– Biến thái, đúng là biến thái! Tốc độ hấp thu năng lượng thế này cỡ như chúng ta, thậm chí sau này sẽ càng nhanh hơn!
Tiêu Dao Vương thỉnh thoảng quét thần thức phát hiện tốc độ luyện hóa hỗn độn chi khí của Tiêu Lãng rất khủng bố. Chỉ ba, bốn năm là năng lượng có thể đạt đến đỉnh cao Thiên Tôn, cuối cùng trùng kích cảnh giới năng lượng chí cao.
Nhưng năng lượng biến mạnh lại không khiến Tiêu Dao Vương nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu Tiêu Lãng không cảm ngô jthiên đạo hay không thể dung hợp lôi điện, năng lượng đánh ra công kích thì có tu luyện đến chết, lực công kích chỉ vô địch dưới Chí Cao Thần, so sánh với Chí Cao Thần như con kiến trước con voi, không chịu nổi một kích.
Tiêu Dao Vương dò xét mấy tháng rồi mặc kệ.
Tiêu Dao Vương hưng phấn vạch kế hoạch, tưởng tượng làm sao cùng Tiêu Lãng làm thịt Bách Hoa Tiên Tử. Chỉ cần Tiêu Dao Vương thành công một lần, tuy chắc chắn không thể giết Bách Hoa Tiên Tử nhưng có thể phế nàng, hoặc cướp lấy chí bảo đệ nhất thiên hạ trong tay nàng, vậy là gã chính là đệ nhất thiên hạ danh đúng với thực.
Tiêu Dao Vương sống mấy trăm năm, truy cầu duy nhất trong đời chính là trở thành thiên hạ đệ nhất. Vì giấc mộng này mà Tiêu Dao Vương cô độc mấy trăm năm, sắp bị điên.
Thời gian như thoi đưa, ngựa trắng chạy chồm.
Theo thời gian trôi qua, không gian hỗn độn từ từ trở về bình tĩnh. Đã tìm năm năm mà không thấy bóng dáng Tiêu Lãng đâu, nhiều người cho rằng hắn đã chết hay bị Chí Cao Thần giấu đi. Nếu không thì nhiều người như vậy tại sao không tìm thấy Tiêu Lãng? Có quá ít thần chi khí thể, nếu Tiêu Lãng núp ở đâu đã sớm bị lôi đầu ra.
Long Ngạo Chí Cao Thần tìm đến bực mình, cố ý đi đến Tử Đế cung, tất nhiên gã không dám đụng vào tộc nhân của Tiêu Lãng, chỉ tra xét một lần. Tử Mị Hoàng rộng rãi cho Long Ngạo Chí Cao Thần thăm dò. Sau khi xác nhận Tiêu Lãng không có trong Tử Đế cung thì Long Ngạo Chí Cao Thần càng mờ mịt, không lẽ hắn không ở trong không gian hỗn độn?
Long Ngạo Chí Cao Thần ‘viếng’ từng Chí Cao Thần nhưng không phát hiện được gì. Long Ngạo Chí Cao Thần không dám đến chỗ Tiêu Dao Vương, Bách Hoa Tiên Tử, sợ chọc giận hai người. Có Tiêu Dao Vương chú ý, khi Long Ngạo Chí Cao Thần đi tới gần đó thì thân thể Tiêu Lãng sớm bị thu vào Khốn Linh Bình. Lần nào Long Ngạo Chí Cao Thần đi cũng tay trắng quay về.
Cuối cùng Long Ngạo Chí Cao Thần ôm cục tức quay về Long vực, nhưng vẫn khiến người Long vực tiếp tục tìm. Long Ngạo Chí Cao Thần đứng trên đỉnh Long sơn, nhìn Long thành trống rỗng ở bên dưới, lửa giận trong lòng có thể đốt cháy khung trời.
Long Kỵ công tử chết, bốn Thiên Tôn của Long gia cũng chết, muốn hồi phục nguyên khí cần mấy chục vạn năm. Quan trọng nhất là Long Ngạo Chí Cao Thần mất hết mặt mũi, mỗi lần gã gặp Chí Cao Thần đều cảm thấy đùa cợt trong đáy mắt đối phương, điều này làm gã điên tiết.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người nhanh chóng bay lên núi. Long Ngạo Chí Cao Thần cảm thấy bực bội, Thiên Tôn của Long gia duy nhất còn sống lại là người có thực lực yếu nhất. Lúc chiến đấu không thấy vị Thiên Tôn của Long gia này xông pha, chạy trốn thì nhanh.
Thiên Tôn duy nhất còn sống của Long gia, Long Lạc quỳ một gối trên mặt đất, vẻ mặt cung kính nói:
– Lão tổ tông, Long Lạc có một chuyện bẩm báo!
Long Ngạo Chí Cao Thần không thèm nhìn Long Lạc, thản nhiên nói:
– Nói.
Long Lạc thầm nhủ không ổn, xem ra tâm tình của Long Ngạo Chí Cao Thần rất tế. Long Lạc do dự, sợ lỡ mồm sẽ bị Long Ngạo Chí Cao Thần phế, thế là toi đời. Long Lạc ngần ngừ làm mặt Long Ngạo Chí Cao Thần càng đen.
Long Ngạo Chí Cao Thần tức giận trừng Long Lạc, hỏi:
– Có cái gì nói cái gì, như gà nuốt dây thung là sao?
Long Lạc vội chắp tay nói:
– Chuyện là vầy, hài tử Long Kỵ bạc mệnh, vốn hắn và hai tỷ muội của Hoàn Nhan gia Hủy Diệt chi địa đính hôn, đoạn thời gian trước Hoàn Nhan gia đã trả lại sính lễ, muốn từ hôn…
Bốp!
Một bàn tay vươn ra đánh bay Long Lạc.
Long Ngạo Chí Cao Thần tức giận lạnh lùng quát:
– Chỉ vì chuyện nhỏ này? Ngươi rảnh quá không có chuyện gì để làm?
Long Kỵ công tử là nỗi đau của Long Ngạo Chí Cao Thần, gã mới trở về lại bị Long Lạc rắc mối vào vết thương. Long Ngạo Chí Cao Thần không phế đi Long Lạc là đã nghĩ tình Long gia không còn Thiên Tôn, nếu không thì rất có thể đã giết chết Long Lạc.
Long Lạc bị tát rụng bảy, tám cái răng, vội bò dậy nằm sấp xuống đất, liên tục xin tha:
– Lão tổ tông bớt giận, lão tổ tông bớt giận! Việc này còn tiếp, chứ không thì ta cũng không dám mạo muội đến bẩm báo.
Thế này tâm tình của Long Ngạo Chí Cao Thần mới dịu đi chút, lạnh lùng nhìn Long Lạc, lên tiếng:
– Nói.
Long Lạc phun ra ngụm máu, cử động miệng một lúc mới nói:
– Gia tộc có một đệ tử tên là Long Ngọc, tư chất của hài tử này không tệ. Sau khi Hoàn Nhan gia từ hôn, Thanh Lê của Thanh gia, Luyến Đông của Luyến gia cứ theo đuổi hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc. Hoàn Nhan gia có ý định kết thông gia với một trong hai nhà. Nên Long Ngọc có ý định nếu đôi tỷ muội này đã liên nhân với Long gia chúng ta thì không thể để người ngoài được lợi. Long Ngọc đề nghị gia tộc cướp hai tỷ muội về. Lúc trước hai tỷ muội rất thích Tiêu Lãng, làm như vậy có thể trút giận. Cộng với Thanh Thứ, Tình Ca luôn tốt với Tiêu Lãng, thế là có thể một hơi trả thù hai nhà. Bây giờ chúng ta chưa biểu thị đồng ý từ hôn, theo đạo lý có thể tiếp tục…
Bốp!
Long Ngạo Chí Cao Thần lắc người, đánh bên kia mặt Long Lạc sưng đều, gã tức giận đến người run run.
Long Ngạo Chí Cao Thần chỉ vào Long Lạc kinh khủng run cầm cập bò dậy, tức giận quát:
– Đồ ngu như ngươi hèn chi tu luyện mười vạn năm vẫn là trung kỳ Thiên Tôn! Long Ngọc là đệ tử mạch của ngươi đúng không? Gia tộc bị đại nạn, trong óc đám đầu heo các ngươi không nghĩ đến chấn hưng gia tộc mà chỉ muốn mưu lợi cho mình? Có phải Long Ngọc trong óc toàn là chất dịch không? Cả ngày chỉ nghĩ chơi nữ nhân? Có tin là ta giết hắn không?
Bốp bốp bốp!
Mặt Long Lạc toàn là máu, gã tự tát mình. Long Lạc không ngờ bị Long Ngạo Chí Cao Thần nhìn thấu ngay. Long Ngọc đúng là đệ tử có tư chất ưu tú nhất thế hệ trẻ mạch của Long Lạc, gã muốn mượn hôn ức này ổn định địa vị của mình trong gia tộc, để mạch của gã vùng lên. Bây giờ Long Lạc sợ hãi không dám nói câu nào, rất khủng hoảng, hôm nay sơ sẩy một cái đừng nói là Long Ngọc chết, bản thân Long Lạc cũng toi đời.
Long Ngạo Chí Cao Thần thở hắt ra, trừng Long Lạc:
– Đi xuống! Còn dám đùa mưu kế với ta thì ta giết cả mạch của ngươi!
Long Ngạo Chí Cao Thần nhìn Long Lạc lật đật bay xuống núi, trong lòng càng ghét hơn.
– Nữ nhân thích Tiêu Lãng? Thanh gia, Luyến gia? Để bọn họ bị nhục một chút cũng được.
Long Ngạo Chí Cao Thần nghĩ đến lời Long Lạc nói, gật gù.
Long Ngạo Chí Cao Thần lạnh lùng tuyền âm:
– Mang Long Ngọc đi Hoàn Nhan gia, cưới đôi tỷ muội gì đó trở về. Nếu họ đã thích Tiêu Lãng thì để hắn bị nhục đi!
Long Lạc đang bay giữa không trung, người run lên, mừng như điên. Có câu nói của Long Ngạo Chí Cao Thần là Long Lạc có thể mang Long Ngọc quang minh chính đại đi Hoàn Nhan gia. Nhà bọn họ có hôn ước với Hoàn Nhan gia, cưới hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc là danh chính ngôn thuận. Long Lạc có thể mượn cơ hội này hoàn toàn nắm giữ quyền to trong Long gia, để mạch của gã trở thành chúa tể Long gia.
Rất nhanh!
Một đoàn người truyền tống từ Long thành đi Hủy Diệt chi địa.