“ Ồ? Em cho là như vậy sao? Không bằng em
xuống xe đi hỏi những bạn học kia xem, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, có
tính là quấy rối hay không?”
Hắn nở nụ cười không đứng đắn, giọng nói mang theo chút châm biếm.
Trạm Lam chỉ cảm thấy trong xe mờ tối bỗng chốc vì nụ cười của hắn mà
trở nên sáng rõ.
Chỉ là, vẫn rất nguy hiểm như cũ.
Cô khẽ cắn môi: “Tôi không muốn nhận, đó chính là quấy rối. Huống chi tôi đã có bạn trai rồi, anh làm như vậy là có ý gì?”
“ Có ý gì hay không là do tôi quyết định.” Hắn uống một ngụm rượu
vang, biếng nhác híp đôi mắt đen lại: “Có lẽ tôi đang rất nhàm chán,
muốn tìm chút tiết mục thú vị.”
“ Tôi không phải trò tiêu khuyển của anh, cũng sẽ không trở thành
tiết mục giải trí của anh.” Tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói
xong, cô xoay người mở cửa xe.
“ Công ty điền sản Hạ Thanh đã bỏ ra vốn lớn để ký một đống đất hoang vô dụng, bây giờ đối mặt với vấn đề tài chính nghiêm trọng. Nợ tám
nghìn vạn, đây cũng không phải là một con số nhỏ.” Phong Thiên Tuyển
điềm nhiên mở miệng nói.
Thân thể Giang Trạm Lam cứng đờ, động tác muốn mở cửa xe cũng vì những lời này của hắn mà ngừng lại.
Hắn liếc nhìn bóng lưng của cô một cái: “Nếu như bây giờ cô thay đổi chủ ý, cũng không tính là muộn.”
Trạm Lam hết sức chậm rãi quay đầu lại, cô cắn môi, sắc mặt có chút
tái nhợt, cho nên màu môi bên trong càng đỏ tươi như máu: “Chính anh giở trò quỷ phải không?” Nói ra rồi mới phát hiện giọng nói của mình hơi
khàn khàn.
Trên mặt Phong Thiên Tuyển lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt châm chọc:
“Gần đây tôi quả thật rất nhàn rỗi, nhưng không nhàn rỗi đến mức đi phá
hoại một công ty nhỏ không hề có bất cứ sự uy hiếp nào. Hạ Liên Triết
kia có làm vụ mua bán kia hay không, tôi nghĩ em là vị hôn thê của hắn,
hẳn là rõ ràng hơn so với tôi.
Tram Lam rất lâu cũng không nói được lời nào, bởi vì cô biết Phong
Thiên Tuyển nói thật, thật lâu sau cô mới lấy lại được giọng của mình:
“Bất kể Hạ Thanh gặp phải nguy cơ thế nào, tôi tin tưởng Hạ Liên Triết
nhất định sẽ cố gắng vượt qua được.” Tiếng nói của cô càng ngày càng
thấp, nói xong chữ cuối cùng, gần như đã không còn khí lực nữa.
Nét cười chậm rãi lan dần trên môi Phong Thiên Tuyển, phát ra tiếng
cười thật trầm thấp: “Thật là cô bé con ngây thơ không hiểu biết. Nếu
như em thông minh, nên biết rằng đây là cơ hội cuối cùng em có thể nói
điều kiện với tôi.”
Trạm Lam có chút bi thương cắn môi, bởi vì những lời cô vừa nói kia
đúng là rất ngu xuẩn. Tám ngàn vạn không phải là một con số nhỏ, hơn nữa đối với tình hình đã lâu không có lợi nhuận của Hạ Thanh mà nói thì
chính là chất một bó rơm cuối cùng lên con lạc đà đã mệt mỏi. Gần đây cô thường xuyên thấy Hạ Liên Triết buồn rầu, cả người cũng gầy rộc đi, chỉ là vẫn lừa gạt mình rằng anh còn có cơ hội để xoay chuyển tình thế.
“Tóm lại, tôi sẽ không cầu xin anh.”
Vội vàng nói xong câu đó, Trạm Lam đi xuống xe.
Phong Thiên Tuyển cũng không ngăn lại, gần như sau khi cô vừa xuống
xe thì chiếc xe liền rời đi, nhìn ba chiếc xe con màu đen nhanh chóng
biến mất cuối con đường, Trạm Lam cảm thấy như trút được gánh nặng.
Người đàn ông vừa nãy đưa cho cô chiếc chìa khóa xe bỗng nhiên đi
tới, lấy ra tấm danh thiếp mạnh mẽ nhét vào trong tay cô: “ Phong tiên
sinh có dặn, Giang tiểu thư sẽ cần dùng.
Trạm Lam cau mày, vừa định từ chối, điện thoại di động đột nhiên vang lên, trên màn hình biểu thị tên mẹ Hạ Liên Triết
“Trạm Lam, con nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến, ba của Liên Triết bị ngất xỉu.”