Yêu Giả Vi Vương

Chương 1159: Lật lọng



Cuộc chém giết tàn khốc bắt đầu. Tiêu Lãng dựa vào Tình Không liên tục chớp lóe trên bầu trời, các võ giả Thiên Tôn khác một đường truy sát. Thanh Long sơn quá nhỏ, thực lực của Tiêu Lãng chưa đủ đối kháng ngay mặt với trung kỳ Thiên Tôn. Võ giả tiền kỳ Thiên Tôn thì phối hợp hai người, hắn không có cơ hội tập kích.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng mới xuất hiện bên trên rừng rậm thì một đợt công kích tùy tiện đánh ra trúng người hắn, vòng bảo hộ vỡ ra, người hắn đã đẫm máu từ lâu. Thân thể của Tiêu Lãng đủ mạnh, nếu đổi lại bất cứ tiền kỳ Thiên Tôn nào chắc bây giờ sớm đi xuống chầu diêm vương uống trà.

Long Kỵ công tử liên tục ồn ào:

– Tốt, cứ như thế, tiếp tục công kích đi, đừng giết chết, đừng đánh chết!

Tuy Tiêu Lãng rất muốn chạy qua diệt Long Kỵ công tử nhưng cố kiềm nén. Long Kỵ công tử mà chết thì thân nhân, tộc nhân của Tiêu Lãng cũng sẽ chết. Tiêu Lãng nghĩ trước sau gì cũng chết, thật muốn từ bỏ giãy dụa, chịu chết cho rồi.

Mắt Tiêu Lãng lạnh băng nhìn hướng hậu kỳ Thiên Tôn, nghĩ rằng nếu hôm nay có thể giết gã thì coi như đáng giá. Nhưng vòng bảo hộ của hậu kỳ Thiên Tôn quá cường đại, dù đứng yên cho hắn giết thì hắn cũng không phá vỡ vòng bảo hộ được.

Tiêu Lãng chuyển tầm mắt rơi vào mấy trung kỳ Thiên Tôn. Nếu đã liều mạng thì kéo một tiền kỳ Thiên Tôn chết chúng hơi bị lỗ.

– Chính là hắn!

Mắt Tiêu Lãng nhìn chằm chằm một cường giả tiền kỳ Thiên Tôn truy sát hắn dữ nhất, mặt có râu dê. Tiêu Lãng lắc người biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở sau lưng hai tiền kỳ Thiên Tôn cách cường giả mặt dê không xa.

– Chết đi!

Khi Tiêu Lãng xuất hiện lập tức huyễn hóa ra mấy trăm bóng người, mỗi cái bóng lấp lánh tia chớp, khói đen cuồn cuộn, mắt lóe ánh sáng đen phóng ra Toan Nghê Sát, cực kỳ khủng bố.

Hai tiền kỳ Thiên Tôn bản năng ngây ra, ngần ngừ nên trốn hay chiến.

Trung kỳ Thiên Tôn mặt dê đứng gần đó quát to:

– Đừng hoảng, dốc sức công kích, có liều mạng cũng phải giữ chân hắn!

Trung kỳ Thiên Tôn mặt dê xé gió bay tới, tay cầm trường đao bạc huyễn hóa ra mấy trăm bóng kiếm bao phủ Tiêu Lãng.

– Giết!

Tiền kỳ Thiên Tôn bất chấp tất cả bắt đầu phóng thích công kích. Nếu Tiêu Lãng dám tấn công tiếp, không ai nói trước được hắn có thể mang đi một sinh mạng nữa không nhưng chắc chắn hắn sẽ bị giết.

Vù vù vù vù vù!

Không gian khẽ rung động, mấy trăm bóng dáng Tiêu Lãng biến mất. Hai tiền kỳ Thiên Tôn thở phào. Trung kỳ Thiên Tôn mặt dê tức giận lập tức phóng ra thần thức dò xét khắp nơi.

– Ủa?

Thần thức của trung kỳ Thiên Tôn mặt dê dò xét phương xa bốn phương tám hướng, nghi hoặc. Trung kỳ Thiên Tôn mặt dê không phát hiện bóng dáng Tiêu Lãng đâu.

Trong khoảnh khắc đó!

Trung kỳ Thiên Tôn mặt dê rùng mình, xoay người lại, thấy mấy trăm Liệt Thần Thủ rít gào bay tới, trước mặt có hai luồng sang đen bắn phá, trên bầu trời có một chữ tình to lớn xoay tít đè xuống. Người Tiêu Lãng liên tục tuôn ra chữ tình ngưng tụ thiết quyền Tình Nộ.

Lão nhân hậu kỳ Thiên Tôn kinh ngạc hét to:

– La Nghiệp, cẩn thận!

Mỗi lần Tiêu Lãng na di đều di chuyển rất xa, chưa từng na di trong vòng trăm thước, vậy mà lần này sau khi na di hắn xuất hiện tại chỗ?

Bất cứ ai đều có tư duy lối mòn, đó là na di phải di chuyển đến chỗ khác, tại sao biến mất rồi lại xuất hiện tại chỗ?

Giờ phút này, hai tiền kỳ Thiên Tôn mờ mịt nhìn bóng dáng Tiêu Lãng xông hướng cường giả trung kỳ Thiên Tôn mặt dê mới tỉnh táo lại, cùng xông lên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Toan Nghê Sát làm vòng bảo hộ của trung kỳ Thiên Tôn mặt dê run bần bật, Tình Tuyệt đánh xuống, vòng bảo hộ lại rung rinh nhưng không vỡ.

Tiêu Lãng chửi thề:

– Con bà nó!

Tình Nộ trên người Tiêu Lãng ngưng tụ ra thiết quyền rít gào đánh ra, nặng nề đập vào người trung kỳ Thiên Tôn mặt dê. Tiêu Lãng cứng rắn đỡ hai luồng công kích từ hai tiền kỳ Thiên Tôn đánh sau lưng.

Bùm bùm bùm!

Ba tiếng nổ vang lên. Tiêu Lãng và trung kỳ Thiên Tôn mặt dê cùng bị tạc hay, vòng bảo hộ của hai người vỡ ra. Nhưng trung kỳ Thiên Tôn mặt dê không bị thương quá nặng, lưng Tiêu Lãng thì nát bấy.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng cố gượng ổn định thân thể biến mất trên bầu trời, giây tiếp theo xuất hiện đằng sau lưng trung kỳ Thiên Tôn mặt dê, Liệt Thần Thủ mạnh cào tới.

– Chết đi!

Lòng trung kỳ Thiên Tôn mặt dê vang lên cảnh báo, gã không chút do dự vung trường đao. Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng có uy lực quá lớn, trung kỳ Thiên Tôn mặt dê không kịp phóng vòng bảo hộ, chỉ có thể liều ngọc thạch câu phần, để xem Tiêu Lãng dám lấy mạng đổi mạng không.

Tiêu Lãng dám sao?

Lần này Tiêu Lãng muốn kéo trung kỳ Thiên Tôn mặt dê làm đệm lưng nên dĩ nhiên sẽ không tránh né, Liệt Thần Thủ nặng nề cào mặt gã. Trường đao lấp lánh ánh sáng đen của trung kỳ Thiên Tôn mặt dê cũng chém xuống đầu Tiêu Lãng.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Máu me tung bay. Thân thể của trung kỳ Thiên Tôn mặt dê khá mạnh, Tiêu Lãng mất hai giây mới cào nát ngực gã và bóp nát trái tim.

Vào phút cuối Tiêu Lãng cưỡng ép xoay chuyển đầu, trường đao chém vào vai gần như chặt thủng nguyên vai trái, nửa ngực bị chém hở ra, tay trái hoàn toàn phế bỏ. Thanh trường đao đi xuống trái tim Tiêu Lãng, chỉ kém nửa thước là tim hắn sẽ nát.

Dù là vậy nhưng hơn một nửa nội tạng của Tiêu Lãng vỡ ra, người rớt xuống dưới, gân mạch bên vai trái bị chém nát. Tiêu Lãng rất khó vận chuyển năng lượng, chỉ có thể chờ chết.

– Phụt.

Tiêu Lãng phun ra búng máu, Liệt Thần Thủ còn đang cắm vào ngực trung kỳ Thiên Tôn mặt dê, trường đao kẹt ở vai trái. Tiêu Lãng nhìn trung kỳ Thiên Tôn mặt dê trợn trừng con mắt muốn lồi ra, nhếch môi cười.

Tiêu Lãng khó khăn nói:

– Lão huynh, ngại quá, khiến ngươi cùng ta lên đường.

Vù vù vù vù vù!

Hai thân thể nhanh chóng rơi xuống, cuối cùng nằm chồng lên nhau. Nhưng Tiêu Lãng nhanh chóng bay ra, thanh trường đao tổn thương thân thể hắn làm hắn đau đớn, mắt miệng mũi tràn máu.

Vù vù vù vù vù!

Vô số bóng người lao đến. Lão nhân hậu kỳ Thiên Tôn bắn ra mấy chỉ phong, người Tiêu Lãng nổ từng cái lỗ to, khớp xương tay chân bị chấn nát.

Dù là vậy nhưng Tiêu Lãng không ngã xuống, run rẩy đứng, mắt nhìn Long Kỵ công tử từ xa đi ra.

Tiêu Lãng dùng thanh âm yếu ớt không thể nghe thấy nói:

– Được rồi, Long Kỵ, ngươi đã mãn nguyện chưa? Hy vọng ngươi giữ lời hứa thả tộc nhân của ta.

– Ha ha ha ha ha ha!

Long Kỵ công tử mang theo đoàn người nhanh chóng chạy ra, trong đội ẩn giấy một hậu kỳ Thiên Tôn, bảo vệ gã không rời một bước. Long Kỵ công tử tháo xuống vải đen che mặt, lộ khuôn mặt tuấn tú với nụ cười dữ tợn. Long Kỵ công tử nhìn Tiêu Lãng, khóe môi cong lên nụ cười tà mị.

Long Kỵ công tử đi đến cách Tiêu Lãng trăm thước mới lên tiếng:

– Ngươi yên tâm, ta sẽ… Không thả một tộc nhân của ngươi, sẽ tự tay giết bọn họ! Ta sẽ hãm hiếp thê tử của ngươi! Ha ha ha ha ha ha!

– A?

Người Tiêu Lãng phát ra khí thế ngập trời, đôi mắt ứa máu tràn ngập giận dữ.

Tiêu Lãng gằn từng chữ:

– Ngươi… Nói… Chắc… Không?

Các Thiên Tôn im lặng. Lão nhân hậu kỳ Thiên Tôn lộ vẻ cười gằn, hiển nhiên bất mãn tính cách của Long Kỵ công tử.

Không tai họa người thân, bắt tộc nhân, thân nhân của người khác thì thôi đi, Tiêu Lãng một mình đến chịu chết, giờ hắn hấp hối vậy mà còn đổi ý muốn giết cả tộc của hắn? Thủ đoạn dơ bẩn, trái tim hẹp hòi, Long Kỵ công tử thật sự không muốn trở về Long gia sao?

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng bỗng biến mất giữa không trung, cưỡng ép sử dụng Tình Không, xuất hiện trước mặt Long Kỵ công tử. Liệt Thần Thủ gần như không thể giơ lên mang theo giận dữ ngút trời cào hướng Long Kỵ công tử.

Vù vù vù vù vù!

Một thiết quyền nhanh như chớp bắn ra từ sau lưng Long Kỵ công tử đánh vào đầu Tiêu Lãng, đánh hắn bay ra xa.

Tiêu Lãng lăn mấy chục vòng trên mặt đất, trong khi khớp xương tay, chân đều vỡ thế nhưng hắn cắn răng đứng thẳng lên, toàn thân run bần bật. Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Long Kỵ công tử, trong mắt tràn ngập không cam lòng và giận dữ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.