Mẫn Lan Thao vừa mới tắm xong, mái tóc dài dưới ánh trăng ánh lên những vạt sáng nhàn nhạt, cơ thể gầy yếu cao ngất của y bị vạt áo dài che phủ, nhưng vẻ phong lưu phóng khoáng vẫn hiển hiện rõ ràng.
Y trầm mặc đứng ở cửa, y biết, Uất Lam đang ở trong phòng đợi y, mà Bộ Nguyên Ngạo, cũng đang ở trong một căn phòng khác tại nơi này.
Nơi này vốn chỉ là của y và Uất Lam … thế nhưng tại sao bây giờ, nơi này lại khiến y dường như không tìm ra được lối vào, loay hoay mãi không biết làm sao.
Mẫn Lan Thao nhíu mày, đã tự nhủ biết bao nhiêu lần rồi, ngươi không cần để ý những thứ đó! Đúng, ngươi không cần để ý những thứ đó, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh ngươi, tất cả những gì khiến ngươi bận tâm, đừng để ý tới nữa!
Y xoay người bước vào trong phòng ngủ của y và Uất Lam, dưới ngọn đèn lay động, ánh sáng màu cam ấm áp bao phủ cả không gian xung quanh, nàng ngồi dậy trên giường, nở nụ cười với y, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, nàng cười với y, một nụ cười đẹp và quyến rũ vô cùng.
“Tướng công…” Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn y, năm năm rồi, đã năm năm rồi, mà nàng vẫn ngượng ngùng đáng yêu như thế.
Y cũng mỉm cười, đi đến bên giường ôm lấy nàng.
Nàng từ trong lòng y, ngẩng mặt lên nhìn y: “Tướng công, lần này đừng dùng loại thuốc kia nữa, thân thể của em đã tốt lắm rồi, có thể sinh con cho chàng được rồi mà, xin chàng đấy.” Vẻ mặt mong chờ của nàng hướng về phía y.
Y nhìn sâu vào đôi mắt nàng, ánh mắt nàng phản chiếu lại hai ngọn nến trong phòng, lấp lánh, đẹp quá. Mỗi lần nàng nhìn y như thế này, vẻ mặt yêu thương say đắm của nàng với y đều làm y cảm thấy đau đớn, bây giờ…Lại còn đau hơn gấp bội.
“Không được….” Y nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: “Không được đâu…” Y giống như đang thở dài: “Bây giờ vẫn chưa đến thời điểm thuận lợi mà, ta không thể để nàng mạo hiểm được.”
“Không nguy hiểm mà!” Nàng như làm nũng, ôm lấy cổ hắn, khóe miệng chu lên, vô cùng xinh đẹp.
Nụ hôn của y kéo dài một đường xuống phía dưới, dừng lại ở trước khuôn ngực mềm mại của nàng …y lưu luyến, y thở dốc: “…Ta là đại phu…ta định đoạt…” Y cởi bỏ quần áo trên người của nàng, da thịt bóng loáng mềm mại dưới ánh đèn như sáng bừng lên, còn đẹp hơn cả ánh trăng đêm nay nữa, làm y choáng váng, y nheo mắt lại, dục vọng trong người y như ngọn lửa đang bừng lên.
“Đèn…Đèn còn đang sáng…” Nàng ngại ngùng kẹp chặt hai chân lại, vô lực đẩy bàn tay tham lam của y đang lần mò xuống phía dưới.
“Tối nay…hãy để cho ta được nhìn thấy nàng!” Hơi thở của Mẫn Lan Thao càng lúc càng dồn dập, bàn tay vượt qua sự phòng vệ của nàng, tiến vào nơi bí mật giữa hai chân, xoa nắn lúc chậm lúc nhẹ. Bàn tay kia thì phối hợp với nụ hôn mãnh liệt của y mà khiêu khích, vuốt ve thân thể mảnh khảnh mềm mại của nàng.
Ánh mắt của nàng bắt đầu mờ sương, hai tay nàng nắm chặt lấy vai y, những tiếng rên rỉ nhỏ vụn vang lên.
Y nhìn vẻ mặt của nàng, vẻ mặt như làn nước mùa xuân, trong trái tim y, trong mắt y…chỉ chứa đựng một mình nàng, chỉ chứa đựng sự ngọt ngào của nàng.
“Uất Lam…Uất Lam….” Một ngón tay của y len lỏi vào nơi ẩm ướt, cảm nhận được sự tiếp nhận của nàng, y nói: “Gọi tên ta đi…” Y càng vào sâu hơn, nàng càng lúc càng thở dốc, bị ngón tay của y lèn chặt lấy nơi mẫn cảm, khoái cảm ồ ạt đánh úp lấy nàng, khiến nàng bí bức đến phát khóc, thắt lưng nàng cong lên, hai chân kẹp chặt, nhưng lại bị y kéo ra.
“Gọi tên ta đi…” Y cảm thấy nơi đó của nàng run run, nơi bí mật đang co rút từng trận, toàn thân nàng ửng đỏ, cằm nàng đưa lên, mái tóc đen dài đổ xuống tấm lưng trần, xao động theo từng di chuyển, làm thành những cơn sóng gợn khiến người khác mê hồn lạc lối.
Nàng gần như muốn khóc : “Tướng….Tướng công…”
Y gầm nhẹ rút ngón tay ra, thân thể đã sớm kêu gào đòi giải thoát, y đưa ngọn nguồn dục vọng của mình đến nơi bí ẩn của nàng: “Gọi tên của ta đi! Nàng gọi tên ta đi!” Mẫn Lan Thao cuồng loạn nói với Uất Lam, thân thể y vẫn chưa chịu gắn kết với nàng, tối nay, y rất cần nghe nàng gọi tên y.
Cả thân thể của Uất Lam bị Mẫn Lan Thao trêu chọc dường như đã muốn nóng bừng, trong đôi mắt long lanh ướt sủng từng đợt tình triều, nàng nghẹn ngào kêu lên từng tiếng đứt quãng. “Lan…Thao.”
Vả mặt y mừng như điên, y tiến sâu vào nơi bí ẩn của nàng, y là Mẫn Lan Thao, y đã làm cho nàng vui sướng, cho nàng thỏa mãn…Y đã có được nàng!
“Tướng công…Tướng công!” Sự cuồng nhiệt bất thường của y khiến nàng dường như không chịu nổi, y càng lúc càng tăng tốc ra vào nơi bí ẩn của nàng, khiến nàng không thể kìm nén đươc tiếng rên rỉ: “A…” Uất Lam cảm thấy một cơn chấn động lạ thường sâu bên trong, đầu óc trống rỗng, chỉ còn một luồng khoái cảm ồ ạt từ thân thể Mẫn Lan Thao truyền thẳng qua nàng, tràn ngập cơ thể, len lỏi đến từng đường gân, đoạn cốt.
Cơ thể nàng đột nhiên co rút, thít chặt lấy y, khiến cho Mẫn Lan Thao phát ra tiếng rên rỉ trầm đục, cảm giác thỏa mãn khiến y càng vào sâu bên trong nàng, toàn thân nàng thoáng chốc cứng đờ, trong nháy mắt, y bùng nổ trong nàng, cảm giác ngất ngây không gì diễn tả được. Y thỏa mãn ở trong thân thể của nàng, bỉnh ổn lại hơi thở của chính mình.
Thân thể nàng và y vẫn còn gắn chặt, y có chút không đành lòng, lui ra khỏi nàng, giúp nàng lau chùi sạch sẽ, đem viên thuốc trong chiếc hộp nhỏ ở đầu giường nhét vào nơi vẫn còn đang co rút của nàng.
Nàng nằm ở trong vòng tay y, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, nhưng Mẫn Lan Thao vẫn chưa ngủ, y trầm mặc, y đang đợi….
Nàng trong vô thức ôm sát lấy y, như con mèo nhỏ nép mình vào lò lửa ấm áp, được nhiệt độ cơ thể y ủ ấm, nàng thỏa mãn nở nụ cười trong mộng, khẽ gọi ra tiếng: “Nguyên…Ngạo…”
Y thật muốn cười lớn một trận điên cuồng, mùi vị chua xót cay đắng theo khóe miệng lan dần tới tận tim, đau vô cùng!
Năm năm, người phụ nữ này vẫn ngủ bên cạnh y, người phụ nữ bị mất đi trí nhớ, nhưng nàng ở trong mộng, thầm gọi ra cái tên được giấu kín trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim nàng!
Người kia…không phải là y.
Cái giá lớn quá! Là cái giá cao nhất mà y phải trả!
Y không chỉ đánh cắp mất tình yêu của Bộ Nguyên Ngạo, mà còn lấy đi mất tình yêu của nàng!
Y ôm chặt lấy nàng, năm năm, y sống trong sợ hãi suốt cả năm năm, sợ rằng khi nàng tỉnh dậy, sẽ kêu lên một cái tên khiến y rơi vào địa ngục.
Uất Lam … Cho đến khi nào ta mới có thể không cần phải nơm nớp lo lắng sẽ mất nàng, đến khi nào ta mới có thể thanh thản mà để nàng sinh cho ta một đứa con đây?
Nước mắt, theo khóe mắt của y, rơi từng giọt xuống bên cạnh nàng.