Yêu Hận Triền Miên

Chương 33: Tâm tư của A Cánh



Sau khi Nhược Tuyết rời khỏi chung cư, cũng không gọi điện lại cho anh nữa.

Cô đi bộ dọc theo những con đường quen thuộc, ánh đèn đường rực rỡ chiếu lên dòng người đi đường vội vã, hẳn là họ đều đang trở về nhà? Chỉ có một mình cô là chẳng có nơi nào để đi.

Trời lạnh như vậy, có lẽ chỉ có cô là chẳng có người thân bạn bè an ủi , cô độc đi trong gió rét.

Nhược Tuyết vẫn cúi đầu đi bộ, không để ý đến chiếc xe phía sau không gần không xa cứ đi theo cô, có lẽ cô cũng không có khả năng phát hiện ra nó.

Nếu như có thể đi luôn thì thật tốt biết bao! Giá như cô không phải quay trở lại chốn ấy! Nhưng chân của cô đã mỏi lắm rồi. Quanh năm bị nhốt trong phòng, thể chất đã kém đi không ít, nếu còn đi tiếp , e rằng cô sắp không chịu được nữa rồi.

Nhược Tuyết cuối cùng cũng dừng lại, dựa vào một cột đèn đường nghỉ ngơi, lấy điện thoại di động gọi một cuộc.

Cô cho là còn phải đợi ít nhất nửa tiếng nữa anh mới tới, ai ngờ, không tới một phút, chiếc xe quen thuộc kia đã xuất hiện trước mặt cô.

Chẳng lẽ anh ta vẫn ở xung quanh đây sao? KHông thể nào! Lương Úy Lâm căn bản không phải loại người để cho cô đi dễ dàng như vậy. Hẳn là anh ta vẫn phái người theo dõi cô.

“Tiểu thư xin mời lên xe. Đã khuya rồi, bên ngoài rất lạnh? Anh Cánh xuống xe, vẫn duy trì giọng điệu không nóng không lạnh.

“Lại làm phiền anh rồi, A Cánh.” Nhược TUyết ngẩng mặt lên, cảm kích nói.Có lẽ anh ta đi theo cô cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, vậy nên anh ta không tỏ thái độ lạnh nhạt với cô, dù anh ta đã vất vả đợi cô cả một buổi chiều.

Chỉ một nụ cười rất nhẹ thoáng qua nhưng lại khiến A Cánh như bị đánh bất ngờ, sững sờ mất một lúc. Thì ra cô gái này cũng biết cười với người khác.

Có lẽ hắn mãi không quên ngày hôm đó, cô gái thanh thuần đuổi theo hắn trên hành lang hỏi vị trí của ông chủ với đôi mắt van nài cùng bất lực.

Nhiều năm nay cô ở bên ông chủ, hắn hầu như chưa bao giờ thấy cô cười, nhưng trong một đêm rét lạnh như hôm nay, cô lại nở nụ cười với hắn. Cô có thể vui vẻ dù chỉ một chút thì cũng đủ rồi.

Hắn mở cửa xe, lẳng lặng chờ cô lên xe.

Từ xa nhìn lại, hai người trông giống như một đôi tình nhân trẻ đang đứng nhìn nhau trìu mến.

“Lâm, người đàn ông kia chẳng phải A Cánh hay sao? Người còn lại hình như là người phụ nữ của cậu thì phải?” Nghiêm Quân Hạo đang lái xe, bởi vì đèn đỏ mà phải dừng lại, mắt vẫn chằm chằm chiếu ra ngoài. Người đàn ông ngồi đằng sau chỉ nhìn lướt qua, nhưng sau đó sắc mặt tối hẳn đi khiến Quân Hạo lạnh sợ đến chảy mồ hôi lạnh, cô gái nhỏ kia làm sao lại cùng A Cánh ra ngoài vậy?

Lương Úy Lâm chẳng phải không cho cô ra khỏi cửa sao? Dù ra đỗ xa hơi nữa, Nghiêm Quân Hạo cũng nhận thấy cô gái 18 tuổi năm nào đã trở thành một người phụ nữ quyến rũ. Chẳng trách tên này ăn người ta ngay từ đầu lại cứ ngậm chặt trong miệng, nhất định không nhả ra. Hóa ra là đã ăn đến nghiện rồi.

“Sao, có vấn đề gì à ?’ Anh thu lại ánh mắt khác thường. Vốn dĩ cô có thể ra khỏi nhà là do anh cho phép, mà A Cánh dĩ nhiên cũng là do anh sắp đặt ở bên cạnh cô. Anh chỉ có chút ngạc nhiên, anh cho phép cô đi ra ngoài, vậy mà cô cứ lang thang như vậy ở ngoài khá lâu không thấy về.

« Có muốn qua chào hỏi một chút không ? » Muốn gây sự chú ý sao ? hay chỉ là để xem trò vui ?

« Đi thôi » Anh lạnh nhạt ngước mắt nhìn đèn đỏ đã chuyển xanh.

Chiếc xe với những đường cong đẹp đẽ vụt lướt qua, vốn chỉ là chuyện gặp gỡ ngẫu nhiên thôi, cũng không cần cố ý dừng lại.

Chỉ có thể nói rằng, Tuyết Nhi cô nương à, cô thật quá không may rồi, lại để cho tên ác ma này bắt gặp một cảnh như vậy

Buổi đêm yên tĩnh, thư phòng trầm mặc chỉ nghe thấy một giọng nam trầm trầm. KHông gian rất nhanh lại trở về im lặng.

Lương Úy Lâm mặc áo ngủ màu đen, ngồi sau bàn đọc sách to lớn, cả người thoải mái ngả về phía sau.

A Cánh đúng là rất tận tâm, hắn xử lí mọi chuyện chưa bao giờ để phạm sai lầm. Hắn đem chi tiết lịch trình cả ngày hôm nay báo cáo cho Lương úy Lâm.

Nhẹ nhàng thả từng vòng khói thuốc, Lương úy Lâm nhắm hờ mắt nghe, nhìn qua không thể biết anh đang vui hay đang bực bội. Cho đến khi âm thanh trong phong dừng lại, anh trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi : « Người đàn ông kia.. ???»

« Hắn tên Chung Tử Mặc, trước cùng ở một khu với nhà họ Lăng, bây giờ đang làm việc tại công ti xây dựng thuộc Lương thị. Anh ta cùng tiểu thư đã cùng nhau lớn lên, tình cảm khi còn bé xem ra cũng không tồi… » Khi Lương Úy Lâm hỏi đến người đàn ông này, A Cánh đem thông tin đã điều tra được buổi chiều báo cáo hết.

Hắn làm việc luôn cẩn thận. Ở Lương thị, mạng lưới thông tin luôn hoạt động rất hiệu quả, chỉ trong vòng hai giờ, tất cả tài liệu liên quan đến người đàn ông kia đã ở trong tay hắn. Chỉ cần Lương Úy Lâm muốn, không có chuyện gì có thể qua mắt hắn.

« Tốt lắm »

Tốt lắm sao ? A Cánh mà không thấy được ông chủ đang rất hài lòng thì quả là mù mất rồi. Nhưng hắn không dám lên tiếng hỏi thăm ý của ông chủ. Ông chủ rõ ràng đã bảo hắn mấy ngày nay không cần về nơi này, nhưng tối nay hắn vừa đưa cô gái này về thì chỉ nửa tiếng sau đã thấy ông chủ có mặt.

“Cậu cứ đi nghỉ đi. Sau này, sự an toàn của cô ấy giao cho cậu” Lương Úy Lâm dụi điếu thuốc, nói một cách lạnh nhạt.

“Vâng” A Cánh từ trước đến nay luôn theo sát Lương Úy Lâm, bây giờ lại đột nhiên điều hắn đi bảo vệ cô gái đó, hắn không biết có phải là hắn đã phạm phải lỗi lầm gì không mà khiến ông chủ quyết định như vậy. Nhưng, lệnh của ông chủ đã phát ra, bọn họ chỉ có thể phục tùng . Nếu ông chủ không nói rõ, bọn họ cũng không thể hỏi lí do.

Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu. Anh ngồi đó, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. nét mặt dịu lại.

Sau một hồi lâu, mới có một giọng nói khác cất lên phá vỡ bầu không khí: “Ông chủ, A Cánh cũng không làm gì sai trái.”

Một bóng hình hiện lên từ throng bóng tối, chiều cao so với A Cánh cũng không khác biệt cho lắm, nhưng thần thái lạnh lùng hơn nhiều.

“Tôi có nói rằng hắn ta làm sai à?” Lương Úy Lâm khẽ nhếch miệng.

“Nhưng ông chủ phái hắn ta đi bảo vệ an toàn cho tiểu thư…””

“Chuyện đơn giản như vậy, hắn ta nhất định sẽ hoàn thành tốt. Nhưng hắn ta cũng phải trả giá cho hành động của mình”

Thì ra ông chủ cũng đã biết hết, sớm nhận ra A Cánh đối với cô gái nhỏ kia cũng có cảm xúc không bình thường. Suy đi tính lại, làm sao ông chủ lại không biết cơ chứ? A Cánh đi theo ông chủ đã nhiều năm như vậy dù không có thái độ đề phòng, nhưng cũng không nên có tình cảm với người phụ nữ của ông chủ ….

Trước kia ông chủ không thèm để ý, nhưng qua sự việc tối nay nhìn thấy trên đường, ông chủ phải chăng đã muốn trừng phạt hắn ta? Mà biện pháp trừng phạt đau khổ nhất, chẳng phải là để hắn ta ngày ngày chăm sóc trông nom cô, dù yêu nhưng lại không thể chiếm hữu hay sao?

Hắn nên cảm thấy ái ngại cho A Cánh, nhưng hắn biết hôm nay ông chủ ra quyết định như vậy đã là nể tình. Người của ông chủ cho đến nay vốn chưa có ai dám dòm ngó đến, bất kể ông chủ có quan tâm tới người đó hay không.

“Cậu cũng nghỉ đi được rồi” Lương Úy Lâm đứng dậy đi ra ngoài cửa. Nơi này là chốn an toàn nhất, chẳng ai có thể động tới một cọng lông của hắn.

Chính vì vậy mà bọn họ cũng không cần quá cẩn trọng, canh gác 24/24h. Mà ông chủ đem cô gái kia đến nơi này, ý tứ chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao.

Hắn là ai chứ? Hắn là người đã cùng ông chủ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng vào sinh ra tử sát cánh không rời. Tâm tư tính cách của ông chủ hắn hiểu rõ như lòng bàn tay. Ngay cả phản ứng của ông chủ tối nay lúc nhìn thấy một nam một nữ ở phía xa cũng không lọt khỏi tầm mắt của hắn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.