Khoa Phụ là người có tính cách nóng vội, nói làm là làm ngay. Ngay lập tức lão chạy đến chỉ bảo cho hai người Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên, những người còn lại tất cả được đẩy cho Hậu Nghệ. Cũng may tính tình của Hậu Nghệ lâu nay vẫn tốt, yên lặng tiếp nhận”phần công tác gian khổ đó”. Từ Xuất Thế đến tứ nữ, lại thêm ba mươi sáu danh Thiết Huyết vệ, mỗi một người đều được ông ta đích thân chỉ điểm. Dưới sự chỉ bảo của thượng cổ danh sư Hậu Nghệ, tất cả mọi người đều có tiến bộ thần tốc, một ngày đi ngàn dặm. Có điều, Hậu Nghệ phát hiện ra mỗi người ở đây đều có tư chất cực giai, bởi vậy đã dùng hết tâm lực dậy dỗ, đặc biệt là ba mươi sáu danh Thiết Huyết vệ, mặc dù không thể so với hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, nhưng tuyệt đối đều là cực phẩm. Lục Tử Huyên và Tiên Ngữ càng không phải nói, đều là kỳ hoa dị đóa của tu chân giới. Đám người này tùy tiện chọn ra một người cũng là nhân tài trăm ngàn năm khó gặp, không thể tưởng được một lúc lại tụ tập hơn bốn mươi người, có thể gọi là một kỳ tích to lớn.
Về phần Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ bên này, Khoa Phụ không tiếc hao phí thần lực, tự mình tẩy cân phạt tủy giúp Từ Ngạo Thiên kích phát tiềm năng, về sau tiến bộ của Từ Ngạo Thiên càng khiến cho người khác cảm thán không thôi.
Về phần Phương Tử Vũ, bản thân hắn vốn là kẻ kỳ tài, thêm vào đó tiềm năng đã hoàn toàn khai phá, lại trải qua tu luyện công pháp do lão quái vật Khoa Phụ, kẻ đã thành thần từ mấy ngàn năm trước đích thân tạo ra cho hắn, hôm nay đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.
Tiến bộ của Phương Tử Vũ, Khoa Phụ và Hậu Nghệ đương nhiên là vui mừng, nhưng Hậu Nghệ lo lắng lại càng nhiều hơn. Phương Tử Vũ sát cơ quá nặng, nếu như thật sực đạt đến cảnh giới mà trong tam giới không một kẻ nào có thể địch lại, đến lúc đó sinh linh đồ thán, hai người bọn họ sẽ là tội nhân thiên cổ. Bởi vậy Hậu Nghệ khi rảnh rỗi cũng thường xuyên chỉ điểm cho Từ Ngạo Thiên, bởi vì ông ta phát hiện ra Từ Ngạo Thiên có tấm lòng nhân hậu, thiện lương, nếu thật có một ngày như vậy hi vọng do hắn đến kiềm chế Phương Tử Vũ không gây họa tam giới.
Nói ra cũng thật kỳ quái, từ sau khi hai vị cổ thần đến đây, thần thạch không nảy lên thêm một lần nào nữa, khiến cho mọi người cảm thấy mê hoặc khó hiểu.
Khoa Phụ mượn thần thạch và Chí Tôn giới của Phương Tử Vũ nghiên cứu, hi vọng từ trong đó có thể tìm ra được một chút đầu mối. Song manh mối còn chưa tìm được, nhưng lại làm rơi ra một đống pháp bảo trong Chí Tôn giới khiến cho người ta hoa cả mắt. Những tu chân chí bảo này ở trong mắt hai vị cổ thần toàn là đồ phế thải vẫn thường thấy ném ở ven đường, trong đó còn có hài cốt của một đầu cự mãng, khiến cho tứ nữ thét lên chói tai mãi không dứt. Lúc rỗi rãi hai vị cổ thần để giết thời gian đích thân đem những pháp bảo này luyện hóa lại một lần nữa, một đống pháp bảo cao như núi sau khi được tinh luyện chỉ xuất ra được sáu mươi kiện pháp bảo, lại bởi vì chất liệu quá kém, trong đó tốt nhất cũng chỉ đạt đến trình độ trung phẩm tiên khí, nhưng kém nhất cũng là hạ phẩm tiên khí cấp bậc. Lúc này lại vừa khéo, một đội quân vốn tu vi cực cao hiện tại trở thành đỉnh cực cao thủ mỗi người đều sở hữu một kiện tiên khí, bất kỳ một người nào xuất hiện ở tu chân giới đều có thể tạo nên một trận chấn động không nhỏ. Khoa Phụ còn giúp Phương Tử Vũ đem Thiên Quân chiến khải luyện hóa lại một lần nữa, Thiên Quân chiến khải hiện giờ cho dù đối mặt với một kích toàn lực của một vị thần cũng có thể duy trì được hai ba chiêu.
Hậu Nghệ lại dùng da của Hỏa Vân cự mãng làm cho mỗi người một kiện thiếp thân hộ y, loại y phục này chỉ cần không gặp phải một ít pháp bảo biến thái từ trung phẩm tiên khí trở lên, trên cơ bản là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Xà nhãn bị luyện thành mấy chục khỏa băng châu, mang bên người lạnh lẽo thấu tim, ngậm ở trong miệng càng có thể yên thần tĩnh tâm, đối với tu luyện có hiệu quả gấp rưỡi.
Còn xà cốt thì được dung nhập vào một số kiện pháp bảo đề thăng phẩm chất, nếu không với chất liệu rác rưởi như vậy thì căn bản là không thể làm ra pháp bảo cấp bậc tiên khí.
Về phần mấy cái xà nha có chứa kịch độc, hai vị cổ thần cảm thấy bỏ đi thì tiếc, lưu lại thì không tác dụng, suy trước tính sau một hồi quyết định trước hết cứ giữ lại.
Sau đó Khoa Phụ còn từ trong Chí Tôn giới tìm được một đóa hoa ngũ sắc, cùng Hậu Nghệ hai người ngạc nhiên không thôi.
Theo như giới thiệu của hai người, chúng nhân mới biết được nguyên lai đóa hoa này gọi là Ngũ Hành hoa, là loại tài liệu khó có được nhất trong tam giới, chỉ ở những nơi thiên địa linh khí nồng đậm mới có thể sinh trưởng, khả năng cũng không lớn, chỉ một phần mười khả năng.
Mỗi cánh hoa của Ngũ Hành hoa đều có một loại công dụng riêng, cánh hoa màu vàng thêm vào vài chục loại tài liệu quý hiếm phức tạp khác nữa có thể đề thăng công lực, nhưng những dược tài trân quý đó cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, trong đó có vài loại cũng chỉ ở thần giới mới có, cho nên đối với người trong tam giới cánh hoa vàng này có cũng vô dụng. Cánh hoa màu đỏ sau khi luyện hóa có thể tăng cường thể chất, người bình thường ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, từ nay về sau vô bệnh vô tai, cũng có thể luyện thành Trường Xuân đan, nữ nhân ăn vào có thể giữ mãi tuổi trẻ, làn da trắng bóng mịm màng. Không phải nói, cánh hoa đỏ này đương nhiên là bị tứ nữ chia đều, còn dư lại vài khỏa chuẩn bị mang về cho người thân dùng. Cánh hoa màu xanh nhạt không phải để dùng mà là tài liệu chủ yếu để chế tạo tu chân chí bảo Tị Thủy châu, có được nó sau này vô luận là trong hải dương sâu đến bao nhiêu đi nữa đều có thể đi qua, hơn nữa vô luận ở dưới đó bao lâu cũng không việc gì. Cánh hoa màu nâu đậm bị hai vị cổ thần kết hợp với xà nha luyện hoa thành một lô đan được, lại nói sau khi ăn vào có thể bách độc bất xâm, còn như có thật hay không thì bọn họ không biết được, bởi vì nơi này không có kịch độc cho bọn họ thử nghiệm. Chỉ có điều hai khỏa xà nha kia rốt cuộc cũng có tác dụng. Cánh hoa cuối cùng màu vàng đất, bị hai vị cổ thần lấy dung hợp vào trong tiên khí pháp bảo luyện hóa lại một lần nữa, khiến cho đẳng cấp của những pháp bảo này đề thăng lên cả một cấp bậc.
Dược tài còn có thể đem đi luyện pháp bảo? Xuất Thế thật sự là mới nghe lần đầu. Chỉ có điều chuyện kỳ lạ gì đến trong tay hai vị cổ thần này cũng không còn kỳ lạ nữa, nếu không như thế nào mới gọi là thần tích. Thực ra cánh hoa màu vàng đất đó lấy ra luyện chế đám pháp bảo cấp thấp đó quả thực là lãng phí, chẳng qua Phương Tử Vũ thân là chủ nhân căn bản là không thèm để ý, mà Khoa Phụ và Hậu Nghệ càng là vì giết thời gian nên mới làm, cho dù đồ vật có trân quý hơn nữa, rơi vào trong mắt của những kẻ không biết giá trị của nó thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là lãng phí. Ba người bọn họ đã không nói gì, những người khác còn có thể nói được điều gì, Xuất Thế vẻ mặt đau đớn, không ngừng chửi thầm: phá gia chi tử, phá gia chi tử….
Có nhiều tiên khí như vậy lại thêm tiên đan phụ trợ, tốc độ tu luyện của mọi người một lần nữa tăng tốc, thời gian thấm thoát trôi đi nhanh chóng.
Thần thạch rốt cuộc lại nhảy lên một lần nữa, Khoa Phụ và Hậu Nghệ tạm biệt mọi người rời đi, giai đoạn địa ngục tu luyện rốt cuộc cũng kết thúc.
Nhưng khi cái khe không gian chuẩn bị đóng lại, Khoa Phụ và Hậu Nghệ lại một lần nữa trở lại, trong tay còn lôi theo một người nữa.
Theo như giới thiệu của Khoa Phụ, người này tên gọi Thần Nông…. Tiếng”bịch bịch” liên tiếp vang lên, mọi người té xỉu thành một đoàn.
Thần Nông sau khi nhìn thấy cánh hoa màu vàng thì sung sướng đến rơi lệ, dùng lượng lớn dược tài mang theo bên người lại hao phí thời gian cực dài rốt cuộc luyện chết ra một lô đan dược. Đám người Phương Tử Vũ mỗi người một khỏa, còn dư vài khỏa, không cần nói, tất cả đều rơi vào túi Thần Nông.
Thần Nông truy hỏi biết được bốn cánh khác của Ngũ Hành hoa lại bị lãng phí như vậy, ông ta nổi giận đương trường, giậm chân mắng to hai người Khoa Phụ và Hậu Nghệ là bại gia tử. Kết quả ba người hỗn chiến một trận……
Cũng may bọn họ còn lo lắng cho an nguy của đám người Phương Tử Vũ không thi triển toàn lực, nếu không Phong Thần đài này ngoại trừ ba người bọn họ ra, những người còn lại khẳng định tất cả chết sạch.
Có Thần Nông ở đây, đám người Từ Ngạo Thiên mới yên tâm ăn vào luyện đan công, vật được cho là có thể gia tăng công lực, loại cực phẩm đan dược này mặc dù hiệu quả rõ ràng, nhưng tác dụng phụ đi kèm cũng rất lớn, điều này gọi là bất kỳ việc gì có mặt lợi cũng tất có mặt hại. Chẳng qua chỉ khổ cho Thần Nông, người này vừa khỏi, người khác lại hôn mê, hại ông ta phải chạy không ngừng……
Luyện công đan quả thực là thần đan, mặc dù cái tên nghe không hay song hiểu quả rõ rệt. Sau khi mọi người tỉnh lại phát hiện công lực của bản thân bỗng dưng tăng lên vài tầng, niềm vui sướng này tuyệt đối không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung ra được. Đặc biệt là Xuất Thế, tu luyện suốt ngàn năm rơi vào kết cục binh giải tán tiên, rốt cuộc khổ tận cam lai, cách phi thăng đại đạo chỉ kém một bước khoảng cách, bảo ông ta làm sao có thể không hưng phấn cho được.
Trong đó hiệu quả rõ rệt nhất chính là hai người Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên, đồng thời ngầm có dấu hiệu Phản Phác Quy Chân. Phản Phác Quy Chân chính là cảnh giới tối cao của tiên nhân, điều này ngay cả Xuất Thế cũng ghen tị vạn phần.
Nháy mắt lại một quãng thời gian nữa trôi đi, Phương Tử Vũ đạp nhập vào cảnh giới Phản Phác Quy Chân trước Từ Ngạo Thiên. Sau đó dưới ánh mắt mong mỏi của mọi người hắn không cần chờ thần thạch nhảy lên, chỉ bằng lực lượng của bản thân đã phá vỡ hư không.
Phá toái hư không…
“Bịch!” Xuất Thế lại một lần nữa sùi bọt mép ngất xỉu.
Mọi người sau khi tạm biệt ba vị cổ thần lại một lần nữa tiến nhập vào bế quan tĩnh tu.
Thời gian, rốt cuộc nghênh đón ngày xuất quan.
Suốt thời gian này, mọi người y như cũ tĩnh tu.
Đột nhiên không khí vặn vẹo một trận, ngay sau đó ở khoảng không gần mọi người xuất hiện một cánh cửa lớn hình chữ nhật kim quang lấp lánh.
Mọi người đồng thời mở hai mắt.
Từ Ngạo Thiên nhìn sang bên cạnh, Phương Tử Vũ vẫn như cũ nhắm mắt, thấp giọng gọi:
Text được lấy tại Truyện FULL
– Tử Vũ.
Phương Tử Vũ từ từ mở mắt, hai đạo hàn quang chợt lóe lên rồi biến mất trong không gian vô tận. Khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh:
– Năm mươi năm, món nợ đó đã đến lúc đòi lại rồi.
Thanh âm rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến cho người ta từ chỗ sâu nhất trong linh hồn bốc lên một tia hàn ý.