Edit: Mộc
Rõ ràng Phong Thiên Tuyển sửng sốt một chút, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đang cười của Trạm Lam.
Cô nhẹ giọng hỏi : « Nếu không thì bảo nhân viên phục vụ lấy cái dĩa đến, như vậy anh sẽ tiện dùng hơn. »
Hắn lắc đầu, có vẻ rất chán ghét nhíu mày : « Không phải tàn phế, dùng dĩa làm gì. »
Nói xong, hắn lại cúi đầu, tập trung dùng tay phải không thuận gắp lấy viên thịt trong bát.
Trạm Lam bất đắc dĩ lắc đầu, người đàn ông này thật cố chấp, từ những chuyện nhỏ nhặt này là có thể nhận ra, chỉ cần hắn quyết định việc gì thì nhất định phải làm thật hoàn mỹ, hơn nữa còn không cho người khác nhúng tay vào.
Thịnh Khải từ bỏ món hắn thích nhất, nhắm vào món khác, ăn nhiệt tình, Trì Hạo vẫn giữ dáng vẻ nho nhã lễ độ, ăn cơm cũng vô cùng lịch sự, thấy ánh mắt Trạm Lam nhìn mình, hắn sẽ gật đầu mỉm cười với cô.
Mọi người đang ăn vui vẻ, bỗng nhiên cửa phòng bị người ta mở ra, tiếng động rất lớn.
Trạm Lam cũng nghe được, quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ở cửa, đi theo sau còn có hai vệ sĩ.
« À, đều ở đây ăn cơm sao cả ! » Người đàn ông kia không cao lắm, nụ cười cũng có vẻ lưu manh, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng, nhìn khá thô tục chói mắt.
Thịnh Khải nheo mắt lại, cười lạnh nhìn người tới : « Ồ, tôi cứ tưởng là ai, cửa nhà người ta mà đá đến sắp hỏng. Tôi nghĩ mãi cũng không biết mình có quen ai không có mắt như thế không, thì ra là Tiểu Tạ. »
Trì hạo phụ họa cười hai tiếng.
Mặc dù Trạm Lam chưa từng gặp người này, nhưng nghe giọng điệu của Thịnh Khải cũng biết quan hệ với nhau không tốt. Khi người kia xông vào, Thịnh Khải và Trì Hạo đều buông đũa xuống, mặc dù không đứng lên nhưng bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
« Anh Thịnh nói thế là châm chọc tôi sao, tôi hiểu như vậy đấy. » Gã họ Tạ cười hai tiếng, không có ý tốt nhìn về phía Phong Thiên Tuyển : « Anh ba Phong hôm nay hăng hái thật, hay là tôi giới thiệu cho anh vài món ngon nhé ? Ở đây có món thịt bò hầm là hạng nhất đấy, anh ba Phong ăn không ? À, không được, xem đầu óc tôi này, anh ba bị thương ở tay, thịt bò và dê không được ăn. »
Trạm Lam nhìn Tạ Minh Lãng, lại quay đầu nhìn Phong Thiên Tuyển.
Phong Thiên Tuyển vẫn ngồi im lặng chiến đấu với viên thịt, cũng không ngẩng đầu lên, coi như không nghe thấy Tạ Minh Lãng nói gì.
Sắc mặt Tạ Minh Lãng thì có vẻ đã không nhịn được, âm trầm, vừa cười vừa nói : « Nghe nói anh ba bị người ta đâm phải, tôi còn chưa tin, ai to gan mà lại dám động thủ với anh ba chứ ? Có điều thấy băng trên tay anh ba… ha ha, anh ba, thế nào rồi, có đau không ? »
Thịnh Khải vỗ bàn, tức giận nói : « Ông nội mày ! »
Trì Hạo bên cạnh phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo Thịnh Khải lại.
Tạ Minh Lãng nheo mắt, có vẻ cười cợt : « Ấy, anh Thịnh động cái là tức giận gì đấy ? »
Lúc này Phong Thiên Tuyển mới ngẩng đầu, liếc nhìn Thịnh Khải, lại đưa mắt về phía Tạ Minh Lãng, tùy tiện cười : « Không đau. Chí ít cũng không đâm vào người của tôi. »
Tạ Minh Lảng cười gượng, âm tình bất định : « Cũng phải, gã tài xế kia bị chặt tay, bây giờ còn nằm trong bệnh viện. Anh ba đúng là làm rất sạch sẽ gọn gàng, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra chứng cớ gì. »
Phong Thiên Tuyển chỉ mỉm cười ưu nhã, không nói gì.
Tạ Minh Lãng cố ý muốn Phong Thiên Tuyển trả lời, chỉ tiếc rằng Phong Thiên Tuyển khôn khéo như thế hắn sao có thể so được.
Lúc này, Trạm Lam bỗng nhiên đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới chỗ Phong Thiên Tuyển. Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, ngồi lên đùi Phong Thiên Tuyển.