chợt giật mình khi nhìn thấy bức ảnh. Bức ảnh chụp bố mẹ cô, được đặt ngay ngắn trên bàn học. Bà tiến tới, không quan tâm đến phép lịch sự, cầm bức ảnh lên xem qua, rồi hỏi:
– Bức ảnh này là…
Cô cũng hơi ngạc nhiên khi bà chú ý đến bức ảnh đó. Sau đó cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, chắc bà chỉ tò mò một chút, nên thành thật trả lời:
– Dạ, đó là bố mẹ cháu!
– Bố mẹ cháu? Thế họ ở đâu rồi? – Bà lại hỏi
Khi được hỏi đến bố mẹ, cô thoáng buồn, xen chút bối rối, nhưng vẫn thành thật trả lời:
– Dạ, họ mất từ khi cháu mới được ba ngày tuổi.
Bà im lặng, run run đặt bức ảnh xuống. Bà quay qua nhìn bác sĩ vẫn đang xem cho anh, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, bảo cô:
– Cháu đi ra ngoài kia nói chuyện với bác một lúc được không?
– Dạ, được ạ!
Cô đi trước dẫn bà ra phòng khách, nhanh nhẹn rót nước mời bà.
– Bác uống nước ạ!
– Cảm ơn cháu! – Bà cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống.
– Vừa nãy đến vội, bác cũng chưa kịp hỏi thăm cháu. Cháu tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?
Cô đoán, giờ chắc là màn hỏi han của phụ huynh rồi. Cô chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, trả lời:
– Dạ, cháu là Lâm, cháu bằng tuổi anh Vũ.
– Cháu là gì Lâm?
– Cháu là Hoàng Lâm.
– Hoàng Lâm… – Bà lẩm bẩm – Sao tên con gái mà lại cụt thế?
– Cháu nghe dì cháu bảo, bố mẹ cháu đặt tên cũng có tên đệm, nhưng vì dì cháu không nhớ là gì, nên đặt đại là Hoàng Lâm! – Nhắc đến bà dì, cô lại thấy chán ghét, đến cái tên của cô bà ta cũng không có lòng thêm một chữ đệm.
– Cháu còn có dì sao?
– Dạ, cháu được dì nuôi từ bé, mấy hôm nay bà ấy đi công việc nên không về.
– Cháu sống có tốt không? Có vui vẻ, có đầy đủ không? – Hỏi đến câu này, giọng bà hơi run run như cảm động.
– Cháu sống rất tốt, tuy không phải quá đầy đủ nhưng cháu rất vui và hài lòng!
– Thiệt thòi cho cháu quá! – Bà vừa nói, vừa cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, rồi lại hít sâu một hơi.
Cô cũng nhận ra sự kỳ lạ ở bà. Nhưng mỗi người mỗi tính, cô nghĩ vậy, nên cũng không thắc mắc gì thêm.
– À phải rồi, cháu với Vũ bằng tuổi nhau, cháu lại gọi Vũ bằng anh, cháu là bạn gái của Vũ à?
– Dạ… Cháu… Cũng chưa chính thức ạ!
Đúng lúc này, ông bác sĩ từ trong phòng đi ra, nói với bà:
– Cậu ấy cũng ổn rồi, bà không phải lo lắng! Chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, uống thuốc là khỏe!
– Cảm ơn cậu! Muộn vậy rồi mà còn gọi cậu, ngại quá!
– Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi! Vậy bây giờ ta đưa cậu ấy về nhà chứ?
– Được!
Cô cùng bà và ông bác sĩ vào phòng, giúp ông bác sĩ cõng anh lên, đưa anh ra xe ô tô. Trước khi lên xe ra về, bà quay lại, cầm tay cô lên, nói:
– Cảm ơn cháu! Cháu thực là một cô gái ngoan!
Khoảnh khắc bà cầm tay cô lên, cô bỗng cảm thấy lạ lùng. Tay bà tỏa ra một thứ ấm áp, một thứ ấm áp kỳ lạ. Ánh mắt bà nhìn cô thật trìu mến, không giống ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng như khi cô mới gặp bà. Trong lòng cô, một nỗi xúc động dâng lên, bao trùm lấy lồng ngực cô, tim cô đập nhanh, mạnh. Cảm giác ấy thực làm cô bối rối.
– Dạ… Dạ không có gì đâu ạ! – Cô lúng túng
– Ừ, thôi bác về đây, cháu vào nhà đi!
Bà thu tay về, mở cửa xe. Xe nổ máy, cô đưa tay lên vẫy chào, nhìn thấy bà đang ngoái lại nhìn cô. Xe đi rồi, cô vào nhà, khóa cửa. Cô đi thẳng lên giường, trùm chăn kín đầu, suy nghĩ.
Mọi việc xảy ra thật lạ lùng, cái cảm giác ấy, cô không lý giải nổi. Hàng nghìn hàng vạn câu hỏi tại sao cứ vang lên trong tâm trí cô. Tại sao bà ấy bỗng trở nên kỳ lạ như vậy? Tại sao bà ấy bỗng quan tâm mình như thế? Rồi cảm giác kia rốt cuộc là gì? Cô không biết. Cô hoàn toàn quên mất chuyện của anh, trong đầu chỉ còn duy nhất hình bóng của bà. Từng cử chỉ, nét mặt, thái độ, mọi thứ bỗng khác đến lạ lùng.
Rối tung một hồi, cô chìm vào giấc ngủ.